" An tâm đi, hoàng tử không phải người sẽ làm chuyện dại dột đâu."
" Ta thật không hiểu nổi hoàng thượng sao lại có thể tuyệt tình như vậy."
Hoàng Duy điềm tĩnh: " Đó là hoàng đế, trong cung này có biết bao nhiêu nữ nhân muốn tranh nhau lấy lòng chứ. Hoàng thượng lại tốn tâm tư dùng hết khả năng của mình chỉ để tìm kiếm một người. Hoàng thượng đương nhiên sẽ không tha thứ cho những ai làm tổn thương người đó và lừa dối người."
" Vậy theo lời ngài nói thì hoàng thượng là người vô tình hay si tình đây?"
" Đó đều tùy thuộc vào đối phương là ai!"
" Vậy sao?" Quan Chân hướng mắt đến cánh cửa đóng kín, tứ hoàng tử lúc này có vẻ đã không giữ được bình tĩnh. Tuy nói hắn và Ninh
Huệ ít gặp mặt trò truyện nhưng tình mẫu tử vẫn rất lớn, nay người lại bị chính Đông Vương ra lệnh tử, xem chừng ra đây không còn chỉ là cuộc chiến tranh giành vương vị nữa.
Từ cái nhìn đầy quan tâm của Quan Chân thì Hoàng Duy có thể nhận ra thứ tình cảm khác của nàng đối với Thiên Uy mà thở dài: " Đông vương và hoàng tử đều là nhi tử của hoàng thượng, cho dù đấu đến sống chết thì giữa họ cũng rất nhiều điều giống nhau. Nhất là khi họ có tình cảm với một ai đó."
" Ý của ngài là gì?"
" Quan Chân tiểu thư, cô hẳn đã nhìn thấy tình cảm của hoàng tử với Thụy Bích rồi."
Quan Chân nhớ lại lúc Thiên Uy vội vã chạy
đến nhà lao lúc đó, hắn rõ ràng lo lắng và quan tâm đến vậy nhưng khi gặp được con thú nhỏ bị thương trong lao kia lại tỏ ra điềm tĩnh không có việc gì: " Chính là thị nô đó?"
Hoàng Duy phủi tay áo: " Cho dù là Đông
vương hay hoàng tử thì thứ tình cảm của họ giống như muốn độc chiếm, nhưng hơn cả điều này lại là muốn bảo hộ người đó. Tiểu thư hãy xem kết quả của Ninh quý phi sẽ thấy,
để bảo vệ người trong lòng họ có thể như thế nào nhẫn tâm cho dù tiểu thư dành cho họ biết bao nhiêu tình cảm đi nữa."
" Ngài biết?" Quan Chân ngạc nhiên.
" Đừng để quá nhiều tình cảm trên người của hoàng tử, sẽ chỉ khiến tiểu thư bị tổn
thương mà thôi."
Hoang Duy bỏ đi chỉ để lại vài câu nói: " Cũng đừng quá lo lắng, hoàng tử sẽ sớm bình tĩnh trở lại."
" Qúa nhiều sao?" Quan Chân cảm thấy trái tim mình trở nên nhức nhối: " Vậy người yêu một người mãi mãi không nhìn thấy mình cũng sẽ không tổn thương sao?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thụy Bích tròn mắt nhìn Thiên Vũ: " Ninh quý phi chết rồi?"
" Đúng vậy." Thiên Vũ tỏ ra rất bình thường như không phải chuyện gì quan trọng gắp đồ ăn vào chén cho y, Thụy Bích cảm thấy chuyện này quá bất ngờ. Y còn cho rằng Ninh quý phi sẽ cố gây khó khăn cho hắn, không ngờ lại nhận được tin người đã chết. Hắn trầm giọng: " Có gì sao?"
Thụy Bích lắc đầu dùng đũa cho đồ ăn vào miệng: " Không có..."
Suy nghĩ của Thụy Bích lúc này khá rối ren. Ninh quý phi chết rồi, tứ hoàng tử bây giờ thế nào? Cho dù y luôn cùng Thiên Uy phân rõ ranh giới nhưng con người đó vẫn chưa một lần làm hại tới y.
Thiên Uy nhiều lần bày mưu tính kế Thiên Vũ nhưng hắn lại không bao giờ làm những việc kéo cả y vào trong, lần trước cũng tự mình tới nhà lao muốn thả người. Thụy Bích tự hỏi có phải bản thân mình quá vô tâm hay không.
" Lo lắng cho hắn sao?"
"A...!" Câu nói của Thiên Vũ làm Thụy Bích giật mình làm rơi đôi đũa trên tay, y muốn nhặt lại thì Minh Tô dùng đôi khác đưa đến: " Thụy nhi không có lo lắng, chỉ là..."
" Chỉ là?"
Thụy Bích cúi đầu: " Là có chút không nhẫn tâm!"
Thiên Vũ im lặng một hồi khiến không khí trở nên tĩnh lặng, hắn rất lâu sau mới lại động đũa dùng cơm: " Được rồi, tiếp tục ăn đi."
Thụy Bích vò trong tay vạt áo của mình, y vừa nói những lời thật ngu ngốc. Như vậy chẳng khác nào vừa nói Thiên Vũ làm không đúng.
Y thừa biết Ninh quý phi nhiều lần tính kế Thiên Vũ nhưng lại vì Thiên Uy mà cảm thấy không nhẫn tâm, một khi đã ở tình thế này nếu người không chết thì kẻ chết sẽ là ta. Người thất bại nếu không phải Thiên Uy thì sẽ là Thiên Vũ, y tại sao chỉ vì một chút cảm tính của mình mà nói ra những lời đó? Thụy Bích chạy lại từ sau ôm lấy cổ Thiên Vũ, cả hai mắt cũng đỏ lên: " Xin lỗi Thiên Vũ ca, là lỗi của Thụy nhi."
" Ngươi lại làm sao?"
" Không cần biết xảy ra chuyện gì Thụy nhi cũng đồng ý với người, không phải vì bất kì một ai khác cả."
"..."
" Thật là, ta chỉ mới tới
thôi đã thấy cảnh này rồi?"
Thụy Bích vì tiếng nói lạ phía sau mà hoảng hốt buông tay ra lại bị Thiên Vũ ôm lấy để ngồi vào lòng hắn: " Ai bảo ngươi đến đây?"
" Kính an ngũ hoàng tử!"
Thiên Hoài khoát tay để Minh Tô đứng lên rồi tự ý ngồi vào chỗ đối diện Thiên Vũ: " Nhị ca đâu cần phải lạnh nhạt với đệ như vậy, huynh xem."
Hắn vừa nói vừa đưa lên một bình rượu lớn: " Lần trước có nói qua rồi nhưng lại không may mắn để bị trúng độc hoa, bây giờ huynh đệ chúng ta lại uống cho say một lần đi."
" Không phải đã nói không được đến?"
" Huynh đừng khó khăn với đệ như vậy." Thiên Hoài hứng thú với con thú nhỏ trong lòng Thiên Vũ: " Đây chắc chắn là tiểu tình nhân bé nhỏ làm huynh điên đảo rồi."
Nghe ba chữ " tiểu tình nhân " thì Thụy Bích xấu hổ không thôi, cả không khí u sầu vừa rồi cũng vì người này mà bay biến đi hết.
" Thụy nhi!" Thiên Vũ vừa gọi, y ngước đầu mở to đôi mắt vẫn còn ẩm nước của mình nhìn hắn: " Không cần phải sợ, hắn là ngũ đệ của ta, Thiên Hoài. Ngươi cũng chào hỏi qua đi."
Đồng ý để y cùng chào hỏi, Thụy Bích liền biết vị hoàng tử này với Thiên Vũ là có quan hệ tốt, y từ trên người Thiên Vũ đứng xuống: " Ngũ... ngũ hoàng tử, thần là Thụy Bích."
Thiên Hoài cười tươi: " Không cần xưng thần, đối với nhị ca ngươi không cần vậy với ta lại càng không. Cứ gọi ngươi ta là được rồi."
" Làm sao được?" Thụy Bích khó xử.
" Nếu cảm thấy không tiện ngươi cũng có thể xưng bằng tên, như vậy sẽ cảm thấy thân thiết hơn."
Thụy Bích đối với vị ngũ hoàng tử đây lại có thiện cảm, hắn lúc nói chuyện đều có thể cười tự nhiên như vậy. Ở chốn hoàng cung này có được mấy người sống thoải mái như hắn chứ:
" Thụy Bích hiểu rồi."
" Sức khỏe của ngươi thế nào còn muốn uống rượu?" Thiên Vũ lạnh giọng nhưng câu nói lại đầy ý quan tâm.
" Đệ đã khỏe lắm rồi, nếu cần bây giờ có thể ra ngoài săn thú. Huynh muốn cùng ta thi hay không đây?"
" Đã bao tuổi rồi vẫn còn tùy ý như vậy?"
" Đừng nghiêm túc quá, đệ đâu muốn thành lão nhân chưa tới hai mươi như huynh chứ."
" Lão nhân?" Thụy Bích lần đầu tiên mới thấy có người dám cùng Thiên Vũ nói như vậy mới
không nhịn được mà phì cười, lạ ở chỗ Thiên Vũ bị nói thế cũng không có nổi giận.
Minh Tô kéo tay y: " Thụy Bích công tử!"
Thấy bị cả Thiên Vũ và Thiên Hoài nhìn tới, y không cười được nữa mới đỏ mặt: " Xin lỗi, Thụy nhi không phải là cố ý đâu."
" Nhị ca, người của huynh đúng là đáng yêu
nha. Hay là để đệ dẫn theo cùng đi săn bắn
có được không?"
" Dám động tới y ta sẽ khiến ngươi trở thành thú để săn."
"..."