Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
Chương trước- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
Edit: Hiền Chăn
Beta: Thư Thư
Thỉnh thoảng Tô Anh vẫn sẽ quan tâm đến tiến triển vụ án của ba người Tề Duyệt, Lộ Hải cùng Phạm Nghị. Hôm nay, cô đột nhiên biết được tin tức từ phía bên cảnh sát, họ nói cuối cùng cũng đã bắt được nghi phạm quan trọng, tên anh ta là Quản Nhất Chu. Quản Nhất Chu kia khai báo rằng anh ta đã nhận tiền của Lộ Hải, sau đó thả ra tiếng gió để dụ dỗ đám người Đao Mặt Sẹo cùng Tiền Thông bắt cóc tống tiền Tô Anh.
Hơn nữa, chuyện này không phải nói một lần là xong, suốt mấy ngày liền anh ta đều đánh mạt chược với đám Đao Mặt Sẹo cùng Tiền Thông, không ngừng nói những lời dụ hoặc, lung lạc để thúc đẩy bọn họ gây án. Cũng bởi vì biết Khương Triết không phải nhân vật tầm thường, anh ta lại có tật giật mình nên sau khi xong việc đã sớm ôm tiền bỏ trốn. Còn sở dĩ vì sao anh ta lại ở đây, là bởi vì bị người ta bắt trở về!
Khương Triết không phải người bình thường, Triệu Vũ cũng không phải.
Quản Nhất Chu xuất hiện, tội danh của hai người Lộ Hải cùng Phạm Nghị không còn đơn giản là trộm cắp nữa, huống chi trước kia Lộ Hải còn có tiền án tìm người đập phá tiệm hoa tươi của Tô Anh. Bên này vừa với được thả ra, bên kia đã thành kẻ chủ mưu bắt cóc Tô Anh, còn có khả năng rất lớn sẽ nguy hại đến tính mạng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ xem ra anh ta phải "mọt gông" [1] trong tù hết vài năm.
[1] mọt gông: (tù mọt gông) ở tù rất lâu không biết khi nào được ra
Lộ Hải chính là một tên tiểu nhân hám lợi, lại còn tham sống sợ chết. Huống hồ anh ta cũng biết ở trong tù gian nan khốn khổ như thế nào, làm sao mà được thoải mái như bên ngoài? Tận mấy năm, sao anh ta có thể chịu đựng được! Huống chi Tề Duyệt bây giờ cũng không còn là Tề Duyệt của trước kia, ngay lập tức anh ta liền đổi chiều gió, nói rằng anh ta tìm cách đối phó Tô Anh cùng với hành động vào trộm nhà Tô Anh, đều là do bị Tề Duyệt sai khiến!
Phạm Nghị cũng khai rằng thật ra anh ta đột nhập vào nhà Tô Anh vì muốn tìm một đoạn video, anh ta cũng rất bất đắc dĩ, còn về những chuyện khác thì anh ta không biết gì cả. Phạm Nghị không định trốn tránh trách nhiệm nhưng những chuyện phạm pháp kia thật sự không liên quan đến anh ta, thật sự anh ta chỉ muốn tìm video thôi.
Bây giờ mấy người này chó cắn chó, kết quả cuối cùng là gì cũng khó mà nói trước được.
Chẳng qua, Tô Anh có thể tưởng tượng được Tề Duyệt kia sẽ nổi giận đến mức nào, căm hận đến mức nào.
Nhưng như thế thì sao? Cô ta cũng không thể thoát.
Ngược lại Tô Anh còn rất hy vọng Tề gia sẽ vì cứu Tề Duyệt ra mà động tay động chân làm chút chuyện gì đó, chỉ có như thế mới có thể túm được nhược điểm của họ, không phải sao?
Mà có một chuyện khác làm cô rất ngạc nhiên, đó là Tưởng Hiểu Hiểu vậy mà lại chưa từng đến cục cảnh sát thăm hỏi Tề Duyệt lần nào, ngược lại là Lăng Dao đi thăm rồi kể lại tình hình bên ngoài cho Tề Duyệt biết. Tề Viễn cũng đến thăm, anh ta còn mắng Tề Duyệt hồ đồ, cứ tiếp tục làm một cô gái kiêu ngạo thì tốt rồi, nếu Khương Tứ thích chơi bời thì cứ để cho anh ta chơi, hà tất gì cứ thích so đo với một cô gái bán hoa tươi chứ? Chẳng lẽ Khương Tứ còn có thể cưới cô gái đó về nhà? Bây giờ bản thân cũng bị bắt luôn rồi, hạnh phúc chưa? Vừa lòng chưa?
