Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 139: Lẩn trốn
Chương trước- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 139: Lẩn trốn
Edit: Rine
Beta: Jiang
Lăng Dao kéo tủ quần áo ra, thấy tất cả bên trong đều là đồ xa xỉ số lượng giới hạn, không kìm được ánh mắt thèm muốn. Nhưng dù sao cô cũng không thiếu mấy thứ này, nhìn thoáng qua, lại đi kéo tiếp mấy cái tủ khác, cửa tủ cũng chỉ khép lại tùy ý nên vừa động vào là mở toang. Quả nhiên Tưởng Hiểu Hiểu là công chúa nhỏ của Tưởng gia, khăn lụa, giày dép, châu báu trang sức, đầy đủ mọi thứ, làm người ta hoa cả mắt, toàn bộ ngăn tủ trong phòng quần áo đều bị cô mở ra, tò mò xem đông xem tây.
Tô Anh chỉ cảm thấy bây giờ cô sống một giây có thể bằng cả một năm, hiện giờ toàn bộ cơ thể cô đều nằm trên người đàn ông, gương mặt úp vào ngực anh, khi hô hấp thì đều là hương vị đàn ông, tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng vang lên bên tai, hơi thở nóng rực từ ngực toát ra làm má cô nóng lên, ngay cả mồ hôi cũng chảy ra.
Tư thế thân mật như vậy khiến cô vô cùng khó chịu, cô muốn xuống dưới nhưng mà cửa tủ quần áo còn đang mở. Cũng không biết có phải Lăng Dao nổi hứng thú hay không, cô ta không nhìn đến mấy tủ quần áo, mà lại vô cùng yêu thích những món hàng xa xỉ, châu báu quý giá. Cô ta lần lượt thử từng cái rồi khen ngợi, không tìm áo ngủ thì càng miễn bàn đến việc muốn ra ngoài tắm rửa.
Vậy thì cũng thôi đi, nhưng không biết có phải Tưởng Nghị cố ý hay không, sau khi anh ta bế cô lên thì lại buông lỏng tay ra, cô phải dùng hết sức lực ôm anh ta thì mới không khiến mình bị trượt xuống, mà anh ta hơi cúi đầu, cằm chống ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thong thả cọ cọ...
Người đàn ông này quả nhiên ác độc!
Tô Anh không nghĩ tới Tưởng Nghị sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn trong tình cảnh như thế. Thật hiển nhiên, anh ta cũng bí mật tới đây, là tới tìm thứ gì sao? Hay là tới gắn thiết bị theo dõi? Nhưng mà bất kể là loại nào, đều làm Tô Anh hiểu một điều, quan hệ giữa Tưởng Hiểu Hiểu và Tưởng Nghị cũng không tốt như bề ngoài, giữa bọn họ có mâu thuẫn.
Nếu thật là như vậy, có phải cô có cơ hội rồi không?
Tưởng Nghị tới chỗ Tưởng Hiểu Hiểu tìm đồ, có nghĩa là nhược điểm của Tưởng Nghị nằm trong tay Tưởng Hiểu Hiểu sao?
Cô dùng hết sức, lại bắt đầu tuột xuống, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đỡ đùi cô, xốc cô lên một chút, khuôn mặt cô vùi vào ngực anh ta được nâng lên tới cổ rồi gác lên đầu vai.
Tô Anh cảm giác ngực anh ta chấn động một chút, lúc này mà dám cười!
Rốt cuộc Tô Anh không nhịn được nắm tay đấm vào lưng anh ta một cái.
Cánh tay đang ôm vòng eo của cô bỗng siết chặt, giống như muốn siết đứt eo cô...
Lần đầu tiên Tưởng Nghị biết, thì ra thân thể một cô gái lại xinh đẹp mềm mại như vậy, dính ở trên người anh ta, nhỏ nhắn, thơm thơm, lại nóng như đang ôm cái bếp lò nhỏ, yêu thích không muốn buông tay.
Chỉ là tay nhỏ của cô gái không ngoan, gây chuyện khắp nơi...
Khi Tô Anh chờ đến sắp tuột tay thì Tưởng Hiểu Hiểu làm ầm ĩ ở bên ngoài phòng ngủ, rốt cuộc Lăng Dao cũng buông châu báu trong tay xuống, chạy ra ngoài.
"Hiểu Hiểu, Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu..."
Dường như Tô Anh không chút nghĩ ngợi, đẩy Tưởng Nghị ra, đứng xuống đất từ trên người anh ta.
Tưởng Nghị mỉm cười, vẻ mặt vô tội.
Lúc này Tô Anh mới chú ý tới cả người Tưởng Nghị đang mặc quần áo màu đen nhẹ nhàng, khẩu trang đen che hết nửa khuôn mặt, mấy sợi tóc rơi trên trán, dừng ở mi mắt, khiến anh ta thoạt nhìn rất khác ngày xưa, ít nhất từ ánh mắt đầu tiên, Tô Anh sẽ không nghĩ đến người này chính là Tưởng Nghị.
Tưởng Nghị rũ mắt nhìn Tô Anh, cô gái nhỏ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, một đôi mắt sáng lấp lánh trừng anh ta, cách mắt kính cũng có thể thấy ánh sáng trong mắt cô, môi đỏ hơi nhấp, dáng vẻ kia giống như là không vừa lòng với anh ta.
Cô trừng mắt, còn giơ giơ nắm tay nhỏ.
Anh ta cong môi, cười.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai nói chuyện.
Bên ngoài Lăng Dao đã đỡ Tưởng Hiểu Hiểu tới phòng giữ quần áo, tiến vào phòng tắm. Tưởng Hiểu Hiểu uống quá nhiều, khi trở về lại gặp gió lạnh, giờ phút này không chỉ say rượu phát điên, còn luôn miệng nôn mửa.
Lăng Dao ghét bỏ ném Tưởng Hiểu Hiểu vào phòng tắm rồi chạy ra ngoài. Nếu còn nhìn thì chắc cô cũng nhịn không được phải nôn khan một trận.
Cô chạy ra, vừa chạy vừa kêu: "Dì, dì ơi!"
Thật ghê tởm, ghê tởm đến mức cô muốn điên lên, sớm biết như thế đã không ở lại!
Mà bên kia, Tô Anh còn đang trốn trong tủ quần áo cũng muốn phát điên rồi, bởi vì vừa rồi khi Lăng Dao chạy tới chạy lui, dường như cô không chút nghĩ ngợi lại dựa vào trong lồng ngực Tưởng Nghị, cảm nhận được ngực người đàn ông truyền đến chấn động, thậm chí là tiếng cười nhàn nhạt bên tai cô, làm cô không nhịn được tưởng trợn trắng mắt.
"Cô gái ngoan ngoãn."
"..."
Tô Anh hừ lạnh một tiếng: "Làm sao đi ra ngoài?"
Tưởng Nghị: "Đương nhiên là chờ sau khi bọn họ yên tĩnh lại."
Lâu lắm.
Vốn dĩ Tô Anh nghĩ tiệc sinh nhật Tưởng Hiểu Hiểu sẽ không kết thúc sớm, cô lại trùng hợp ở bên ngoài nên liền tới đây tìm đồ, cũng thuận tiện hiểu rõ một chút bố cục, nếu biết sẽ gặp chuyện này, cô nhất định sẽ suy nghĩ thỏa đáng rồi mới làm việc. Chung quy là cô nóng vội, quá vội vàng đi tìm được hung thủ giết hại mình...
Cô thoáng giật giật, gối lên đầu vai người đàn ông, xuyên thấu qua tầng tầng quần áo, thấy ánh sáng đèn chân không sáng lên.
Cô thở ra một hơi dài, bình tĩnh lại.
Dường như cảm giác được cô gái trong lòng ngực không bình tĩnh, bàn tay người đàn ông khẽ vuốt trên lưng cô.
"Sợ sao?"
"Không."
Tô Anh nghĩ, nếu thật sự bị phát hiện, vậy cô sẽ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Tưởng Nghị, còn cô cũng không biết gì cả.
"A a a ——"
Đột nhiên, phòng tắm truyền đến một tiếng kêu to, Lăng Dao kêu dì giúp việc nhưng vẫn chưa lên tới, một mình cô bôn ba qua lại giữa phòng tắm cùng phòng để quần áo, phát điên hoa tay múa chân, hiển nhiên vô cùng khó chịu bởi vì Tưởng Hiểu Hiểu nôn mửa.
Tô Anh giật mình, Tưởng Nghị đè cô lại, ngón tay chọc chọc vào lưng cô.
Tô Anh cứng đờ bất động.
Giọng nói của Tưởng Hiểu Hiểu lẩm bẩm lầm bầm truyền tới: "Vì sao anh Triệu Vũ không thích tớ? Lại đi thích tiện nhân Tô Anh kia!"
Lăng Dao nói: "Aiz, cậu đừng nói nữa, đã nói cả đêm rồi, đi tắm rửa sau đó an tâm ngủ được không?"
"Vì sao, vì sao..."
Tưởng Hiểu Hiểu say, căn bản không nghe Lăng Dao nói, nếu cô ta còn tỉnh thì nhất định cũng sẽ không muốn nhìn đến bộ dáng lôi thôi, dơ bẩn hiện tại. Không cần người ta nói cũng sẽ tự mình đi tắm rửa sạch sẽ, huống chi cô ta nôn đầy người, còn dính lên cả giường.
Lăng Dao thật sự muốn điên rồi!
Cô thét chói tai: "Sao dì ấy lại đi chậm như vậy, thật không biết phải làm thế nào!"
