Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi - Chương 61:
Chương trước- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Đầu )
- Chương 71:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Cuối )
- Chương 72:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (1)
- Chương 73:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (2)
- Chương 74:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (3)
- Chương 75:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (4)
- Chương 76:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (5)
- Chương 77:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (6)
- Chương 78:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (7)
- Chương 79:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (8)
- Chương 80:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)
- Chương 81:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (10)
- Chương 82:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (11)
- Chương 83:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (12)
- Chương 84:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (13)
- Chương 85:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)
- Chương 86:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (15)
- Chương 87:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (16)
- Chương 88:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (17)
- Chương 89:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (18)
- Chương 90:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (19)
- Chương 91:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (20)
- Chương 92:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (21)
- Chương 93:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (22)
- Chương 94:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (23)
- Chương 95:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (24)
- Chương 96:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (25)
- Chương 97:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (26)
- Chương 98:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (27)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 61:
Thụy Bích bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào làm tỉnh giấc, y lần đầu tiên cảm thấy chán ghét mùi hương của nắng, của hoa cỏ ngoài kia như vậy.
Những ngày ở Trữ Lan cung ngoài uống nước y cũng không ăn qua thứ gì, cả người không có sức vẫn cố vịn theo bức tường đến bên cửa sổ mà kéo lại rèm che.
Nghe tiếng bước chân người, Thụy Bích thờ ơ muốn quay trở lại giường mà không nhìn tới, họ dù biết y sẽ không động tới đồ ăn nhưng
vẫn mang đến đều đặn mỗi bữa. Cứ cho rằng cung nữ vào sẽ lại đi ngay nhưng lại cảm thấy người đang đến gần mình, có khả năng này chắc sẽ là Thiên Uy. Thụy Bích xoay người muốn tránh xa hắn thì xây xẩm đầu phải bám vào cạnh giường.
" Cẩn thận."
Nghe tiếng nói Thụy Bích giật mình nhìn người nắm lấy cánh tay mình: " Ngũ hoàng tử?"
" Thụy Bích, là ta."
" Làm sao người vào được đây? Còn tứ hoàng tử..."
" Ngồi xuống trước đi." Thiên Hoài để Thụy Bích ngồi xuống giường mới hỏi: " Ta nghe nói ngươi không chịu ăn uống gì cả?"
Thụy Bích lắc đầu níu tay áo hắn: " Thần không sao cả người không cần phải lo cho thần. Ngũ hoàng tử, Vương gia... vương gia hiện tại vẫn còn bị nhốt trong ngục..."
" Suỵt..." Thiên Hoài đưa ngón tay lên miệng
ra ý để Thụy Bích nói nhỏ lại: " Ta phải khó khăn lắm mới tìm cách đến gặp ngươi được."
" Vậy..."
Thiên Hoài cầm chén cháo còn nóng đưa tới trước mặt y: " Đầu tiên phải ăn trước."
" Đây..." Thụy Bích xoay đầu: " Thụy Bích không còn tâm trạng để ăn."
" Không muốn cũng phải ăn, nếu ngươi cứ tự hành hạ mình thậm chí không thể khiến tứ ca thả ngươi ra mà nếu nhị ca biết được cũng sẽ không vui có biết không?"
" Ngươi đến đi còn không vững thì làm sao giúp được nhị ca ta chứ."
Thụy Bích bị đánh động nhìn Thiên Hoài: " Thụy Bích thật sự có thể giúp Vương gia?"
" Đương nhiên, nhưng ngươi vẫn phải đối xử tốt với sức khỏe của mình." Thiên Hoài múc một muỗng cháo thổi nguội mới đưa tới miệng y: " Ngươi tin lời ta phải không?"
Chần chừ hồi lâu Thụy Bích mới ngoan ngoãn
mở miệng, vì đã lâu mới ăn nên bụng có phần
khó chịu y vẫn cố nuốt hết những muỗng cháo Thiên Hoài đưa đến, tới khi chén cháo đã rỗng mới khó khăn lên tiếng: " Thụy Bích có thể làm được gì?"
Thiên Hoài mỉm cười: " Điều ngươi cần làm chỉ là hảo hảo chăm sóc lấy mình và chờ nhị ca tới đón mà thôi."
" Người lừa Thụy Bích?"
" Ta không có lừa ngươi." Xem Thụy Bích uất ức hai mắt đã đỏ lên sắp khóc Thiên Hoài liền mang ra một tờ giấy nhỏ đưa cho y: " Đừng khóc, đừng khóc... ta thật sự không có lừa ngươi, xem thứ này đi. Đây là thứ nhị ca giao cho ta nói nếu huynh ấy gặp chuyện thì phải đưa nó lại cho ngươi."
Thụy Bích nhanh tay mở ra mới thấy vỏn vẹn hai chữ " Đợi ta."
Chỉ hai từ ngắn ngủi lại khiến y vui đến không cầm được nước mắt ôm vào lòng: " Thiên Vũ ca."
" Đã nói ngươi đừng khóc rồi, lỡ đâu nhị ca lại cho rằng ta bắt nạt ngươi..." Nghe tiếng động bên ngoài Thiên Hoài và Thụy Bích lo lắng nhìn nhau: " Tứ ca đến rồi..."
" Đúng vậy." Thụy Bích nhanh tay lau đi nước mắt trên mặt rồi dấu mảnh giấy xuống dưới gối: " Ngũ hoàng tử, người tìm một chỗ trốn trước đi."
" Được."
Sau khi Thiên Hoài nhún chân trốn lên thanh xà phía trên Thụy Bích nhanh chóng trở lại giường xem như không có chuyện gì. Vừa thấy Thiên Uy y đã chủ động lên tiếng: " Người tới rồi?"
Không nghĩ tới Thụy Bích lại mở miệng nói chuyện với mình, hắn làm lạ lướt mắt nhìn chén cháo rỗng đặt trên bàn mới bước lại gần y: " Ngươi cuối cùng cũng suy nghĩ kỹ rồi?"
" Đúng vậy."
" Thụy Bích..." Thiên Uy đưa tay muốn chạm vào gương mặt y, Thụy Bích lại cự tuyệt xoay đi, hắn nhìn bàn tay mình giữ khoảng không rồi mỉm cười thu lại: " Ngươi chịu ăn là tốt
rồi, xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt."
" Ta muốn một điều kiện."
" Điều kiện?"
" Phải." Thụy Bích nhìn thẳng hắn.
Y muốn ra điều kiện với hắn, y biết rất rõ không thể cứu Thiên Vũ vậy còn điều kiện gì muốn yêu cầu hắn? " Nói thứ đi."
" Ta muốn gặp Vương gia một lần."
Sợ Thiên Uy không đồng ý Thụy Bích mới nhanh miệng: " Ta chỉ cần gặp người một lần thôi, ta sẽ không tự làm khó mình ta sẽ không bỏ ăn nữa."
Thiên Uy lòng đầy sự phẫn nộ nhưng trên
mặt vẫn giữ nét tươi cười, hắn nhẹ giọng: " Nếu chỉ là gặp một lần ta cũng không từ chối ngươi."
" Người nói thật?"
" Ta sẽ cho người đến giúp ngươi tắm rửa thay y phục, ta tin nhị ca cũng không muốn thấy ngươi trông như thế này."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thiên Uy thật sự giữ lời để cho Thụy Bích cùng hắn đến gặp Thiên Vũ. Vì thân phận của Thiên Vũ nên hắn được giam giữ cách biệt với những nơi khác, lính canh giữ vì vậy cũng nhiều hơn.
Từ cửa ngục vào trong khá sâu và ẩm ướt, tiếng " tách tách " từ những ngọn đuốc hai bên phát ra khiến nơi này trở nên u ám và đáng sợ hơn. Thiên Uy vẫn luôn chú ý tới mọi hành động của Thụy Bích không một lúc rời mắt, cứ như vậy đến khi vào tới gian cuối mới thấy sáu lính canh ờ đó lên tiếng: " Tứ hoàng tử."
" Mở cửa đi."
" Dạ."
Hai tên lính phía sau nghe lệnh lập tức dùng chìa khóa mở ra cánh cửa, đập vào mắt Thụy Bích lúc này chính là cơn ác mộng hàng đêm của y.
Mái tóc phủ xuống che đi gương mặt anh tuấn, Thiên Vũ bị khóa trên giá, y phục cũng
nhiễm màu máu tanh tưởi: " Thiên Vũ ca!"
Thụy Bích định chạy lại thì bị Thiên Uy ôm lấy ngăn lại: " Buông ta ra... Thiên Vũ ca..."
Nghe tiếng gọi Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn ra: " Thụy nhi?"
" Buông ta ra ta... làm ơn...!"
" Ta chỉ nói cho ngươi gặp hắn mà thôi."
"...ư...!" Thụy Bích nức nở nhìn Thiên Vũ, y muốn ngã vào lòng hắn muốn được ở cạnh hắn.
Thiên Vũ gầm lên như con thú điên đang giận dữ: " Thiên Uy, ngươi đưa Thụy nhi đến đây là có ý gì... buông y ra nếu không ta sẽ giết chết ngươi."
" Giết ta?" Thiên Uy cười nữa môi: " Nhị ca, huynh nên xem tình thế hiện giờ của mình thì hơn."
" Ngươi..."
" An tâm đi, ta không có ý gì cả. Ta không bao giờ xem y như con cờ để lợi dụng nên huynh không cần lo lắng, chỉ là Thụy Bích nhất định muốn ta đồng ý để y gặp huynh một lần mà thôi."
Thụy Bích vùng vẫy cũng không có kết quả mới cúi người cắn mạnh vào tay Thiên Uy, không ngờ cắn đến chảy máu hắn cũng không có buông người ra mà còn ôn hòa nói với y: " Cho dù ngươi có cắn thế nào ta cũng sẽ không buông ra, đừng tốn công vô ích."
Thụy Bích liếc nhìn hắn: " Buông tay."
Thiên Uy không ngờ hắn lại bị một cái ánh mắt căm hờn này của Thụy Bích đánh bại mà nới lỏng tay, ngay lúc đó y vụt chạy ra khỏi vòng tay hắn mà chạy đến chỗ Thiên Vũ không ngần ngại ôm chầm lấy hắn: " Thiên Vũ ca."
" Thụy nhi."
Những ngày ở Trữ Lan cung ngoài uống nước y cũng không ăn qua thứ gì, cả người không có sức vẫn cố vịn theo bức tường đến bên cửa sổ mà kéo lại rèm che.
Nghe tiếng bước chân người, Thụy Bích thờ ơ muốn quay trở lại giường mà không nhìn tới, họ dù biết y sẽ không động tới đồ ăn nhưng
vẫn mang đến đều đặn mỗi bữa. Cứ cho rằng cung nữ vào sẽ lại đi ngay nhưng lại cảm thấy người đang đến gần mình, có khả năng này chắc sẽ là Thiên Uy. Thụy Bích xoay người muốn tránh xa hắn thì xây xẩm đầu phải bám vào cạnh giường.
" Cẩn thận."
Nghe tiếng nói Thụy Bích giật mình nhìn người nắm lấy cánh tay mình: " Ngũ hoàng tử?"
" Thụy Bích, là ta."
" Làm sao người vào được đây? Còn tứ hoàng tử..."
" Ngồi xuống trước đi." Thiên Hoài để Thụy Bích ngồi xuống giường mới hỏi: " Ta nghe nói ngươi không chịu ăn uống gì cả?"
Thụy Bích lắc đầu níu tay áo hắn: " Thần không sao cả người không cần phải lo cho thần. Ngũ hoàng tử, Vương gia... vương gia hiện tại vẫn còn bị nhốt trong ngục..."
" Suỵt..." Thiên Hoài đưa ngón tay lên miệng
ra ý để Thụy Bích nói nhỏ lại: " Ta phải khó khăn lắm mới tìm cách đến gặp ngươi được."
" Vậy..."
Thiên Hoài cầm chén cháo còn nóng đưa tới trước mặt y: " Đầu tiên phải ăn trước."
" Đây..." Thụy Bích xoay đầu: " Thụy Bích không còn tâm trạng để ăn."
" Không muốn cũng phải ăn, nếu ngươi cứ tự hành hạ mình thậm chí không thể khiến tứ ca thả ngươi ra mà nếu nhị ca biết được cũng sẽ không vui có biết không?"
" Ngươi đến đi còn không vững thì làm sao giúp được nhị ca ta chứ."
Thụy Bích bị đánh động nhìn Thiên Hoài: " Thụy Bích thật sự có thể giúp Vương gia?"
" Đương nhiên, nhưng ngươi vẫn phải đối xử tốt với sức khỏe của mình." Thiên Hoài múc một muỗng cháo thổi nguội mới đưa tới miệng y: " Ngươi tin lời ta phải không?"
Chần chừ hồi lâu Thụy Bích mới ngoan ngoãn
mở miệng, vì đã lâu mới ăn nên bụng có phần
khó chịu y vẫn cố nuốt hết những muỗng cháo Thiên Hoài đưa đến, tới khi chén cháo đã rỗng mới khó khăn lên tiếng: " Thụy Bích có thể làm được gì?"
Thiên Hoài mỉm cười: " Điều ngươi cần làm chỉ là hảo hảo chăm sóc lấy mình và chờ nhị ca tới đón mà thôi."
" Người lừa Thụy Bích?"
" Ta không có lừa ngươi." Xem Thụy Bích uất ức hai mắt đã đỏ lên sắp khóc Thiên Hoài liền mang ra một tờ giấy nhỏ đưa cho y: " Đừng khóc, đừng khóc... ta thật sự không có lừa ngươi, xem thứ này đi. Đây là thứ nhị ca giao cho ta nói nếu huynh ấy gặp chuyện thì phải đưa nó lại cho ngươi."
Thụy Bích nhanh tay mở ra mới thấy vỏn vẹn hai chữ " Đợi ta."
Chỉ hai từ ngắn ngủi lại khiến y vui đến không cầm được nước mắt ôm vào lòng: " Thiên Vũ ca."
" Đã nói ngươi đừng khóc rồi, lỡ đâu nhị ca lại cho rằng ta bắt nạt ngươi..." Nghe tiếng động bên ngoài Thiên Hoài và Thụy Bích lo lắng nhìn nhau: " Tứ ca đến rồi..."
" Đúng vậy." Thụy Bích nhanh tay lau đi nước mắt trên mặt rồi dấu mảnh giấy xuống dưới gối: " Ngũ hoàng tử, người tìm một chỗ trốn trước đi."
" Được."
Sau khi Thiên Hoài nhún chân trốn lên thanh xà phía trên Thụy Bích nhanh chóng trở lại giường xem như không có chuyện gì. Vừa thấy Thiên Uy y đã chủ động lên tiếng: " Người tới rồi?"
Không nghĩ tới Thụy Bích lại mở miệng nói chuyện với mình, hắn làm lạ lướt mắt nhìn chén cháo rỗng đặt trên bàn mới bước lại gần y: " Ngươi cuối cùng cũng suy nghĩ kỹ rồi?"
" Đúng vậy."
" Thụy Bích..." Thiên Uy đưa tay muốn chạm vào gương mặt y, Thụy Bích lại cự tuyệt xoay đi, hắn nhìn bàn tay mình giữ khoảng không rồi mỉm cười thu lại: " Ngươi chịu ăn là tốt
rồi, xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt."
" Ta muốn một điều kiện."
" Điều kiện?"
" Phải." Thụy Bích nhìn thẳng hắn.
Y muốn ra điều kiện với hắn, y biết rất rõ không thể cứu Thiên Vũ vậy còn điều kiện gì muốn yêu cầu hắn? " Nói thứ đi."
" Ta muốn gặp Vương gia một lần."
Sợ Thiên Uy không đồng ý Thụy Bích mới nhanh miệng: " Ta chỉ cần gặp người một lần thôi, ta sẽ không tự làm khó mình ta sẽ không bỏ ăn nữa."
Thiên Uy lòng đầy sự phẫn nộ nhưng trên
mặt vẫn giữ nét tươi cười, hắn nhẹ giọng: " Nếu chỉ là gặp một lần ta cũng không từ chối ngươi."
" Người nói thật?"
" Ta sẽ cho người đến giúp ngươi tắm rửa thay y phục, ta tin nhị ca cũng không muốn thấy ngươi trông như thế này."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thiên Uy thật sự giữ lời để cho Thụy Bích cùng hắn đến gặp Thiên Vũ. Vì thân phận của Thiên Vũ nên hắn được giam giữ cách biệt với những nơi khác, lính canh giữ vì vậy cũng nhiều hơn.
Từ cửa ngục vào trong khá sâu và ẩm ướt, tiếng " tách tách " từ những ngọn đuốc hai bên phát ra khiến nơi này trở nên u ám và đáng sợ hơn. Thiên Uy vẫn luôn chú ý tới mọi hành động của Thụy Bích không một lúc rời mắt, cứ như vậy đến khi vào tới gian cuối mới thấy sáu lính canh ờ đó lên tiếng: " Tứ hoàng tử."
" Mở cửa đi."
" Dạ."
Hai tên lính phía sau nghe lệnh lập tức dùng chìa khóa mở ra cánh cửa, đập vào mắt Thụy Bích lúc này chính là cơn ác mộng hàng đêm của y.
Mái tóc phủ xuống che đi gương mặt anh tuấn, Thiên Vũ bị khóa trên giá, y phục cũng
nhiễm màu máu tanh tưởi: " Thiên Vũ ca!"
Thụy Bích định chạy lại thì bị Thiên Uy ôm lấy ngăn lại: " Buông ta ra... Thiên Vũ ca..."
Nghe tiếng gọi Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn ra: " Thụy nhi?"
" Buông ta ra ta... làm ơn...!"
" Ta chỉ nói cho ngươi gặp hắn mà thôi."
"...ư...!" Thụy Bích nức nở nhìn Thiên Vũ, y muốn ngã vào lòng hắn muốn được ở cạnh hắn.
Thiên Vũ gầm lên như con thú điên đang giận dữ: " Thiên Uy, ngươi đưa Thụy nhi đến đây là có ý gì... buông y ra nếu không ta sẽ giết chết ngươi."
" Giết ta?" Thiên Uy cười nữa môi: " Nhị ca, huynh nên xem tình thế hiện giờ của mình thì hơn."
" Ngươi..."
" An tâm đi, ta không có ý gì cả. Ta không bao giờ xem y như con cờ để lợi dụng nên huynh không cần lo lắng, chỉ là Thụy Bích nhất định muốn ta đồng ý để y gặp huynh một lần mà thôi."
Thụy Bích vùng vẫy cũng không có kết quả mới cúi người cắn mạnh vào tay Thiên Uy, không ngờ cắn đến chảy máu hắn cũng không có buông người ra mà còn ôn hòa nói với y: " Cho dù ngươi có cắn thế nào ta cũng sẽ không buông ra, đừng tốn công vô ích."
Thụy Bích liếc nhìn hắn: " Buông tay."
Thiên Uy không ngờ hắn lại bị một cái ánh mắt căm hờn này của Thụy Bích đánh bại mà nới lỏng tay, ngay lúc đó y vụt chạy ra khỏi vòng tay hắn mà chạy đến chỗ Thiên Vũ không ngần ngại ôm chầm lấy hắn: " Thiên Vũ ca."
" Thụy nhi."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Đầu )
- Chương 71:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Cuối )
- Chương 72:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (1)
- Chương 73:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (2)
- Chương 74:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (3)
- Chương 75:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (4)
- Chương 76:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (5)
- Chương 77:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (6)
- Chương 78:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (7)
- Chương 79:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (8)
- Chương 80:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)
- Chương 81:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (10)
- Chương 82:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (11)
- Chương 83:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (12)
- Chương 84:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (13)
- Chương 85:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)
- Chương 86:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (15)
- Chương 87:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (16)
- Chương 88:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (17)
- Chương 89:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (18)
- Chương 90:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (19)
- Chương 91:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (20)
- Chương 92:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (21)
- Chương 93:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (22)
- Chương 94:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (23)
- Chương 95:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (24)
- Chương 96:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (25)
- Chương 97:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (26)
- Chương 98:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (27)
- bình luận