Cho dù Tề Duyệt không phục, giờ phút này cũng phải ra vẻ mềm mỏng khuất phục. Cô ta mặc áo tù, trên mặt không trang điểm nên lộ ra vẻ tái nhợt cùng mệt mỏi, chỉ mới vài ngày nhưng trên khoé mắt đã thêm nhiều nếp nhăn, không còn nhìn thấy vẻ đẹp kiêu ngạo tinh xảo của trước kia nữa. Lúc này, cô ta đang ngoan ngoãn cúi đầu nghe Tề Viễn giáo huấn, chờ anh ta mắng xong mới cất giọng nói bi thương:
"Anh à, anh nhất định phải giúp cho em! Em còn một tương lai rất tốt đẹp, em không muốn trải qua ở trong tù đâu!"
"Lúc em làm những chuyện đó có từng suy nghĩ tới hậu quả không?"
"Em sai rồi, em biết sai rồi!" Tề Duyệt cẩn thận nói: "Sau khi được ra ngoài, em bảo đảm sẽ không tái phạm. Còn có Khương Triết, em sẽ không chấp mê bất ngộ[2] nữa đâu!"
[2]Chấp mê bất ngộ (执迷不悟): một mực không chịu giác ngộ.
Tuy Tề Viễn hận Tề Duyệt không biết trời cao đất dày, vô pháp vô thiên[3], nhưng dù sao cô ta cũng là huyết mạch của Tề gia, Tề gia cũng không thể thật sự từ bỏ cô ta, vì thế nói: "Nhà mình sẽ cố gắng giúp em tranh thủ một chút, giảm bớt hình phạt."
[3]Vô pháp vô thiên (无法无天): ngang ngược, coi trời bằng vung.
"Anh, em không muốn! Em muốn ra ngoài ngay lập tức!"
Rầm ——
Tề Viễn đập tay xuống mặt bàn, lạnh giọng: "Tề Duyệt, tự em hãy tỉnh táo suy nghĩ lại đi! Cả nhà cho em ra nước ngoài du học, còn cho em một viện nghiên cứu riêng là để em đem ra khoe khoang, tranh giành tình cảm sao? Bộ em tưởng cái cục cảnh sát này là anh mở ra hả? Muốn đến là đến, muốn đi là đi!" Anh ta chống hai tay lên bàn, cúi đầu đến gần: "Em không biết là hiện giờ nhất cử nhất động của anh đều bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm sao? Anh có thể làm gì? Nếu anh thật sự làm gì đó cho em thì ngay lập tức sẽ bị tống vào đây làm hàng xóm của em đó!"
Khuôn mặt Tề Duyệt tràn đầy khiếp sợ, sắt mặt vốn không được tốt nay còn tái nhợt hơn, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, thân thể khẽ run rẩy.
Tề Viễn lại nói: "Em cũng không nghĩ xem, em còn có thể nuôi dưỡng một tên tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, Khương Tứ chỉ để một cô gái bên cạnh mình thì tính là gì? Em còn thích đối đầu tranh giành tình cảm với người ta, đừng nói đến em với Khương Tứ không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ thì sao, Khương Tứ kia sẽ cho em giở thói ngang ngược, ra oai ở trên đầu anh ta chắc?"
"Anh......." Cô ta lúc này đã run đến lợi hại, từng lời nói ra cũng không được trôi chảy rõ ràng nữa: "Em không có, em không muốn như vậy, anh! Anh giúp em với!"
Tề Viễn thở dài một tiếng: "Em hãy ở lại chỗ này suy nghĩ cho kỹ, cẩn thận nghĩ xem mình đã làm sai ở chỗ nào. Sau khi suy nghĩ cẩn thận em sẽ biết mình nên làm gì."
Anh ta cũng không hề nói thêm gì nữa, rất nhanh đã đứng lên rời đi, bất luận Tề Duyệt ở phía sau có kêu anh quay lại hay đập cửa sổ thỉnh cầu, anh ta cũng không quay đầu lại nhìn.
Tề Duyệt tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, rất nhanh cảnh sát đã tiến vào dẫn cô ta trở về phòng giam.
Nhìn cánh cửa vuông vức nặng nề đóng lại, xung quanh còn có những nữ tù cùng khổ khác, trên mặt của họ đều là biểu cảm chết lặng cùng bẩn thỉu. Trước đây cô ta vô cùng ngại bẩn, thế mà bây giờ lại phải ngủ chung phòng với những người này?
Còn con tiện nhân Tô Anh kia thì sao? Cô ta được bọn đàn ông che chở, được nâng niu trong lòng bàn tay, sạch sạch sẽ sẽ dưỡng hoa trồng cỏ......
Nghĩ như thế, cô ta càng căm hận, lại cảm thấy đau khổ cho bản thân mình nên quỳ rạp xuống đất khóc rống lần nữa! Khiến cho những nữ tù khác trong phòng kêu phiền, nhìn bộ dạng hung thần ác sát của bọn họ, Tề Duyệt sợ tới mức cắn chặt môi, trốn vào toilet khóc thút thít.
---
Tô Anh nghe lão ngô đồng nói đến tình hình gần đây của Tề Duyệt, thế nhưng cô lại không hề có chút cảm giác hả giận nào, không thấy sảng khoái cũng không thấy vui vẻ. Rốt cuộc cô cũng đã bị hại chết một lần, cho dù được sống lại lần nữa, nhưng cũng không có cách nào quên được ký ức cùng vết thương lòng của kiếp trước, chẳng qua là ứng nghiệm của câu nói: Thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo[4].
[4] 善恶到头终有报,只争来早与来迟。
Hán Việt:
Thiện ác đáo đầu chung hữu báo,
chỉ tranh lai tảo dữ lai trì.
Dịch: Thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo,
chỉ còn sớm muộn đó mà thôi. (Sưu tầm)
Cô lại nhớ đến việc tối qua Triệu Vũ đến tìm mình, còn nói ra những lời nói kia nên cũng không khó để suy luận, anh ấy mất tích mấy ngày hoá ra là đi bắt người trở về.
Việc Triệu Vũ đột nhiên thích mình làm cho Tô Anh cảm thấy khiếp sợ cùng nghi hoặc. Cô cũng không biết chỗ nào của mình lọt vào mắt anh ấy, còn làm cho anh ấy nhìn mình với cặp mắt khác xưa, không lẽ anh ấy cũng có sở thích giống Khương Triết, thích loại con gái như vậy? Nhưng cũng không phải, rõ ràng anh ấy thích tiểu minh tinh 36D điện nước đầy đủ mà...
Cô nhíu mày, lần sau phải khoá cửa sổ lại cẩn thận! Xem anh ấy còn dám lén lút chạy đến đây doạ cô không.
"Cô không vui à?"
"Không có."
"Ohhh."
Lại là chữ "oh" mang theo ý tứ sâu xa.
Hôm nay, người đàn ông lạ mặt này lại đến tiệm hoa tươi của cô, lại mua một chậu hoa nhài về.
Anh vẫn mặc một bộ đồ đen, xé gió đạp tuyết mà đến.
Lúc này, cô gặp được anh lần thứ hai, lại cảm thấy người này nhìn hơi quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó? Lại không nhớ nổi mình đã từng gặp anh chưa.
Anh nhận lấy chậu hoa nhài từ trong tay Tô Anh, trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh vô tình chạm vào ngón tay mềm mại nhỏ bé của cô gái. Tô Anh vẫn rất tự nhiên giao chậu hoa cho anh sau đó thu tay lại, ánh mắt anh nhìn Tô Anh dần trở nên sâu xa, khoé môi vẽ lên một nụ cười.
".......Làm sao thế?" Tô Anh mấp máy môi, bộ dáng nghi hoặc.
Anh vô cùng tự nhiên lắc đầu: "Hẹn gặp lại."
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, khẽ gật đầu: "À, cảm ơn quý khách."
Cô nhìn theo bóng người đàn ông mang hoa nhài dần đi xa, vóc dáng anh cao gầy, gió lạnh liên tục thổi bay vạt áo, nhưng từng bước chân của anh lại vững vàng như Thái Sơn.
Thật lạ lùng, chung quy Tô Anh vẫn cảm thấy người đàn ông này có vấn đề. Huống chi anh đã đến hai lần, mà mỗi một lần đều nhìn cô với ánh mắt sâu xa làm cho cô thấy vô cùng khó hiểu, dường như không đơn giản là khách đến mua hoa.
"Lão ngô đồng, phiền ông theo dõi người kia giúp tôi, tôi cảm thấy anh ta không giống người bình thường."
"Được."
Cùng lúc đó, Tưởng Nghị trở lại khách sạn thì gặp Tưởng Hiểu Hiểu tìm đến, vẻ mặt cô tươi cười rạng rỡ nhưng khi nhìn đến hoa nhài trong tay người đàn ông thì có chút do dự: "Đây là? Anh, sao anh lại mua hoa?"
Cô biết rõ Tưởng Nghị ghét nhất là mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này, ngày thường anh ấy không hề đụng đến chúng, đến mức nhìn một cái cũng cảm thấy phiền, sao đột nhiên lại mua loại hoa nhài này về, một chút thường thức về hoa cỏ cũng không có!
Tưởng Nghị mở cửa phòng, hoa nhài được anh đặt lên bệ cửa sổ, đặt cạnh bên chậu hoa ngày hôm qua.
Tưởng Hiểu Hiểu càng thêm nghi ngờ không thôi, trong đầu của cô đột nhiên xẹt qua một tia sáng, dò hỏi: "Anh, có phải anh đã đi gặp qua Tô Anh hay không?"
Tưởng Nghị quay đầu lại nhìn cô một cái: "Không ở bệnh viện trông coi Tưởng Ngũ, lại đến chỗ này của anh làm cái gì?"
Tưởng Hiểu Hiểu cười nói: "Em lo lắng cho anh đó, hơn nữa lâu rồi chúng ta không được gặp nhau nên cảm thấy nhớ anh!"
Tưởng Nghị cười nhạo cô một tiếng: "Được rồi, em về trước đi, bên phía Tưởng Ngũ anh sẽ đi."
Tưởng Hiểu Hiểu: "Anh à, thật ra anh không nên đến đây, thân thể anh năm phục hồi lại rất tốt, anh ấy sẽ tự mình trở về Đế Đô......."
Tưởng Nghị xua xua tay, chiếc áo vest đen bị anh cởi ra ném xuống đất, chiếc áo khoác cùng màu cũng bị anh tuỳ tiện ném sang một bên, chỉ còn lại một chiếc áo lông cao cổ cũng là màu đen. Anh đi đến bên quầy rượu rót một ly Whiskey, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Anh lạnh giọng: "Hiểu Hiểu, chuyện của anh không cần em nhúng tay vào."
Tưởng Hiểu Hiểu: "........"
Cô bĩu môi, có chút buồn rầu cùng không thể hiểu nổi, cúi đầu đáp "vâng".
Tưởng Nghị cũng không nhìn Tưởng Hiểu Hiểu, ánh mắt anh bắt đầu tập trung, dáng vẻ giống như đang suy tư gì đó.
Anh cũng là đàn ông, anh cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc một cô gái như thế nào mới khiến cho mấy người đàn ông kia càng ngày càng yêu thương?
---
Tuy nói Tưởng Nghị ở thành phố C nhưng công vụ cần anh xử lý vẫn nhiều như cũ, sau khi anh họp trực tuyến với các cổ đông bên phía Đế Đô xong thì mới nhích người đi đến bệnh viện.
Không ngờ tới, khi anh đến đó lại gặp được một vị khác.
"Anh cả."
"Chú ba."
Tưởng Long đã đến bệnh viện thăm Tưởng Diễn trước một bước. Ngược lại, Tưởng Nghị cũng không cảm thấy gì, đến sớm hay đến trễ cũng không khác nhau lắm, dù cho Tưởng Long thêm mắm thêm muối[5] trước mặt Tưởng Diễn, anh cũng không quan tâm.
[5] 上眼药-hạ nhãn dược: ví von về việc mách lẻo, đâm chọc sau lưng, thêu dệt thêm một vài chuyện về một người khi nói với người thứ khác. Đồng nghĩa: 上眼药- thượng nhãn dược.
Tưởng Diễn còn nằm trên giường, thoạt nhìn còn rất tỉnh táo, chỉ là dáng vẫn vẻ có chút suy nhược.
Tưởng Long nói: "Lần này chú năm gặp phải đại nạn, may mắn là ở thành phố C này có địa linh nhân kiệt. Chỉ hơn một tháng đã có thể tỉnh lại, chú ba của chúng ta vất vả suốt một thời gian, em trở lại tiếp quản thì cậu ta cũng được nghỉ ngơi chút rồi."
Tưởng Nghị mỉm cười phụ hoạ: "Anh cả nói đúng."
Beta: Thư Thư
Thỉnh thoảng Tô Anh vẫn sẽ quan tâm đến tiến triển vụ án của ba người Tề Duyệt, Lộ Hải cùng Phạm Nghị. Hôm nay, cô đột nhiên biết được tin tức từ phía bên cảnh sát, họ nói cuối cùng cũng đã bắt được nghi phạm quan trọng, tên anh ta là Quản Nhất Chu. Quản Nhất Chu kia khai báo rằng anh ta đã nhận tiền của Lộ Hải, sau đó thả ra tiếng gió để dụ dỗ đám người Đao Mặt Sẹo cùng Tiền Thông bắt cóc tống tiền Tô Anh.
Hơn nữa, chuyện này không phải nói một lần là xong, suốt mấy ngày liền anh ta đều đánh mạt chược với đám Đao Mặt Sẹo cùng Tiền Thông, không ngừng nói những lời dụ hoặc, lung lạc để thúc đẩy bọn họ gây án. Cũng bởi vì biết Khương Triết không phải nhân vật tầm thường, anh ta lại có tật giật mình nên sau khi xong việc đã sớm ôm tiền bỏ trốn. Còn sở dĩ vì sao anh ta lại ở đây, là bởi vì bị người ta bắt trở về!
Khương Triết không phải người bình thường, Triệu Vũ cũng không phải.
Quản Nhất Chu xuất hiện, tội danh của hai người Lộ Hải cùng Phạm Nghị không còn đơn giản là trộm cắp nữa, huống chi trước kia Lộ Hải còn có tiền án tìm người đập phá tiệm hoa tươi của Tô Anh. Bên này vừa với được thả ra, bên kia đã thành kẻ chủ mưu bắt cóc Tô Anh, còn có khả năng rất lớn sẽ nguy hại đến tính mạng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ xem ra anh ta phải "mọt gông" [1] trong tù hết vài năm.
[1] mọt gông: (tù mọt gông) ở tù rất lâu không biết khi nào được ra
Lộ Hải chính là một tên tiểu nhân hám lợi, lại còn tham sống sợ chết. Huống hồ anh ta cũng biết ở trong tù gian nan khốn khổ như thế nào, làm sao mà được thoải mái như bên ngoài? Tận mấy năm, sao anh ta có thể chịu đựng được! Huống chi Tề Duyệt bây giờ cũng không còn là Tề Duyệt của trước kia, ngay lập tức anh ta liền đổi chiều gió, nói rằng anh ta tìm cách đối phó Tô Anh cùng với hành động vào trộm nhà Tô Anh, đều là do bị Tề Duyệt sai khiến!
Phạm Nghị cũng khai rằng thật ra anh ta đột nhập vào nhà Tô Anh vì muốn tìm một đoạn video, anh ta cũng rất bất đắc dĩ, còn về những chuyện khác thì anh ta không biết gì cả. Phạm Nghị không định trốn tránh trách nhiệm nhưng những chuyện phạm pháp kia thật sự không liên quan đến anh ta, thật sự anh ta chỉ muốn tìm video thôi.
Bây giờ mấy người này chó cắn chó, kết quả cuối cùng là gì cũng khó mà nói trước được.
Chẳng qua, Tô Anh có thể tưởng tượng được Tề Duyệt kia sẽ nổi giận đến mức nào, căm hận đến mức nào.
Nhưng như thế thì sao? Cô ta cũng không thể thoát.
Ngược lại Tô Anh còn rất hy vọng Tề gia sẽ vì cứu Tề Duyệt ra mà động tay động chân làm chút chuyện gì đó, chỉ có như thế mới có thể túm được nhược điểm của họ, không phải sao?
Mà có một chuyện khác làm cô rất ngạc nhiên, đó là Tưởng Hiểu Hiểu vậy mà lại chưa từng đến cục cảnh sát thăm hỏi Tề Duyệt lần nào, ngược lại là Lăng Dao đi thăm rồi kể lại tình hình bên ngoài cho Tề Duyệt biết. Tề Viễn cũng đến thăm, anh ta còn mắng Tề Duyệt hồ đồ, cứ tiếp tục làm một cô gái kiêu ngạo thì tốt rồi, nếu Khương Tứ thích chơi bời thì cứ để cho anh ta chơi, hà tất gì cứ thích so đo với một cô gái bán hoa tươi chứ? Chẳng lẽ Khương Tứ còn có thể cưới cô gái đó về nhà? Bây giờ bản thân cũng bị bắt luôn rồi, hạnh phúc chưa? Vừa lòng chưa?
Cho dù Tề Duyệt không phục, giờ phút này cũng phải ra vẻ mềm mỏng khuất phục. Cô ta mặc áo tù, trên mặt không trang điểm nên lộ ra vẻ tái nhợt cùng mệt mỏi, chỉ mới vài ngày nhưng trên khoé mắt đã thêm nhiều nếp nhăn, không còn nhìn thấy vẻ đẹp kiêu ngạo tinh xảo của trước kia nữa. Lúc này, cô ta đang ngoan ngoãn cúi đầu nghe Tề Viễn giáo huấn, chờ anh ta mắng xong mới cất giọng nói bi thương:
"Anh à, anh nhất định phải giúp cho em! Em còn một tương lai rất tốt đẹp, em không muốn trải qua ở trong tù đâu!"
"Lúc em làm những chuyện đó có từng suy nghĩ tới hậu quả không?"
"Em sai rồi, em biết sai rồi!" Tề Duyệt cẩn thận nói: "Sau khi được ra ngoài, em bảo đảm sẽ không tái phạm. Còn có Khương Triết, em sẽ không chấp mê bất ngộ[2] nữa đâu!"
[2]Chấp mê bất ngộ (执迷不悟): một mực không chịu giác ngộ.
Tuy Tề Viễn hận Tề Duyệt không biết trời cao đất dày, vô pháp vô thiên[3], nhưng dù sao cô ta cũng là huyết mạch của Tề gia, Tề gia cũng không thể thật sự từ bỏ cô ta, vì thế nói: "Nhà mình sẽ cố gắng giúp em tranh thủ một chút, giảm bớt hình phạt."
[3]Vô pháp vô thiên (无法无天): ngang ngược, coi trời bằng vung.
"Anh, em không muốn! Em muốn ra ngoài ngay lập tức!"
Rầm ——
Tề Viễn đập tay xuống mặt bàn, lạnh giọng: "Tề Duyệt, tự em hãy tỉnh táo suy nghĩ lại đi! Cả nhà cho em ra nước ngoài du học, còn cho em một viện nghiên cứu riêng là để em đem ra khoe khoang, tranh giành tình cảm sao? Bộ em tưởng cái cục cảnh sát này là anh mở ra hả? Muốn đến là đến, muốn đi là đi!" Anh ta chống hai tay lên bàn, cúi đầu đến gần: "Em không biết là hiện giờ nhất cử nhất động của anh đều bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm sao? Anh có thể làm gì? Nếu anh thật sự làm gì đó cho em thì ngay lập tức sẽ bị tống vào đây làm hàng xóm của em đó!"
Khuôn mặt Tề Duyệt tràn đầy khiếp sợ, sắt mặt vốn không được tốt nay còn tái nhợt hơn, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, thân thể khẽ run rẩy.
Tề Viễn lại nói: "Em cũng không nghĩ xem, em còn có thể nuôi dưỡng một tên tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, Khương Tứ chỉ để một cô gái bên cạnh mình thì tính là gì? Em còn thích đối đầu tranh giành tình cảm với người ta, đừng nói đến em với Khương Tứ không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ thì sao, Khương Tứ kia sẽ cho em giở thói ngang ngược, ra oai ở trên đầu anh ta chắc?"
"Anh......." Cô ta lúc này đã run đến lợi hại, từng lời nói ra cũng không được trôi chảy rõ ràng nữa: "Em không có, em không muốn như vậy, anh! Anh giúp em với!"
Tề Viễn thở dài một tiếng: "Em hãy ở lại chỗ này suy nghĩ cho kỹ, cẩn thận nghĩ xem mình đã làm sai ở chỗ nào. Sau khi suy nghĩ cẩn thận em sẽ biết mình nên làm gì."
Anh ta cũng không hề nói thêm gì nữa, rất nhanh đã đứng lên rời đi, bất luận Tề Duyệt ở phía sau có kêu anh quay lại hay đập cửa sổ thỉnh cầu, anh ta cũng không quay đầu lại nhìn.
Tề Duyệt tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, rất nhanh cảnh sát đã tiến vào dẫn cô ta trở về phòng giam.
Nhìn cánh cửa vuông vức nặng nề đóng lại, xung quanh còn có những nữ tù cùng khổ khác, trên mặt của họ đều là biểu cảm chết lặng cùng bẩn thỉu. Trước đây cô ta vô cùng ngại bẩn, thế mà bây giờ lại phải ngủ chung phòng với những người này?
Còn con tiện nhân Tô Anh kia thì sao? Cô ta được bọn đàn ông che chở, được nâng niu trong lòng bàn tay, sạch sạch sẽ sẽ dưỡng hoa trồng cỏ......
Nghĩ như thế, cô ta càng căm hận, lại cảm thấy đau khổ cho bản thân mình nên quỳ rạp xuống đất khóc rống lần nữa! Khiến cho những nữ tù khác trong phòng kêu phiền, nhìn bộ dạng hung thần ác sát của bọn họ, Tề Duyệt sợ tới mức cắn chặt môi, trốn vào toilet khóc thút thít.
---
Tô Anh nghe lão ngô đồng nói đến tình hình gần đây của Tề Duyệt, thế nhưng cô lại không hề có chút cảm giác hả giận nào, không thấy sảng khoái cũng không thấy vui vẻ. Rốt cuộc cô cũng đã bị hại chết một lần, cho dù được sống lại lần nữa, nhưng cũng không có cách nào quên được ký ức cùng vết thương lòng của kiếp trước, chẳng qua là ứng nghiệm của câu nói: Thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo[4].
[4] 善恶到头终有报,只争来早与来迟。
Hán Việt:
Thiện ác đáo đầu chung hữu báo,
chỉ tranh lai tảo dữ lai trì.
Dịch: Thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo,
chỉ còn sớm muộn đó mà thôi. (Sưu tầm)
Cô lại nhớ đến việc tối qua Triệu Vũ đến tìm mình, còn nói ra những lời nói kia nên cũng không khó để suy luận, anh ấy mất tích mấy ngày hoá ra là đi bắt người trở về.
Việc Triệu Vũ đột nhiên thích mình làm cho Tô Anh cảm thấy khiếp sợ cùng nghi hoặc. Cô cũng không biết chỗ nào của mình lọt vào mắt anh ấy, còn làm cho anh ấy nhìn mình với cặp mắt khác xưa, không lẽ anh ấy cũng có sở thích giống Khương Triết, thích loại con gái như vậy? Nhưng cũng không phải, rõ ràng anh ấy thích tiểu minh tinh 36D điện nước đầy đủ mà...
Cô nhíu mày, lần sau phải khoá cửa sổ lại cẩn thận! Xem anh ấy còn dám lén lút chạy đến đây doạ cô không.
"Cô không vui à?"
"Không có."
"Ohhh."
Lại là chữ "oh" mang theo ý tứ sâu xa.
Hôm nay, người đàn ông lạ mặt này lại đến tiệm hoa tươi của cô, lại mua một chậu hoa nhài về.
Anh vẫn mặc một bộ đồ đen, xé gió đạp tuyết mà đến.
Lúc này, cô gặp được anh lần thứ hai, lại cảm thấy người này nhìn hơi quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó? Lại không nhớ nổi mình đã từng gặp anh chưa.
Anh nhận lấy chậu hoa nhài từ trong tay Tô Anh, trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh vô tình chạm vào ngón tay mềm mại nhỏ bé của cô gái. Tô Anh vẫn rất tự nhiên giao chậu hoa cho anh sau đó thu tay lại, ánh mắt anh nhìn Tô Anh dần trở nên sâu xa, khoé môi vẽ lên một nụ cười.
".......Làm sao thế?" Tô Anh mấp máy môi, bộ dáng nghi hoặc.
Anh vô cùng tự nhiên lắc đầu: "Hẹn gặp lại."
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, khẽ gật đầu: "À, cảm ơn quý khách."
Cô nhìn theo bóng người đàn ông mang hoa nhài dần đi xa, vóc dáng anh cao gầy, gió lạnh liên tục thổi bay vạt áo, nhưng từng bước chân của anh lại vững vàng như Thái Sơn.
Thật lạ lùng, chung quy Tô Anh vẫn cảm thấy người đàn ông này có vấn đề. Huống chi anh đã đến hai lần, mà mỗi một lần đều nhìn cô với ánh mắt sâu xa làm cho cô thấy vô cùng khó hiểu, dường như không đơn giản là khách đến mua hoa.
"Lão ngô đồng, phiền ông theo dõi người kia giúp tôi, tôi cảm thấy anh ta không giống người bình thường."
"Được."
Cùng lúc đó, Tưởng Nghị trở lại khách sạn thì gặp Tưởng Hiểu Hiểu tìm đến, vẻ mặt cô tươi cười rạng rỡ nhưng khi nhìn đến hoa nhài trong tay người đàn ông thì có chút do dự: "Đây là? Anh, sao anh lại mua hoa?"
Cô biết rõ Tưởng Nghị ghét nhất là mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này, ngày thường anh ấy không hề đụng đến chúng, đến mức nhìn một cái cũng cảm thấy phiền, sao đột nhiên lại mua loại hoa nhài này về, một chút thường thức về hoa cỏ cũng không có!
Tưởng Nghị mở cửa phòng, hoa nhài được anh đặt lên bệ cửa sổ, đặt cạnh bên chậu hoa ngày hôm qua.
Tưởng Hiểu Hiểu càng thêm nghi ngờ không thôi, trong đầu của cô đột nhiên xẹt qua một tia sáng, dò hỏi: "Anh, có phải anh đã đi gặp qua Tô Anh hay không?"
Tưởng Nghị quay đầu lại nhìn cô một cái: "Không ở bệnh viện trông coi Tưởng Ngũ, lại đến chỗ này của anh làm cái gì?"
Tưởng Hiểu Hiểu cười nói: "Em lo lắng cho anh đó, hơn nữa lâu rồi chúng ta không được gặp nhau nên cảm thấy nhớ anh!"
Tưởng Nghị cười nhạo cô một tiếng: "Được rồi, em về trước đi, bên phía Tưởng Ngũ anh sẽ đi."
Tưởng Hiểu Hiểu: "Anh à, thật ra anh không nên đến đây, thân thể anh năm phục hồi lại rất tốt, anh ấy sẽ tự mình trở về Đế Đô......."
Tưởng Nghị xua xua tay, chiếc áo vest đen bị anh cởi ra ném xuống đất, chiếc áo khoác cùng màu cũng bị anh tuỳ tiện ném sang một bên, chỉ còn lại một chiếc áo lông cao cổ cũng là màu đen. Anh đi đến bên quầy rượu rót một ly Whiskey, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Anh lạnh giọng: "Hiểu Hiểu, chuyện của anh không cần em nhúng tay vào."
Tưởng Hiểu Hiểu: "........"
Cô bĩu môi, có chút buồn rầu cùng không thể hiểu nổi, cúi đầu đáp "vâng".
Tưởng Nghị cũng không nhìn Tưởng Hiểu Hiểu, ánh mắt anh bắt đầu tập trung, dáng vẻ giống như đang suy tư gì đó.
Anh cũng là đàn ông, anh cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc một cô gái như thế nào mới khiến cho mấy người đàn ông kia càng ngày càng yêu thương?
---
Tuy nói Tưởng Nghị ở thành phố C nhưng công vụ cần anh xử lý vẫn nhiều như cũ, sau khi anh họp trực tuyến với các cổ đông bên phía Đế Đô xong thì mới nhích người đi đến bệnh viện.
Không ngờ tới, khi anh đến đó lại gặp được một vị khác.
"Anh cả."
"Chú ba."
Tưởng Long đã đến bệnh viện thăm Tưởng Diễn trước một bước. Ngược lại, Tưởng Nghị cũng không cảm thấy gì, đến sớm hay đến trễ cũng không khác nhau lắm, dù cho Tưởng Long thêm mắm thêm muối[5] trước mặt Tưởng Diễn, anh cũng không quan tâm.
[5] 上眼药-hạ nhãn dược: ví von về việc mách lẻo, đâm chọc sau lưng, thêu dệt thêm một vài chuyện về một người khi nói với người thứ khác. Đồng nghĩa: 上眼药- thượng nhãn dược.
Tưởng Diễn còn nằm trên giường, thoạt nhìn còn rất tỉnh táo, chỉ là dáng vẫn vẻ có chút suy nhược.
Tưởng Long nói: "Lần này chú năm gặp phải đại nạn, may mắn là ở thành phố C này có địa linh nhân kiệt. Chỉ hơn một tháng đã có thể tỉnh lại, chú ba của chúng ta vất vả suốt một thời gian, em trở lại tiếp quản thì cậu ta cũng được nghỉ ngơi chút rồi."
Tưởng Nghị mỉm cười phụ hoạ: "Anh cả nói đúng."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
- bình luận