Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 1: Tiểu tình nhân

Tiệm Hoa Của Tô Anh Chương 1: Tiểu tình nhân
Edit: heka

Beta: 如意 Như Ý

Đêm đã dần về khuya.

Đại trạch Khương gia to như vậy, giờ phút này lại đèn đuốc sáng trưng, an tĩnh mà lại sáng rỡ dưới bóng đêm sâu thẳm.

Vào đông đã lâu, trong không khí mù mịt tuyết trắng, hoàn toàn bao trùm lên tòa Khương trạch nghe nói đã có trăm năm lịch sử này.

Ban ngày, tiểu thiếu gia của Khương gia mang theo một cô gái bình dân trở về, nói là muốn kết hôn, hù cho Khương lão gia tử thiếu chút nữa phát tác bệnh tim. Đại thiếu, Nhị thiếu của Khương gia, thậm chí Tam tiểu thư đã xuất giá cũng vội vàng chạy về, vì muốn ngăn cản Khương Tứ thiếu mù quáng xúc động.

Có điều, những người này đều bị Trình Ngọc Thư chắn ngoài cửa, bà tự gặp mặt chân ái kia trong miệng Khương Tứ thiếu.

"Tô tiểu thư, ta biết, con là một cô gái tốt, Khương Triết cũng thật sự thích con. Nhưng con hãy nghe dì khuyên một câu đi, các con không thích hợp."

Mẹ của Khương Triết - Trình Ngọc Thư năm nay gần năm mươi, bởi vì bảo dưỡng thoả đáng nên thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, một mái tóc dài được vấn ngay ngắn thành một cái búi tóc nằm ở sau đầu, cắm một cây trâm ngọc điệp, thoạt nhìn cao quý lại ưu nhã.

Bà rất đẹp, môi, lông mày, đôi mắt không có chỗ nào là không tinh xảo.

Ngay khi Tô Anh nhìn thấy Trình Ngọc Thư liền biết Khương Triết giống mẹ, cho nên mới sinh ra được một gương mặt câu hồn như vậy, mắt đào hoa, khi híp mắt khẽ mỉm cười, hai người có bảy phần tương tự.

"Con... Con không muốn chia tay." Tô Anh co quắp xiết ngón tay, cảm thấy khổ sở.

Cô thấp giọng hứa hẹn: "Con thật lòng thích Khương Triết, thật sự, trước nay chưa hề nghĩ tới việc muốn cái gì từ anh ấy, thật sự!".

Từ khi biết gia thế của Khương Triết, cô liền có thật nhiều lo lắng: lo lắng gia thế mình không tốt, sẽ bị Khương gia phản đối; lo lắng gia thế Khương Triết quá tốt, hắn sẽ chán ghét mà rời bỏ cô; lo lắng hắn không đủ thật tình... Lo lắng bọn họ không có tương lai.

Trong bất an, Trình Ngọc Thư lại thở dài: "Nếu con kiên trì nói vậy, ta đây không phản đối."

---

Một hôn lễ với thanh thế to lớn chấn kinh toàn bộ thành phố C, ước chừng đã trở thành đề tài bàn tán cho mọi người trong vòng một tháng, còn bị đưa lên trang bìa tạp trí mấy ngày liên tục.

Phiên bản hiện thực của câu chuyện cô bé lọ lem gả vào hào môn, chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, dẫn tới biết bao hâm mộ cùng ghen ghét.

Ai sẽ tin tưởng, tiểu công tử phong lưu tiêu sái nhất Khương gia - Tứ thiếu gia Khương gia, vậy mà ngã quỵ trong tay một cô gái bình thường? Hơn nữa còn thật sự cưới cô ta vào cửa?

Chỉ sợ ngay cả chính Tô Anh cũng không tin được, có một ngày, cô thật sự sẽ khoác áo cưới đỏ thẫm, trở thành vợ của Khương Triết, cùng hắn chung sống quãng đời còn lại.

Đây là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này của cô — cái ý tưởng đó đã từng bồi hồi một đoạn thời gian trong tâm trí cô, cô cũng từng cho rằng mình sẽ nhận định như vậy cả đời.

Tô Anh không nghĩ tới, chỉ qua ba năm ngắn ngủi, cô đã ly hôn với Khương Triết.

Giống như khi kết hôn, thành phố C lại náo nhiệt một phen, nhưng không hề có sự kinh ngạc, tựa như đây là kết quả nằm trong dự kiến của mọi người.

Không giống như khi đến, lúc rời đi, cô chỉ có một bộ quần áo, một cái túi nhỏ.

Chỉ có Trình Ngọc Thư tới đưa tiễn cô, giống như ba năm trước đây, dùng ánh mắt hiểu rõ lại phức tạp như vậy mà nhìn cô.

Tô Anh lắc đầu, lại mỉm cười.

Cô không cảm thấy có vấn đề gì, không có được cũng không mất đi, chỉ là trải qua một tình yêu nồng nhiệt và ảm đạm mà thôi.

Khương Triết thích một Tô Anh vui vẻ, đơn thuần, đơn giản; nhưng mà những điều này cô đều đã mất đi.

---

Mùa đông, cơn mưa to qua đi càng mang đến nhiều khí lạnh, sáng sớm đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy ngoài cửa sổ sương mù mênh mang, gió lạnh phả vào mặt.

Từ sau khi sảy thai, Tô Anh liền cực kỳ sợ lạnh, ngày thường đã mặc nhiều, lò sưởi càng không rời tay.

Cô bọc mình bằng chiếc áo choàng thật dày rồi xuống khỏi gác mái, hai gian phía sau là phòng khách cùng phòng bếp, một kho trữ đồ nhỏ, sảnh ngoài bày hoa, hôm qua là lễ Giáng Sinh, hoa hồng đã bán hết từ sớm, cô lại đặt một đám, chắc là cũng sắp tới rồi.

Ai ngờ chưa chờ được hoa đến, lại chờ tới một vị khách không mời mà đến.

"Chị." Một cô gái hơn hai mươi, nhấp nháy mắt to, trang dung đơn giản, hơi cúi đầu trộm nhìn cô, bộ dáng khẩn trương lại sợ hãi, nhu nhược lại non nớt.

Trong tay cô ta mang theo một cái hộp vuông màu hồng phấn, tươi cười như hoa đưa tới trước mặt Tô Anh: "Chị, đây là điểm tâm em tự tay làm, hương vị rất ngon, mang cho chị nếm thử."

Tô Anh nhìn điểm tâm, xác thật hình dáng tinh xảo xinh đẹp, lại nhấc không nổi cảm giác thèm ăn.

Cô không tiếp nhận.

Cô gái cũng không xấu hổ, tự mình đặt qua một bên trên bàn: "Chị..."

Tô Anh nhấp môi cười cười: "Chúng ta cũng không phải chị em, vẫn nên kêu tên của tôi đi. Tìm tôi có việc?".

Cô gái có chút xấu hổ, nhưng thấy sắc mặt Tô Anh tốt, lá gan liền lớn hơn chút: "Chị, em nghe nói chị cùng A Triết ly hôn, em, em tới thăm chị..."

Tô Anh gật gật đầu, chờ cô ta tiếp tục nói.

"Em..."

Tô Anh cười: "Ừm? An tâm?".

Cô gái hoảng loạn giải thích: "Chị, em không có ý tứ này!".

Tô Anh không quá để ý, tùy ý ngồi xuống, bưng chén nước ấm nhấp một hớp nho nhỏ, không nói chuyện nữa, nhẹ nhàng liếc nhìn cô gái kia một cái, hình như có ý bảo cô ta tiếp tục giải thích rốt cuộc là có ý tứ gì?

Cô ta càng xấu hổ, lại âm thầm buồn bực, rõ ràng đã ly hôn, hiện tại tự cao tự đại cho ai xem? Còn xem mình là Thiếu phu nhân của Khương gia sao?

Cô ta không muốn lại vòng vo thêm.

"Chị, em tới là có vấn đề muốn thỉnh giáo chị."

"Thỉnh giáo?".

"Đúng vậy!". Cô gái gấp không chờ nổi: "Chị đã nói như thế nào để thuyết phục mẹ của A Triết đáp ứng cho chị gả vào Khương gia vậy?"

Tô Anh: "..."

Trước kia Tô Anh chỉ cảm thấy, cô gái này chỉ hơi tính toán một chút, tam quan có hơi không bình thường, hiện tại sao, Tô Anh cho rằng cô gái này là đầu óc bị úng rồi.

Cô bật cười: "Cô nói xem tôi là vợ trước đã ly hôn, còn phải phụ trách giúp tiểu tình nhân của chồng trước chinh phục mẹ chồng? Cái này thật sự quá khó xử tôi rồi."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, được rồi." Tô Anh xua xua tay, đứng lên: "Tôi mệt mỏi, cô đi đi."

Tuy ngữ khí dịu dàng, lại hàm chứa một loại cường thế làm người ta không cách nào phản bác.

Cô nàng ghét nhất điểm này của Tô Anh, rõ ràng cũng như cô ta, chỉ là con gái gia đình bình dân, rốt cuộc là cái gì cho cô tự tin, có thể từ trên cao nhìn xuống mà ra lệnh cho người khác như vậy! Huống chi Khương Triết cũng không yêu cô!

Cô nàng lớn tiếng nói: "Chị đã rời khỏi Khương gia rồi, vì sao không thể thành toàn cho em!".

Tô Anh an tĩnh nói: "Cô xem tôi như là cái loại người tốt thích giúp người ta thành đạt sao? Tôi cũng không phải là người lương thiện, lấy ơn báo oán." Cô cũng không muốn nhiều lời nữa: "Khi đi nhớ đóng cửa lại, về sau cũng đừng tới nữa."

Dứt lời, liền đi về phía sau.

Cô gái quýnh lên, bước nhanh tiến lên bắt lấy tay Tô Anh: "Chị ơi! Cầu xin chị, chị nói cho em biết đi! Chỉ cần chị nói cho em biết, bất luận chị muốn em làm cái gì em đều nguyện ý!".

Tô Anh hơi hơi nhíu mày: "Buông tay."

"Không! Chị, cầu xin chị, chị nói cho em đi mà, chị nói cho em, em liền buông!".

Tô Anh đặc biệt chán ghét người khác đụng chạm, huống chi còn là tiểu tình nhân của Khương Triết, chỉ cần tưởng tượng, cô liền cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, ghê tởm muốn nôn. Thế mà cái cô gái kia lại chẳng hề bận tâm Tô Anh như thế nào, chỉ lo lôi kéo Tô Anh, bất luận như thế nào cũng muốn Tô Anh nói cho cô ta biết cách lấy lòng mẹ của Khương Triết, như thế, cô ta liền có hi vọng gả vào Khương gia!

Tô Anh hất tay vài lần vẫn không dứt được, nói: "Tiểu thư, cô còn như vậy, tôi chỉ có thể báo nguy."

"Chị ơi..."

"Bà chủ Tô, cô... Yêu cầu hỗ trợ sao?". Đúng vào lúc này, anh chàng đưa hoa tới rồi, vừa thấy Tô Anh bị người lôi kéo, nhịn không được tiến lên dò hỏi một câu. Trong mắt hắn, Tô Anh là một cô gái cực kỳ hiền lành dịu dàng, khẳng định là bị người ta gây phiền toái.

Tô Anh nhìn thấy hắn, liền nói: "Muốn, phiền anh giúp tôi báo nguy đi, vị tiểu thư này nhất định ép tôi nói cho cô ta cách để có thể lấy lòng mẹ chồng trước của tôi, cái này làm sao tôi biết?".

"..." Chàng trai tức khắc đổi ánh mắt nhìn cô gái kia, càng đồng tình với Tô Anh: "Được được được, để tôi lập tức gọi điện thoại!".

"Từ từ!". Cô gái khó xử lại tức giận, sắc mặt vừa trắng vừa xanh, thật sự không nghĩ tới Tô Anh này thoạt nhìn dịu dịu dàng dàng như vậy, lời nói thì còn độc hơn đao, lại sợ lớn chuyện bị Khương Triết biết, cô ta lén lút lại đây gặp Tô Anh, chính là vì xác định Tô Anh có phải thật sự từ bỏ Khương gia, từ bỏ Khương Triết hay không, đương nhiên muốn biết cách lấy lòng Trình Ngọc Thư cũng là thật sự.

Cô gái buông lỏng tay, tỏ vẻ ngượng ngùng: "Không cần báo nguy, tôi nghĩ hai người đều hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn khiến cho dì vui vẻ... Nếu đã vậy, tôi đi trước đây."

Khi Tô Anh nhìn cô gái kia đi tới cửa, đột nhiên mở miệng: "Từ từ."

"Chị?".

Ngay cả anh chàng đưa hoa cũng kỳ quái nhìn Tô Anh.

Tô Anh cười nói: "Tiểu thư, tôi nghĩ hiện tại cô có nhiều lo lắng, nói một câu như lời khuyên vậy, cô chỉ là một tình nhân bên cạnh Khương Triết, muốn vào cửa Khương gia còn phải nỗ lực đánh bại thật nhiều đối thủ nữa cơ, trước hết lo nắm chặt người trước mắt, đừng nghĩ nhiều những thứ xa vời khác. Nghĩ nhiều như vậy, không chừng ngày mai liền vô duyên vô cớ bị đuổi đi, không phải uổng phí tâm tư sao?".

Cô gái: "............."

Anh chàng đưa hoa: "Phốc...... Khụ khụ! Tôi đi dọn hoa."

Cô gái kia thở phì phì đi rồi, không có được đáp án mong muốn, ngược lại bị chế nhạo một phen, trong lòng rất tức tối, lại không cách nào phủ nhận lời Tô Anh nói. Cô ta cũng không có gì nắm chắc về phía Khương Triết, giống như hôm nay cũng là lén lút lại đây, nếu bị Khương Triết biết... Hậu quả không dám tưởng tượng!

Nghĩ như vậy, cũng chẳng màng đến tức giận gì, chỉ nghĩ mau rời khỏi nơi này, cách Tô Anh càng xa càng tốt!

Nhưng mà ngay khi cô ta mới đi ra xa vài bước, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng nổ thật lớn, cô ta kinh hách quay đầu lại, thấy cửa hàng bán hoa kia đang bốc khói trắng ngùn ngụt, ánh lửa lóa mắt bùng lên trong màn sương sáng càng thêm chói lọi!

Nháy mắt, tiếng kêu gào cùng kinh hô quấy nhiễu toàn bộ đường phố.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận