Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 79: Tỉnh lại
Chương trước- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 79: Tỉnh lại
Edit: Bạc
Beta: heka
Lúc mà Tô Anh tỉnh lại, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, một cô y tá đang thay bình truyền dịch cho cô.
“Tô tiểu thư, cô đã tỉnh?”. Cô ấy có vẻ rất kích động, lập tức rung chuông kêu bác sĩ tới, rồi dịu dàng cúi người, không xa không gần, giữ khoảng cách khiến Tô Anh không khó chịu: “Cô có khỏe không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Anh chỉ cảm thấy mệt, thân thể mềm oặt vô lực, cổ họng cũng khô khốc: “Tôi không sao cả”. So với tối hôm qua thì cô đã tốt hơn rất nhiều, Tô Anh nhìn thẻ công tác của cô ấy - Dương Thanh: “Cô có thể lấy giúp tôi một ly nước không? Tôi khát quá”.
“Được, cô chờ một lát nhé.”
Dương Thanh nhanh chóng mang cho Tô Anh một ly nước ấm. Tô Anh uống một hơi xong, cô liếm miệng, chưa dứt cơn khát: “Có thể cho tôi thêm một ly nữa không?”
“Được.”
“Cảm ơn.”
Cho đến khi uống đến ly thứ năm, Tô Anh vẫn cảm thấy khát, lại không muốn làm phiền Dương Thanh, bởi vì cô phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của Dương Thanh khi nhìn mình, như là không nghĩ rằng cô có thể uống nhiều nước như vậy.
Tô Anh bất đắc dĩ cười: “Tôi khát quá.”
Dương Thanh cũng cười cười: “Hãy đợi một lát nữa, cô mới tỉnh lại, uống nhiều nước như vậy cũng không tốt cho dạ dày.”
Tô Anh ừ một tiếng, cô nhìn về phía cửa sổ, phát hiện rèm cửa đã kéo lên một nửa, để lại một nửa. Màu đỏ rực rỡ của mặt trời tràn vào, nhuộm căn phòng thành một tầng đỏ ửng, cô nói: “Hôm nay ánh sáng mặt trời nhìn thật tốt, nếu như đi xem mặt trời mọc thì chắc là rất đẹp.”
Dương Thanh cười một chút, nói: “Tô tiểu thư, cô ngủ nhiều quá nên mơ hồ rồi, bây giờ là buổi chiều.”
Tô Anh sửng sốt, chú ý tới đồng hồ treo bên cạnh, đã sáu giờ chiều rồi! Thế mà cô lại ngủ lâu như vậy? Nhưng cô chẳng có tí cảm giác nào...
Đang sững sờ, bác sĩ và y tá mặc áo trắng đi nhanh vào, bọn họ bước đi nhanh chóng và vội vã, thần sắc lại vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy Tô Anh thì hỏi rất nhiều câu hỏi, mức độ nghiêm túc và cẩn thận đó khiến Tô Anh nghĩ rằng chính mình không phải ngủ một ngày một đêm, mà là ngủ đến vài thập niên rồi thần kì tỉnh lại!
Bác sĩ rất coi trọng tình trạng của Tô Anh, mà ông đã hỏi rất nhiều câu, nhưng những câu trả lời của Tô Anh cũng không có gì đặc biệt, có thể nói là rất bình thường, không có việc gì xảy ra, ông nghiêm mặt: “Tô tiểu thư, mong cô cẩn thận, thật cẩn thận cảm nhận, cơ thể cô thật sự không có gì không khỏe sao?”
Tô Anh suy tư một lát, nói: “Cảm giác rất mệt, không sử dụng được sức, rất khát, lại đói bụng....ngoài ra thì cũng không có gì.”
Bác sĩ: “....”
Tô Anh nhíu mày, bắt đầu lo lắng: “Bệnh của tôi rất nghiêm trọng sao? Ung thư?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không phải.”
Ông rất khó xử, nói chung là không tìm ra được nguyên nhân bệnh của Tô Anh. Rõ ràng tất cả các xét nghiệm đều rất bình thường, tình trạng thân thể của Tô Anh còn tốt hơn người bình thường một chút, việc này thật lạ lùng, nên xét nghiệm thì cũng đã xét nghiệm, kiểm tra điện tâm đồ cũng không bỏ qua, vậy tại sao lại không tìm được bệnh?
Ông cũng không quên buổi sáng lúc Tô Anh còn bất tỉnh, bốn vị kia thiếu chút nữa đã dở nóc tòa nhà bệnh viện lên!
Viện trưởng, phó viện trưởng cùng chạy tới, nhiều lần đảm bảo mới làm cho việc này trở nên tạm ổn. Khương Triết cũng rất nhanh chóng, lập tức chuyển tiền, chuyển thiết bị y học tiên tiến nhập khẩu từ nước ngoài vào bệnh viện, điều đó khiến cho ông thật sự có mong muốn làm cho Tô Anh hết bệnh!
Huống chi nếu Tô Anh xảy ra chuyện trong bệnh viện của họ thì đó thật sự không phải là chuyện tốt.
Tô Anh nhẹ nhàng thở ra: “Không phải thì tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết!”
Bác sĩ nói: “Cô đột nhiên bất tỉnh, lại đau đớn mà không giải thích được, không dễ dàng xử lí, cũng không thể đúng bệnh mà hốt thuốc! Cô... vẫn nên ở lại bệnh viện để quan sát mấy ngày.”
Tô Anh nghĩ nghĩ, gật đầu nói được.
Vừa rồi còn đầy bác sĩ và y tá, giờ phòng bệnh rất nhanh đã yên tĩnh lại. Tô Anh đứng dậy, muốn đi uống nước, cô có cảm giác thật khát, nếu không uống nước thì sẽ bị khát chết mất!
Sau khi bác sĩ đều đã đi hết, một lúc sau thì Linda đi từ ngoài vào: “Tô tiểu thư”. Cô ta mặc một bộ tây trang, nhìn vẫn giỏi giang như cũ, trang điểm khéo léo, tươi cười hoàn mỹ.
Tô Anh không quên lời của hoa hồng kể lại, cũng không quên kiếp trước cô ta cùng Tề Duyệt liên thủ đối phó với mình.
Cô cười cười, có chút ngạc nhiên: “Linda, sao cô lại đến đây?”
Linda nói: “Tổng tài có việc gấp rất vội, anh ấy lo lắng cho cô không có người chăm sóc, gọi tôi tới để chăm sóc cô.”
“Thật ra thì không cần phiền toái như vậy, bệnh viện còn có y tá, tôi có việc gì sẽ nhớ các cô ấy giúp đỡ. Giờ đã là giờ tan tầm, cô nên trở về nghỉ ngơi.”
Linda cười dịu dàng, cũng không nghe lời Tô Anh nói: “Tôi cũng không có việc gì làm, về nhà cũng coi TV hay chơi điện thoại, còn không bằng ở đây chơi với cô. Huống chi đây là mệnh lệnh của tổng tài, tôi cũng không thể không nghe.”
Tô Anh liền không nói gì nữa, cô cười cười, cầm ly nước lên uống.
Linda đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, cô ta ngồi để hai chân về một phía, nhìn thục nữ lại thanh nhã: “Thân thể của cô có khá hơn chút nào không?”
Tô Anh nói: “Ừm, đã khá hơn rất nhiều rồi.”
Linda: “Nghe được cô xảy ra chuyện, tôi bị dọa đến nhảy dựng. May mà nhìn cô bây giờ rất tốt, về sau nên chú ý thân thể của mình nha.”
Tô Anh gật đầu: “Ừ.”
Hỏi thăm thì cũng đã hỏi thăm, Linda bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Tô Anh không biết đã uống mấy ly nước, cho đến khi thỏa mãn, không còn cảm thấy khát nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm quả táo lên gặm, xong trở về giường nằm xuống, lúc cầm điện thoại để đặt cơm hộp, cô mới phát hiện ra Lưu Vận đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
Lưu Vận nói tối cô ấy không có tăng ca, muốn đến bệnh viện thăm Tô Anh.
Tô Anh cảm thấy không cần thiết, đi lại quá phiền toái, mà bệnh của cô cũng không nặng lắm, để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi cho rồi.
Lưu Vận nói: “Không được, cả nhà tớ mà không tới, Khương Triết tưởng rằng cậu không có ai bên cạnh thì lại đi ăn hiếp cậu!”
Lời này buồn cười lại ấm áp, thật không nói nên lời.
Vừa đọc xong tin nhắn của Lưu Vận, cửa phòng bệnh lại mở ra. Lâm Thành Phong đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bước nhanh vào vào: “Anh Anh, anh nghe nói em đã tỉnh!”
Lâm Thành Phong xuất hiện làm Linda sợ tới mức giật mình, đưngs dậy khỏi sô pha.
“Phong Thiếu.”
Có lẽ Linda thật sự bị dọa sợ, cô ta đứng lên quá đột ngột nên Lâm Thành Phong liền chú ý tới, anh cau mày khó hiểu.
Linda điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, nhưng tim đập vẫn nhanh như cũ, cô ta cười nói: “Nếu Phong Thiếu đã tới đây, tôi liền không quấy rầy nữa, tôi ra ngoài chờ, có việc gì thì cứ gọi tôi.”
Dứt lời, cô ta mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Thành Phong nheo nheo mắt, sắc mặt trầm xuống một chút, khi quay sang Tô Anh lại cười tủm tỉm: “Anh Anh! Em tỉnh lại thì thật tốt, em không biết, buổi sáng thấy em vẫn chưa tỉnh lại, bọn anh đều bị hù chết!”
Tô Anh nói: “Thực xin lỗi, đã khiến cho bọn anh lo lắng.”
“Lo lắng cho em cũng không mất miếng thịt nào, em không có gì thì không sao rồi!”
“Đúng rồi! Làm thế nào mà anh lại ở đây?”
“Anh về nhà một chuyến, vừa nghe nói em tỉnh lại, liền chạy nhanh đến đây để thăm em!”. Sắc mặt Lâm Thành Phong nghiêm túc: “Em biết em hôn mê bao lâu không? Một ngày một đêm, anh còn tưởng em ngủ mãi không dậy, tưởng em lại như người đẹp ngủ trong rừng.”
Anh sờ sờ cằm: “Mà Khương Triết hôn em, em cũng không tỉnh?”
Tô Anh: “....A?”
Lâm Thành Phong cười xấu xa, nhướn mày.
Tô Anh mặc kệ, bĩu bĩu môi không nói.
“Thành Phong, em đói bụng!”
“Đói? Em tỉnh lại nãy giờ mà chưa ăn gì sao?”
Tô Anh chỉ chỉ vào lõi quả táo ở trong thùng rác: “Có ăn một quả táo, nhưng mà có no thì giờ cũng đói rồi.”
Lâm Thành Phong: “......”
Anh đối với Linda lại càng bất mãn trong lòng, gọi cô ta tới chăm sóc cho Tô Anh, kết quả mình ở một bên ngồi chơi, biết rõ Tô Anh đã một ngày không ăn gì, thế mà còn không biết chuẩn bị cơm chiều cho Tô Anh? Việc này cũng làm không xong, tại sao Khương Triết còn giữ cô ta lại bên người?
Nhưng mà anh cũng không nói gì với Tô Anh, anh gọi điện cho Quân Duyệt trước, gọi bọn họ mang chút thức ăn đến bệnh viện. Xét thấy Tô Anh không thể ăn thịt cá được, anh lại bảo xào chút rau dưa, đừng dính thức ăn mặn.
Tô Anh không chịu được đói mà ngồi chờ cơm, cô cầm thêm một quả táo, trên mặt vui cười vô ưu vô lự[1].
[1]: không lo không nghĩ.
Nhìn hơi ngốc.
Lâm Thành Phong sờ sờ cái trán rồi sờ sờ gương mặt của Tô Anh: “Hình như không còn phát sốt.”
Tô Anh bỏ bàn tay của anh ra: “Đúng vậy, đã khỏe rồi.”
Ngoại trừ mệt mỏi, suy yếu, thoạt nhìn Tô Anh cũng không khác người bình thường là mấy. Nhưng Lâm Thành Phong lại không dám sơ sẩy, bệnh của Tô Anh quá kì quái, lại không tìm được nguyên nhân, không thể yên tâm được.
Mà dáng vẻ ngất xỉu của Tô Anh khi nằm trong lồng ngực của anh đêm qua, quả thực rất dọa người.
---
Lưu Vận lái xe đến bệnh viện, mang theo một hộp canh bổ khí dưỡng huyết của Trần Thục Phân. Bà định nấu canh gà đen, nhưng Tô Anh lại không thể ăn thịt, bà chỉ có thể nấu một bát canh thanh đạm.
Lưu Vận lại cảm thấy rằng chắc Tô Anh không thiếu gì hết, Khương Triết đối với cô ấy khá tốt, chắc sẽ không để Tô Anh thiếu ăn đâu nhỉ? Lại nghĩ đây là lòng tốt của bọn cô, Khương Triết đối với Tô Anh như thế nào, cũng đâu liên quan gì bọn cô.
Tới tầng trệt theo như lời của Tô Anh, cô nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm phòng bệnh của Tô Anh.
Lại ngoài ý muốn thấy được một người phụ nữ cẩn thận nấp đằng sau vách tường, một tay che miệng, cẩn thận nói chuyện.
Bởi vì ít người, nên Lưu Vận nghe được một vài chữ, người phụ nữ kia nói: “Tôi không biết, cô tạm thời đừng liên lạc với tôi, cô đã chọc giận anh ấy, anh ấy vẫn luôn nghĩ biện pháp để đối phó với cô…”.
Hình như cảm giác có người tới gần, người phụ nữ đột nhiên ngừng nói, vội vã cúi đầu tránh đi.
Vẻ mặt Lưu Vận tiếc hận[2], còn tưởng rằng có thể nghe được tin tức động trời nào đó, kết quả chỉ nói được một nửa, cô còn chưa nghe ra cái gì cả. Có điều nếu tưởng tượng cũng có thể suy đoán đây là loại kịch gì.
[2]: tiếc nuối và hối hận
Khi mà cô nhìn thấy Tô Anh, Tô Anh còn đang ăn cơm, tay nghề đầu bếp của Quân Duyệt rất được, dù là thức ăn chay thì hương vị cũng rất tốt, Tô Anh ăn vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy Lưu Vận, Tô Anh vẫy vẫy tay với cô ấy: “Tiểu Vận, mau tới, ăn cơm không?”
“Tớ ăn cơm xong mới đến đây. Cậu đấy, đã bị bệnh còn ăn cơm muộn?”. Lưu Vận đem canh tới, múc một chén cho Tô Anh: “Nè, cho cậu, mẹ tớ nấu canh này cho cậu đấy, mau dưỡng tốt cơ thể, đừng có suốt ngày bị bệnh nữa.”
Cô nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Anh, thật quen mắt, chắc cô đã từng gặp qua, chỉ là nhất thời không nhớ tới. Tô Anh đãng từng nói về Lâm Thành Phong với Lưu Vận, lúc này mới nhớ đến tuy Lâm Thành Phong hay đến nhà cô chơi, nhưng rất không khéo, lúc nào cũng không có Lưu Vận.
Tô Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Cậu và anh ấy đã từng gặp nhau ở Quân Duyệt, lần có Lý Thế Kiệt, Thành Phong cũng ở đó.”
“Đúng rồi!”. Lưu Vận vỗ tay một cái: “Tớ đã nói là nhìn rất quen mắt, quả nhiên là đã từng gặp.”
Lâm Thành Phong cũng không có ấn tượng gì đối với Lưu Vận, nhưng anh biết bạn thân của Tô Anh có một người bạn trai rất cặn bã.
Anh cười tủm tỉm chào hỏi.
Lưu Vận nói: “Chắc tớ có duyên với những loại chuyện đặc biệt ngẫu nhiên này đó, vừa rồi ở hành lang, tớ nghe được một người phụ nữ nói, hình như cùng mưu đồ bí mật với ai đó, ai chọc giận ai, lại nghĩ cách đối phó ai đó?”
Cô bĩu bĩu môi, ai với ai chứ, chính cô cũng không rõ mà!
Tô Anh cũng tò mò: “Thật sự? Ai vậy? Cậu có thấy rõ người phụ nữ đó không?”
Lưu Vận buông tay: “Thật sự không có, tớ chỉ nhìn thấy được bóng dáng, người đó vẫn luôn che miệng nói chuyện, còn cúi đầu, tóc xõa ra che mất khuôn mặt.”
Tô Anh cảm thấy đáng tiếc: “Quên đi, đừng nghĩ nhiều nữa, cùng nhau ăn chút gì nhé?”
Lưu Vận ngồi xuống, không có động đũa. Cô chống cằm, nhìn một bàn đầy thức ăn mà âm thầm cảm thán: những kẻ có tiền đúng là không phải là giàu bình thường, tùy tiện đặt cơm hộp thôi cũng là Quân Duyệt, chỗ đó cô chỉ đi được vài lần. Cô lại nhìn Tô Anh, gương mặt của Tô Anh hồng nhuận, hai mắt đầy tinh thần, ngoại trừ nhìn có vẻ mệt mỏi ra, thì đúng là không nhìn ra Tô Anh có cái gì không khỏe.
Cô nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của Tô Anh, cảm khái làn da này thật tốt, vừa trơn vừa mềm: “Không phải cậu bị bệnh sao? Tại sao lại không có dáng vẻ bị bệnh mà như đang ở trong kì nghỉ thế hả? Xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu này, sáng bừng, rạng rỡ, trắng đến mức sáng lên luôn ấy!”
Tô Anh quăng bàn tay của Lưu Vận ra: “Nói bừa, bác sĩ nói tớ đã khỏe hơn nhiều rồu.”
“Hâm mộ quá!”
“…”
Thật ra Lâm Thành Phong cũng thấy tình trạng của Tô Anh quá tốt, anh còn nhớ rõ tình huống dọa người của Tô Anh đêm qua, phát sốt đến mức bất tỉnh nhân sự, chỉ biết kêu đau. Hiện giờ nhìn lại, Tô Anh cười tủm tỉm chẳng hề lo lắng sợ hãi, thật là vô ưu vô lo[1], không hề lo âu gì cả.
Anh nhìn đồng hồ, hình như gần đến khoảng thời gian Tô Anh bị ngất đêm qua.
Anh có chút lo lắng, không còn hi hi ha ha đùa giỡn như thường ngày nữa, cả người trầm ổn hơn. Tô Anh vừa đặt đũa xuống, anh liền thúc giục cô đi lên giường nằm, dáng vẻ như sẵn sàng ra trận đánh địch vậy.
Lưu Vận cũng không biết rõ tình huống của Tô Anh, chỉ cho rằng cô cần nghỉ ngơi liền không ở lâu nữa, chuẩn bị trở về. Trước khi về lại dặn dò lần cuối: “Nhớ nghỉ ngơi nhiều đó.”
Tô Anh gật đầu nói: “Ừm, đi đường cẩn thận, về rồi thì nhớ báo lại cho tớ.”
Lưu Vận: “Biết rồi, không cần lo lắng.”
Lưu Vận đang muốn rời đi thì Khương Triết trong cả bộ đồ đen phong trần, mệt mỏi trở về.
Đồng thời lúc đó, Linda - người đã rời khỏi bệnh viện đang gọi điện thoại: “Làm sao bây giờ? Lúc tôi và cô nói chuyện đã bị người khác nghe được!”. Cô ta trầm mặc nghe đối phương nói xong, lại nói: “Tôi hiểu, nếu là người qua đường thì tôi cũng không để ý, nhưng đó là bạn thân của Tô Anh!”
Beta: heka
Lúc mà Tô Anh tỉnh lại, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, một cô y tá đang thay bình truyền dịch cho cô.
“Tô tiểu thư, cô đã tỉnh?”. Cô ấy có vẻ rất kích động, lập tức rung chuông kêu bác sĩ tới, rồi dịu dàng cúi người, không xa không gần, giữ khoảng cách khiến Tô Anh không khó chịu: “Cô có khỏe không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Anh chỉ cảm thấy mệt, thân thể mềm oặt vô lực, cổ họng cũng khô khốc: “Tôi không sao cả”. So với tối hôm qua thì cô đã tốt hơn rất nhiều, Tô Anh nhìn thẻ công tác của cô ấy - Dương Thanh: “Cô có thể lấy giúp tôi một ly nước không? Tôi khát quá”.
“Được, cô chờ một lát nhé.”
Dương Thanh nhanh chóng mang cho Tô Anh một ly nước ấm. Tô Anh uống một hơi xong, cô liếm miệng, chưa dứt cơn khát: “Có thể cho tôi thêm một ly nữa không?”
“Được.”
“Cảm ơn.”
Cho đến khi uống đến ly thứ năm, Tô Anh vẫn cảm thấy khát, lại không muốn làm phiền Dương Thanh, bởi vì cô phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của Dương Thanh khi nhìn mình, như là không nghĩ rằng cô có thể uống nhiều nước như vậy.
Tô Anh bất đắc dĩ cười: “Tôi khát quá.”
Dương Thanh cũng cười cười: “Hãy đợi một lát nữa, cô mới tỉnh lại, uống nhiều nước như vậy cũng không tốt cho dạ dày.”
Tô Anh ừ một tiếng, cô nhìn về phía cửa sổ, phát hiện rèm cửa đã kéo lên một nửa, để lại một nửa. Màu đỏ rực rỡ của mặt trời tràn vào, nhuộm căn phòng thành một tầng đỏ ửng, cô nói: “Hôm nay ánh sáng mặt trời nhìn thật tốt, nếu như đi xem mặt trời mọc thì chắc là rất đẹp.”
Dương Thanh cười một chút, nói: “Tô tiểu thư, cô ngủ nhiều quá nên mơ hồ rồi, bây giờ là buổi chiều.”
Tô Anh sửng sốt, chú ý tới đồng hồ treo bên cạnh, đã sáu giờ chiều rồi! Thế mà cô lại ngủ lâu như vậy? Nhưng cô chẳng có tí cảm giác nào...
Đang sững sờ, bác sĩ và y tá mặc áo trắng đi nhanh vào, bọn họ bước đi nhanh chóng và vội vã, thần sắc lại vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy Tô Anh thì hỏi rất nhiều câu hỏi, mức độ nghiêm túc và cẩn thận đó khiến Tô Anh nghĩ rằng chính mình không phải ngủ một ngày một đêm, mà là ngủ đến vài thập niên rồi thần kì tỉnh lại!
Bác sĩ rất coi trọng tình trạng của Tô Anh, mà ông đã hỏi rất nhiều câu, nhưng những câu trả lời của Tô Anh cũng không có gì đặc biệt, có thể nói là rất bình thường, không có việc gì xảy ra, ông nghiêm mặt: “Tô tiểu thư, mong cô cẩn thận, thật cẩn thận cảm nhận, cơ thể cô thật sự không có gì không khỏe sao?”
Tô Anh suy tư một lát, nói: “Cảm giác rất mệt, không sử dụng được sức, rất khát, lại đói bụng....ngoài ra thì cũng không có gì.”
Bác sĩ: “....”
Tô Anh nhíu mày, bắt đầu lo lắng: “Bệnh của tôi rất nghiêm trọng sao? Ung thư?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không phải.”
Ông rất khó xử, nói chung là không tìm ra được nguyên nhân bệnh của Tô Anh. Rõ ràng tất cả các xét nghiệm đều rất bình thường, tình trạng thân thể của Tô Anh còn tốt hơn người bình thường một chút, việc này thật lạ lùng, nên xét nghiệm thì cũng đã xét nghiệm, kiểm tra điện tâm đồ cũng không bỏ qua, vậy tại sao lại không tìm được bệnh?
Ông cũng không quên buổi sáng lúc Tô Anh còn bất tỉnh, bốn vị kia thiếu chút nữa đã dở nóc tòa nhà bệnh viện lên!
Viện trưởng, phó viện trưởng cùng chạy tới, nhiều lần đảm bảo mới làm cho việc này trở nên tạm ổn. Khương Triết cũng rất nhanh chóng, lập tức chuyển tiền, chuyển thiết bị y học tiên tiến nhập khẩu từ nước ngoài vào bệnh viện, điều đó khiến cho ông thật sự có mong muốn làm cho Tô Anh hết bệnh!
Huống chi nếu Tô Anh xảy ra chuyện trong bệnh viện của họ thì đó thật sự không phải là chuyện tốt.
Tô Anh nhẹ nhàng thở ra: “Không phải thì tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết!”
Bác sĩ nói: “Cô đột nhiên bất tỉnh, lại đau đớn mà không giải thích được, không dễ dàng xử lí, cũng không thể đúng bệnh mà hốt thuốc! Cô... vẫn nên ở lại bệnh viện để quan sát mấy ngày.”
Tô Anh nghĩ nghĩ, gật đầu nói được.
Vừa rồi còn đầy bác sĩ và y tá, giờ phòng bệnh rất nhanh đã yên tĩnh lại. Tô Anh đứng dậy, muốn đi uống nước, cô có cảm giác thật khát, nếu không uống nước thì sẽ bị khát chết mất!
Sau khi bác sĩ đều đã đi hết, một lúc sau thì Linda đi từ ngoài vào: “Tô tiểu thư”. Cô ta mặc một bộ tây trang, nhìn vẫn giỏi giang như cũ, trang điểm khéo léo, tươi cười hoàn mỹ.
Tô Anh không quên lời của hoa hồng kể lại, cũng không quên kiếp trước cô ta cùng Tề Duyệt liên thủ đối phó với mình.
Cô cười cười, có chút ngạc nhiên: “Linda, sao cô lại đến đây?”
Linda nói: “Tổng tài có việc gấp rất vội, anh ấy lo lắng cho cô không có người chăm sóc, gọi tôi tới để chăm sóc cô.”
“Thật ra thì không cần phiền toái như vậy, bệnh viện còn có y tá, tôi có việc gì sẽ nhớ các cô ấy giúp đỡ. Giờ đã là giờ tan tầm, cô nên trở về nghỉ ngơi.”
Linda cười dịu dàng, cũng không nghe lời Tô Anh nói: “Tôi cũng không có việc gì làm, về nhà cũng coi TV hay chơi điện thoại, còn không bằng ở đây chơi với cô. Huống chi đây là mệnh lệnh của tổng tài, tôi cũng không thể không nghe.”
Tô Anh liền không nói gì nữa, cô cười cười, cầm ly nước lên uống.
Linda đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, cô ta ngồi để hai chân về một phía, nhìn thục nữ lại thanh nhã: “Thân thể của cô có khá hơn chút nào không?”
Tô Anh nói: “Ừm, đã khá hơn rất nhiều rồi.”
Linda: “Nghe được cô xảy ra chuyện, tôi bị dọa đến nhảy dựng. May mà nhìn cô bây giờ rất tốt, về sau nên chú ý thân thể của mình nha.”
Tô Anh gật đầu: “Ừ.”
Hỏi thăm thì cũng đã hỏi thăm, Linda bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Tô Anh không biết đã uống mấy ly nước, cho đến khi thỏa mãn, không còn cảm thấy khát nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm quả táo lên gặm, xong trở về giường nằm xuống, lúc cầm điện thoại để đặt cơm hộp, cô mới phát hiện ra Lưu Vận đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
Lưu Vận nói tối cô ấy không có tăng ca, muốn đến bệnh viện thăm Tô Anh.
Tô Anh cảm thấy không cần thiết, đi lại quá phiền toái, mà bệnh của cô cũng không nặng lắm, để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi cho rồi.
Lưu Vận nói: “Không được, cả nhà tớ mà không tới, Khương Triết tưởng rằng cậu không có ai bên cạnh thì lại đi ăn hiếp cậu!”
Lời này buồn cười lại ấm áp, thật không nói nên lời.
Vừa đọc xong tin nhắn của Lưu Vận, cửa phòng bệnh lại mở ra. Lâm Thành Phong đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bước nhanh vào vào: “Anh Anh, anh nghe nói em đã tỉnh!”
Lâm Thành Phong xuất hiện làm Linda sợ tới mức giật mình, đưngs dậy khỏi sô pha.
“Phong Thiếu.”
Có lẽ Linda thật sự bị dọa sợ, cô ta đứng lên quá đột ngột nên Lâm Thành Phong liền chú ý tới, anh cau mày khó hiểu.
Linda điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, nhưng tim đập vẫn nhanh như cũ, cô ta cười nói: “Nếu Phong Thiếu đã tới đây, tôi liền không quấy rầy nữa, tôi ra ngoài chờ, có việc gì thì cứ gọi tôi.”
Dứt lời, cô ta mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Thành Phong nheo nheo mắt, sắc mặt trầm xuống một chút, khi quay sang Tô Anh lại cười tủm tỉm: “Anh Anh! Em tỉnh lại thì thật tốt, em không biết, buổi sáng thấy em vẫn chưa tỉnh lại, bọn anh đều bị hù chết!”
Tô Anh nói: “Thực xin lỗi, đã khiến cho bọn anh lo lắng.”
“Lo lắng cho em cũng không mất miếng thịt nào, em không có gì thì không sao rồi!”
“Đúng rồi! Làm thế nào mà anh lại ở đây?”
“Anh về nhà một chuyến, vừa nghe nói em tỉnh lại, liền chạy nhanh đến đây để thăm em!”. Sắc mặt Lâm Thành Phong nghiêm túc: “Em biết em hôn mê bao lâu không? Một ngày một đêm, anh còn tưởng em ngủ mãi không dậy, tưởng em lại như người đẹp ngủ trong rừng.”
Anh sờ sờ cằm: “Mà Khương Triết hôn em, em cũng không tỉnh?”
Tô Anh: “....A?”
Lâm Thành Phong cười xấu xa, nhướn mày.
Tô Anh mặc kệ, bĩu bĩu môi không nói.
“Thành Phong, em đói bụng!”
“Đói? Em tỉnh lại nãy giờ mà chưa ăn gì sao?”
Tô Anh chỉ chỉ vào lõi quả táo ở trong thùng rác: “Có ăn một quả táo, nhưng mà có no thì giờ cũng đói rồi.”
Lâm Thành Phong: “......”
Anh đối với Linda lại càng bất mãn trong lòng, gọi cô ta tới chăm sóc cho Tô Anh, kết quả mình ở một bên ngồi chơi, biết rõ Tô Anh đã một ngày không ăn gì, thế mà còn không biết chuẩn bị cơm chiều cho Tô Anh? Việc này cũng làm không xong, tại sao Khương Triết còn giữ cô ta lại bên người?
Nhưng mà anh cũng không nói gì với Tô Anh, anh gọi điện cho Quân Duyệt trước, gọi bọn họ mang chút thức ăn đến bệnh viện. Xét thấy Tô Anh không thể ăn thịt cá được, anh lại bảo xào chút rau dưa, đừng dính thức ăn mặn.
Tô Anh không chịu được đói mà ngồi chờ cơm, cô cầm thêm một quả táo, trên mặt vui cười vô ưu vô lự[1].
[1]: không lo không nghĩ.
Nhìn hơi ngốc.
Lâm Thành Phong sờ sờ cái trán rồi sờ sờ gương mặt của Tô Anh: “Hình như không còn phát sốt.”
Tô Anh bỏ bàn tay của anh ra: “Đúng vậy, đã khỏe rồi.”
Ngoại trừ mệt mỏi, suy yếu, thoạt nhìn Tô Anh cũng không khác người bình thường là mấy. Nhưng Lâm Thành Phong lại không dám sơ sẩy, bệnh của Tô Anh quá kì quái, lại không tìm được nguyên nhân, không thể yên tâm được.
Mà dáng vẻ ngất xỉu của Tô Anh khi nằm trong lồng ngực của anh đêm qua, quả thực rất dọa người.
---
Lưu Vận lái xe đến bệnh viện, mang theo một hộp canh bổ khí dưỡng huyết của Trần Thục Phân. Bà định nấu canh gà đen, nhưng Tô Anh lại không thể ăn thịt, bà chỉ có thể nấu một bát canh thanh đạm.
Lưu Vận lại cảm thấy rằng chắc Tô Anh không thiếu gì hết, Khương Triết đối với cô ấy khá tốt, chắc sẽ không để Tô Anh thiếu ăn đâu nhỉ? Lại nghĩ đây là lòng tốt của bọn cô, Khương Triết đối với Tô Anh như thế nào, cũng đâu liên quan gì bọn cô.
Tới tầng trệt theo như lời của Tô Anh, cô nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm phòng bệnh của Tô Anh.
Lại ngoài ý muốn thấy được một người phụ nữ cẩn thận nấp đằng sau vách tường, một tay che miệng, cẩn thận nói chuyện.
Bởi vì ít người, nên Lưu Vận nghe được một vài chữ, người phụ nữ kia nói: “Tôi không biết, cô tạm thời đừng liên lạc với tôi, cô đã chọc giận anh ấy, anh ấy vẫn luôn nghĩ biện pháp để đối phó với cô…”.
Hình như cảm giác có người tới gần, người phụ nữ đột nhiên ngừng nói, vội vã cúi đầu tránh đi.
Vẻ mặt Lưu Vận tiếc hận[2], còn tưởng rằng có thể nghe được tin tức động trời nào đó, kết quả chỉ nói được một nửa, cô còn chưa nghe ra cái gì cả. Có điều nếu tưởng tượng cũng có thể suy đoán đây là loại kịch gì.
[2]: tiếc nuối và hối hận
Khi mà cô nhìn thấy Tô Anh, Tô Anh còn đang ăn cơm, tay nghề đầu bếp của Quân Duyệt rất được, dù là thức ăn chay thì hương vị cũng rất tốt, Tô Anh ăn vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy Lưu Vận, Tô Anh vẫy vẫy tay với cô ấy: “Tiểu Vận, mau tới, ăn cơm không?”
“Tớ ăn cơm xong mới đến đây. Cậu đấy, đã bị bệnh còn ăn cơm muộn?”. Lưu Vận đem canh tới, múc một chén cho Tô Anh: “Nè, cho cậu, mẹ tớ nấu canh này cho cậu đấy, mau dưỡng tốt cơ thể, đừng có suốt ngày bị bệnh nữa.”
Cô nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Anh, thật quen mắt, chắc cô đã từng gặp qua, chỉ là nhất thời không nhớ tới. Tô Anh đãng từng nói về Lâm Thành Phong với Lưu Vận, lúc này mới nhớ đến tuy Lâm Thành Phong hay đến nhà cô chơi, nhưng rất không khéo, lúc nào cũng không có Lưu Vận.
Tô Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Cậu và anh ấy đã từng gặp nhau ở Quân Duyệt, lần có Lý Thế Kiệt, Thành Phong cũng ở đó.”
“Đúng rồi!”. Lưu Vận vỗ tay một cái: “Tớ đã nói là nhìn rất quen mắt, quả nhiên là đã từng gặp.”
Lâm Thành Phong cũng không có ấn tượng gì đối với Lưu Vận, nhưng anh biết bạn thân của Tô Anh có một người bạn trai rất cặn bã.
Anh cười tủm tỉm chào hỏi.
Lưu Vận nói: “Chắc tớ có duyên với những loại chuyện đặc biệt ngẫu nhiên này đó, vừa rồi ở hành lang, tớ nghe được một người phụ nữ nói, hình như cùng mưu đồ bí mật với ai đó, ai chọc giận ai, lại nghĩ cách đối phó ai đó?”
Cô bĩu bĩu môi, ai với ai chứ, chính cô cũng không rõ mà!
Tô Anh cũng tò mò: “Thật sự? Ai vậy? Cậu có thấy rõ người phụ nữ đó không?”
Lưu Vận buông tay: “Thật sự không có, tớ chỉ nhìn thấy được bóng dáng, người đó vẫn luôn che miệng nói chuyện, còn cúi đầu, tóc xõa ra che mất khuôn mặt.”
Tô Anh cảm thấy đáng tiếc: “Quên đi, đừng nghĩ nhiều nữa, cùng nhau ăn chút gì nhé?”
Lưu Vận ngồi xuống, không có động đũa. Cô chống cằm, nhìn một bàn đầy thức ăn mà âm thầm cảm thán: những kẻ có tiền đúng là không phải là giàu bình thường, tùy tiện đặt cơm hộp thôi cũng là Quân Duyệt, chỗ đó cô chỉ đi được vài lần. Cô lại nhìn Tô Anh, gương mặt của Tô Anh hồng nhuận, hai mắt đầy tinh thần, ngoại trừ nhìn có vẻ mệt mỏi ra, thì đúng là không nhìn ra Tô Anh có cái gì không khỏe.
Cô nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của Tô Anh, cảm khái làn da này thật tốt, vừa trơn vừa mềm: “Không phải cậu bị bệnh sao? Tại sao lại không có dáng vẻ bị bệnh mà như đang ở trong kì nghỉ thế hả? Xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu này, sáng bừng, rạng rỡ, trắng đến mức sáng lên luôn ấy!”
Tô Anh quăng bàn tay của Lưu Vận ra: “Nói bừa, bác sĩ nói tớ đã khỏe hơn nhiều rồu.”
“Hâm mộ quá!”
“…”
Thật ra Lâm Thành Phong cũng thấy tình trạng của Tô Anh quá tốt, anh còn nhớ rõ tình huống dọa người của Tô Anh đêm qua, phát sốt đến mức bất tỉnh nhân sự, chỉ biết kêu đau. Hiện giờ nhìn lại, Tô Anh cười tủm tỉm chẳng hề lo lắng sợ hãi, thật là vô ưu vô lo[1], không hề lo âu gì cả.
Anh nhìn đồng hồ, hình như gần đến khoảng thời gian Tô Anh bị ngất đêm qua.
Anh có chút lo lắng, không còn hi hi ha ha đùa giỡn như thường ngày nữa, cả người trầm ổn hơn. Tô Anh vừa đặt đũa xuống, anh liền thúc giục cô đi lên giường nằm, dáng vẻ như sẵn sàng ra trận đánh địch vậy.
Lưu Vận cũng không biết rõ tình huống của Tô Anh, chỉ cho rằng cô cần nghỉ ngơi liền không ở lâu nữa, chuẩn bị trở về. Trước khi về lại dặn dò lần cuối: “Nhớ nghỉ ngơi nhiều đó.”
Tô Anh gật đầu nói: “Ừm, đi đường cẩn thận, về rồi thì nhớ báo lại cho tớ.”
Lưu Vận: “Biết rồi, không cần lo lắng.”
Lưu Vận đang muốn rời đi thì Khương Triết trong cả bộ đồ đen phong trần, mệt mỏi trở về.
Đồng thời lúc đó, Linda - người đã rời khỏi bệnh viện đang gọi điện thoại: “Làm sao bây giờ? Lúc tôi và cô nói chuyện đã bị người khác nghe được!”. Cô ta trầm mặc nghe đối phương nói xong, lại nói: “Tôi hiểu, nếu là người qua đường thì tôi cũng không để ý, nhưng đó là bạn thân của Tô Anh!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
- bình luận