Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
Chương trước- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
Edit: Hiền Chăn
Beta: Lan Lan
Đã rất lau rồi Triệu Vũ chưa gặp Tô Anh, vừa rồi anh ngồi bên trong xe, nhìn thấy ở phía xa cô bước xuống từ trên xe taxi, trên mặt là dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa nôn nóng, không lâu sau liền chạy đi mất.
Thiếu chút nữa anh đã không nhịn được mà chạy đến gặp Tô Anh, tạo một tình huống "ngẫu nhiên gặp gỡ". Nhưng rốt cuộc lý trí cũng chiến thắng, anh vẫn không có hành động gì, mãi đến khoảng mười phút sau, Lâm Thành Phong và Khương Triết lần lượt đến. Anh lạnh lùng cười một tiếng, cô nhóc Tô Anh kia đúng là đồ vô lương tâm mà, quả nhiên là không quan tâm gì đến anh, anh không tìm đến cô thì cô cũng không thèm nhớ đến anh.
Quả nhiên là cùng với Tiểu Lâm Tử không-biết-xấu-hổ kia chơi đến vui vẻ!
Triệu Sùng Sơn hỏi: "Nhị ca, lần này Tô tiểu thư kiên quyết đắc tội với Tề Duyệt như vậy, anh có muốn tìm ngừoi đến bảo vệ cô ấy không? Chó cùng rứt giậu chỉ sợ chuyện gì cũng có thể làm ra được!"
"Không cần! Người ta có Khương Triết bảo vệ, đến lượt tôi sao?" Sắc mặt người đàn ông trông rất khó coi, lửa giận ngút trời.
Triệu Sùng Sơn sờ sờ chóp mũi, không nói gì.
Anh vốn là người của Triệu Vũ, tuy rằng anh cảm thấy Triệu Vũ lén theo dõi con gái nhà người ta như vậy không đứng đắn cho lắm, nhưng mà chuyện không đứng đắn này cũng chỉ làm trong lén lút, nên trái lại cũng không cảm thấy có gì không ổn. Chỉ là hiện tại Triệu Vũ lại tự chọc giận chính mình, không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Gần đây Triệu Vũ rất bận rộn, phần lớn thời gian của anh đều dành cho công việc, dự án thu mua một viện nghiên cứu y học anh cũng có ra sức giúp, hiện giờ đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, không thể qua loa chút nào. Mà sau đó còn phải tìm cách để chính mình lớn mạnh hơn, nếu không cuộc cạnh tranh với An Khang khẳng định sẽ không thể đưa ra ngoài sáng, bằng không chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh, trở thành một nước cờ bỏ đi.
Nghĩ đến lại thấy đau đầu, anh xoa xoa ấn đường, xua tay nói: "Hôm nay cậu cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi."
Triệu Sùng Sơn đáp lời, xuống xe rời đi.
Rất nhanh hai chiếc xe hơi lần lượt biến mất ở đầu đường, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
---
Sáng sớm hôm sau, Tô Anh đi đến ngân hàng cất đồ cẩn thận.
Thật ra ngăn tủ ở ngân hàng này được mở từ lúc mẹ cô còn sống, bên trong có chứa một số đồ trang sức của bà lúc còn trẻ và một số đồ vật thân thuộc. Sau khi mẹ cô qua đời, cô đã mang số tiền bồi thường của công ty bảo hiểm cùng với số tài sản mẹ cô để lại gửi hết vào đây. Lần trước cô đã dùng một ít vào việc sửa sang lại tiệm hoa, gần đây tiệm hoa bán ra được vài bồn hoa nên cô cũng không quá nhọc lòng chuyện tiền nong.
Nghĩ đến video ghi hình, Tô Anh hiểu rõ Tề Duyệt không phải là một người phụ nữ dễ dàng hết hy vọng, muốn cô ta để yên cho người khác nắm lấy nhược điểm của mình khẳng định là không thể, cho dù ngoài mặt không gây khó dễ cho cô thì trong tối cũng sẽ sai người đến trộm lại.
Vì vậy, nếu như thành công lấy được thì càng tốt. Còn nếu không may thất bại, cũng không liên quan gì đến cô ta.
Dù sao trốn tránh trách nhiệm cũng là sở trường của cô ta.
Hoặc là Phạm Nghị sẽ lại đánh bài tình cảm chăng?
Quả nhiên Tô Anh suy tính không sai, cô vừa mới từ ngân hàng trở về, không lâu sau Phạm Nghị tìm tới.
Chỉ là anh ta vẫn chưa đến nơi đã bị người của Khương Triết phái đến chặn lại ngoài cửa.
Tô Anh nghe được động tĩnh liền biết là Phạm Nghị đến, khinh thường đến mức ra nhìn xem cũng không thèm.
Phạm Nghị thầm nghĩ: "Quả nhiên là người phụ nữ Khương Tứ quan tâm, bên cạnh lúc nào cũng có người bảo hộ, anh ta muốn đến gần cũng không được."
Anh ta đành phải bất lực quay trở về.
Tô Anh không biết có phải anh ta lại đi tìm Lưu Vận hay không, chỉ là hôm nay Lưu Vận đi làm, không lẽ anh ta muốn đi đến đó chặn người?
Nghĩ đến đây, cô liền nhắn tin cho Lưu Vận: Hôm nay Phạm Nghị tới tìm tớ, muốn lấy đoạn video về, hẳn là anh ta cũng sẽ tìm cậu.
Một lúc lâu sau Lưu Vận mới gửi một tin hồi âm: Yên tâm đi.
Quả nhiên Phạm Nghị đến công ty tìm Lưu Vận, cũng giống như trước đó, anh ta chưa nói được với cô câu nào thì đã bị hai người đàn ông mặc đồ đen chặn lại, nhưng Phạm Nghị đã kịp nhìn thấy Lưu Vận, cất giọng gọi cô một tiếng: "Tiểu Vận!"
Lưu Vận chỉ nhìn sang anh ta một cái, thái độ vừa hờ hững vừa lạnh nhạt, rồi bỏ đi không chút do dự.
Phạm Nghị chỉ cảm thấy hơi đau lòng.
Về đến nhà, khuôn mặt của Tề Duyệt đã gần hết sưng, trên gò má trắng nõn của cô ta chỉ còn lưu lại vài vết hồng nhạt, nhìn thấy Phạm Nghị trở về tay không, ngay lập tức lại nổi trận lôi đình! Cô ta tức giận đến mức đem hết những thứ có thể đập vỡ ở trong nhà Phạm Nghị ra đập hết, Phạm Nghị đành phải gọi người đến dọn dẹp, mặt khác lại mua về thêm một số đồ sứ.
Phạm Nghị ôm lấy cô ta, an ủi: "Tô Anh nói, miễn là em đừng khiêu khích cô ta thì cô ta sẽ không làm gì. Tề Duyệt, em cứ xem như không có người này đi."
Tề Duyệt lập tức bị lời này làm cho kích động túm lấy cổ áo Phạm Nghị, cô ta đè Phạm Nghị lên vách tường, tức giận nói: "Đàn ông tồi, vì ai mà tôi phải gánh cái tội này hả? Bây giờ đến ra khỏi cửa cũng không dám, anh còn kêu tôi quên đi? Nằm mơ!"
Phạm Nghị nắm lấy tay cô ta, nói: "Nhưng mà Tề Duyệt à, hiện giờ Khương Tứ cho người bảo vệ Tô Anh suốt 24 giờ, đến cánh cửa tiệm hoa của cô ta anh cũng không thể vào, đừng nói đến những chuyện khác, không còn cách nào đâu."
Đáy mắt Tề Duyệt lộ ra suy nghĩ sâu xa: "Thủ đoạn của người phụ nữ này thật giỏi. Cô ta ở bên cạnh Khương Triết cũng lâu lắm rồi, vậy mà Khương Triết vẫn chưa chán cô ta? Chuyện này không bình thường!"
Phạm Nghị vỗ lưng trấn an Tề Duyệt, không đáp lời.
Tề Duyệt nổi giận trừng mắt liếc anh ta một cái: "Dù sao thì chúng ta cũng phải lấy video về tiêu hủy, đừng quên trong đó không chỉ có tôi, còn có anh đó."
Phạm Nghị gật đầu: "Được, anh biết mà."
Lúc này Tề Duyệt mới hơi nguôi giận, buông cổ áo Phạm Nghị ra, đến một bên ngồi xuống, đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc làm sao mới có thể lấy đồ lại từ trong tay Tô Anh đây? Còn phải báo thù chuyện hôm qua nữa!
---
Tô Anh cũng không có nhiều tâm tư để nghĩ xem Tề Duyệt muốn làm gì mình, hiện giờ cô đã hoàn toàn bị chậu cây đang nảy mầm hấp dẫn.
Mầm còn rất non và nhỏ, có màu xanh nhàn nhạt, chồi non mọc lên đúng năm cây, không thiếu cây nào. Mà những hạt giống không được cô nuôi trồng bằng "tâm của thực vật" đến giờ vẫn chưa thấy nảy mầm, vẫn lặng lẽ vùi sâu dưới lớp đất.
