Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 211: Về nhà

Tiệm Hoa Của Tô Anh Chương 211: Về nhà
Edit: Rine

Beta: Liz

Tô Anh thật sự có thể nghe thấy tiếng đám hoa nói chuyện, ra khỏi phòng ngủ, âm thanh bên ngoài cũng rõ ràng hơn, tiếng chúng thảo luận ríu rít làm cô vui đến bật khóc!

Vốn dĩ cô cho rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nghe thấy âm thanh của chúng nó nữa, đột nhiên cô lại gặp được kỳ tích...

Cô đi một vòng khắp nhà, đi đến phía trước sân, sau đó lại đi nhà kính trồng hoa. Đi dạo từ từ, sờ cái này chạm cái kia, miệng nhỏ hồng hào lẩm bẩm lầm bầm, thật sự vô cùng bận rộn. Càng không chú ý đằng sau còn có một người đàn ông đi theo, không quan tâm đến anh, tự mình chơi đùa vui vẻ.

Khương Triết khoác áo ngủ, khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào vách tường. Nhìn cô gái đang nhảy nhót, lại nhìn đến sắc trời, trăng non chói lọi còn treo ở không trung, đêm hôm khuya khoắt. Nếu là ngày xưa thì anh còn đang hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, chứ không phải đứng ở chỗ này, mặc cho gió lạnh ban đêm thổi quét.

Khương Triết: "Nhìn em chạy nhảy như vậy, không biết mệt à?"

Tô Anh cười tủm tỉm, biết ý anh muốn nói gì: "Không mệt, em đang rất vui vẻ."

Khương Triết nhướng mày: "Đột nhiên vui vẻ như vậy, có chuyện gì tốt sao?"

Cô gái hất đầu nhỏ, khóe miệng cong lên: "Không nói cho anh biết!"

Khương Triết cười như không cười: "Bé hoa nhài của anh còn có bí mật à?"

Cô gật đầu: "Đúng rồi!"

Khương Triết cười, đến gần, xoa xoa đầu cô: "Được rồi, đêm nay tha cho em."

Tô Anh: "... Anh."

Cô nghĩ rằng, không chỉ đêm nay mà từ đây về sau ở trong núi này, cô đều không thể làm chuyện đó với Khương Triết, có nhiều cây cối nhìn thấy như vậy, còn thảo luận này kia, thật mắc cỡ!

Đầu cô lắc liên tục như trống bỏi, người đàn ông véo cái mũi nhỏ tinh xảo của cô: "Nghe lời đi."

Tô Anh: "Vâng."

Tô Anh hưng phấn một đêm không ngủ, cô còn muốn đi xem núi rừng, chỉ là cách một quãng khá xa, sắc trời quá mờ, Khương Triết không cho phép, cô chỉ có thể chu cái miệng nhỏ rầu rĩ không vui. Thế nhưng vừa đảo mắt lại quên mất chuyện đó, nghĩ đến chờ trời sáng rồi đi cũng không muộn, lại bắt đầu vui vẻ chạy nhảy trong sân với cột lông xanh.

Khương Triết biết cô gái này khi ở dưới thân anh mềm mại, xinh đẹp đến mức nào, mở mắt nhắm mắt đều cảm thấy quyến rũ. Nhưng mà giờ phút này, người đang chơi đùa dưới ánh trăng kia tựa như không biết buồn rầu chuyện gì trên đời, là một đứa trẻ đơn thuần. Cô giống như chưa từng trải qua những đau khổ đó, chưa từng chịu đựng thương tâm tuyệt vọng, dáng vẻ tươi cười như hoa kia làm anh chỉ muốn vĩnh viễn nâng trong lòng bàn tay để che chở.

Bé hoa nhài của anh nên sống vô cùng đơn giản, vui sướng, anh sẽ vì cô diệt trừ hết thảy tai hoạ ngầm, càng sẽ không để bất kỳ ai đã từng thương tổn cô được sống tốt, ai cũng không được!

Khương Triết hơi nheo lại hai tròng mắt, u ám và gió lốc ở đáy mắt đều che giấu trong bóng tối. Khi nhìn lại lần nữa, anh vẫn chỉ là một người có chút thanh lãnh đến lạnh nhạt mà thôi.