Đột nhiên Tưởng Hiểu Hiểu bò lên, cô ta cười lạnh với cái gương: "Tô Anh, Tô Anh! Tôi xem cô còn có thể càn rỡ bao lâu, lợi hại như Tưởng Ngũ còn thua trong tay chúng tôi, ha ha ha... Huống chi một đứa bé mồ côi như cô... Cũng may hiện giờ Khương Tứ không ở bên cô, tiện nhân!"
Tô Anh khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía Tưởng Nghị, bàn tay Tưởng Nghị che miệng Tô Anh, anh ta xoay người một cái, Tô Anh bị đè lên tủ quần áo.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai có hành động gì.
Mà Lăng Dao cũng kinh hãi vì lời nói của Tưởng Hiểu Hiểu, sau đó cô cũng bất chấp dơ bẩn và xấu xí, chạy tới bắt lấy cô ta cẩn thận hỏi ra nghi vấn, chỉ là Tưởng Hiểu Hiểu đã hoàn toàn say, sau khi nói câu nói kia liền ngã nằm xuống, không còn sức lực.
Lăng Dao che miệng, buổi sáng ngày Tưởng Ngũ kế thừa di chúc gặp tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, toàn bộ uẩn khúc trong này đều không rõ ràng! Cảnh sát, Tưởng gia, Khương Tứ, Triệu nhị, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong đã tiến hành điều tra, đến bây giờ còn không có đáp án chính xác, tất cả mọi người vẫn còn suy đoán rốt cuộc hung thủ là ai!
Không nghĩ tới còn dính dáng tới Tưởng Hiểu Hiểu, người mà cô cho là nhu nhược đơn thuần nhất, không có khả năng liên quan nhất.
Lần đầu tiên Lăng Dao cảm thấy Tưởng Hiểu Hiểu thật đáng sợ, uổng công cô vẫn luôn cảm thấy cô ta quá mức lương thiện nhu nhược, còn đối xử khách khí với Tô Anh. Hiện giờ xem ra tất cả đều là ngụy trang, tâm cơ sâu như biển.
"Thật đáng sợ!"
Cô lắc lắc đầu, không được không được, không thể tiếp tục chờ như vậy, nếu để Tưởng Hiểu Hiểu biết cô nghe được bí mật của cô ta, không biết cô ta muốn xử lý cô thế nào đâu!
Hoang mang rối loạn đi tới cửa, lại nghĩ, nếu đi như vậy thì không phải rất có vấn đề sao?
Cô lại quay trở về.
Nhưng Tưởng Hiểu Hiểu thật sự rất đáng sợ...
Cô phát điên đi qua đi lại ở phòng giữ quần áo, đến khi dì khoan thai bước tới, cô nhẹ nhàng thở ra, lập tức để bà đi vào chăm sóc Tưởng Hiểu Hiểu còn mình thì chờ ở bên ngoài, nói cái gì cũng không đi vào.
---
Thời điểm Tô Anh và Tưởng Nghị đi ra ngoài từ biệt thự của Tưởng Hiểu Hiểu đã là hơn ba giờ sáng.
Vào đông, ban đêm gió lạnh giống như mang theo gai, thổi qua mặt có cảm giác đau đớn, tuyết lớn chưa từng dừng lại, rơi trên mặt đất biến thàng một lớp thảm tuyết, đạp lên liền tạo ra một cái hố.
Quá lạnh, Tô Anh không nhịn được rùng mình, gương mặt nóng bỏng của cô đang trở nên lạnh băng tái nhợt.
Tưởng Nghị dẫn cô tránh khỏi bảo an đi tuần tra, chạy vào một căn biệt thự, cách chỗ Tưởng Hiểu Hiểu khoảng một cây số.
Vào phòng, Tô Anh không hề khách khí, trực tiếp cởi giày ra, vừa rồi đường trở về tuyết đọng thật dày, tất cả đều thấm vào giày của cô, chân đã đông lạnh đến tê rần, không còn cảm giác.
Tưởng Nghị ném cho cô một đôi dép lê của nam.
Anh ta đi vào trong, vừa đi vừa cởi áo khoác, áo da màu đen với bao tay da, khẩu trang cũng vứt trên mặt đất, lập tức tới bên quầy rượu, rót hai ly Whiskey, đưa một ly cho Tô Anh.
"Uống một ly không?"
"Không cần."
Anh ta cười, rút tay lại, uống hết cả hai ly, hầu kết trượt lên xuống.
Tô Anh ngồi trên sô pha, bàn tay lạnh lẽo tạo thành chữ thập đặt trước miệng, thổi ra khí nóng, ánh mắt mơ hồ không biết nghĩ đến chuyện gì.
Tưởng Nghị cầm cái ly và bình rượu đến ngồi đối diện Tô Anh, liếc nhìn cô ta một cái: "Đầu dưa nhỏ đang suy nghĩ cái gì?"
Tô Anh: "..."
Cô cảm thấy Tưởng Nghị là một người rất kỳ quái, còn có chút thần bí, cô gặp anh ta ở biệt thự của Tưởng Hiểu Hiểu, thậm chí bọn họ còn xung đột, hiện giờ còn có thể nghiêm trang hỏi cô đang nghĩ cái gì?
Cô đánh đòn phủ đầu, nói: "Chắc anh nghe được lời Tưởng Hiểu Hiểu nói rồi, không có suy nghĩ gì sao?"
Tưởng Nghị nhún vai, nói: "Chuyện này tôi đã sớm biết, suy nghĩ? Không có suy nghĩ gì đặc biệt." Anh ta cười lạnh một tiếng: "Cô ta cho rằng mình rất lợi hại, hiện tại không phải Tưởng Ngũ vẫn còn sống tốt đấy sao?"
Tô Anh nghĩ, đó là bởi vì cô đã nói trước với Tưởng Diễn nên anh có phòng bị, trong nháy mắt xảy ra tai nạn đã bảo vệ đầu, lại có "tâm của thực vật" trợ giúp anh tỉnh lại, bằng không làm sao còn có Tưởng Ngũ chứ?
"Anh biết anh Tưởng Diễn sẽ gặp chuyện sao? Biết khi nào?"
"À, có lẽ cũng được một thời gian rồi?"
Ba phải, nói gì cũng được.
Tô Anh: "Vì sao anh lén lút vào nhà Tưởng Hiểu Hiểu?"
"Cái này..." Anh ta cười như không cười nhìn Tô Anh: "Còn cô, vì sao cô đến?"
Vuốt cằm, dáng vẻ vô cùng thú vị: "Theo tôi được biết, Tô Anh chính là bé hoa nhài đơn thuần đáng yêu, không rành thế sự, làm sao cô lại lén lút xuất hiện ở nhà của người khác đây?"
Tô Anh cười nói: "Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi, tôi cũng có thể không trả lời anh."
Tưởng Nghị thâm ý gật đầu, anh ta uống ngụm rượu, trán dựa vào sô pha: "Tôi biết, cô gái nhỏ rất lợi hại nhưng nhất định cô muốn biết đáp án của tôi."
Tô Anh gật gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì tôi rất hiếu kì anh với Tưởng Hiểu Hiểu là anh em ruột, quan hệ tốt như vậy, cô ta lời trong lời ngoài đều nhắc đến anh, tin tưởng anh như vậy, anh còn lén chạy đến nhà cô ta trộm đồ, có vẻ không thích hợp?"
Tưởng Nghị: "Muốn biết sao?"
Tô Anh cười cười, không tỏ ý kiến.
Tưởng Nghị buông ly rượu, dáng vẻ vẫn ung dung: "Tôi có thể nói cho cô biết vì sao tôi đến nhà Hiểu Hiểu, cũng có thể nói cho cô khi nào thì tôi biết có người muốn hại Tưởng Ngũ."
Tô Anh: "Anh đến nhà Tưởng Hiểu Hiểu không phải muốn trộm đồ sao? Còn chuyện khi nào anh biết có người muốn hại Tưởng Diễn, kỳ thật cũng không quan trọng lắm. Nếu đã biết trước, vậy anh chính là giấu diếm không báo, ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nếu là sau này mới biết, vậy thì cũng đã chậm, anh Tưởng Diễn đã gặp tai nạn, biết cũng có ích lợi gì đâu?"
Tưởng Nghị chơi chữ, cô cũng không phải không nghe hiểu.
Tưởng Nghị cười một tiếng: "Tôi thích những cô gái thông minh."
Tô Anh cười mà không nói.
Tưởng Nghị nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy đi, tôi có thể nói cho cô biết tôi muốn đi trộm thứ gì, cũng có thể nói cho cô làm sao tôi biết Tưởng Hiểu Hiểu hãm hại Tưởng Ngũ, có được không?"
Tô Anh nhìn Tưởng Nghị, suy tư nói: "Không thể nào, làm sao tôi biết anh với Tưởng Hiểu Hiểu không phải đấu tranh nội bộ chứ?"
Tưởng Nghị cười lạnh một tiếng: "Cô nhóc như cô, tôi còn chưa hỏi cô, cô đã dỗi tôi. Tôi thấy cô ôm tôi lâu như vậy rất vất vả cho nên mới đối xử ôn nhu như vậy, ngược lại cô càng ngày càng lợi hại đấy!"
Tô Anh: "..."
Tưởng Nghị: "Muốn biết hay không?"
Tô Anh cười một tiếng: "Được, anh nói đi."
"Trên đời này không có cơm trưa miễn phí đâu cô gái." Tưởng Nghị quơ quơ ly rượu, giơ lên bên môi uống một hơi cạn sạch: "Tôi nói cho cô điều cô muốn biết, nhưng cô phải đáp ứng một yêu cầu của tôi."
Tô Anh đương nhiên hiểu rõ, Tưởng Nghị là người làm ăn, không có khả năng vô duyên vô cớ nói cho cô một bí mật như vậy: "Được, yêu cầu gì?"
Tưởng Nghị: "Cô làm giống như vừa rồi, đến bên cạnh tôi, hôn tôi."
Beta: Jiang
Lăng Dao kéo tủ quần áo ra, thấy tất cả bên trong đều là đồ xa xỉ số lượng giới hạn, không kìm được ánh mắt thèm muốn. Nhưng dù sao cô cũng không thiếu mấy thứ này, nhìn thoáng qua, lại đi kéo tiếp mấy cái tủ khác, cửa tủ cũng chỉ khép lại tùy ý nên vừa động vào là mở toang. Quả nhiên Tưởng Hiểu Hiểu là công chúa nhỏ của Tưởng gia, khăn lụa, giày dép, châu báu trang sức, đầy đủ mọi thứ, làm người ta hoa cả mắt, toàn bộ ngăn tủ trong phòng quần áo đều bị cô mở ra, tò mò xem đông xem tây.
Tô Anh chỉ cảm thấy bây giờ cô sống một giây có thể bằng cả một năm, hiện giờ toàn bộ cơ thể cô đều nằm trên người đàn ông, gương mặt úp vào ngực anh, khi hô hấp thì đều là hương vị đàn ông, tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng vang lên bên tai, hơi thở nóng rực từ ngực toát ra làm má cô nóng lên, ngay cả mồ hôi cũng chảy ra.
Tư thế thân mật như vậy khiến cô vô cùng khó chịu, cô muốn xuống dưới nhưng mà cửa tủ quần áo còn đang mở. Cũng không biết có phải Lăng Dao nổi hứng thú hay không, cô ta không nhìn đến mấy tủ quần áo, mà lại vô cùng yêu thích những món hàng xa xỉ, châu báu quý giá. Cô ta lần lượt thử từng cái rồi khen ngợi, không tìm áo ngủ thì càng miễn bàn đến việc muốn ra ngoài tắm rửa.
Vậy thì cũng thôi đi, nhưng không biết có phải Tưởng Nghị cố ý hay không, sau khi anh ta bế cô lên thì lại buông lỏng tay ra, cô phải dùng hết sức lực ôm anh ta thì mới không khiến mình bị trượt xuống, mà anh ta hơi cúi đầu, cằm chống ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thong thả cọ cọ...
Người đàn ông này quả nhiên ác độc!
Tô Anh không nghĩ tới Tưởng Nghị sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn trong tình cảnh như thế. Thật hiển nhiên, anh ta cũng bí mật tới đây, là tới tìm thứ gì sao? Hay là tới gắn thiết bị theo dõi? Nhưng mà bất kể là loại nào, đều làm Tô Anh hiểu một điều, quan hệ giữa Tưởng Hiểu Hiểu và Tưởng Nghị cũng không tốt như bề ngoài, giữa bọn họ có mâu thuẫn.
Nếu thật là như vậy, có phải cô có cơ hội rồi không?
Tưởng Nghị tới chỗ Tưởng Hiểu Hiểu tìm đồ, có nghĩa là nhược điểm của Tưởng Nghị nằm trong tay Tưởng Hiểu Hiểu sao?
Cô dùng hết sức, lại bắt đầu tuột xuống, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đỡ đùi cô, xốc cô lên một chút, khuôn mặt cô vùi vào ngực anh ta được nâng lên tới cổ rồi gác lên đầu vai.
Tô Anh cảm giác ngực anh ta chấn động một chút, lúc này mà dám cười!
Rốt cuộc Tô Anh không nhịn được nắm tay đấm vào lưng anh ta một cái.
Cánh tay đang ôm vòng eo của cô bỗng siết chặt, giống như muốn siết đứt eo cô...
Lần đầu tiên Tưởng Nghị biết, thì ra thân thể một cô gái lại xinh đẹp mềm mại như vậy, dính ở trên người anh ta, nhỏ nhắn, thơm thơm, lại nóng như đang ôm cái bếp lò nhỏ, yêu thích không muốn buông tay.
Chỉ là tay nhỏ của cô gái không ngoan, gây chuyện khắp nơi...
Khi Tô Anh chờ đến sắp tuột tay thì Tưởng Hiểu Hiểu làm ầm ĩ ở bên ngoài phòng ngủ, rốt cuộc Lăng Dao cũng buông châu báu trong tay xuống, chạy ra ngoài.
"Hiểu Hiểu, Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu..."
Dường như Tô Anh không chút nghĩ ngợi, đẩy Tưởng Nghị ra, đứng xuống đất từ trên người anh ta.
Tưởng Nghị mỉm cười, vẻ mặt vô tội.
Lúc này Tô Anh mới chú ý tới cả người Tưởng Nghị đang mặc quần áo màu đen nhẹ nhàng, khẩu trang đen che hết nửa khuôn mặt, mấy sợi tóc rơi trên trán, dừng ở mi mắt, khiến anh ta thoạt nhìn rất khác ngày xưa, ít nhất từ ánh mắt đầu tiên, Tô Anh sẽ không nghĩ đến người này chính là Tưởng Nghị.
Tưởng Nghị rũ mắt nhìn Tô Anh, cô gái nhỏ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, một đôi mắt sáng lấp lánh trừng anh ta, cách mắt kính cũng có thể thấy ánh sáng trong mắt cô, môi đỏ hơi nhấp, dáng vẻ kia giống như là không vừa lòng với anh ta.
Cô trừng mắt, còn giơ giơ nắm tay nhỏ.
Anh ta cong môi, cười.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai nói chuyện.
Bên ngoài Lăng Dao đã đỡ Tưởng Hiểu Hiểu tới phòng giữ quần áo, tiến vào phòng tắm. Tưởng Hiểu Hiểu uống quá nhiều, khi trở về lại gặp gió lạnh, giờ phút này không chỉ say rượu phát điên, còn luôn miệng nôn mửa.
Lăng Dao ghét bỏ ném Tưởng Hiểu Hiểu vào phòng tắm rồi chạy ra ngoài. Nếu còn nhìn thì chắc cô cũng nhịn không được phải nôn khan một trận.
Cô chạy ra, vừa chạy vừa kêu: "Dì, dì ơi!"
Thật ghê tởm, ghê tởm đến mức cô muốn điên lên, sớm biết như thế đã không ở lại!
Mà bên kia, Tô Anh còn đang trốn trong tủ quần áo cũng muốn phát điên rồi, bởi vì vừa rồi khi Lăng Dao chạy tới chạy lui, dường như cô không chút nghĩ ngợi lại dựa vào trong lồng ngực Tưởng Nghị, cảm nhận được ngực người đàn ông truyền đến chấn động, thậm chí là tiếng cười nhàn nhạt bên tai cô, làm cô không nhịn được tưởng trợn trắng mắt.
"Cô gái ngoan ngoãn."
"..."
Tô Anh hừ lạnh một tiếng: "Làm sao đi ra ngoài?"
Tưởng Nghị: "Đương nhiên là chờ sau khi bọn họ yên tĩnh lại."
Lâu lắm.
Vốn dĩ Tô Anh nghĩ tiệc sinh nhật Tưởng Hiểu Hiểu sẽ không kết thúc sớm, cô lại trùng hợp ở bên ngoài nên liền tới đây tìm đồ, cũng thuận tiện hiểu rõ một chút bố cục, nếu biết sẽ gặp chuyện này, cô nhất định sẽ suy nghĩ thỏa đáng rồi mới làm việc. Chung quy là cô nóng vội, quá vội vàng đi tìm được hung thủ giết hại mình...
Cô thoáng giật giật, gối lên đầu vai người đàn ông, xuyên thấu qua tầng tầng quần áo, thấy ánh sáng đèn chân không sáng lên.
Cô thở ra một hơi dài, bình tĩnh lại.
Dường như cảm giác được cô gái trong lòng ngực không bình tĩnh, bàn tay người đàn ông khẽ vuốt trên lưng cô.
"Sợ sao?"
"Không."
Tô Anh nghĩ, nếu thật sự bị phát hiện, vậy cô sẽ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Tưởng Nghị, còn cô cũng không biết gì cả.
"A a a ——"
Đột nhiên, phòng tắm truyền đến một tiếng kêu to, Lăng Dao kêu dì giúp việc nhưng vẫn chưa lên tới, một mình cô bôn ba qua lại giữa phòng tắm cùng phòng để quần áo, phát điên hoa tay múa chân, hiển nhiên vô cùng khó chịu bởi vì Tưởng Hiểu Hiểu nôn mửa.
Tô Anh giật mình, Tưởng Nghị đè cô lại, ngón tay chọc chọc vào lưng cô.
Tô Anh cứng đờ bất động.
Giọng nói của Tưởng Hiểu Hiểu lẩm bẩm lầm bầm truyền tới: "Vì sao anh Triệu Vũ không thích tớ? Lại đi thích tiện nhân Tô Anh kia!"
Lăng Dao nói: "Aiz, cậu đừng nói nữa, đã nói cả đêm rồi, đi tắm rửa sau đó an tâm ngủ được không?"
"Vì sao, vì sao..."
Tưởng Hiểu Hiểu say, căn bản không nghe Lăng Dao nói, nếu cô ta còn tỉnh thì nhất định cũng sẽ không muốn nhìn đến bộ dáng lôi thôi, dơ bẩn hiện tại. Không cần người ta nói cũng sẽ tự mình đi tắm rửa sạch sẽ, huống chi cô ta nôn đầy người, còn dính lên cả giường.
Lăng Dao thật sự muốn điên rồi!
Cô thét chói tai: "Sao dì ấy lại đi chậm như vậy, thật không biết phải làm thế nào!"
Đột nhiên Tưởng Hiểu Hiểu bò lên, cô ta cười lạnh với cái gương: "Tô Anh, Tô Anh! Tôi xem cô còn có thể càn rỡ bao lâu, lợi hại như Tưởng Ngũ còn thua trong tay chúng tôi, ha ha ha... Huống chi một đứa bé mồ côi như cô... Cũng may hiện giờ Khương Tứ không ở bên cô, tiện nhân!"
Tô Anh khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía Tưởng Nghị, bàn tay Tưởng Nghị che miệng Tô Anh, anh ta xoay người một cái, Tô Anh bị đè lên tủ quần áo.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai có hành động gì.
Mà Lăng Dao cũng kinh hãi vì lời nói của Tưởng Hiểu Hiểu, sau đó cô cũng bất chấp dơ bẩn và xấu xí, chạy tới bắt lấy cô ta cẩn thận hỏi ra nghi vấn, chỉ là Tưởng Hiểu Hiểu đã hoàn toàn say, sau khi nói câu nói kia liền ngã nằm xuống, không còn sức lực.
Lăng Dao che miệng, buổi sáng ngày Tưởng Ngũ kế thừa di chúc gặp tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, toàn bộ uẩn khúc trong này đều không rõ ràng! Cảnh sát, Tưởng gia, Khương Tứ, Triệu nhị, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong đã tiến hành điều tra, đến bây giờ còn không có đáp án chính xác, tất cả mọi người vẫn còn suy đoán rốt cuộc hung thủ là ai!
Không nghĩ tới còn dính dáng tới Tưởng Hiểu Hiểu, người mà cô cho là nhu nhược đơn thuần nhất, không có khả năng liên quan nhất.
Lần đầu tiên Lăng Dao cảm thấy Tưởng Hiểu Hiểu thật đáng sợ, uổng công cô vẫn luôn cảm thấy cô ta quá mức lương thiện nhu nhược, còn đối xử khách khí với Tô Anh. Hiện giờ xem ra tất cả đều là ngụy trang, tâm cơ sâu như biển.
"Thật đáng sợ!"
Cô lắc lắc đầu, không được không được, không thể tiếp tục chờ như vậy, nếu để Tưởng Hiểu Hiểu biết cô nghe được bí mật của cô ta, không biết cô ta muốn xử lý cô thế nào đâu!
Hoang mang rối loạn đi tới cửa, lại nghĩ, nếu đi như vậy thì không phải rất có vấn đề sao?
Cô lại quay trở về.
Nhưng Tưởng Hiểu Hiểu thật sự rất đáng sợ...
Cô phát điên đi qua đi lại ở phòng giữ quần áo, đến khi dì khoan thai bước tới, cô nhẹ nhàng thở ra, lập tức để bà đi vào chăm sóc Tưởng Hiểu Hiểu còn mình thì chờ ở bên ngoài, nói cái gì cũng không đi vào.
---
Thời điểm Tô Anh và Tưởng Nghị đi ra ngoài từ biệt thự của Tưởng Hiểu Hiểu đã là hơn ba giờ sáng.
Vào đông, ban đêm gió lạnh giống như mang theo gai, thổi qua mặt có cảm giác đau đớn, tuyết lớn chưa từng dừng lại, rơi trên mặt đất biến thàng một lớp thảm tuyết, đạp lên liền tạo ra một cái hố.
Quá lạnh, Tô Anh không nhịn được rùng mình, gương mặt nóng bỏng của cô đang trở nên lạnh băng tái nhợt.
Tưởng Nghị dẫn cô tránh khỏi bảo an đi tuần tra, chạy vào một căn biệt thự, cách chỗ Tưởng Hiểu Hiểu khoảng một cây số.
Vào phòng, Tô Anh không hề khách khí, trực tiếp cởi giày ra, vừa rồi đường trở về tuyết đọng thật dày, tất cả đều thấm vào giày của cô, chân đã đông lạnh đến tê rần, không còn cảm giác.
Tưởng Nghị ném cho cô một đôi dép lê của nam.
Anh ta đi vào trong, vừa đi vừa cởi áo khoác, áo da màu đen với bao tay da, khẩu trang cũng vứt trên mặt đất, lập tức tới bên quầy rượu, rót hai ly Whiskey, đưa một ly cho Tô Anh.
"Uống một ly không?"
"Không cần."
Anh ta cười, rút tay lại, uống hết cả hai ly, hầu kết trượt lên xuống.
Tô Anh ngồi trên sô pha, bàn tay lạnh lẽo tạo thành chữ thập đặt trước miệng, thổi ra khí nóng, ánh mắt mơ hồ không biết nghĩ đến chuyện gì.
Tưởng Nghị cầm cái ly và bình rượu đến ngồi đối diện Tô Anh, liếc nhìn cô ta một cái: "Đầu dưa nhỏ đang suy nghĩ cái gì?"
Tô Anh: "..."
Cô cảm thấy Tưởng Nghị là một người rất kỳ quái, còn có chút thần bí, cô gặp anh ta ở biệt thự của Tưởng Hiểu Hiểu, thậm chí bọn họ còn xung đột, hiện giờ còn có thể nghiêm trang hỏi cô đang nghĩ cái gì?
