Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 114: Món quà đến sau
Chương trước- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 114: Món quà đến sau
Edit: Bạc
Beta: heka
Không thấy được mặt Tô Anh đang ửng đỏ, cô rút tay ra: "Không tiễn anh." Rồi hừ nhẹ: "Hẹn gặp lại!"
Cô xoay người, mở cửa muốn đi ra ngoài.
Khương Triết cười nhẹ ôm eo Tô Anh, nhẹ nhàng đặt xuống, cô liền ngồi yên trên đùi của anh, quần áo mùa đông dày rộng, nhưng vẫn không hề khiến hơi thở của anh rối loạn chút nào.
Thật ra anh cũng không làm gì cả, chỉ đem cô gái nhỏ ấn vào trong lồng ngực, ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt ve gương mặt hồng nhuận non mịn của cô, bàn tay dừng ở trên cái cổ mảnh khảnh, như vô tình như cố ý chạm vào.
"Tiểu quỷ! "
Tô Anh không nói gì, trong bóng đêm, đôi mắt của cô bình tĩnh và thanh triệt[1], chớp chớp, nhắm mắt lại.
[1]thanh triệt: trong suốt, triệt để, rõ ràng, tỉnh táo
"A Triết."
"Ừm?"
"Cảm ơn anh nha, hôm nay em rất vui vẻ." Giọng nói mềm mại lộ ra vẻ vui mừng: "Năm nay em không hề cô đơn tí nào nữa."
Khương Triết ý vị thâm trường[2]: "Cảm ơn anh, còn không cho anh lên lầu?"
[2]ý vị thâm trường: lời nói ẩn ý sâu xa.
Tô Anh xấu hổ buồn bực đánh một cái ở ngực anh: "Anh... Anh và em còn chưa nói chuyện chính đâu!"
Khương Triết cười một tiếng, cầm lấy bàn tay nho nhỏ, môi chạm đến vành tai cô nói khẽ: "Anh nghĩ thật sự không có chuyện gì là chuyện chính cả, Anh Anh."
Lỗ tai của cô ngứa ngáy, quay đầu tránh né, bên chóp mũi đều là hơi thở của người đàn ông, có hương rượu nhàn nhạt, mát lạnh, nhỏ giọng nói: "Em cần phải về."
"Còn có món quà này chưa cho em."
Khương Triết lấy từ trong túi quần áo ra một món đồ. Tô Anh tò mò nhìn qua, nhưng một tay anh đã vén tóc của cô sang một bên, Tô Anh lập tức phản ứng lại:
"Vòng cổ sao?"
"Ừ."
Anh chuẩn bị đeo lên cho cô, nhưng trong xe quá tối, anh loay hoay một hồi lâu mới cài được nút cài trên dây chuyền, một tay Tô Anh chạm vào mặt dây chuyền, liền chạm phải hình trái tim của mặt dây: "Cảm ơn!" Dừng lại một chút: "Em cũng chưa chuẩn bị quà cho anh, lần sau em sẽ làm quà tặng cho anh! Ừm, còn có Thành Phong, anh Tưởng Diễn, anh Đào Nhiên nữa."
Hôm nay Lâm Thành Phong cùng mấy người Tưởng Diễn đều chuẩn bị quà cho cô, làm cho cô trở tay không kịp, cô không có quà gì để tặng lại cả, có chút vui vẻ, lại có chút ngại ngùng.
"Không cần." Khương Triết đưa bàn tay xuống, cầm lấy bàn tay của Tô Anh, đếm đếm ngón tay cô: "Bọn họ không cần quà tặng. Còn phần của anh, anh sẽ tự mình đòi lại."
Tô Anh: "Hửm? Không được, em phải tặng...ah~."
Môi của cô đột nhiên bị ngón cái của anh đè lại, ngón tay có vết chai mỏng, tinh tế vuốt ve trên cánh môi, môi của anh hôn lên đuôi mắt và gương mặt cô, thanh âm trầm thấp: "Bọn họ không cần."
Tô Anh lẩm bẩm: "Anh thật là bá đạo[3]!"
[3]bá đạo: tính cách(đạo) độc chiếm(bá), quái lạ
Khương Triết lạnh giọng: "Hừ!"
Không khí trong xe thật oi bức, có lẽ máy sưởi trong xe bật quá nóng, lại được ôm chặt như vậy. Chóp mũi cùng trán của Tô Anh đều nổi lên một tầng mồ hôi tinh mịn, chóp mũi đều là mùi hương của người đàn ông, hương rượu nhàn nhạt quanh quẩn, dường như muốn chuốc say cô.
Khi đôi môi nóng bỏng chạm đến khoé miệng cô, chóp mũi cọ cọ má cô: "Có sợ không?"
Nhất thời Tô Anh không trả lời, sợ cái gì? Bàn tay của cô siết chặt cánh tay anh, trong cổ họng của Khương Triết liền phát ra ý cười nhàn nhạt. Hôn hôn lên khoé môi cô: " Đừng sợ, bé hoa nhài của anh."
Anh thực thích hương vị của cô gái nhỏ, thanh đạm lại thơm ngọt, lại rất tinh tế, anh nhẹ nhàng mút một chút, đôi môi mỏng của cô liền trở nên thật đỏ, như dặm phấn má hồng, đáng yêu đến mức làm tâm anh nhộn nhạo.
Nhưng lần này anh không trực tiếp hôn môi cô, chỉ thật cẩn thận nhẹ nhàng chạm khẽ. Anh không quên lời nói của nữ cảnh sát kia, càng không quên sáng sớm ngày đó Tô Anh tỉnh lại, cô ngẫu nhiên lộ ra biểu tình chán ghét.
Anh không hi vọng cô nhớ những kí ức không thoải mái ấy, càng không muốn khi anh hôn cô làm cô nhớ đến chuyện ghê tởm đó.
Tô Anh lại không thích hô hấp triền miên như thế này, điều này cho cô cảm giác sai lầm rằng cô và Khương Triết vẫn còn rất ân ái, giống như không có gì phát sinh, vẫn thật thân mật khắng khít.
Cô mở to mắt, đẩy đẩy Khương Triết: "Em cần phải về. Gặp lại sau."
Người đàn ông không chút để ý: "Ừ."
Cằm cô bị nắm lấy, môi mỏng phủ lên.
Cái hôn tinh tế, mềm nhẹ mút cắn, như mưa phùn chạm khẽ lên mặt, như làn gió thổi qua...
Không có thâm nhập và dục vọng, một cái hôn sạch sẽ, thuần tuý.
---
Lúc Tô Anh xuống xe đã là nửa giờ sau, tài xế đến quầy bán thức ăn vặt của Trần Thục Phân để sưởi ấm, vừa thấy Tô Anh xuống xe, ông liền nói cảm ơn, chạy chậm đến. Tô Anh thấy Lưu Vận đang vẫy tay với cô, dáng vẻ đang xem kịch vui, cười xấu xa.
Cô vốn dĩ rất bình tĩnh, giờ phút này đột nhiên có chút xấu hổ.
Sờ sờ cái mũi, quay đầu lại, thấy người đàn ông còn ngồi ở trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, một tay đặt ở trên bệ cửa sổ, ngón cái chống hàm, ngón trỏ vuốt môi, thấy cô quay đầu lại, anh cong môi cười.
"Thay đổi chủ ý?"
"....Gặp lại sau."
Tô Anh nhanh chóng mở cửa tiệm hoa, đi nhanh vào.
Cho đến khi không thấy hình bóng của cô gái nhỏ Khương Triết mới thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ nhắm nhẹ hai mắt, thở dài áp lực: "Đi thôi."
Lưu Vận thấy xe Khương Triết đi rồi, cô mới mặc nhanh áo khoác lông vũ, chạy nhanh tới tiệm hoa của Tô Anh, ha ha hi hi trêu ghẹo: "Hai vợ chồng các cậu nùng tình mật ý[4], làm chuyện gì đó ở trong xe, nên mời vào trong nhà nha!"
[4]nùng tình mật ý: nồng tình mật ý, tình cảm mặn nồng, lời nói ngọt ngào, yêu thương
Tô Anh liếc trắng mắt: "Tớ rất mệt, muốn đi ngủ. Cậu cũng nên về nhà đi!"
"Cậu làm cái gì mà thấy mệt hả!?"
"...Trong đầu cậu toàn suy nghĩ đen tối, không đúng đắn!"
"Hứ!" Lưu Vận chắp hai tay sau lưng, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực: "A Triết nhà cậu có dáng người tốt như vậy, cậu không muốn thử xem à?"
"Tớ xem cái đầu quỷ của cậu đấy!"
Tô Anh trực tiếp đẩy Lưu Vận đuổi ra ngoài: "Gặp lại sau!"
"Tớ chỉ đùa một chút thôi, cậu thật sự đuổi tớ sao?"
"Ừ! Cậu đi nhanh đi!"
"...Keo kiệt!"
Lưu Vận làm mặt quỷ, đón gió lạnh, nhanh như chớp đã chạy ra xa!
Tô Anh thở phào nhẹ nhõm, không phải cô thật sự muốn đuổi Lưu Vận đi, mà cô đột nhiên nghe đám hoa nói, Triệu Vũ tới rồi.
Cô có chút hoảng hốt, không biết vì sao anh lại đột nhiên đến đây, buổi tối lúc ăn cơm, anh ngẫu nhiên liếc nhìn cô một cái, cô cảm thấy nó có ý nghĩa rất sâu xa, làm cô không dám nhìn thẳng.
Hiện giờ anh lại ở đây.
Tô Anh cắn cắn môi, đi cửa sau.
Triệu Vũ đang ngồi ở trên cầu thang, Tô Anh biết, nhưng khi nhìn thấy anh, cô không khỏi hoảng sợ.
Sắc mặt của anh rất khó coi, lạnh lẽo như hồ nước đóng băng vạn năm chưa được đục phá, cặp mắt tối đen giống như bóng đêm nồng đậm đang bao trùm, không thấy được một chút ánh sáng.
Anh ngồi ở đó, chân dài duỗi ra đặt ở trên bậc thang, toàn bộ cơ thể tựa lưng về phía sau, khuỷa tay chống đỡ một nửa cơ thể, khoé miệng cười như có như không, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Giờ phút này, anh cứ ngồi yên như vậy mà nhìn Tô Anh.
Trong lòng Tô Anh hơi khẩn trương, cô nhướng mày: "Anh đều thấy được hết rồi?"
Đôi mắt Triệu Vũ dừng ở trên môi Tô Anh, thực hồng, dường như anh có thể tưởng tượng được người đàn ông kia hôn cô như thế nào, chuyện đó khiến anh không áp được thô bạo trong lòng, càng muốn đem cô trở thành của riêng mình.
Anh cười nhạo: "Thấy được, thì sao, như thế nào?"
Tô Anh trừng lớn đôi mắt, làm sao lại như thế nào? Nhìn cô cùng người đàn ông khác trong xe lâu như vậy, thế mà anh lại...
Người đàn ông này, Tô Anh càng ngày càng không hiểu anh.
Cô nghiêm túc nói: "Giữa chúng ta không thể thành được, anh Triệu Vũ, anh đừng tới tìm em nữa. Em là bạn gái Khương Triết, anh làm như vậy không tốt!"
Triệu Vũ cười lạnh, anh đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người mình, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Anh Anh, anh hôn em có làm em chán ghét không?"
Anh nhìn vào đôi mắt của cô gái nhỏ, tười cười có chút xấu xa: "Nếu như em đã quên, anh có thể giúp em nhớ lại."
Tô Anh: "...Không biết xấu hổ!"
Triệu Vũ cười khẽ một tiếng, chỉ cần nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tô Anh, anh liền thấy vui vẻ.
Anh tiến lên hai bước, Tô Anh liền lui về sau, nghi hoặc: "Anh định làm gì?"
Cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, Tô Anh bị lôi kéo đâm vào lồng ngực anh, lồng ngực rắn chắc, còn mang theo chút mùi thuốc lá và rượu, kì lạ là không khó ngửi chút nào. Tô Anh đánh vào lồng ngực cứng rắn của anh, cảm giác cái trán của mình bị đâm đau, hai cánh tay rắn chắc đầy sức mạnh giữ vòng eo của cô, dùng một chút sức, bế cô đi vài bước, cô đã bị đặt trên bệ cửa sổ.
Tô Anh có cảm giác mình ở trong tay anh, giống như anh đang nhẹ nhàng xách một con gà con.
Hai cánh tay anh chống ở trên bệ cửa sổ, ép sát tới gần, Tô Anh bị dán sát ở trên cửa sổ, kính cửa sổ lạnh băng, cô cảm giác được một ít lạnh lẽo, nhưng mà người ở trước mặt cô, thân thể giống như lửa, đặc biệt là đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, giống như một ngọn lửa có thể thiêu cháy cô!
Cô đột nhiên khẩn trương, nghiêm túc nói: "Triệu Vũ, anh không được làm điều xằng bậy!"
Triệu Vũ mỉm cười, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ của cô: "Nếu anh thật sự muốn làm điều xằng bậy, đêm đó anh đã áp em ở trên giường." Vừa nói xong, anh liền lui ra ngoài. Tô Anh lập tức nhảy xuống, Triệu Vũ nhướng mày, thong thả, ung dung nói: "Đừng lộn xộn, Anh Anh, sức lực của em không thể hơn anh, chút nữa anh lại phải bế em lên lại."
Trong đầu Tô Anh quanh co một hồi, liền nhấc chân đạp qua, Triệu Vũ nghiêng người một cái, một tay Tô Anh chống cửa sổ, tung người nhảy xuống, lại đá thêm một chân nữa, nhưng lần này không khéo, chân của cô bị anh nắm chặt trong tay, cô lập tức la: "Đau!"
Triệu Vũ hừ một tiếng: "Cô nhóc thối này!"
Rốt cuộc cũng buông tay ra, không đành lòng dùng chút sức lực nào.
Tô Anh cũng rút chân lại, lùi về sau một khoảng cách thật dài, đề phòng anh như đề phòng tên trộm, đôi mắt xinh đẹp trừng thật to, lông mày cũng nhăn lại, nhìn anh chằm chằm.
Triệu Vũ nhấc tay làm điệu bộ đầu hàng: "Anh Anh, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng!"
Tô Anh: "Rõ ràng là anh tay đấm chân đá trước."
"Anh không có, anh muốn tặng cho em...quà." Nói tới đây, anh nhíu mày, sau đó lại ảo nảo thấp giọng mắng một câu, chết tiệt!
Anh thật sự chưa từng tặng quà cho người phụ nữ nào, trước kia đều để trợ lí xử lí, anh chỉ cần vung tiền ra, hiện giờ tự mình lựa chọn kĩ càng rồi đưa tới trước cửa, hình như cô gái nhỏ lại không tình nguyện nhận là thế nào đây...
Anh chỉ cửa sổ và cầu thang, hỏi: "Em tuỳ tiện chọn một chỗ đi, ngồi chỗ nào?"
Tô Anh hoài nghi nhìn Triệu Vũ, lắc đầu: "Không cần!"
"Anh bế em lên?"
"Cầu thang."
Tô Anh đi đến cầu thang ngồi xuống, cằm cô chống ở trên đầu gối, ngước mắt nhìn Triệu Vũ, nhấp môi, bộ dáng cô gái nhỏ đang tức giận.
Triệu Vũ đi đến trước mặt cô, ngồi xuống, bắt chéo chân, khuỷa tay chống ở đầu gối, chống cằm, đối diện Tô Anh: "Cô nhóc như như em, cũng không quá xinh đẹp, tại sao anh lại thích em như thế?"
"Nhưng hiện tại anh rất xấu, nhìn thật đáng ghét!"
"Cô nhóc thối."
Anh nhịn không được xoa nhẹ đầu Tô Anh, đổi lại là một cái trừng mắt.
Tô Anh thúc giục: "Em đã ngồi xuống rồi đó, anh muốn làm gì?"
Triệu Vũ hừ nhẹ, từ trong túi quần áo lấy ra một vật, Tô Anh thấy, là một cái lắc chân bằng bạc.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú, lôi kéo chân cô gác trên đầu gối, thô lỗ và vụng về, kéo chân cô lên, vòng qua, vụng về cài vào.
Anh chưa bao giờ làm qua chuyện này, một hồi lâu sau cũng không tìm thấy nút cài, anh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng lại cố chấp một cách kì lạ. Cho đến khi cài vào được rồi, anh hai lòng nhướng mày, lại thấy ngón chân mượt mà đáng yêu chả cô gái nhỏ cuộn tròn, trong lòng anh đột nhiên ngứa ngáy, giống như trái tim của anh đang bị nắm chặt.
Anh nắm lấy bàn chân của cô gái nhỏ.
Tô Anh lập tức rút chân về.
Triệu Vũ: "..."
Tô Anh kinh ngạc, phát hiện hoa văn trên lắc chân là bông hoa nhài nho nhỏ.
"Quà sinh nhật."
"..."
Có lẽ nhìn ra chần chừ và do dự của cô, Triệu Vũ đột nhiên đứng dậy, ôm Tô Anh vào trong ngực, giọng nói khàn khàn gợi cảm, tràn đầy dụ hoặc: "Anh Anh, đừng tháo xuống."
Khuôn mặt anh tuấn vùi vào trong mái tóc mềm mại, hương thơm mát lạnh, làm cho anh cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, anh đã buông lỏng cô ra.
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, đẩy Triệu Vũ ra. Triệu Vũ ai da một tiếng, ngồi dưới đất: "Anh Anh, em thật nhẫn tâm!"
Tô Anh giơ giơ nắm đấm: "Còn không nhanh đi, về sau em sẽ đánh chết anh!"
Không đợi Triệu Vũ nói cái gì, cô đã nhanh chóng chạy lên lầu.
Triệu Vũ ngồi dưới đất, nhìn theo hình bóng Tô Anh biến mất, anh nằm xuống, mu bàn tay che ở mi mắt.
Đây đúng là một bé hoa nhài nho nhỏ mà.
---
Cho đến một lúc lâu sau, Tô Anh mới nghe được lão ngô đồng nói cho cô biết, Triệu Vũ đi rồi, cô nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được nhìn xuống cái lắc hoa nhài trên cổ chân.
Ngoài ra còn có một mặt dây chuyền đeo trước ngực cô, trái tim khắc hai chữ: JK... Khương Triết.
Tô Anh tháo vòng cổ xuống, để ở một bên, lại gỡ lắc chân ra, giấu trong ngăn kéo.
Buổi tối hôm nay, hiếm khi cô lại mơ giấc mơ về kiếp trước.
Cô mơ thấy mình được một người đàn ông xa lạ ôm ra từ trong biển lửa, mơ thấy giọng nói của Tề Duyệt huyên thuyên bên tai, nhưng lúc lâu sau lại có một giọng nói khác nói với Tề Duyệt: "Chị Tiểu Duyệt, nơi này thật đáng sợ, thật dơ bẩn, chúng ta mau đi thôi!"
...Tưởng Hiểu Hiểu?
Ý thức Tô Anh mơ hồ, xem không rõ, nghe cũng không rõ ràng, ở trong mơ, cô bị đau đớn tra tấn, thần trí mông lung, choáng váng.
Hình như cô nghe được giọng nói của vài người đàn ông, bọn họ đang cãi lộn, đánh nhau, hình như nghe được tiếng Lâm Thành Phong đang khóc ở bên tai cô...
Hình ảnh vừa chuyển, cô thấy được một người đàn ông cực kì tuấn tú, có khuôn mặt tái nhợt, ngồi ở bên trong xe, một tay người đó chống hàm dưới, thở dài lắc đầu: "Thật đáng thương!"
Lúc này Tô Anh bừng tỉnh.
Trên trán cô là một mảng mồ hôi lạnh, thậm chí không thể kiềm chế mà run rẩy.
Tô Anh thấy thân thể cháy đen của mình có cắm mấy nhánh cây.
Cô chết ở trong tiệm hoa tươi, có người phụ nữ đưa tới một món đồ gây nổ...
Vào sáng sớm ngày kia, cô đã sống lại nhờ tâm thực vật cùng những bông hoa đó sao?
Beta: heka
Không thấy được mặt Tô Anh đang ửng đỏ, cô rút tay ra: "Không tiễn anh." Rồi hừ nhẹ: "Hẹn gặp lại!"
Cô xoay người, mở cửa muốn đi ra ngoài.
Khương Triết cười nhẹ ôm eo Tô Anh, nhẹ nhàng đặt xuống, cô liền ngồi yên trên đùi của anh, quần áo mùa đông dày rộng, nhưng vẫn không hề khiến hơi thở của anh rối loạn chút nào.
Thật ra anh cũng không làm gì cả, chỉ đem cô gái nhỏ ấn vào trong lồng ngực, ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt ve gương mặt hồng nhuận non mịn của cô, bàn tay dừng ở trên cái cổ mảnh khảnh, như vô tình như cố ý chạm vào.
"Tiểu quỷ! "
Tô Anh không nói gì, trong bóng đêm, đôi mắt của cô bình tĩnh và thanh triệt[1], chớp chớp, nhắm mắt lại.
[1]thanh triệt: trong suốt, triệt để, rõ ràng, tỉnh táo
"A Triết."
"Ừm?"
"Cảm ơn anh nha, hôm nay em rất vui vẻ." Giọng nói mềm mại lộ ra vẻ vui mừng: "Năm nay em không hề cô đơn tí nào nữa."
Khương Triết ý vị thâm trường[2]: "Cảm ơn anh, còn không cho anh lên lầu?"
[2]ý vị thâm trường: lời nói ẩn ý sâu xa.
Tô Anh xấu hổ buồn bực đánh một cái ở ngực anh: "Anh... Anh và em còn chưa nói chuyện chính đâu!"
Khương Triết cười một tiếng, cầm lấy bàn tay nho nhỏ, môi chạm đến vành tai cô nói khẽ: "Anh nghĩ thật sự không có chuyện gì là chuyện chính cả, Anh Anh."
Lỗ tai của cô ngứa ngáy, quay đầu tránh né, bên chóp mũi đều là hơi thở của người đàn ông, có hương rượu nhàn nhạt, mát lạnh, nhỏ giọng nói: "Em cần phải về."
"Còn có món quà này chưa cho em."
Khương Triết lấy từ trong túi quần áo ra một món đồ. Tô Anh tò mò nhìn qua, nhưng một tay anh đã vén tóc của cô sang một bên, Tô Anh lập tức phản ứng lại:
"Vòng cổ sao?"
"Ừ."
Anh chuẩn bị đeo lên cho cô, nhưng trong xe quá tối, anh loay hoay một hồi lâu mới cài được nút cài trên dây chuyền, một tay Tô Anh chạm vào mặt dây chuyền, liền chạm phải hình trái tim của mặt dây: "Cảm ơn!" Dừng lại một chút: "Em cũng chưa chuẩn bị quà cho anh, lần sau em sẽ làm quà tặng cho anh! Ừm, còn có Thành Phong, anh Tưởng Diễn, anh Đào Nhiên nữa."
Hôm nay Lâm Thành Phong cùng mấy người Tưởng Diễn đều chuẩn bị quà cho cô, làm cho cô trở tay không kịp, cô không có quà gì để tặng lại cả, có chút vui vẻ, lại có chút ngại ngùng.
"Không cần." Khương Triết đưa bàn tay xuống, cầm lấy bàn tay của Tô Anh, đếm đếm ngón tay cô: "Bọn họ không cần quà tặng. Còn phần của anh, anh sẽ tự mình đòi lại."
Tô Anh: "Hửm? Không được, em phải tặng...ah~."
Môi của cô đột nhiên bị ngón cái của anh đè lại, ngón tay có vết chai mỏng, tinh tế vuốt ve trên cánh môi, môi của anh hôn lên đuôi mắt và gương mặt cô, thanh âm trầm thấp: "Bọn họ không cần."
Tô Anh lẩm bẩm: "Anh thật là bá đạo[3]!"
[3]bá đạo: tính cách(đạo) độc chiếm(bá), quái lạ
Khương Triết lạnh giọng: "Hừ!"
Không khí trong xe thật oi bức, có lẽ máy sưởi trong xe bật quá nóng, lại được ôm chặt như vậy. Chóp mũi cùng trán của Tô Anh đều nổi lên một tầng mồ hôi tinh mịn, chóp mũi đều là mùi hương của người đàn ông, hương rượu nhàn nhạt quanh quẩn, dường như muốn chuốc say cô.
Khi đôi môi nóng bỏng chạm đến khoé miệng cô, chóp mũi cọ cọ má cô: "Có sợ không?"
Nhất thời Tô Anh không trả lời, sợ cái gì? Bàn tay của cô siết chặt cánh tay anh, trong cổ họng của Khương Triết liền phát ra ý cười nhàn nhạt. Hôn hôn lên khoé môi cô: " Đừng sợ, bé hoa nhài của anh."
Anh thực thích hương vị của cô gái nhỏ, thanh đạm lại thơm ngọt, lại rất tinh tế, anh nhẹ nhàng mút một chút, đôi môi mỏng của cô liền trở nên thật đỏ, như dặm phấn má hồng, đáng yêu đến mức làm tâm anh nhộn nhạo.
Nhưng lần này anh không trực tiếp hôn môi cô, chỉ thật cẩn thận nhẹ nhàng chạm khẽ. Anh không quên lời nói của nữ cảnh sát kia, càng không quên sáng sớm ngày đó Tô Anh tỉnh lại, cô ngẫu nhiên lộ ra biểu tình chán ghét.
Anh không hi vọng cô nhớ những kí ức không thoải mái ấy, càng không muốn khi anh hôn cô làm cô nhớ đến chuyện ghê tởm đó.
Tô Anh lại không thích hô hấp triền miên như thế này, điều này cho cô cảm giác sai lầm rằng cô và Khương Triết vẫn còn rất ân ái, giống như không có gì phát sinh, vẫn thật thân mật khắng khít.
Cô mở to mắt, đẩy đẩy Khương Triết: "Em cần phải về. Gặp lại sau."
Người đàn ông không chút để ý: "Ừ."
Cằm cô bị nắm lấy, môi mỏng phủ lên.
Cái hôn tinh tế, mềm nhẹ mút cắn, như mưa phùn chạm khẽ lên mặt, như làn gió thổi qua...
Không có thâm nhập và dục vọng, một cái hôn sạch sẽ, thuần tuý.
---
Lúc Tô Anh xuống xe đã là nửa giờ sau, tài xế đến quầy bán thức ăn vặt của Trần Thục Phân để sưởi ấm, vừa thấy Tô Anh xuống xe, ông liền nói cảm ơn, chạy chậm đến. Tô Anh thấy Lưu Vận đang vẫy tay với cô, dáng vẻ đang xem kịch vui, cười xấu xa.
Cô vốn dĩ rất bình tĩnh, giờ phút này đột nhiên có chút xấu hổ.
Sờ sờ cái mũi, quay đầu lại, thấy người đàn ông còn ngồi ở trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, một tay đặt ở trên bệ cửa sổ, ngón cái chống hàm, ngón trỏ vuốt môi, thấy cô quay đầu lại, anh cong môi cười.
"Thay đổi chủ ý?"
"....Gặp lại sau."
Tô Anh nhanh chóng mở cửa tiệm hoa, đi nhanh vào.
Cho đến khi không thấy hình bóng của cô gái nhỏ Khương Triết mới thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ nhắm nhẹ hai mắt, thở dài áp lực: "Đi thôi."
Lưu Vận thấy xe Khương Triết đi rồi, cô mới mặc nhanh áo khoác lông vũ, chạy nhanh tới tiệm hoa của Tô Anh, ha ha hi hi trêu ghẹo: "Hai vợ chồng các cậu nùng tình mật ý[4], làm chuyện gì đó ở trong xe, nên mời vào trong nhà nha!"
[4]nùng tình mật ý: nồng tình mật ý, tình cảm mặn nồng, lời nói ngọt ngào, yêu thương
Tô Anh liếc trắng mắt: "Tớ rất mệt, muốn đi ngủ. Cậu cũng nên về nhà đi!"
"Cậu làm cái gì mà thấy mệt hả!?"
"...Trong đầu cậu toàn suy nghĩ đen tối, không đúng đắn!"
"Hứ!" Lưu Vận chắp hai tay sau lưng, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực: "A Triết nhà cậu có dáng người tốt như vậy, cậu không muốn thử xem à?"
"Tớ xem cái đầu quỷ của cậu đấy!"
Tô Anh trực tiếp đẩy Lưu Vận đuổi ra ngoài: "Gặp lại sau!"
"Tớ chỉ đùa một chút thôi, cậu thật sự đuổi tớ sao?"
"Ừ! Cậu đi nhanh đi!"
"...Keo kiệt!"
Lưu Vận làm mặt quỷ, đón gió lạnh, nhanh như chớp đã chạy ra xa!
Tô Anh thở phào nhẹ nhõm, không phải cô thật sự muốn đuổi Lưu Vận đi, mà cô đột nhiên nghe đám hoa nói, Triệu Vũ tới rồi.
Cô có chút hoảng hốt, không biết vì sao anh lại đột nhiên đến đây, buổi tối lúc ăn cơm, anh ngẫu nhiên liếc nhìn cô một cái, cô cảm thấy nó có ý nghĩa rất sâu xa, làm cô không dám nhìn thẳng.
Hiện giờ anh lại ở đây.
Tô Anh cắn cắn môi, đi cửa sau.
Triệu Vũ đang ngồi ở trên cầu thang, Tô Anh biết, nhưng khi nhìn thấy anh, cô không khỏi hoảng sợ.
Sắc mặt của anh rất khó coi, lạnh lẽo như hồ nước đóng băng vạn năm chưa được đục phá, cặp mắt tối đen giống như bóng đêm nồng đậm đang bao trùm, không thấy được một chút ánh sáng.
Anh ngồi ở đó, chân dài duỗi ra đặt ở trên bậc thang, toàn bộ cơ thể tựa lưng về phía sau, khuỷa tay chống đỡ một nửa cơ thể, khoé miệng cười như có như không, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Giờ phút này, anh cứ ngồi yên như vậy mà nhìn Tô Anh.
Trong lòng Tô Anh hơi khẩn trương, cô nhướng mày: "Anh đều thấy được hết rồi?"
Đôi mắt Triệu Vũ dừng ở trên môi Tô Anh, thực hồng, dường như anh có thể tưởng tượng được người đàn ông kia hôn cô như thế nào, chuyện đó khiến anh không áp được thô bạo trong lòng, càng muốn đem cô trở thành của riêng mình.
Anh cười nhạo: "Thấy được, thì sao, như thế nào?"
Tô Anh trừng lớn đôi mắt, làm sao lại như thế nào? Nhìn cô cùng người đàn ông khác trong xe lâu như vậy, thế mà anh lại...
Người đàn ông này, Tô Anh càng ngày càng không hiểu anh.
Cô nghiêm túc nói: "Giữa chúng ta không thể thành được, anh Triệu Vũ, anh đừng tới tìm em nữa. Em là bạn gái Khương Triết, anh làm như vậy không tốt!"
Triệu Vũ cười lạnh, anh đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người mình, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Anh Anh, anh hôn em có làm em chán ghét không?"
Anh nhìn vào đôi mắt của cô gái nhỏ, tười cười có chút xấu xa: "Nếu như em đã quên, anh có thể giúp em nhớ lại."
Tô Anh: "...Không biết xấu hổ!"
Triệu Vũ cười khẽ một tiếng, chỉ cần nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tô Anh, anh liền thấy vui vẻ.
Anh tiến lên hai bước, Tô Anh liền lui về sau, nghi hoặc: "Anh định làm gì?"
Cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, Tô Anh bị lôi kéo đâm vào lồng ngực anh, lồng ngực rắn chắc, còn mang theo chút mùi thuốc lá và rượu, kì lạ là không khó ngửi chút nào. Tô Anh đánh vào lồng ngực cứng rắn của anh, cảm giác cái trán của mình bị đâm đau, hai cánh tay rắn chắc đầy sức mạnh giữ vòng eo của cô, dùng một chút sức, bế cô đi vài bước, cô đã bị đặt trên bệ cửa sổ.
Tô Anh có cảm giác mình ở trong tay anh, giống như anh đang nhẹ nhàng xách một con gà con.
Hai cánh tay anh chống ở trên bệ cửa sổ, ép sát tới gần, Tô Anh bị dán sát ở trên cửa sổ, kính cửa sổ lạnh băng, cô cảm giác được một ít lạnh lẽo, nhưng mà người ở trước mặt cô, thân thể giống như lửa, đặc biệt là đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, giống như một ngọn lửa có thể thiêu cháy cô!
Cô đột nhiên khẩn trương, nghiêm túc nói: "Triệu Vũ, anh không được làm điều xằng bậy!"
Triệu Vũ mỉm cười, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ của cô: "Nếu anh thật sự muốn làm điều xằng bậy, đêm đó anh đã áp em ở trên giường." Vừa nói xong, anh liền lui ra ngoài. Tô Anh lập tức nhảy xuống, Triệu Vũ nhướng mày, thong thả, ung dung nói: "Đừng lộn xộn, Anh Anh, sức lực của em không thể hơn anh, chút nữa anh lại phải bế em lên lại."
Trong đầu Tô Anh quanh co một hồi, liền nhấc chân đạp qua, Triệu Vũ nghiêng người một cái, một tay Tô Anh chống cửa sổ, tung người nhảy xuống, lại đá thêm một chân nữa, nhưng lần này không khéo, chân của cô bị anh nắm chặt trong tay, cô lập tức la: "Đau!"
Triệu Vũ hừ một tiếng: "Cô nhóc thối này!"
Rốt cuộc cũng buông tay ra, không đành lòng dùng chút sức lực nào.
Tô Anh cũng rút chân lại, lùi về sau một khoảng cách thật dài, đề phòng anh như đề phòng tên trộm, đôi mắt xinh đẹp trừng thật to, lông mày cũng nhăn lại, nhìn anh chằm chằm.
Triệu Vũ nhấc tay làm điệu bộ đầu hàng: "Anh Anh, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng!"
Tô Anh: "Rõ ràng là anh tay đấm chân đá trước."
"Anh không có, anh muốn tặng cho em...quà." Nói tới đây, anh nhíu mày, sau đó lại ảo nảo thấp giọng mắng một câu, chết tiệt!
Anh thật sự chưa từng tặng quà cho người phụ nữ nào, trước kia đều để trợ lí xử lí, anh chỉ cần vung tiền ra, hiện giờ tự mình lựa chọn kĩ càng rồi đưa tới trước cửa, hình như cô gái nhỏ lại không tình nguyện nhận là thế nào đây...
Anh chỉ cửa sổ và cầu thang, hỏi: "Em tuỳ tiện chọn một chỗ đi, ngồi chỗ nào?"
Tô Anh hoài nghi nhìn Triệu Vũ, lắc đầu: "Không cần!"
"Anh bế em lên?"
"Cầu thang."
Tô Anh đi đến cầu thang ngồi xuống, cằm cô chống ở trên đầu gối, ngước mắt nhìn Triệu Vũ, nhấp môi, bộ dáng cô gái nhỏ đang tức giận.
Triệu Vũ đi đến trước mặt cô, ngồi xuống, bắt chéo chân, khuỷa tay chống ở đầu gối, chống cằm, đối diện Tô Anh: "Cô nhóc như như em, cũng không quá xinh đẹp, tại sao anh lại thích em như thế?"
"Nhưng hiện tại anh rất xấu, nhìn thật đáng ghét!"
"Cô nhóc thối."
Anh nhịn không được xoa nhẹ đầu Tô Anh, đổi lại là một cái trừng mắt.
Tô Anh thúc giục: "Em đã ngồi xuống rồi đó, anh muốn làm gì?"
Triệu Vũ hừ nhẹ, từ trong túi quần áo lấy ra một vật, Tô Anh thấy, là một cái lắc chân bằng bạc.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú, lôi kéo chân cô gác trên đầu gối, thô lỗ và vụng về, kéo chân cô lên, vòng qua, vụng về cài vào.
Anh chưa bao giờ làm qua chuyện này, một hồi lâu sau cũng không tìm thấy nút cài, anh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng lại cố chấp một cách kì lạ. Cho đến khi cài vào được rồi, anh hai lòng nhướng mày, lại thấy ngón chân mượt mà đáng yêu chả cô gái nhỏ cuộn tròn, trong lòng anh đột nhiên ngứa ngáy, giống như trái tim của anh đang bị nắm chặt.
Anh nắm lấy bàn chân của cô gái nhỏ.
Tô Anh lập tức rút chân về.
Triệu Vũ: "..."
Tô Anh kinh ngạc, phát hiện hoa văn trên lắc chân là bông hoa nhài nho nhỏ.
"Quà sinh nhật."
"..."
Có lẽ nhìn ra chần chừ và do dự của cô, Triệu Vũ đột nhiên đứng dậy, ôm Tô Anh vào trong ngực, giọng nói khàn khàn gợi cảm, tràn đầy dụ hoặc: "Anh Anh, đừng tháo xuống."
Khuôn mặt anh tuấn vùi vào trong mái tóc mềm mại, hương thơm mát lạnh, làm cho anh cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, anh đã buông lỏng cô ra.
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, đẩy Triệu Vũ ra. Triệu Vũ ai da một tiếng, ngồi dưới đất: "Anh Anh, em thật nhẫn tâm!"
Tô Anh giơ giơ nắm đấm: "Còn không nhanh đi, về sau em sẽ đánh chết anh!"
Không đợi Triệu Vũ nói cái gì, cô đã nhanh chóng chạy lên lầu.
Triệu Vũ ngồi dưới đất, nhìn theo hình bóng Tô Anh biến mất, anh nằm xuống, mu bàn tay che ở mi mắt.
Đây đúng là một bé hoa nhài nho nhỏ mà.
---
Cho đến một lúc lâu sau, Tô Anh mới nghe được lão ngô đồng nói cho cô biết, Triệu Vũ đi rồi, cô nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được nhìn xuống cái lắc hoa nhài trên cổ chân.
Ngoài ra còn có một mặt dây chuyền đeo trước ngực cô, trái tim khắc hai chữ: JK... Khương Triết.
Tô Anh tháo vòng cổ xuống, để ở một bên, lại gỡ lắc chân ra, giấu trong ngăn kéo.
Buổi tối hôm nay, hiếm khi cô lại mơ giấc mơ về kiếp trước.
Cô mơ thấy mình được một người đàn ông xa lạ ôm ra từ trong biển lửa, mơ thấy giọng nói của Tề Duyệt huyên thuyên bên tai, nhưng lúc lâu sau lại có một giọng nói khác nói với Tề Duyệt: "Chị Tiểu Duyệt, nơi này thật đáng sợ, thật dơ bẩn, chúng ta mau đi thôi!"
...Tưởng Hiểu Hiểu?
Ý thức Tô Anh mơ hồ, xem không rõ, nghe cũng không rõ ràng, ở trong mơ, cô bị đau đớn tra tấn, thần trí mông lung, choáng váng.
Hình như cô nghe được giọng nói của vài người đàn ông, bọn họ đang cãi lộn, đánh nhau, hình như nghe được tiếng Lâm Thành Phong đang khóc ở bên tai cô...
Hình ảnh vừa chuyển, cô thấy được một người đàn ông cực kì tuấn tú, có khuôn mặt tái nhợt, ngồi ở bên trong xe, một tay người đó chống hàm dưới, thở dài lắc đầu: "Thật đáng thương!"
Lúc này Tô Anh bừng tỉnh.
Trên trán cô là một mảng mồ hôi lạnh, thậm chí không thể kiềm chế mà run rẩy.
Tô Anh thấy thân thể cháy đen của mình có cắm mấy nhánh cây.
Cô chết ở trong tiệm hoa tươi, có người phụ nữ đưa tới một món đồ gây nổ...
Vào sáng sớm ngày kia, cô đã sống lại nhờ tâm thực vật cùng những bông hoa đó sao?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu tình nhân
- Chương 2: Bé hoa nhài
- Chương 3: Khác biệt
- Chương 15: Phán Phán
- Chương 16: Chậu xương rồng
- Chương 17: Không xa không gần
- Chương 18: Tác dụng thần kỳ
- Chương 19: Sinh nhật Khương Triết
- Chương 20: Ăn cơm
- Chương 21: Anh chị em
- Chương 22: Cây ngô đồng
- Chương 23: Quân Duyệt
- Chương 24: Tính kế
- Chương 25: Cút!
- Chương 26: Tìm cách
- Chương 27: Tạm biệt
- Chương 28: Hoa hồng trắng - 1
- Chương 29: Hoa hồng trắng - 2
- Chương 30: Cưỡng chế di dời
- Chương 31: Hai kẻ khả nghi
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Ám sát
- Chương 34: Bị hành hung
- Chương 35: Là ai?
- Chương 36: Lộ Hải
- Chương 37: Mì trứng chiên
- Chương 38: Tề Duyệt
- Chương 39: Lâm Sam
- Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
- Chương 41
- Chương 42: Phản đòn
- Chương 43: Kết quả
- Chương 45: Muốn gặp mặt
- Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 47: Mạt chược
- Chương 48: Hẹn gặp
- Chương 49: Đi hay là không đây?
- Chương 50: Tề Viễn
- Chương 51: Hình phạt
- Chương 52: Về nhà
- Chương 53: Thích một người là sai sao?
- Chương 4: Tai nạn
- Chương 5: Hoang mang
- Chương 6: Lý Nghệ Hân rất lạ
- Chương 7: Đổi nghề làm diễn viên
- Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu
- Chương 9: Lại nhập viện
- Chương 10: Cho người theo dõi
- Chương 11: Minh Vũ không đến
- Chương 12: Không có tiền
- Chương 13: Năn nỉ
- Chương 14: Vô vị và tẻ nhạt
- Chương 65: Người cha tệ bạc
- Chương 66: Xử lý người xấu
- Chương 67: Nhập viện
- Chương 68: Triệu Vũ động tâm?
- Chương 69: Mang thai?
- Chương 70: Cô ấy là người của tôi!
- Chương 71: Yêu lại mối tình đầu
- Chương 72: Phản kháng
- Chương 73: Rối loạn
- Chương 74: Đánh nhau
- Chương 75: Bé hoa nhài của tôi!!!
- Chương 76: Chuyện khó nói
- Chương 77: Bị phát hiện
- Chương 78: Quan tâm
- Chương 79: Tỉnh lại
- Chương 80
- Chương 81: Chuyện gì tới cũng sẽ tới
- Chương 82: Vũ khí
- Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!
- Chương 84: Bạn giường
- Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!
- Chương 86: Theo dõi
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Bắt gian trên giường
- Chương 89: Chật vật
- Chương 90: Tưởng Nguyên qua đời
- Chương 91: Đám tang
- Chương 92: Tìm cách
- Chương 93: Nhắc nhở
- Chương 94: Động lòng
- Chương 95: Điều tra tung tích
- Chương 96: Thử
- Chương 97: Giọng nói
- Chương 98: Quà cám ơn
- Chương 99: Trang trí phòng bệnh
- Chương 100: Tưởng Diễn tỉnh lại
- Chương 101: Là em?
- Chương 102: Diễn tuồng
- Chương 103: Xui xẻo ập tới
- Chương 104: Gặp chuyện
- Chương 105: Bắt cóc tống tiền
- Chương 106: Gặp lại
- Chương 107: Nằm viện
- Chương 108: Tái sinh
- Chương 109: An giấc
- Chương 110: Hoa bắt trộm
- Chương 111: Người đàn ông kỳ quái
- Chương 112: Người đàn ông kỳ quái [2]
- Chương 113: Tiệc tất niên
- Chương 114: Món quà đến sau
- Chương 115: Tưởng Nghị
- Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ
- Chương 117: Gặp lão gia tử
- Chương 118: Cờ vây
- Chương 119: Tâm tư Khương lão gia tử
- Chương 120: Chúc mừng năm mới!
- Chương 121: Khương Triết chuẩn bị bất ngờ
- Chương 122: Biết tin
- Chương 123: Cầu hôn
- Chương 124: Chia tay
- Chương 125: Trở về
- Chương 127: Háo sắc không thể kiềm chế
- Chương 128: Người thân
- Chương 126: Trở về Thành phố C
- Chương 129: Mất kìm chế
- Chương 130: Tái phát
- Chương 131: Lại nhập viện
- Chương 132: Tìm bác sĩ tâm lý
- Chương 133: Giấu diếm
- Chương 134
- Chương 135: Hoắc Khâu liên lạc
- Chương 136: Ngụy trang
- Chương 137: Bữa tiệc sinh nhật ở Thịnh Đình
- Chương 138: Chạm trán
- Chương 139: Lẩn trốn
- Chương 140: Trao đổi?
- Chương 141: Khả nghi
- Chương 142: Giằng co
- Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!
- Chương 144: Gặp Hà Huệ
- Chương 145: Giấc mộng của Tô Anh
- Chương 146: Kẻ tình nghi Tưởng Hiểu Hiểu
- Chương 147: Giấc mộng đêm trăng
- Chương 148: Bạn cùng phòng
- Chương 149: Vị khách không mời mà đến
- Chương 150: Tìm hiểu từ Tưởng Nghị
- Chương 151: Bị bắt tại trận
- Chương 152: Thay phiên nhau lấy lòng
- Chương 153: Đều có bệnh
- Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị
- Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh
- Chương 156: Biến mất một đêm
- Chương 157: Người đàn ông trong mơ...
- Chương 158: Anh sẽ không đối xử với em như vậy
- Chương 159: Giấc mơ của Khương Tứ?
- Chương 160: Lộ ra lớp băng mỏng
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong
- Chương 163: Chiếc khăn tay
- Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề
- Chương 165: Nói thật với anh đi
- Chương 166: Dò hỏi Tưởng Nghị
- Chương 167: Thành Phong xuất viện
- Chương 168: Lòng tin
- Chương 169: Tưởng Nghị muốn hành động
- Chương 170: Chân tướng sự thật
- Chương 171: Biến động
- Chương 172: Khương Triết bị thương
- Chương 173: Theo anh đến một nơi
- Chương 174: Vết thương nhiễm trùng
- Chương 175: Khương Triết nằm viện
- Chương 176: Thăm bệnh
- Chương 177: Tụ họp
- Chương 178: Có manh mối của tổ chức bí ẩn!
- Chương 179: Ấm áp hiện có
- Chương 180: Khương Minh
- Chương 181: Ngô Đình Đình
- Chương 182: Đi chơi
- Chương 183: Cùng đi mua sắm!
- Chương 184: Hợp tác
- Chương 185: Lời thổ lộ của Khương Tứ
- Chương 186: Bày tỏ
- Chương 187: Kết cục của Triệu Sùng Sơn
- Chương 188: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 189: Bị phát hiện
- Chương 190: Xảy ra chuyện
- Chương 191: Đi tìm
- Chương 192: Tự mình điều tra
- Chương 193: Manh mối mới
- Chương 194: Cuộc chạy trốn của cây xanh
- Chương 195: Thành danh
- Chương 196: Cậu cả
- Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn
- Chương 198: Biến cố
- Chương 199: Kẻ đứng sau
- Chương 200: Tưởng Nghị trốn thoát
- Chương 201: Chạy trốn
- Chương 202: Hoạn nạn thấu chân tình
- Chương 203: Gặp lại nhau
- Chương 204: Hành trình trở về nhà
- Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
- Chương 206: Sắc dục huân tâm
- Chương 207: Lần đầu gặp mặt
- Chương 208: Nhà mới
- Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt
- Chương 210: Lại được nghe tiếng của hoa cỏ
- Chương 211: Về nhà
- Chương 212: Bất ngờ ngoài ý muốn!
- Chương 213: Kết thúc
- bình luận