Beta: Khánh Vân
Tề Duyệt mới vừa tiến vào nhà Phạm Nghị, đã bị người đàn ông đè vào sau cửa, những nụ hôn nóng bỏng cùng bàn tay lưu luyến lướt khắp người cô.
Cô cười khẽ đẩy Phạm Nghị ra một chút, ngửa đầu nhìn anh: "Làm gì đấy? Gấp gáp vậy sao?"
Hơi thở của Phạm Nghị trở nên thô nặng, một lần nữa gặm lấy môi người phụ nữ. Anh ôm thật chặt, chặt đến mức Tề Duyệt đẩy không ra.
Ngón tay anh đút vào, thân thể trầm xuống. Tề Duyệt ngửa đầu thở dốc, cảm giác được thỏa mãn và thoait mái khiến cô tươi cười càng thêm kiều diễm. Giờ phút này nhìn cô quyến rũ vũ mị, khác biệt hoàn toàn với vẻ lạnh lùng khi mặc bộ tây trang, đặc biệt mê người.
Hai người quấn chặt lấy nhau mà trầm luân, Tề Duyệt từ từ vượt qua cảm giác kích thích ban đầu, cảm nhận được sự mê luyến của người đàn ông đối với thân thể mình, cười rộ lên: "Sao vậy? Bạn gái anh không thỏa mãn được anh hả?"
Phạm Nghị không nói, hôn mạnh lên môi Tề Duyệt làm cô không thể nói chuyện, động tác dưới thân càng thêm mạnh bạo.
Đã vài ngày rồi anh không gặp Lưu Vận. Anh hẹn cô ấy rất nhiều lần, bất luận là đi xem phim hay là hẹn hò, cô ấy đều vì bận này bận kia mà từ chối anh. Mới đầu anh không để ý, nhưng số lần nhiều hơn, anh cũng biết là cô ấy cố ý trốn tránh anh, không muốn gặp anh, thật buồn bực.
Còn lí do vì sao, Phạm Nghị không biết, cũng không nghĩ ra được.
Anh không thích suy đoán, hỏi Lưu Vận thì cô ấy lại không nói, làm cho gần đây anh rất bức bối trong lòng, cũng không biết nên làm gì với Lưu Vận bây giờ.
Không thể phủ nhận, Phạm Nghị đã từng có mấy người bạn gái, Lưu Vận là một người khiến cho anh thích. Huống chi bọn họ còn là mối tình đầu của nhau, lần đầu tiên năm tay, ôm, hôn, hẹn hò... Tất cả đều là dành cho đối phương, lại bị bắt chia tay khi tình cảm đang nồng thắm, đối với cô, anh vẫn luôn nhớ mãi không quên.
May mắn chính là được gặp lại nhau lần nữa, cô cùng anh đều chưa kết hôn, cũng không có người yêu, thế là thuận lý thành chương [1] lại ở bên nhau.
[1] thuận lý thành chương: Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suôn sẻ thành sự.
Trong khoảng thời gian này anh và cô ấy ở bên nhau thật sự rất vui vẻ. Thỉnh thoảng đấu võ mồm, ra ngoài hẹn họ, cùng nhau nấu cơm, cho dù ăn chẳng ngon gì mấy nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ, bởi vì cô ấy làm anh cảm giác như được trở về thời thiếu niên, niềm vui đơn thuần, vô ưu vô lự, không có nhiều so đo và được mất.
Nhưng gần đây cô ấy không muốn gặp anh, anh đến dưới lầu công ty cô ấy đợi cũng không gặp được người...
Điều này làm cho anh rất bực bội, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt hơn.
Độ ấm trong phòng lên tới đỉnh điểm, động tác không ngừng của hai người sau một cái tạm dừng, thở hổn hển rồi ôm lấy nhau.
Phạm Nghị buông Tề Duyệt ra, Tề Duyệt tuột xuống từ trên người anh, chiếc quần lót đã rơi xuống cổ chân lên. Quần áo của cô vẫn y nguyên trên ngươic, chỉ có tóc là hơi hỗn độn, gương mặt ửng đỏ.
Phạm Nghị mặc quần, đi theo Tề Duyệt đến phòng khách ngồi xuống.
Tề Duyệt lười biếng, vuốt cánh môi bị hôn đến sưng đỏ: "Làm sao vậy? Tàn nhẫn như vậy, tâm tình không tốt hả?"
Phạm Nghị châm điếu thuốc, trên mặt anh toát lên vẻ thoả mãn: "Không có gì."
Là không muốn nói chuyện nhiều.
Tề Duyệt lạnh lùng hừ một tiếng, "Đồ đàn ông thối, em đi tắm rửa đây." Cô lên lầu, đi vào phòng tắm.
Phạm Nghị nằm trên sô pha không nhúc nhích, tính thời gian, chờ Tề Duyệt tắm xong thì đi lên.
---
Lúc Tô Anh chạy tới, Triệu Sùng Sơn đã đợi một hồi lâu ở bên ngoài, anh ngồi ở trong xe.
Tô Anh tìm được anh, lên xe rồi nói: "Ngại quá, trên đường bị kẹt xe." Cô nhìn nhìn cánh cửa nhà Phạm Nghị đóng chặt, ánh đèn thấp thoáng trên lầu: "Anh xác định thật sự có phụ nữ đi vào đó chứ?"
Triệu Sùng Sơn: "Đương nhiên, tôi tận mắt nhìn thấy, chưa hề rời khỏi một bước nào. Hiện tại người phụ nữ kia vẫn còn ở bên trong đó!"
Tô Anh lại cười nói cám ơn: "Ừ, cảm ơn."
Triệu Sùng Sơn thấy Tô Anh đi một mình, nhịn không được nói: "Người bạn kia của cô không tới à?" Theo anh biết, nam chính trong kia là bạn trai của cô gái tên Lưu Vận, muốn đánh ghen, cũng không tới phiên Tô Anh chứ.
Tô Anh nói: "Sẽ tới, cô ấy đang trên đường tới."
Tô Anh cũng thông báo cho Lâm Thành Phong trước, bảo anh tới. Lúc đó Lâm Thành Phong đang ở Khương gia ăn khuya, ăn đến mức bụng no căng. Khi anh nhận được cái địa chỉ hoàn toàn xa lạ mà Tô Anh gửi tới thì vô cùng hoang mang, anh rất tự nhiên mà nói với người đàn ông ngồi bên cạnh: "Tứ ca, Anh Anh kêu em đến nơi này? Đây là chỗ nào?"
Khương Triết cũng không biết gần đây Tô Anh lọ mọ cái gì, cũng không biết địa chỉ này có ý nghĩa gì.
Anh nhìn nhìn, lắc đầu: "Các cậu lại làm gì?"
Lâm Thành Phong chớp đôi mắt:... Khương Tứ không biết? Hình như mình lại làm lộ ra bí mật gì đó không nên nói rồi chăng?
Anh không nói gì nữa, bò dậy liền chạy đi.
Trình Ngọc Thư đi ra, người giúp việc đi theo phía sau bà, trong tay người giúp việc bưng ba chén canh dưỡng sinh. Bà thấy Lâm Thành Phong vừa chạy vừa cúi chào tạm biệt, nhịn không được nói: "Thằng nhóc này, kích động như vậy, lại đi đâu không biết?"
Khương Triết lau miệng, thong thả ung dung: "Không biết nữa."
Trình Ngọc Thư lắc đầu: "Thằng nhóc này, từ nhỏ đã lăng xăng, đúng là hiếu động!"
Khương Triết hơi cười.
Trình Ngọc thư đặt chung sứ trắng tới trước mặt Khương Triết: "Mau uống đi, mẹ nấu một buổi trưa đó, thử xem hương vị thế nào?"
Khương Triết: "Cảm ơn mẹ."
---
Tô Anh đợi tầm mười phút thì Lưu Vận tới.
Tay cô ấy đang phát run, thoạt nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm, dáng vẻ rất khẩn trương. Tô Anh cầm tay cô, nói: "Đừng sợ, tớ ở bên cậu."
Lưu Vận gật gật đầu, lúng ta lúng túng hỏi: "... Có khi nào bọn họ có việc cần nói với nhau không?"
Triệu Sùng Sơn nhìn thời gian: "Người phụ nữ kia đi vào được gần một tiếng rồi."
Lưu Vận: "......"
Tô Anh nhịn không được cầm bàn tay đang run của Lưu Vận, tuy cô muốn nắm được nhược điểm của Tề Duyệt, nhưng càng không muốn nhìn thấy Lưu Vận đau khổ và khó xử, cô hỏi: "Tiểu Vận, cậu vẫn không thể đối mặt đúng không?"
Cô ấy lắc đầu: "Chỉ là hơi sợ hãi."
Người động lòng, mới là người sợ nhất.
Tô Anh hiểu được tâm trạng hiện tại của Lưu Vận. Giống như lúc trước khi cô phát hiện Khương Triết có người phụ nữ khác ở bên ngoài, mới đầu cô cũng không dám chấp nhận, không muốn chấp nhận, không chấp nhận nổi. Cô cũng từng tự lừa mình dối người, từng sợ hãi, nhưng nếu không bước qua một bước này, như vậy những cảm xúc tra tấn kia sẽ vẫn luôn bám theo cô, vĩnh viễn không tránh thoát được.
Lưu Vận cười cười tự giễu: "Tô Anh, có phải cậu cảm thấy tớ rất buồn cười đúng không? Trước đó còn tuyên bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ kia, hiện giờ chuyện tới trước mắt, lại sợ hãi đến phát run, không dám đối mặt."
Tô Anh nói: "Tớ hiểu mà, nếu cậu quá để ý một người, khi phải đối mặt với một sự thật không tốt nào đó thì sẽ trở nên hoảng sợ thôi."
Lưu Vận thật sự rất khổ sở, cô lau nước mắt, nhìn chỉ có lầu hai của căn biệt thự kia là đang sáng đèn. Cô biết phương hướng đó, là phòng ngủ của Phạm Nghị, nghĩ đến nơi cô từng ngủ còn có người phụ nữ khác ngủ trên đó, Lưu Vận liền ghê tởm đến buồn nôn!
"Đi thôi!" Cô hạ quyết tâm: "Tụi mình đi vào!"
Tô Anh: "Được!" Trong tay cầm một cái camera, chuẩn bị sẵn sàng quay chụp.
Một hàng ba người tới trước cửa nhà Phạm Nghị, chỉ thấy Triệu Sùng Sơn cầm một cọng dây thép, mân mê hai cái trước cổng sắt, cổng liền mở ra.
Lưu Vận nhịn không được nói: "Tụi mình làm vầy có tính là xâm nhập bất hợp pháp không?"
Triệu Sùng Sơn: "...... Ngày mai tôi sẽ đi tự thú."
Tô Anh: "......"
Cửa nhà bên trong thì không thể mở như vậy, Triệu Sùng Sơn phải đi qua đường cửa sổ, thật cẩn thận mở cửa ra từ bên trong để Tô Anh và Lưu Vận vào phòng.
Khiến người ta có cảm giác như là đang quay phim truyền hình vậy.
Tiến vào bên trong, sắc mặt tái nhợt của Lưu Vận càng trở nên khó coi. Cô đã quá quen với cái mùi để lại sau khi hoan ái này, huống chi trong thùng rác còn có một cái bao cao su đã dùng qua!
"Phạm Nghị tên khốn nạn này lại gấp gáp không chờ nổi như vậy sao? Mẹ nó!" Cô hạ giọng mắng, Tô Anh đỡ cánh tay cô, lo lắng cô tức đến ngất xỉu.
Cô đã không thể chịu nổi nữa rồi, lúc này, tất cả sợ hãi và khiếp đảm đều chuyển thành tức giận, mục tiêu rõ ràng mà trực tiếp đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu. Tô Anh đi theo bên cạnh cô, đã mở camera.
Còn chưa đến gần, đã nghe được tiếng thở dốc thô nặng của đàn ông cùng tiếng kêu rên của phụ nữ truyền đến.
"Khương Tứ!"
"Khương Tứ, anh là của em!"
Giọng điệu tràn đầy mê luyến và khao khát của người phụ nữ khiến Tô Anh nhịn không được rùng mình một cái.
Chân Lưu Vận mềm nhũn, thiếu chút nữa cho rằng người tới bắt gian chính là Tô Anh! Cô phẫn nộ, lại kinh ngạc, người phụ nữ kia có ý gì?
Ngay cả Triệu Sùng Sơn cũng ở phía sau yên lặng lau mồ hôi, bi ai vì Tứ thiếu bị dây vào người đàn bà này, hiện giờ còn bị người ta ý dâm (dâm dục trong ý nghĩ).
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra một chút. Lưu Vận tận mắt nhìn thấy Phạm Nghị nửa nằm, cánh tay rắn chắc của anh ta bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của người đàn bà kia, để cô ta ngồi trên người anh ta, dáng người lay động. Trên mặt anh ta là hưởng thụ, là thích thú, là trầm mê. Chiếc váy đỏ trên người ả đàn bà kia gần như làm đau mắt cô!
Rốt cuộc cô không nhịn được, dùng một chân đá văng cửa phòng ra!
Động tĩnh bất ngờ khiến Phạm Nghị cùng Tề Duyệt đang trầm mê trong dục vọng bừng tỉnh lại. Phạm Nghị gần như là lập tức xoay người đè Tề Duyệt xuống dưới thân, kéo chăn ở bên cạnh qua bọc lấy Tề Duyệt!
Vẻ mặt anh ta tàn khốc, nhìn về phía cửa.
Đợi khi thấy rõ người đến là Lưu Vận, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên ngẩn ngơ, lúng ta lúng túng: "...Tiểu Vận?"
Khuôn mặt đang tràn đầy dục vọng của Phạm Nghị rốt cuộc hiện lên vẻ khiếp sợ và sợ hãi, thậm chí trong lúc nhất thời anh ta không biết nên nói gì. Từ trước đến nay anh ta vẫn không bao giờ để tâm điều gì, nhưng giờ phút này, khi Lưu Vận nhìn anh ta với vẻ thất vọng và tức giận lại khiến cho anh ta thật lo sợ.
Tề Duyệt cũng thanh tỉnh, chỉ có khuôn mặt vẫn cực kì hồng nhuận. Cô ta bị chăn mỏng bọc lại, thân thể Phạm Nghị che đậy làm cô ta không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chọc chọc vào ngực người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: "Bạn gái tới hả?"
Phạm Nghị không nói chuyện, anh ta rời khỏi thân thể Tề Duyệt, cầm lấy chiếc khăn tắm dài ở mép giường quấn lấy nửa thân dưới.
Lưu Vận cười lạnh một tiếng: "Tụi mày đúng là đôi cẩu nam nữ!"
Phạm Nghị không đáp lại cô, nói: "Tô Anh, đừng chụp."
Đương nhiên Tô Anh sẽ không nghe.
Phạm Nghị nói vậy làm Tề Duyệt nằm một bên kinh ngạc, trong giây lát cô ta nhìn lại đây, quả nhiên thấy Tô Anh giơ camera về bọn họ không ngừng quay chụp. Nháy mắt cô ta phát điên, con tiện nhân kia còn dám quay video? Cô ta nhớ tới bản thân vào lúc này, rốt cuộc e ngại tình huống hiện tại mà không thể không trốn đi, thúc giục Phạm Nghị: "Mau đoạt lấy camera, đuổi bọn họ đi cho tôi!"
Lưu Vận: "Mày đúng là con đàn bà đê tiện, biết rõ thằng tồi này đã có bạn gái, mày còn cùng nó lên giường? Sao, kĩ thuật tốt đến mức mày không bỏ được hả?"
Phạm Nghị nói: "Tiểu Vận, thật xin lỗi, anh..."
"Mày câm mẹ nó miệng đi!" Lưu Vận trong lòng nghẹn một cơn tức, gần như là trở tay quăng qua một cái tát. Gương mặt Phạm Nghị bị đánh lệch đi, nháy mắt trên mặt hiện lên dấu năm ngón tay đo đỏ.
Đầu lưỡi Phạm Nghị đẩy sườn má: "Tiểu Vận, anh biết em đang giận, chờ anh mặc xong quần áo sẽ nói chuyện với em, được không? Em muốn đánh muốn chửi, anh đều chịu."
"Chờ mày mặc xong quần áo? Không phải là mày chờ không nổi sao, đã cùng con kia làm (tình) từ ngay phòng khách dưới lầu đi lên đây, ha ha, sướng không?"
"......"
Lưu Vận ghét nhất là Phạm Nghị không giải thích gì, thái độ nửa thừa nhận. Cô tức đến phát điên, thuận tay cầm lấy ba lô trên vai nện lên người Phạm Nghị: "Phạm Nghị, mày giỏi lắm! Mười năm không gặp mày trở nên lợi hại như vậy! Mẹ nó lần đầu tiên khi tao lên giường với mày đã hỏi qua rồi, hỏi bên cạnh mày có người phụ nữ khác hay không, mày nói không có, đây là không có mà mày nói đó hả? Xem độ ăn ý này của tụi mày, chắc cũng đã làm mấy trăm lần rồi. Mẹ nó mày lại gạt tao!"
Phạm Nghị không phản kháng, chỉ lấy hai tay che trên đầu. Lưu Vận phẫn nộ là không hề lưu tình, cô ném ba lô, túm lấy cái đèn trước giường ném về phía Phạm Nghị. Phạm Nghị tránh thoát, cuối cùng nó đập mạnh vào người Tề Duyệt. Tề Duyệt kinh hô, bọc chăn đứng dậy muốn tránh: "Phạm Nghị, anh là thằng ngốc hả, thất thần làm gì? Mau đuổi những người này ra ngoài đi!" Cô ta dùng chăn bọc kín mặt, chỉ lộ ra một con mắt.
Lưu Vận mặc kệ mọi thứ, chỉ cần có thể ném, gần như có đều ném về phía đôi cẩu nam nữ kia!
Phạm Nghị đứng dậy, bảo hộ Tề Duyệt ở sau người.
Lưu Vận bị động tác của anh ta làm cho tức giận đến muốn khóc, rốt cuộc cô cười lạnh một tiếng, một chiếc dép lê ném vào mặt Phạm Nghị.
"Ghê tởm! Bà đây phải ói ra cả cơm tối qua mất!" Cô che lại ngực, bị Phạm Nghị ghê tởm đến buồn nôn, "Vậy mà bà đây lại cùng thằng đàn ông ghê tởm như mày lên giường, dưa chuột công cộng hả? Ha!"
Sắc mặt Phạm Nghị từ từ trở nên rất khó chịu, rất khó chịu. Ánh mắt anh ta nhìn Lưu Vận tựa hồ có sợ hãi, trong lòng anh ta kinh hoảng, cứ có cảm giác như sắp mất đi cái gì.
Nhưng trước mắt tình huống hỗn loạn, làm anh ta vô cùng hoảng loạn, không biết nên làm sao mới có thể khiến Lưu Vận không tức giận, tha thứ cho anh ta.
Tề Duyệt thì rất thông minh, tránh ở phía sau Phạm Nghị không nói một lời.
Tình huống đang hỗn loạn như vậy, một giọng nói đột ngột vang lên: "Làm gì vậy? Bắt gian trên giường hả?"
Lâm Thành Phong đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn tình huống trong phòng. Khó trách Tô Anh không nói gì chỉ bảo anh tới, thì ra là đi đánh ghen! Lại thấy Lưu Vận tức giận đến nước mắt cũng trào ra thì lập tức hiểu được tình huống trước mắt.
Tô Anh nháy mắt ra dấu với anh, bảo anh an tĩnh trốn một bên, đừng nhúng tay, có gì cần sẽ gọi.
Lâm Thành Phong ừm ừm hai tiếng, lại thấy trong tay Tô Anh cầm camera quay phim. Khi thấy Phạm Nghị cả người đều trần trụi, chỉ bọc một cái khăn vải ở bên hông, anh lập tức liền che đôi mắt Tô Anh lại, lấy camera: "Để anh."
Quay chụp chứng cứ à, anh rành nhất!
Đoạn Tô Anh muốn quay nhất đã quay được, Tề Duyệt ngồi ở trên người Phạm Nghị làm chuyện này cực kì rõ ràng, huống chi khi đó trên người đều bọn họ không có chăn che đậy, chỉ một cái váy lụa đỏ, thật sự không che được cái gì. Chỉ một đoạn này thôi đã làm Tề Duyệt không thể nào phản bác rồi.
Tô Anh đưa camera cho Lâm Thành Phong, cô đứng ở bên cạnh Lưu Vận.
Lâm Thành Phong xuất hiện làm Tề Duyệt đột ngột hoảng loạn. Cô ta gần như bóp chặt eo Phạm Nghị ảo anh ta lập tức đuổi người đi, giọng điệu vội vàng: "Đuổi bọn họ đi mau, nhanh đuổi hết đi!"
Lúc này Lâm Thành Phong mới chú ý tới người phụ nữ phía sau người đàn ông, anh theo phản xạ nhìn qua đó.
Phạm Nghị hiểu rõ, Lâm Thành Phong đã đến làm Tề Duyệt luống cuống, bởi vì Lâm Thành Phong rất thân cận với Khương Triết.
Anh ta đứng dậy, nói một lần nữa: "Tiểu Vận, thật xin lỗi, là anh có lỗi với em, chúng ta đi ra ngoài nói nhé. Các em muốn đánh muốn chửi, anh đều nhận hết, cái gì cũng có thể!" thái độ của anh ta rất thành khẩn.
Lưu Vận ồ một tiếng: "Che chở vậy sao, mày yêu nó hả?"
Phạm Nghị trực tiếp: "Không yêu."
"Cho nên đây là mày lên giường với người mày không yêu? Phạm Nghị, mày giỏi lắm, giỏi lắm! So ra tao kém mày, cho nên đã định sẵn là tao thua! Cũng là mắt tao bị mù, lại còn tưởng rằng mày vẫn là Phạm Nghị mười năm trước của tao!"
"Tiểu Vận!" Phạm Nghị đứng dậy, anh ta không muốn nghe những lời này. Mỗi một câu nói của Lưu Vận đều làm anh ta cảm giác lòng mình rất đau; cực kì bị đè nén, rất khó chịu, điều này không giống như cảm giác của những lần chia tay trước. Anh ta biết, anh ta thực sự thích Lưu Vận, anh ta hy vọng có thể lâu dài ở bên nhau, càng lâu dài hơn chút.
Anh ta tới gần Lưu Vận, muốn kéo cô rời đi. Tô Anh đã đi trước một bước che ở trước mặt Lưu Vận, ánh mắt chứa sự châm chọc: "Dơ lắm, đừng chạm vào cậu ấy."
Phạm Nghị thấy đáy mắt Lưu Vận không hề che dấu sự chán ghét và ghê tởm, thật sự là cảm thấy anh ô uế, chạm vào cô một chút cô cũng ghê tởm.
Anh ta hít vào một hơi: "Chúng ta đi ra ngoài nói. Các em tự tiện xông vào nhà dân như vậy, còn cầm camera quay phim, có phải cũng không tốt lắm không?"
Lưu Vận cười lạnh kéo Tô Anh ra, cô tới trước mặt Phạm Nghị, bất ngờ giơ chân đá vào hạ thân của anh ta. Phạm Nghị bị đau khom người, anh ta hút khí, lời nói cũng không nói ra được.
Lâm Thành Phong và Triệu Sùng Sơn rùng mình, kẹp kẹp chân, thốn quá!
Mà ngay khi Phạm Nghị đang đau đến không chịu nổi, Lưu Vận đẩy Phạm Nghị ra, mang theo giày leo trên giường, đè lên ả đàn bà đang bọc trong chăn kia.
Tề Duyệt lập tức kinh hoảng không thôi: "Cô muốn làm gì?" Cô ta lại bắt đầu kêu Phạm Nghị, Phạm Nghị muốn đi, lại bị Triệu Sùng Sơn dùng một tay áp xuống, anh ta không thể động đậy.
Lưu Vận vẫn cố lôi lớp chăn đang bọc lấy mặt Tề Duyệt ra. Cô ta không muốn lộ mặt, cô càng muốn cô ta lộ mặt!
Tề Duyệt được nuông chiều từ bé lại trải qua màn vận động kịch liệt trên giường vừa rồi, rốt cuộc không so được với Lưu Vận khỏe khoắn. Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt kiều diễm ửng hồng của cô ta liền bại lộ trước mặt mọi người. Giờ phút này cô ta hung hăng trợn to hai mắt, trừng Lưu Vận!
Lâm Thành Phong kinh hãi: "...Tề đại tiểu thư???!!!"
Tề Duyệt tức giận đến thét chói tai: "Cút, cút ngay! Tụi mày cút hết cho tao, tao muốn giết mày!"
Phạm Nghị bị đè ở một bên bất lực, chỉ có thể cầu xin Lưu Vận, để cô bình tĩnh hơn chút. Lưu Vận mặc kệ, cô cũng không đánh Tề Duyệt, chỉ là khống chế khiến cô ta không thể động đậy. Cô nhìn kỹ mặt Tề Duyệt: "Quả nhiên là xinh đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ này xem. Đôi môi này, cái mũi này, chà chà, quá xinh đẹp! Khó trách Phạm Nghị mê luyến mày như vậy."
Móng tay cô lướt trên gương mặt Tề Duyệt: "Mày nói xem, nếu rạch lên mặt mày, còn có ai sẽ thèm liếc mắt để ý đến mày không?"
Ánh mắt mạnh mẽ của Tề Duyệt biến đổi, có chút khẩn trương, cô ta lạnh giọng uy hiếp: "Mày dám! Mày không sợ sau khi tao trở về sẽ trả thù mày? Từ bỏ công việc? Từ bỏ sự nghiệp? Gia đình cũng không cần?"
Lưu Vận: "Mày xem tao có dám hay không!"
Chát, một cái tát giáng xuống! Tề Duyệt lập tức ong ong, con nhỏ không biết chui ra từ cái mương thối nào lại dám đánh cô ta?
"A a a... "
Tiếng thét chói tai của phụ nữ làm lỗ tai người ta phát đau.
Lưu Vận: "Đây là tao đánh vì chính mình, con đàn bà như mày đúng là không biết tiếng tự kiểm điểm!"
Dứt lời, cô trở tay lại tiếp thêm một cái tát: "Đây là đánh vì Tô Anh, mày năm lần bảy lượt gây phiền toái cho cậu ấy, không chỉ tìm người đập tiệm hoa tươi, còn muốn vũ nhục cậu ấy!"
Gương mặt Tề Duyệt càng đỏ, dấu tay chồng dấu tay, đôi mắt cô ta như có thể phun ra lửa!
Cuối cùng Lưu Vận lại đánh cô ta một cái tát: "Đây là đánh vì tất cả mọi người, làm người không thể phóng đãng, không biết tự trọng như vậy! Nếu không ai dạy, hôm nay bà đây sẽ dạy cho mày. Mày lăng nhăng, ham muốn lên giường với thằng nào cũng được, nhưng xin mày nhặt lại đạo đức làm người cơ bản!"
Ánh mắt Tề Duyệt nhìn Lưu Vận là hận không thể giết chết cô, nhưng cô không thèm để ý chút nào.
Cô phủi phủi tay, như ghét bỏ dơ bẩn, đứng lên.
Cô đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn Phạm Nghị: "Hừ. Tao chúc phúc tụi mày, tao chúc tụi mày bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử! Kết hôn thì nhớ báo một tiếng, hai trăm tiền mừng thì tao không thiếu! Không cần khách khí!"
Lâm Thành Phong ngốc ngốc, cảm thấy Lưu Vận thế này thật sự quá ngầu! So với mấy cô nàng chỉ biết khóc sướt mướt, chỉ biết hỏi tại sao thì khá hơn nhiều.
Ngay cả Tô Anh cũng nhịn không được phải dựng ngón tay cái cho Lưu Vận! Cô ấy có thái độ như vậy, làm cô yên tâm hơn hẳn.
Ngay cả Phạm Nghị, cũng bởi vì hành động quyết đoán của Lưu Vận mà ngây ngốc. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác trái tim đập điên cuồng. Giờ khắc này, anh ta vô cùng xác bản thân vẫn thích cô như mười năm trước.
Lưu Vận nhảy xuống giường, nói với đám Tô Anh: "Đi thôi, nơi này dơ lắm, ở thêm một giây cũng thấy ghê tởm."
Tô Anh đáp ừ, Lâm Thành Phong thu hồi camera, Triệu Sùng Sơn buông Phạm Nghị ra. Phạm Nghị đứng lên, xoa cánh tay đau đớn không thôi.
Tề Duyệt muốn tránh cũng không được, cho dù cực kỳ chật vật, cô ta vẫn ngang ngạnh như cũ: "Lâm Thành Phong, đưa camera cho tôi!"
Lúc này, thứ duy nhất cô ta để ý chính là camera, nơi đó có ảnh chụp cùng video không thể cho bất kìa ai xem, càng không thể để cho bất kì ai biết được, đặc biệt là Khương Tứ. Cô ta không muốn khiến anh cho rằng mình là một con đàn bà phóng đãng! Chỉ cần tưởng tượng đến việc Khương Tứ biết chuyện, cô ta liền tức giận!
Tất nhiên Lâm Thành Phong sẽ không đưa. Chuyện diễn ra tối nay thật sự quá sức điên đảo tam quan của anh. Trước nay anh không ngờ tới Tề Duyệt lại có thể lên giường với bạn trai Lưu Vận, chậc chậc chậc, vòng luẩn quẩn này thật nhỏ quá.
Tề Duyệt đuổi theo: "Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong! Anh phải đưa camera cho tôi!"
Lâm Thành Phong quyết đoán: "Không đưa!"
Tề Duyệt nghiến răng nghiến lợi, còn định nói thêm, lại ngoài ý muốn thấy ngoài cửa có đốm đỏ đang di động. Cô ta tập trung nhìn vào, nơi đó có một bóng dáng cao lớn đang đứng. Bóng dáng ấy quen thuộc đến mức trong giấc mơ của cô ta tất cả đều là bóng dáng đó, điều này làm cô ta đột nhiên trợn to hai mắt, chưa bao giờ cô ta cảm thấy khiếp sợ và khó xử như giờ phút này!
Trong đầu cô ta điên cuồng suy nghĩ, sao anh lại đến đây? Sao anh lại ở chỗ này? Vì sao mà anh lại ở chỗ này? Là Tô Anh? Khẳng định là Tô Anh!