Cô đánh đòn phủ đầu, nói: "Chắc anh nghe được lời Tưởng Hiểu Hiểu nói rồi, không có suy nghĩ gì sao?"
Tưởng Nghị nhún vai, nói: "Chuyện này tôi đã sớm biết, suy nghĩ? Không có suy nghĩ gì đặc biệt." Anh ta cười lạnh một tiếng: "Cô ta cho rằng mình rất lợi hại, hiện tại không phải Tưởng Ngũ vẫn còn sống tốt đấy sao?"
Tô Anh nghĩ, đó là bởi vì cô đã nói trước với Tưởng Diễn nên anh có phòng bị, trong nháy mắt xảy ra tai nạn đã bảo vệ đầu, lại có "tâm của thực vật" trợ giúp anh tỉnh lại, bằng không làm sao còn có Tưởng Ngũ chứ?
"Anh biết anh Tưởng Diễn sẽ gặp chuyện sao? Biết khi nào?"
"À, có lẽ cũng được một thời gian rồi?"
Ba phải, nói gì cũng được.
Tô Anh: "Vì sao anh lén lút vào nhà Tưởng Hiểu Hiểu?"
"Cái này..." Anh ta cười như không cười nhìn Tô Anh: "Còn cô, vì sao cô đến?"
Vuốt cằm, dáng vẻ vô cùng thú vị: "Theo tôi được biết, Tô Anh chính là bé hoa nhài đơn thuần đáng yêu, không rành thế sự, làm sao cô lại lén lút xuất hiện ở nhà của người khác đây?"
Tô Anh cười nói: "Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi, tôi cũng có thể không trả lời anh."
Tưởng Nghị thâm ý gật đầu, anh ta uống ngụm rượu, trán dựa vào sô pha: "Tôi biết, cô gái nhỏ rất lợi hại nhưng nhất định cô muốn biết đáp án của tôi."
Tô Anh gật gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì tôi rất hiếu kì anh với Tưởng Hiểu Hiểu là anh em ruột, quan hệ tốt như vậy, cô ta lời trong lời ngoài đều nhắc đến anh, tin tưởng anh như vậy, anh còn lén chạy đến nhà cô ta trộm đồ, có vẻ không thích hợp?"
Tưởng Nghị: "Muốn biết sao?"
Tô Anh cười cười, không tỏ ý kiến.
Tưởng Nghị buông ly rượu, dáng vẻ vẫn ung dung: "Tôi có thể nói cho cô biết vì sao tôi đến nhà Hiểu Hiểu, cũng có thể nói cho cô khi nào thì tôi biết có người muốn hại Tưởng Ngũ."
Tô Anh: "Anh đến nhà Tưởng Hiểu Hiểu không phải muốn trộm đồ sao? Còn chuyện khi nào anh biết có người muốn hại Tưởng Diễn, kỳ thật cũng không quan trọng lắm. Nếu đã biết trước, vậy anh chính là giấu diếm không báo, ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nếu là sau này mới biết, vậy thì cũng đã chậm, anh Tưởng Diễn đã gặp tai nạn, biết cũng có ích lợi gì đâu?"
Tưởng Nghị chơi chữ, cô cũng không phải không nghe hiểu.
Tưởng Nghị cười một tiếng: "Tôi thích những cô gái thông minh."
Tô Anh cười mà không nói.
Tưởng Nghị nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy đi, tôi có thể nói cho cô biết tôi muốn đi trộm thứ gì, cũng có thể nói cho cô làm sao tôi biết Tưởng Hiểu Hiểu hãm hại Tưởng Ngũ, có được không?"
Tô Anh nhìn Tưởng Nghị, suy tư nói: "Không thể nào, làm sao tôi biết anh với Tưởng Hiểu Hiểu không phải đấu tranh nội bộ chứ?"
Tưởng Nghị cười lạnh một tiếng: "Cô nhóc như cô, tôi còn chưa hỏi cô, cô đã dỗi tôi. Tôi thấy cô ôm tôi lâu như vậy rất vất vả cho nên mới đối xử ôn nhu như vậy, ngược lại cô càng ngày càng lợi hại đấy!"
Tô Anh: "..."
Tưởng Nghị: "Muốn biết hay không?"
Tô Anh cười một tiếng: "Được, anh nói đi."
"Trên đời này không có cơm trưa miễn phí đâu cô gái." Tưởng Nghị quơ quơ ly rượu, giơ lên bên môi uống một hơi cạn sạch: "Tôi nói cho cô điều cô muốn biết, nhưng cô phải đáp ứng một yêu cầu của tôi."
Tô Anh đương nhiên hiểu rõ, Tưởng Nghị là người làm ăn, không có khả năng vô duyên vô cớ nói cho cô một bí mật như vậy: "Được, yêu cầu gì?"
Tưởng Nghị: "Cô làm giống như vừa rồi, đến bên cạnh tôi, hôn tôi."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
- bình luận