- --

Hôm nay chân trời vừa mới nổi lên một tia ánh sáng màu xanh xám, Tô Anh đã năn nỉ Khương Triết đưa cô đi ngắm rừng núi. Khương Triết đại khái có thể hiểu rằng, Tô Anh rất coi trọng và yêu thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, đây chính là một tồn tại đặc biệt trong lòng cô, hoặc là cũng là thứ chống đỡ lực lượng của cô bấy lâu. Anh cũng không ngăn cản nữa, cùng cô gặp những cây cối kia.

Tuy rằng ngại có Khương Triết ở bên, Tô Anh không thể nói nhiều lời nhưng mà chỉ cần anh an tĩnh đứng nhìn cũng làm trong lòng cô thỏa mãn. Loại an tĩnh bình thản, làm bạn với hạnh phúc này, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời, nhưng hiện giờ nó đến với cô, cô chỉ nghĩ làm sao để có thể nắm giữ trong tay.

Tô Anh nhảy nhót chạy đến bên cạnh người đàn ông cao lớn, khoanh tay nhỏ, ở lúc mặt trời mọc, thấy khuôn mặt anh đẹp đến không giống người phàm, giữa mày anh thanh lãnh đạm mạc, lơ đãng quay đầu thoáng nhìn...

Tô Anh nhìn anh: "Khương Triết, cảm ơn anh."

Khương Triết nhướng mày, giống như khó hiểu: "Cảm ơn anh cái gì?"

Cô nhấp nhấp môi, cười tủm tỉm: "Bởi vì em cảm thấy như bây giờ rất hạnh phúc."

Khương Triết bỗng nhiên sửng sốt, trong lòng anh hơi khẩn trương, bàn tay đang bỏ trong túi quần vội rút ra gắt gao nắm tay cô, nhưng trên mặt lại không có gì khác thường, chỉ có hàm dưới hoàn mỹ hơi chút căng chặt, giọng anh hỏi vội: "Tô Anh, em đang nói em hạnh phúc?"

Tô Anh gật đầu nhỏ: "Vâng!"

Cô nói: "Khương Triết, cảm ơn anh làm bạn với em, yêu em, cưng chiều em. Cho em tất cả mọi thứ."

Cô thật sự sợ hãi cảm giác lẻ loi, không phải tịch mịch, cô không sợ tịch mịch, mà là sợ cảm giác trong lòng trống rỗng. Giống như lẻ loi giữa đất trời, không ai quan tâm cô, cô cũng không có bất kỳ ai để quan tâm, loại cảm giác này thật sự đáng sợ, cô không muốn trải qua thêm lần nữa.

Có thể như hôm nay, khoảnh khắc ngắm mặt trời mọc này, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc.

... Chỉ là người đàn ông này nghe cô nói xong lại im lặng, không có phản ứng gì.

Tô Anh bĩu môi bất mãn, tay nhỏ đấm nhẹ hai phát trên ngực anh: "Khương Triết, em đã nói nhiều như vậy, anh không đáp lại một lời nào à?"

Cô chỉ nghe thấy tiếng anh bỗng nhiên thở ra một hơi, ngay sau đó, tay nhỏ của cô bị cầm lấy gắt gao, lôi kéo cô vào lồng ngực cứng rắn nóng bỏng của anh. Anh ôm thật sự rất chặt, siết đến vòng eo cô phát đâu, nhưng cô không chút phản kháng, bởi vì cô nghe thấy tiếng tim đập nhanh chóng hỗn loạn của anh.

Bùm ——

Bùm bùm bùm ——

Bùm bùm ——

Từng tiếng, đập ở bên tai Tô Anh, cô ngây người trong chốc lát, cắn môi cười trộm.

Xem đi, trên mặt giả vờ lạnh lùng bình tĩnh, trong tim còn không phải đập rối loạn đến thế à!

Kỳ thật đối với Khương Triết mà nói, anh lo lắng nhất, chính là chính mình không thể làm Tô Anh hạnh phúc. Anh có thể cho cô rất nhiều, cũng có thể cho cô tất cả, chỉ cần cô muốn, anh đều có thể cho. Nhưng nếu những thứ đó vẫn không làm cô cảm thấy hạnh phúc, vậy dù anh có cho thì có ích lợi gì đâu?

Hiện giờ bé hoa nhài của anh nói cho anh biết, cô rất hạnh phúc.

Thật sự chính là một bé ngốc, rõ ràng anh chưa làm cái gì cả, cô lại nói với anh cô rất hạnh phúc, ngơ ngốc, dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Kỳ thật người nên nói cảm ơn chính là anh, là anh mạnh mẽ giữ lại cô bên cạnh mình...

Khương Triết ôm cô gái nhỏ xinh, cắn vành tai trắng trẻo của cô, nỉ non: "Anh Anh ngốc của anh."

Tô Anh cười ra tiếng: "Em nghe thấy tiếng tim anh đập thật nhanh! Khương Triết, có phải lời em nói làm anh rất vui vẻ hay không?"

Khương Triết cười nhẹ đồng ý: "Bởi vì anh có một đóa hoa nhài nhỏ ngây ngốc cho nên rất vui."

Cô bĩu môi: "Anh mới ngây ngốc đó! Em đang nói em rất hạnh phúc, anh không hạnh phúc sao?"

Khương Triết nghiêm túc nói: "Hạnh phúc."

Tô Anh nói: "Đúng rồi, vậy anh cũng thật ngây ngốc!"

Anh vẫn cười cười, nói nhot: "Anh Anh ngốc, anh yêu em."

- --

Suốt đêm đó Tô Anh cũng không ngủ, ban đầu là ngồi cùng anh, sau đó lại là mây mưa với nhau. Cảm giác hưng phấn qua đi, cô liền cảm thấy khó chịu, muốn ngủ, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng rực: "Chúng ta về nhà đi!"

Khương Triết nói: "Đừng vội, trước hết em ngủ đến giữa trưa, lúc đó chúng ta xuống núi trở về, thuận tiện ăn cơm trưa."

Tô Anh không chịu, lắc đầu: "Em muốn về nhà ngay bây giờ."

Nghĩ đến cây xương rồng, hoa lài, hoa lan, cây mắc cỡ trong nhà, cô liền không buồn ngủ chút nào, cô chỉ muốn trở về mau chút, nói cho chúng nó biết cô lại có thể nghe thấy chúng nó nói chuyện rồi.

Khương Triết không lay chuyển được Tô Anh, chỉ có thể bất đắc dĩ xoa trán đáp ứng, hiện giờ cô được anh chiều đến mức không còn sợ anh chút nào.

Thế nhưng Tô Anh mệt mỏi một đêm, rốt cuộc không có đủ tinh thần, cô mới lên xe một lát liền gối lên đùi Khương Triết ngủ, bĩu bĩu môi, hô hấp nhẹ nhàng.

Người đàn ông vuốt ve cô gái trắng như sứ. Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, hơi hơi nhăn mi lại.

Anh thật sự không rõ tại sao Tô Anh lại kích động và vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ là lực lượng đã biến mất của cô quay trở lại à?

Tuy rằng Khương Triết rất muốn biết, nhưng nếu Tô Anh không muốn nói, anh cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ cần cô ở bên cạnh anh thì anh có thể chờ đến ngày cô hoàn toàn tin tưởng mình, anh cũng không nóng vội nhất thời chuyện này.

Tới dưới lầu tiệm hoa của Tô Anh, cô vẫn chưa tỉnh lại, Khương Triết trực tiếp bế cô lên phòng ngủ ở lầu hai, ai ngờ mới vừa đặt ở trên giường, đột nhiên cô liền bừng tỉnh: "Về đến nhà rồi à?"

Khương Triết xoa xoa khuôn mặt ngủ đến ửng đỏ của cô: "Tới rồi. Trước hết ngủ một giấc đã, có chuyện gì đợi chút nữa lại nói."

Tô Anh giãy giụa muốn dậy: "Không được, em phải xuống lầu xem một chút trước đã."

Khương Triết nhíu mày.

Tô Anh xốc lên chăn, muốn xuống giường, đột nhiên lại bị anh giữ lấy, đè xuống giường, cô ai da một tiếng: "Khương Triết?"

Làm gì vậy?

Giãy giụa muốn ngồi dậy, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng cởi bỏ dây lưng ——

Thanh âm này cô rất quen thuộc, mỗi lần người này...

Mặt cô đỏ lên, giãy giụa bò dậy, lại bị anh giữ chặt cẳng chân, kéo tới dưới thân anh. Váy trên người bị xốc lên, Tô Anh kêu lên một tiếng, vùi đầu vào trong chăn, cảm nhận được thứ đó của anh đã cương lên, vậy mà còn chơi xấu cọ xát cô vài lần rồi rốt cuộc mới tiến vào...

Tô Anh kinh hãi: "Không không không, không được... Ưm!"

Khương Triết thấp giọng: "Không được cái gì?"

"..." Cô nhỏ giọng nức nở, ngẩng đầu lên, hơi hơi giương miệng nhỏ, hồi lâu cũng không ra được một câu!

Bất kể là lần đầu tiên hay là mỗi lần sau này, người đàn ông này sẽ luôn làm cô không chịu nổi. Chỉ là vừa tiến đến cô liền không chịu được run run nhũn ra, cả người đều không có sức lực. Giống như lúc này, cô yếu ớt nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

Khương Triết bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, giọng khàn khàn trầm thấp: "Bảo bối! Có thoải mái không?"

Trên người Khương Triết còn mặc chỉnh tề, một thân tây trang phẳng phiu, nghiêm túc, tinh xảo. Giờ phút này khi đang làm chuyện đó, anh chỉ tháo dây lưng, tuy rằng động tác mãnh liệt nhưng quần áo không có chút gì lộn xộn.

Anh hơi hơi cong thân trên, hai tròng mắt thâm thuý rũ thấp, hàm dưới căng chặt, nhìn cô gái đã dẫm gót chân lên trên mặt đất, cả người quỳ ngã trên giường, hai tay nhỏ chống ở trước giường, eo thon mông tròn. Trên đôi bàn tay đang véo lấy vòng eo Tô Anh nổi lên đầy gân xanh, tạo ra một loại gợi cảm kỳ lạ!

"Khương Triết, Khương Triết!" Tô Anh mang theo tiếng khóc xin khoan dung: "Không thoải mái, đừng đứng..."

Khương Triết nâng eo nhỏ của cô, dùng một chút sức đổi thành tư thế quỳ, cô rên lên vài tiếng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ vùi vào trong chăn, tay nhỏ che miệng lại, vừa thoải mái vừa cảm thấy thẹn.

Người đàn ông này thật đáng ghét, cô cũng không rõ chính mình trêu chọc Khương Triết như thế nào, không hiểu vì sao lại "làm" nữa!

Cô nghiêng đầu đi, ánh mắt mê mang nhìn lại từ sau lưng, thấy anh hơi hơi híp mắt, ngưỡng hàm dưới, thở dốc mấy hơi, trên mặt là biểu cảm động tình và trầm luân, làm cô thỏa mãn nhưng lại cảm thấy thẹn đến cả người đều ngứa ngáy, tê tê dại dại. Cô chớp đôi mắt, nhìn đến thất thần, thẳng đến ánh mắt đen nhánh có vô vàn cơn lốc xoáy của anh đối diện với cô, dường như lốc xoáy trong đáy mắt kia muốn hút cô vào đấy...

Cô bị hù đến giấu đầu vào trong chăn, không dám nhìn nhiều thêm.

Người đàn ông cười khẽ, lại áp thân thể xuống tới, bàn tay rời khỏi vòng eo mảnh mai tinh tế, đè lấy bộ ngực nhỏ tròn vo của Tô Anh, vẫn là dùng sức thật mạnh, cuốn lấy cô để cô không trốn được, lại bị kéo trở về.

Giọng anh triền miên, như bị sương mù làm ướt: "Bé hoa nhài của anh, cô gái đáng thương."

Tô Anh lắc lắc đầu, không nói lời nào.

"Có mệt không?"

Tô Anh hừ vài tiếng, run run: "Mệt, mệt mỏi quá..."

Khương Triết: "Em lừa anh."

Tô Anh: "...... Hả?...... Không, không có lừa anh."

Khương Triết lại hỏi: "Có mệt hay không?"

Trong mắt cô gái chưa nước mắt: "Mệt!"

Khương Triết cười lạnh, xoay đầu cô qua ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô, triền miên mà kịch liệt, chưa được một lát cánh môi cô đã trở nên sưng đỏ không chịu nổi. Thật đáng thương, cô không còn có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, chỉ có thể cùng trầm luân theo người đàn ông này.

"Bảo bối, anh thấy tinh thần của em rất tốt, còn có thể chạy lung lung khắp núi." Anh tươi cười lạnh lạnh không có ý tốt: "Sao vừa cùng anh làm chút chuyện đã mệt mỏi vậy?"

"Không..."

"Còn chối à? "

"... Ô!"

Cuộc chiến bất ngờ này mất một lúc lâu sau mới kết thúc, anh thật không có tham nhiều, thấy thân thể sạch sẽ của cô bị anh xoa bóp đến không còn dáng vẻ ban đầu. Lúc trước là mềm mại chọc người thích, còn hiện giờ là đáng thương khiến người đau lòng.

Anh rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, buông lỏng vòng eo mảnh khảnh của cô, không có bàn tay anh chống đỡ, cô trực tiếp xụi lơ rơi trong ổ chăn. Cách xa anh, cô lạnh đến cuộn người lại, nhíu mày, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đáy mắt lấp lánh nước...

Tô Anh nỉ non: "Khương Triết."

Khương Triết "Ừ" một tiếng, rút một tờ giấy, thắt lại dây lưng, lúc này mới cúi người sửa sang lại quần áo hỗn độn cho cô. Kéo làn váy bị vén cao đến trên eo xuống, trực tiếp ném quần nhỏ xuống đất, quấn cô vào trong chăn bọc kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

Anh nhéo khuôn mặt hồng nhuận của cô, cười nói nhỏ: "Bảo bối, bây giờ có thể ngoan ngoãn đi ngủ, nghỉ ngơi cho tốt chưa?"

Tô Anh rên vài tiếng, qua một lúc lâu sau, rốt cuộc cô mới phục hồi tinh thần lại từ trong cơn khoái cảm, nhìn sự thoả mãn và lười biếng giữa mày anh, cô lên án: "Khương Triết, anh là một tên trứng thối lớn!"

Khương Triết cười chỉ chỉ vào chóp mũi cô: "Bảo bối, em còn quậy cái gì, mau ngủ đi."

Tô Anh hừ một tiếng: "Không phải em không ngủ được, chỉ là em muốn xuống lầu nhìn xem mấy chậu hoa của em, nhìn một cái liền lên ngủ, anh lại..." Cô lạnh giọng: "Là anh muốn giở trò lưu manh, còn bôi nhọ em không ngủ được lại khiêu khích anh."

Đột nhiên lại trực tiếp như vậy, cô còn chưa có chuẩn bị tốt.

Khương Triết liếc cô: "Không thích à?"

Tô Anh: "...... Có chút kích thích."

Khương Triết mờ ám nhìn: "À."

Hai cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ anh, khuôn mặt vốn dĩ đang tức giận giờ phút này lại cười tủm tỉm, cô ôm anh: "Khương Triết, em mệt quá, muốn tắm rửa."

Trên người cô đều là hương vị của anh, cô không muốn cứ để như vậy đi xuống lầu khiến cho đám hoa cười nhạo mình.

Khương Triết nhướng mày: "Hả, không sợ anh lại bắt nạt em nữa à?"

Tô Anh cắn cằm anh, nhấp miệng cười: "Không sợ, dù sao không cho phép anh làm nữa! Eo của em đều đã bị anh véo đau lắm rồi."

Anh cười, vuốt mũi cô: "Đảm bảo sẽ bắt nạt em đấy."

Thế nhưng thật sự anh cũng không có làm cái gì, tắm rửa giúp cô rồi anh cũng đến công ty xử lý công việc bận rộn. Lúc giữa trưa anh bảo trợ lý Diêu đưa bữa cơm dinh dưỡng tới, tâm tình Tô Anh rất tốt, ăn cũng nhiều hơn chút. Cả ngày cô đều ở cửa hàng bán hoa, ríu rít nói chuyện với đám hoa và xương rồng.

Dường như xương rồng còn bất ngờ hơn so với cô: "Anh Anh, thật kì quái nha, sao đột nhiên chị lại nghe thấy được? Lúc trước đã thử rất lâu cũng không thành công!"

Bách hợp cũng nói: "Đúng rồi, nếu biết vì sao thì dù sau này có không nghe được cũng vẫn có biện pháp chữa!"

Hoa nhài tò mò hỏi Tô Anh: "Chị đã làm thế nào vậy Anh Anh?"

Đối với cái này, Tô Anh còn nghi hoặc hơn chúng nó, bởi vì tình huống khi cô đột nhiên nghe thấy tiếng chúng nó có chút mắc cỡ, dù sao cũng không có khả năng là bởi vì cô và Khương Triết làm...

Nhất định không phải! Nếu thật là vì vậy, lẽ ra nên nghe thấy từ lần đầu tiên làm.

Cô lắc đầu: "Không biết, đột nhiên chị  liền nghe thấy được. Khoan hãy nói vấn đề này, trong khoảng thời gian này các em như thế nào? Tuy rằng thấy được, nhưng mà không thể nói chuyện thật sự rất không quen, hiện tại tốt rồi, chị hy vọng có thể vẫn luôn như vậy, không xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa."

Xương rồng lập tức nói: "Đúng rồi, không thể lại xảy ra chuyện gì nữa, không có Anh Anh, chúng em đều rất buồn chán đó!"

Hoa nhài cũng khóc hề hề nói: "Đúng rồi, em kêu Anh Anh rất nhiều lần, nhưng mà chị đều không trả lời, em rất khổ sở!"

Bách hợp đồng ý: "Em trông cửa thét to như vậy mà cũng không có người nghe em nói chuyện!"

Ngay cả cây mắc cỡ hay ngượng ngùng cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy, có thể nói chuyện với Anh Anh vẫn tốt hơn!"

Ngay cả tiếng lão ngô đồng cũng từ ngoài cửa sổ truyền đến: "Như vậy thật sự rất tốt."

Tô Anh xoa xoa cái mũi, trong lòng ấm dào dạt, mi mắt cong cong.

- --

Thời gian sau đó, Tô Anh càng thường đến các loại chợ hoa hơn, chỉ cần có loại hoa mới ở chợ, là có thể thấy bóng dáng cô. Tuy rằng mỗi một lần đi cô đều không mua nhiều hoa lắm, nhưng luôn chọn loại có chất lượng, nở rộ kiều diễm ướt át.

Có khi Khương Triết thấy cô thích cũng sẽ đưa đến cho cô một ít hoa, hiện giờ tiệm hoa đã sắp không chứa hết được, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi ý chúng nó, nếu muốn đi vào trong núi, cô sẽ mang chúng nó đi tham quan, muốn trở về thì trở về, tuy rằng chạy qua lại hai bên có chút phiền toái nhưng vui vẻ là được rồi.

Kể từ đó, một mình cô cũng tự sống đến vô cùng náo nhiệt, hứng thú.

Cũng khó trách Khương Triết luôn gọi cô là bé ngốc, cô quá dễ dàng thỏa mãn, chút chuyện nhỏ cũng có thể vui vẻ đến nửa ngày.

Trong mắt người ngoài nhìn thấy chuyện của cô chỉ là chuyện nhỏ, ít nhất so với mấy người Khương Triết, thật sự không đáng là gì.

Cuộc sống trồng hoa chăm cây của Tô Anh vẫn không có thay đổi đặc biệt gì, thẳng đến có một ngày, có một người đàn ông thoạt nhìn cao gầy, làn da ngăm đen xuất hiện ở trong tiệm của cô.

Cô chần chờ: "... Là cậu sao?"

Khác với ngày đó ở phòng giam trong sơn động, giờ phút này nhìn ông rất sạch sẽ, không có ngụy trang, thật sự chính là một người đàn ông thành thật bình thường mà thôi. Ngoại trừ bởi vì phơi nắng nhiều nên màu da ngăm đen, giữa mày mơ hồ còn có chút giống với bóng dáng mẹ Hoắc Như của cô.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận