Tổng Tài Sợ Vợ - Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
Chương trước- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ tựa như không
- Chương 2: Diễn Quân bị bắt đi
- Chương 3: Khó có thể trốn chạy
- Chương 4: Diễn Quân bỏ trốn không thành
- Chương 5: Tình nguyện ở lại
- Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
- Chương 7: Một cô gái nhỏ cũng biết tức giận
- Chương 8: Nụ hôn bị ép buộc
- Chương 9: Bị vợ tương lai chọc phá
- Chương 10: Xem anh như trai bao
- Chương 11: Ngẩn người trước mỹ nhân
- Chương 12: Không dám chọc giận vợ tương lai
- Chương 13: Diễn Quân tự lấy đá đập chân
- Chương 14: Rung động
- Chương 15: Mộ Thuần bị hạ thuốc
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: Diễn Quân ngốc nghếch
- Chương 18: H nhẹ thôi nhé các bé (1)
- Chương 19: Cuộc yêu nồng thắm
- Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
- Chương 21: Gặp lại bạn cũ
- Chương 22: Mộ Thuần nổi giận
- Chương 23: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 24: Chạm mặt kẻ đáng ghét
- Chương 25: Chạm mặt
- Chương 26: Ai là bạch nguyệt quang của anh
- Chương 27: Mộ Thuần mất tích
- Chương 28: Trốn chạy
- Chương 29: Tai nạn hy hữu
- Chương 30: Lạc giữa rừng nhiệt đới
- Chương 31: Sinh tồn
- Chương 32: Mộ tiểu thư có ước mơ độc lạ và sợ người khác biết
- Chương 33: Diễn Quân gặp tai nạn
- Chương 34: Bị sói hoang tấn công
- Chương 35: Đuổi cùng giết tận
- Chương 36: Mộ Thuần bị sát hại
- Chương 37: Mộ Thuần tỉnh lại
- Chương 38: Được cứu khỏi rừng mưa nhiệt đới
- Chương 39: Diễn Quân không biết Mộ Thuần là ai
- Chương 40: Được trở về nhà
- Chương 41: Câu dẫn chồng sắp cưới, có gì phải xấu hổ
- Chương 42: Chạm mặt
- Chương 43: Muốn được làm việc
- Chương 44: Mộ Thuần thật sự tức giận
- Chương 45: Tiệc rượu
- Chương 46: Ông cụ Diễn tức giận vì sợ mất cháu dâu
- Chương 47: Âm mưu tranh giành quyền lực
- Chương 48: Sự trợ giúp của Mộ Thuần
- Chương 49: Diễn Quân quyết tìm ra sự thật
- Chương 50: Muốn mời cơm Mộ Thuần nào có dễ
- Chương 51: Làm ơn mắc oán
- Chương 52: Mùi hương quen thuộc
- Chương 53: Mộ Thuần không muốn gặp mặt Diễn Quân
- Chương 54: Nỗi buồn của Diễn Quân
- Chương 55: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 56: Bị bắt cóc
- Chương 57: Chạy thoát
- Chương 58: Cùng vượt qua nguy hiểm
- Chương 59: Nói chuyện nhiều với Diễn Quân chỉ sợ IQ bị giảm mạnh
- Chương 60: Có tin tức của Tào Anh
- Chương 61: Tìm được người để thử bom
- Chương 62: Đưa tình địch đến Tiểu Nam Quốc
- Chương 63: Diễn Quân nhớ lại
- Chương 64: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 65: Tìm gặp Tào Anh
- Chương 66: Diễn Quân bị bắt nạt
- Chương 67: Mộ lão gia rất hiểu con gái
- Chương 68: Bỏ rơi Mộ lão gia
- Chương 69: Diễn Quân mất tích trong ngày cưới
- Chương 70: Diễn Quân bị lưu lạc
- Chương 71: Tìm cách liên lạc với người nhà
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tổng Tài Sợ Vợ
Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
Diễn Quân dậy sớm, vì hôm nay Diễn thị còn có cuộc họp quan trọng.
Tắm rửa xong quay lại giường, mặt mày Diễn Quân xám xịt khi thấy tấm ga giường loang lổ những vệt máu, nhìn người phụ nữ nằm trên giường...toàn thân không là vết xanh cũng là vết tím, lòng anh vô cùng xót xa, nắn nhẹ đầu mày "đêm qua mình đã làm gì Thuần nhi vậy chứ !"
Reng...
"Alo !"
'Nhị thiếu gia, cậu còn không trở về là sẽ bị trễ giờ họp'.
"Biết rồi !"
Diễn Quân kéo tấm chăn đắp lên người cô, còn không quên hôn nhẹ lên trán cô rồi mới dứt khoát rời đi.
……………………
Đến đầu giờ chiều !
Mộ Thuần vươn vai, cô đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai, định bước xuống giường thì than ôi toàn thân đau nhức rã rời.
Nhìn vào tấm ga giường, cô khẽ nhíu mày khi thấy toàn những vệt máu.
Reng...
Nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ Diễn Quân, mặt cô bỗng dưng lại ửng đỏ, cô chậm rãi bấm nghe "alô !"
"Bảo bối à, em đã dậy chưa ?"
Mộ Thuần nheo mắt "tên Diễn Quân này lấy đâu ra cái biệt danh thấy ớn lạnh vậy chứ".
"Alo..."
- Dạ em nghe !
"Anh đến đón em đi ăn nhé bảo bối !"
Mộ Thuần nuốt nước bọt cái ực ''Dạ !''
Cô xuống giường đi vào phòng tắm, cô muốn tắm rửa. Phải lần theo bức tường mới đi nổi, đôi chân bủn rủn rã rời, phía dưới của cô lại đau rát, khiến cho cô phải hít hà mấy hơi.
Cô xả đầy bồn nước ấm rồi nhỏ vào vài giọt tinh dầu, sau đó nằm trầm mình thư giãn.
Nghĩ đến việc đêm qua cô bị hạ thuốc, lòng cô lạnh đi "dám làm ra việc này lên người của Mộ Thuần sao ? Còn chưa biết chữ chết viết như thế nào mà !"
Cô cầm máy lên bấm gọi cho thuộc hạ thân cận của mình...
Vừa nối máy, đầu dây bên kia liền xuất hiện một giọng nói trầm đục của Dịch Phong Càn "alô...cô sao rồi tiểu thư ?"
- Ba tôi có nhà không ?
*Ông chủ ở Mộ thị, thưa tiểu thư !
- Anh tra giúp tôi...đêm qua kẻ nào đã tính kế trên người tôi.
*Ông chủ đã cho người điều tra rồi tiểu thư.
Mộ Thuần nhớ loáng thoáng là đêm qua ngoài Diễn Quân ra thì còn có một người đàn ông khác từng tiếp xúc với cô.
- Anh nói đi !
*Thưa tiểu thư, người đưa cô rời khỏi nhà họ Diễn là Lục thiếu gia, cậu ta đưa tiểu thư về nhà họ Lục. Là Diễn nhị thiếu gia đã đến Lục gia để đưa cô đi.
- Lục thiếu gia sao ?
*Đúng vậy tiểu thư !
- Hắn ta là người đã hạ thuốc tôi sao ?
*Người hạ thuốc không phải Lục thiếu gia, mà là một người khác, chúng tôi vẫn đang điều tra.
Cạch...
Nhìn Diễn Quân đứng trước cửa phòng, Mộ Thuần ngượng ngùng chuyển tầm nhìn.
Thấy cô đang quấn tấm chăn to trên người, Diễn Quân mỉm cười "phong cách thời trang của Mộ tiểu thư hôm nay độc lạ quá nhỉ !"
Cô nheo mắt nhưng không lên tiếng !
Diễn Quân đặt vài cái túi xuống giường.
Cô liếc mắt nhìn vào thì thấy là quần áo, giày dép, cô thầm cười !
"Em thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài ăn, đã gần hai giờ chiều rồi".
Mộ Thuần mỉm cười "đợi em một lúc".
Diễn Quân cầm lấy chiếc váy từ trong túi ra "để anh giúp em"
Mộ Thuần ngượng ngùng quay mặt đi "để em tự mặc".
Diễn Quân đưa cho cô bộ đồ lót "nội y này không biết có vừa em không, anh nhắm chừng mà chọn đại".
Mộ Thuần đen mặt "Diễn Quân anh còn có thể lưu manh hơn nữa không ?"
"Ngại gì, còn có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy đâu, hơn nữa thì chúng ta cũng sắp kết hôn rồi !"
- Diễn Quân, anh là tên đại lưu manh !
"Không phải em rất yêu tên đại lưu manh như anh sao ?"
Mộ Thuần há hốc mồm "ai thèm yêu anh !"
"Được rồi, Thuần nhi không hề yêu anh"
Mộ Thuần lườm Diễn Quân một ánh sắc lạnh.
"Ngoan chút nào, anh giúp em mặc váy vào !"
Chiếc váy anh mua cho cô rất đẹp, đúng màu xanh biển mà cô thích, kiểu váy nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại được may từ loại vải tốt nhất, rất mềm mại.
Anh đỡ cô đến trước gương.
Nhìn mình trong gương, cô hài lòng mỉm cười !
"Em có thích không ?"
Mộ Thuần gật đầu "em rất thích !"
Diễn Quân đặt đôi giày cao gót xuống và nhẹ nhàng đi vào giúp cô.
Mộ Thuần thoáng kinh ngạc "đây...đây là sự chăm sóc của Diễn nhị thiếu gia cao ngạo nhất Hoa Hạ đó sao ? Mình thật sự được rửa mắt rồi".
Diễn Quân bế cô lên đi thẳng xuống sảnh lớn khách sạn. Mặc kệ bao nhiêu ánh nhìn.
Cô lễ tân há hốc mồm !
//Kính chào quý khách !
Diễn Quân lạnh lùng lên tiếng "tôi trả phòng".
//Dạ...
Thấy cô lễ tân nhìn Diễn Quân bằng ánh mắt cháy bỏng thèm thuồng, Mộ Thuần liếc nhìn cô lễ tân. Khiến cô lễ tân bối rối di chuyển ánh nhìn.
Diễn Quân như đã cảm nhận được điều đó, anh khẽ cong môi.
Mộ Thuần ngoan ngoãn nằm yên trong lồng ngực anh, như bé mèo con, thỉnh thoảng cô cạ cạ má mình vào ngực anh, khiến anh nhột nhột.
Đặt cô ngồi vào xe, anh giúp cô thắt dây an toàn.
Mọi sự quan tâm chăm sóc anh dành cho cô đều xuất phát từ trái tim chân thành của anh. Và cô đã cảm nhận được điều đó.
Mộ Thuần cười tươi rói "cảm ơn ông xã !"
Diễn Quân kinh ngạc hỏi lại "Thuần nhi vừa gọi anh là gì ?"
Mộ Thuần nhướn mày "Ông xã !"
"Anh muốn được nghe lại"
- Ông xã !
Diễn Quân nở nụ cười tươi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười một cách công khai, nụ cười đẹp đến mê hồn.
"Có phải anh rất đẹp trai không ?"
- Hừ...
Tắm rửa xong quay lại giường, mặt mày Diễn Quân xám xịt khi thấy tấm ga giường loang lổ những vệt máu, nhìn người phụ nữ nằm trên giường...toàn thân không là vết xanh cũng là vết tím, lòng anh vô cùng xót xa, nắn nhẹ đầu mày "đêm qua mình đã làm gì Thuần nhi vậy chứ !"
Reng...
"Alo !"
'Nhị thiếu gia, cậu còn không trở về là sẽ bị trễ giờ họp'.
"Biết rồi !"
Diễn Quân kéo tấm chăn đắp lên người cô, còn không quên hôn nhẹ lên trán cô rồi mới dứt khoát rời đi.
……………………
Đến đầu giờ chiều !
Mộ Thuần vươn vai, cô đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai, định bước xuống giường thì than ôi toàn thân đau nhức rã rời.
Nhìn vào tấm ga giường, cô khẽ nhíu mày khi thấy toàn những vệt máu.
Reng...
Nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ Diễn Quân, mặt cô bỗng dưng lại ửng đỏ, cô chậm rãi bấm nghe "alô !"
"Bảo bối à, em đã dậy chưa ?"
Mộ Thuần nheo mắt "tên Diễn Quân này lấy đâu ra cái biệt danh thấy ớn lạnh vậy chứ".
"Alo..."
- Dạ em nghe !
"Anh đến đón em đi ăn nhé bảo bối !"
Mộ Thuần nuốt nước bọt cái ực ''Dạ !''
Cô xuống giường đi vào phòng tắm, cô muốn tắm rửa. Phải lần theo bức tường mới đi nổi, đôi chân bủn rủn rã rời, phía dưới của cô lại đau rát, khiến cho cô phải hít hà mấy hơi.
Cô xả đầy bồn nước ấm rồi nhỏ vào vài giọt tinh dầu, sau đó nằm trầm mình thư giãn.
Nghĩ đến việc đêm qua cô bị hạ thuốc, lòng cô lạnh đi "dám làm ra việc này lên người của Mộ Thuần sao ? Còn chưa biết chữ chết viết như thế nào mà !"
Cô cầm máy lên bấm gọi cho thuộc hạ thân cận của mình...
Vừa nối máy, đầu dây bên kia liền xuất hiện một giọng nói trầm đục của Dịch Phong Càn "alô...cô sao rồi tiểu thư ?"
- Ba tôi có nhà không ?
*Ông chủ ở Mộ thị, thưa tiểu thư !
- Anh tra giúp tôi...đêm qua kẻ nào đã tính kế trên người tôi.
*Ông chủ đã cho người điều tra rồi tiểu thư.
Mộ Thuần nhớ loáng thoáng là đêm qua ngoài Diễn Quân ra thì còn có một người đàn ông khác từng tiếp xúc với cô.
- Anh nói đi !
*Thưa tiểu thư, người đưa cô rời khỏi nhà họ Diễn là Lục thiếu gia, cậu ta đưa tiểu thư về nhà họ Lục. Là Diễn nhị thiếu gia đã đến Lục gia để đưa cô đi.
- Lục thiếu gia sao ?
*Đúng vậy tiểu thư !
- Hắn ta là người đã hạ thuốc tôi sao ?
*Người hạ thuốc không phải Lục thiếu gia, mà là một người khác, chúng tôi vẫn đang điều tra.
Cạch...
Nhìn Diễn Quân đứng trước cửa phòng, Mộ Thuần ngượng ngùng chuyển tầm nhìn.
Thấy cô đang quấn tấm chăn to trên người, Diễn Quân mỉm cười "phong cách thời trang của Mộ tiểu thư hôm nay độc lạ quá nhỉ !"
Cô nheo mắt nhưng không lên tiếng !
Diễn Quân đặt vài cái túi xuống giường.
Cô liếc mắt nhìn vào thì thấy là quần áo, giày dép, cô thầm cười !
"Em thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài ăn, đã gần hai giờ chiều rồi".
Mộ Thuần mỉm cười "đợi em một lúc".
Diễn Quân cầm lấy chiếc váy từ trong túi ra "để anh giúp em"
Mộ Thuần ngượng ngùng quay mặt đi "để em tự mặc".
Diễn Quân đưa cho cô bộ đồ lót "nội y này không biết có vừa em không, anh nhắm chừng mà chọn đại".
Mộ Thuần đen mặt "Diễn Quân anh còn có thể lưu manh hơn nữa không ?"
"Ngại gì, còn có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy đâu, hơn nữa thì chúng ta cũng sắp kết hôn rồi !"
- Diễn Quân, anh là tên đại lưu manh !
"Không phải em rất yêu tên đại lưu manh như anh sao ?"
Mộ Thuần há hốc mồm "ai thèm yêu anh !"
"Được rồi, Thuần nhi không hề yêu anh"
Mộ Thuần lườm Diễn Quân một ánh sắc lạnh.
"Ngoan chút nào, anh giúp em mặc váy vào !"
Chiếc váy anh mua cho cô rất đẹp, đúng màu xanh biển mà cô thích, kiểu váy nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại được may từ loại vải tốt nhất, rất mềm mại.
Anh đỡ cô đến trước gương.
Nhìn mình trong gương, cô hài lòng mỉm cười !