Đáng tiếc, không nhìn ra được điểm đặc trưng của cây non này, Tô Anh cũng không biết đây là loài cây gì, ngay cả lão Ngô đồng còn không nhìn ra, chứ đừng nói đến bọn xương rồng và hoa nhài.
Chúng nó càng mờ mịt càng làm cho Tô Anh tin chắc mình nhặt được bảo bối, càng chăm sóc cẩn thận nghiêm túc hơn. Tuy nhiên, có một điều đáng sợ xảy ra, ngày hôm sau lúc Tô Anh đến chăm chúng thì chúng đã chết mất, chỉ còn nhìn thấy năm khúc rễ đen như mực.
Cô nhìn về phía xương rồng hỏi: ".......Chuyện gì xảy ra vậy?"
Xương rồng: ".......Không biết luôn, em cũng không hiểu sao nó lại chết nữa."
Tô Anh thật sự bất lực, vì sao mỗi lần cô muốn làm việc gì đó, đều xuất hiện nhất ba tam chiết[1] thế này?
[1] Nhất ba tam chiết 一波三折: thay đổi bất ngờ, biến cố bất ngờ.
Cây non chết một cách ly kỳ, cho dù đã được dưỡng bằng "tâm của thực vật" nhưng vẫn bị chết như cũ, lần này Tô Anh quyết định cây con sẽ giao cho xương rồng và hoa nhài chăm sóc vào buổi sáng, còn buổi tối cô sẽ mang chúng về phòng ngủ để tự mình trông nom, có lẽ như vậy sẽ không xảy ra sai sót?
Lần này, cô chỉ gieo hai hạt.
Trong lúc cô vẫn còn đang "chiến đấu phân cao thấp" với đám hạt giống kỳ lạ kia thì bên này Khương Triết nhận được một tin tức, cha của Tưởng Diễn - Tưởng Nguyên đã qua đời.
Lúc anh nhận được điện thoại, Tô Anh đang ở bên cạnh anh.
Tô Anh liền suy nghĩ, ngày chết của Tưởng Diễn cũng sắp đến rồi. Ở kiếp trước, chuyện này tra tới tra lui cũng chỉ có thể kết luận là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Chỉ có đám người Khương Triết và Triệu Vũ luôn cho rằng đây không đơn giản chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Beta: Lan Lan
Đã rất lau rồi Triệu Vũ chưa gặp Tô Anh, vừa rồi anh ngồi bên trong xe, nhìn thấy ở phía xa cô bước xuống từ trên xe taxi, trên mặt là dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa nôn nóng, không lâu sau liền chạy đi mất.
Thiếu chút nữa anh đã không nhịn được mà chạy đến gặp Tô Anh, tạo một tình huống "ngẫu nhiên gặp gỡ". Nhưng rốt cuộc lý trí cũng chiến thắng, anh vẫn không có hành động gì, mãi đến khoảng mười phút sau, Lâm Thành Phong và Khương Triết lần lượt đến. Anh lạnh lùng cười một tiếng, cô nhóc Tô Anh kia đúng là đồ vô lương tâm mà, quả nhiên là không quan tâm gì đến anh, anh không tìm đến cô thì cô cũng không thèm nhớ đến anh.
Quả nhiên là cùng với Tiểu Lâm Tử không-biết-xấu-hổ kia chơi đến vui vẻ!
Triệu Sùng Sơn hỏi: "Nhị ca, lần này Tô tiểu thư kiên quyết đắc tội với Tề Duyệt như vậy, anh có muốn tìm ngừoi đến bảo vệ cô ấy không? Chó cùng rứt giậu chỉ sợ chuyện gì cũng có thể làm ra được!"
"Không cần! Người ta có Khương Triết bảo vệ, đến lượt tôi sao?" Sắc mặt người đàn ông trông rất khó coi, lửa giận ngút trời.
Triệu Sùng Sơn sờ sờ chóp mũi, không nói gì.
Anh vốn là người của Triệu Vũ, tuy rằng anh cảm thấy Triệu Vũ lén theo dõi con gái nhà người ta như vậy không đứng đắn cho lắm, nhưng mà chuyện không đứng đắn này cũng chỉ làm trong lén lút, nên trái lại cũng không cảm thấy có gì không ổn. Chỉ là hiện tại Triệu Vũ lại tự chọc giận chính mình, không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Gần đây Triệu Vũ rất bận rộn, phần lớn thời gian của anh đều dành cho công việc, dự án thu mua một viện nghiên cứu y học anh cũng có ra sức giúp, hiện giờ đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, không thể qua loa chút nào. Mà sau đó còn phải tìm cách để chính mình lớn mạnh hơn, nếu không cuộc cạnh tranh với An Khang khẳng định sẽ không thể đưa ra ngoài sáng, bằng không chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh, trở thành một nước cờ bỏ đi.
Nghĩ đến lại thấy đau đầu, anh xoa xoa ấn đường, xua tay nói: "Hôm nay cậu cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi."
Triệu Sùng Sơn đáp lời, xuống xe rời đi.
Rất nhanh hai chiếc xe hơi lần lượt biến mất ở đầu đường, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
---
Sáng sớm hôm sau, Tô Anh đi đến ngân hàng cất đồ cẩn thận.
Thật ra ngăn tủ ở ngân hàng này được mở từ lúc mẹ cô còn sống, bên trong có chứa một số đồ trang sức của bà lúc còn trẻ và một số đồ vật thân thuộc. Sau khi mẹ cô qua đời, cô đã mang số tiền bồi thường của công ty bảo hiểm cùng với số tài sản mẹ cô để lại gửi hết vào đây. Lần trước cô đã dùng một ít vào việc sửa sang lại tiệm hoa, gần đây tiệm hoa bán ra được vài bồn hoa nên cô cũng không quá nhọc lòng chuyện tiền nong.
Nghĩ đến video ghi hình, Tô Anh hiểu rõ Tề Duyệt không phải là một người phụ nữ dễ dàng hết hy vọng, muốn cô ta để yên cho người khác nắm lấy nhược điểm của mình khẳng định là không thể, cho dù ngoài mặt không gây khó dễ cho cô thì trong tối cũng sẽ sai người đến trộm lại.
Vì vậy, nếu như thành công lấy được thì càng tốt. Còn nếu không may thất bại, cũng không liên quan gì đến cô ta.
Dù sao trốn tránh trách nhiệm cũng là sở trường của cô ta.
Hoặc là Phạm Nghị sẽ lại đánh bài tình cảm chăng?
Quả nhiên Tô Anh suy tính không sai, cô vừa mới từ ngân hàng trở về, không lâu sau Phạm Nghị tìm tới.
Chỉ là anh ta vẫn chưa đến nơi đã bị người của Khương Triết phái đến chặn lại ngoài cửa.
Tô Anh nghe được động tĩnh liền biết là Phạm Nghị đến, khinh thường đến mức ra nhìn xem cũng không thèm.
Phạm Nghị thầm nghĩ: "Quả nhiên là người phụ nữ Khương Tứ quan tâm, bên cạnh lúc nào cũng có người bảo hộ, anh ta muốn đến gần cũng không được."
Anh ta đành phải bất lực quay trở về.
Tô Anh không biết có phải anh ta lại đi tìm Lưu Vận hay không, chỉ là hôm nay Lưu Vận đi làm, không lẽ anh ta muốn đi đến đó chặn người?
Nghĩ đến đây, cô liền nhắn tin cho Lưu Vận: Hôm nay Phạm Nghị tới tìm tớ, muốn lấy đoạn video về, hẳn là anh ta cũng sẽ tìm cậu.
Một lúc lâu sau Lưu Vận mới gửi một tin hồi âm: Yên tâm đi.
Quả nhiên Phạm Nghị đến công ty tìm Lưu Vận, cũng giống như trước đó, anh ta chưa nói được với cô câu nào thì đã bị hai người đàn ông mặc đồ đen chặn lại, nhưng Phạm Nghị đã kịp nhìn thấy Lưu Vận, cất giọng gọi cô một tiếng: "Tiểu Vận!"
Lưu Vận chỉ nhìn sang anh ta một cái, thái độ vừa hờ hững vừa lạnh nhạt, rồi bỏ đi không chút do dự.
Phạm Nghị chỉ cảm thấy hơi đau lòng.
Về đến nhà, khuôn mặt của Tề Duyệt đã gần hết sưng, trên gò má trắng nõn của cô ta chỉ còn lưu lại vài vết hồng nhạt, nhìn thấy Phạm Nghị trở về tay không, ngay lập tức lại nổi trận lôi đình! Cô ta tức giận đến mức đem hết những thứ có thể đập vỡ ở trong nhà Phạm Nghị ra đập hết, Phạm Nghị đành phải gọi người đến dọn dẹp, mặt khác lại mua về thêm một số đồ sứ.
Phạm Nghị ôm lấy cô ta, an ủi: "Tô Anh nói, miễn là em đừng khiêu khích cô ta thì cô ta sẽ không làm gì. Tề Duyệt, em cứ xem như không có người này đi."
Tề Duyệt lập tức bị lời này làm cho kích động túm lấy cổ áo Phạm Nghị, cô ta đè Phạm Nghị lên vách tường, tức giận nói: "Đàn ông tồi, vì ai mà tôi phải gánh cái tội này hả? Bây giờ đến ra khỏi cửa cũng không dám, anh còn kêu tôi quên đi? Nằm mơ!"
Phạm Nghị nắm lấy tay cô ta, nói: "Nhưng mà Tề Duyệt à, hiện giờ Khương Tứ cho người bảo vệ Tô Anh suốt 24 giờ, đến cánh cửa tiệm hoa của cô ta anh cũng không thể vào, đừng nói đến những chuyện khác, không còn cách nào đâu."
Đáy mắt Tề Duyệt lộ ra suy nghĩ sâu xa: "Thủ đoạn của người phụ nữ này thật giỏi. Cô ta ở bên cạnh Khương Triết cũng lâu lắm rồi, vậy mà Khương Triết vẫn chưa chán cô ta? Chuyện này không bình thường!"
Phạm Nghị vỗ lưng trấn an Tề Duyệt, không đáp lời.
Tề Duyệt nổi giận trừng mắt liếc anh ta một cái: "Dù sao thì chúng ta cũng phải lấy video về tiêu hủy, đừng quên trong đó không chỉ có tôi, còn có anh đó."
Phạm Nghị gật đầu: "Được, anh biết mà."
Lúc này Tề Duyệt mới hơi nguôi giận, buông cổ áo Phạm Nghị ra, đến một bên ngồi xuống, đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc làm sao mới có thể lấy đồ lại từ trong tay Tô Anh đây? Còn phải báo thù chuyện hôm qua nữa!
---
Tô Anh cũng không có nhiều tâm tư để nghĩ xem Tề Duyệt muốn làm gì mình, hiện giờ cô đã hoàn toàn bị chậu cây đang nảy mầm hấp dẫn.
Mầm còn rất non và nhỏ, có màu xanh nhàn nhạt, chồi non mọc lên đúng năm cây, không thiếu cây nào. Mà những hạt giống không được cô nuôi trồng bằng "tâm của thực vật" đến giờ vẫn chưa thấy nảy mầm, vẫn lặng lẽ vùi sâu dưới lớp đất.
Đáng tiếc, không nhìn ra được điểm đặc trưng của cây non này, Tô Anh cũng không biết đây là loài cây gì, ngay cả lão Ngô đồng còn không nhìn ra, chứ đừng nói đến bọn xương rồng và hoa nhài.
Chúng nó càng mờ mịt càng làm cho Tô Anh tin chắc mình nhặt được bảo bối, càng chăm sóc cẩn thận nghiêm túc hơn. Tuy nhiên, có một điều đáng sợ xảy ra, ngày hôm sau lúc Tô Anh đến chăm chúng thì chúng đã chết mất, chỉ còn nhìn thấy năm khúc rễ đen như mực.
Cô nhìn về phía xương rồng hỏi: ".......Chuyện gì xảy ra vậy?"
Xương rồng: ".......Không biết luôn, em cũng không hiểu sao nó lại chết nữa."
Tô Anh thật sự bất lực, vì sao mỗi lần cô muốn làm việc gì đó, đều xuất hiện nhất ba tam chiết[1] thế này?
[1] Nhất ba tam chiết 一波三折: thay đổi bất ngờ, biến cố bất ngờ.
Cây non chết một cách ly kỳ, cho dù đã được dưỡng bằng "tâm của thực vật" nhưng vẫn bị chết như cũ, lần này Tô Anh quyết định cây con sẽ giao cho xương rồng và hoa nhài chăm sóc vào buổi sáng, còn buổi tối cô sẽ mang chúng về phòng ngủ để tự mình trông nom, có lẽ như vậy sẽ không xảy ra sai sót?
Lần này, cô chỉ gieo hai hạt.
Trong lúc cô vẫn còn đang "chiến đấu phân cao thấp" với đám hạt giống kỳ lạ kia thì bên này Khương Triết nhận được một tin tức, cha của Tưởng Diễn - Tưởng Nguyên đã qua đời.
Lúc anh nhận được điện thoại, Tô Anh đang ở bên cạnh anh.
Tô Anh liền suy nghĩ, ngày chết của Tưởng Diễn cũng sắp đến rồi. Ở kiếp trước, chuyện này tra tới tra lui cũng chỉ có thể kết luận là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Chỉ có đám người Khương Triết và Triệu Vũ luôn cho rằng đây không đơn giản chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc