Thiên Uy vừa nói vừa bước tới muốn ngăn lại y liền la lên: " Đừng có bước đến gần ta, nếu không..."
Thiên Uy lập tức ngừng lại không tiến tới, hắn không nghĩ Thụy Bích sẽ làm chuyện như vậy: " Ta không bước tới, ngươi cũng đừng làm bậy."
" Công tử, ngươi đừng tự làm mình bị thương."
Không để ý tới Minh Tô lo lắng cho mình, Thụy Bích vẫn nhìn thẳng Thiên Uy: " Ngươi muốn bắt ta cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm hại bất cứ ai ở Tần Di cung."
Thụy Bích lớn tiếng: " Tứ hoàng tử, ta không phải là kẻ ham sống sợ chết đâu. Ta nói được thì sẽ làm được."
Nhìn máu đã theo cổ Thụy Bích chảy xuống một đường, Thiên Uy siết nắm tay đến rỉ máu: " Được, ta hứa với ngươi."
" Nói lời giữ lấy lời."
" Ta chưa từng nói mà không giữ lời."
Thụy Bích quay đầu hướng Tiêu Lũy: " Hãy đưa Minh Tô tỷ tỷ và Trung công công rời khỏi đây. Bây giờ vẫn còn kịp để cứu sống Trung công công."
" Vậy còn công tử."
" Mặc kệ ta, ta biết tự lo cho mình. Mọi người nhất định phải sống."
" Không thể được, Vương gia đã giao cho thần
nhiệm vụ bảo vệ công tử nếu bây giờ thân để người ở lại thần sẽ không còn mặt mũi ăn nói với vương gia."
" Tiêu Lũy." Thụy Bích lớn tiếng: " Cho dù bây giờ ta cùng ngươi rời khỏi cũng chỉ trở thành gánh nặng của các ngươi mà thôi." Nếu y cùng đi Thiên Uy chắc chắn sẽ cho người đuổi theo, tới lúc đó là ai cũng không thể chạy thoát.
" Nhưng..."
" Ngươi không nghe lời của ta?"
Tiêu Lũy khó xử không biết phải làm thế nào, cuối cùng trước mắt vẫn phải nghe theo Thụy Bích, hắn đi lại vác lên Trung Viên đã không còn ý thức mới nói với Minh Tô: " Đi thôi."
" Thụy Bích công tử!" Minh Tô ngập ngừng nói với Thụy Bích: " Công tử nhất định không được làm điều gì tổn hại đến bản thân, người phải tin tưởng Vương gia."
" Đi đi." Quân lính bên ngoài rẻ làm hai tạo thành một đường trống để Tiêu Lũy, Minh Tô đưa cả Trung Viên rời khỏi, Thụy Bích nhìn theo chỉ mong họ an toàn rời cung.
Thiên Uy không cho người đuổi theo chỉ im lặng cùng Thụy Bích đứng đó một khoảng thời gian dài không ai chịu nhường bước. Thấy y cả người run lên, bờ môi cũng có phần tím tái vẫn nhất định không buông mảnh vỡ trên tay xuống hắn mới chủ động lên tiếng:
" Thụy Bích, người hiện tại chắc hẳn cũng đã
an toàn thoát ra ngoài. Ngươi có thể bỏ thứ đó xuống được rồi chứ?"
" Ta... vẫn còn có chuyện muốn hỏi ngươi."
" Nói đi, ta sẵn lòng trả lời." Hắn bình thản.
Thụy Bích ngập ngừng, y đang vô cùng hoang
mang và lo sợ: " Đông vương điện hạ và Tĩnh Thất hộ vệ... họ bây giờ thế nào rồi?"
" An tâm đi hắn vẫn chưa chết, nhị ca tuy mang trọng tội nhưng phụ hoàng vẫn chưa giết hắn. Người hiện tại đã bị nhốt vào đại lao chờ ngày xét xử."
" Người vẫn bình an!" Thụy Bích nghe Thiên Uy nói trong lòng mới nhẹ bớt mà thở phào: " Vậy còn..."
" Tĩnh Thất hộ vệ không chịu bỏ cuộc, nóng lòng muốn cứu người mới xông ra ngoài phá vòng vây để cứu Thiên Vũ. Trong lúc hỗn loạn đã bị dồn vào nghi phòng ở Thiết Dương phủ."
Thiên Uy cao giọng: " Hắn là một vị tướng tài ba đáng tiếc theo lầm chủ, phòng hậu quả ta đã cho người thiêu rụi nghi phòng, hắn không còn cơ hội sống sót."
" Chết rồi?" Thụy Bích nghẹn từng lời: " Tĩnh Thất chết rồi… huynh ấy chết rồi?"
" Thụy Bích."
" Ngươi giết huynh ấy rồi?" Thụy Bích bất giác không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.
Nỗi đau đớn lúc này còn gấp trăm ngàn lần nỗi đau thể xác, y cười chua sót: " là ngươi giết huynh ấy... ta hận... A!"
Từ sau có người thừa lúc Thụy Bích không đề phòng nhanh như chớp nắm cổ tay y, mảnh vỡ trên tay cũng theo đó mà rơi xuống.
" Thụy Bích!"
" Hoàng Duy?" Nhìn rõ người kia Thụy Bích vùng vẫy muốn thoát ra khỏi hắn: " Buông ta ra, ta hận tất cả các ngươi. Các ngươi giết cả ta luôn đi..."
" Thụy Bích ngươi bình tĩnh lại trước đi, nghe ta nói đã."
" Ta không muốn nghe, ta không muốn nhìn thấy ai trong các ngươi... ta... " Thụy Bích đột nhiên cảm thấy khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo rồi không còn biết gì nữa.
Hoàng Duy là muốn cứu người, sợ Thụy Bích sẽ tự gây hại cho mình mới lén từ sau áp chế không ngờ khiến y kích động như vậy. Thụy Bích đột nhiên ngã xuống hắn vừa đỡ lấy y
thì Thiên Uy đã đi tới bế lại người trên tay: " Tứ hoàng tử."
" Lập tức cho gọi thái y."
" Thần tuân lệnh!"
Sau khi Hà thái y được gọi vào cung xem qua cho Thụy Bích mới đi ra cúi đầu trước mặt Thiên Uy: " Tứ hoàng tử."
" Thế nào rồi, y không sao chứ?"
" Xin tứ hoàng tử không cần phải lo lắng. Vị công tử này chỉ là do mệt mỏi, kiệt sức lại thêm thương tâm quá độ mới ngất đi mà thôi, ngoài vết thương ở cổ thì tất cả đều không có gì đáng ngại."
Thiên Uy cũng không có nói thêm chỉ im lặng nhìn Thụy Bích trên giường, lão thái y không biết phải làm gì thì Hoàng Duy lên tiếng: " Phiền thái y kê vài đơn thuốc an thần cho y."
" Thần lập tức làm ngay."
Hà thái y đi rồi Hoàng Duy lắc đầu xem Thiên Uy vẫn cứ mãi ở đó mới thở dài ra lệnh cho tất cả cung nữ rời khỏi, xong cũng tự mình tránh đi.
Thiên Uy mãi vẫn không hiểu, hắn tại sao vẫn cứ vì người này mà không thể dứt khoát. Hắn
chỉ biết nhìn thấy y có thương tổn thì bản thân không thể ra tay, hắn rõ ràng vô cùng tức giận khi y dùng mạng mình uy hiếp hắn.
Thiên Uy ngồi xuống bên giường dùng tay lau đi nước mắt còn đọng trên mi mắt Thụy Bích: " Ta là kẻ làm việc lớn, tuyệt đối không thể để người có thể gây ảnh hưởng tới mình tiếp tục sống. Ta biết rõ ngươi mới chính là mối nguy hại lớn nhất, ngươi là hậu họa ta phải giết ngươi nhưng ta không thể."
Hắn nghiến răng: " Nếu không thể giết ngươi ta sẽ khiến ngươi trở thành người của ta, chỉ cần Thiên Vũ chết đi thì ngươi sẽ chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta mà thôi." Thiên Uy nhẹ cúi người hôn lên trán Thụy Bích: " Cho dù ngươi có hận ta oán ta, chỉ cần ngươi mãi mãi
không thể chạy thoát khỏi ta thì có phải trói ngươi lại nhốt ở đây ta vẫn sẽ làm."
Quan Chân tựa lưng sau vách tường lặng người nhìn vị hoàng tử đang mù quáng vì tình,
nàng từ khi gặp hắn đã biết rằng mình không có cách nào không đem lòng yêu hắn, nhưng tình yêu của nàng không giống hắn.
Thiên Uy một khi yêu thì cho dù có phải phá vỡ người đó từ tận tâm hồn cũng phải khiến y trở thành của mình: " Tứ hoàng tử."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Ầm ầm." Tiếng đập cửa lớn giữa đêm khuya làm đánh thức toàn bộ người trong phủ học sĩ: " Có chuyện gì vậy, là ai làm ồn vào giờ này chứ?"
" Mở cửa, mở cửa đi."
Gia đinh trong phủ vừa định mở cửa thì cùng lúc đó Hạ Uyên cũng vì bị phá giấc ngủ mà tức giận cầm theo roi da đùng đùng phóng ra mở cửa: " Lũ các ngươi là ai? Đêm khuya còn muốn đến phủ bản tiểu thư gây sự, đừng có trách ta không nương tay."
" Là ta, mau cứu người đi."
Nhìn một nam một nữ còn vác theo kẻ bị thương người đầy máu Hạ Uyên ngạc nhiên tròn mắt: " Tiêu Lũy?"