"Em có thích không ?"
Mộ Thuần gật đầu "em rất thích !"
Diễn Quân đặt đôi giày cao gót xuống và nhẹ nhàng đi vào giúp cô.
Mộ Thuần thoáng kinh ngạc "đây...đây là sự chăm sóc của Diễn nhị thiếu gia cao ngạo nhất Hoa Hạ đó sao ? Mình thật sự được rửa mắt rồi".
Diễn Quân bế cô lên đi thẳng xuống sảnh lớn khách sạn. Mặc kệ bao nhiêu ánh nhìn.
Cô lễ tân há hốc mồm !
//Kính chào quý khách !
Diễn Quân lạnh lùng lên tiếng "tôi trả phòng".
//Dạ...
Thấy cô lễ tân nhìn Diễn Quân bằng ánh mắt cháy bỏng thèm thuồng, Mộ Thuần liếc nhìn cô lễ tân. Khiến cô lễ tân bối rối di chuyển ánh nhìn.
Diễn Quân như đã cảm nhận được điều đó, anh khẽ cong môi.
Mộ Thuần ngoan ngoãn nằm yên trong lồng ngực anh, như bé mèo con, thỉnh thoảng cô cạ cạ má mình vào ngực anh, khiến anh nhột nhột.
Đặt cô ngồi vào xe, anh giúp cô thắt dây an toàn.
Mọi sự quan tâm chăm sóc anh dành cho cô đều xuất phát từ trái tim chân thành của anh. Và cô đã cảm nhận được điều đó.
Mộ Thuần cười tươi rói "cảm ơn ông xã !"
Diễn Quân kinh ngạc hỏi lại "Thuần nhi vừa gọi anh là gì ?"
Mộ Thuần nhướn mày "Ông xã !"
"Anh muốn được nghe lại"
- Ông xã !
Diễn Quân nở nụ cười tươi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười một cách công khai, nụ cười đẹp đến mê hồn.
"Có phải anh rất đẹp trai không ?"
- Hừ...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ tựa như không
- Chương 2: Diễn Quân bị bắt đi
- Chương 3: Khó có thể trốn chạy
- Chương 4: Diễn Quân bỏ trốn không thành
- Chương 5: Tình nguyện ở lại
- Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
- Chương 7: Một cô gái nhỏ cũng biết tức giận
- Chương 8: Nụ hôn bị ép buộc
- Chương 9: Bị vợ tương lai chọc phá
- Chương 10: Xem anh như trai bao
- Chương 11: Ngẩn người trước mỹ nhân
- Chương 12: Không dám chọc giận vợ tương lai
- Chương 13: Diễn Quân tự lấy đá đập chân
- Chương 14: Rung động
- Chương 15: Mộ Thuần bị hạ thuốc
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: Diễn Quân ngốc nghếch
- Chương 18: H nhẹ thôi nhé các bé (1)
- Chương 19: Cuộc yêu nồng thắm
- Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
- Chương 21: Gặp lại bạn cũ
- Chương 22: Mộ Thuần nổi giận
- Chương 23: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 24: Chạm mặt kẻ đáng ghét
- Chương 25: Chạm mặt
- Chương 26: Ai là bạch nguyệt quang của anh
- Chương 27: Mộ Thuần mất tích
- Chương 28: Trốn chạy
- Chương 29: Tai nạn hy hữu
- Chương 30: Lạc giữa rừng nhiệt đới
- Chương 31: Sinh tồn
- Chương 32: Mộ tiểu thư có ước mơ độc lạ và sợ người khác biết
- Chương 33: Diễn Quân gặp tai nạn
- Chương 34: Bị sói hoang tấn công
- Chương 35: Đuổi cùng giết tận
- Chương 36: Mộ Thuần bị sát hại
- Chương 37: Mộ Thuần tỉnh lại
- Chương 38: Được cứu khỏi rừng mưa nhiệt đới
- Chương 39: Diễn Quân không biết Mộ Thuần là ai
- Chương 40: Được trở về nhà
- Chương 41: Câu dẫn chồng sắp cưới, có gì phải xấu hổ
- Chương 42: Chạm mặt
- Chương 43: Muốn được làm việc
- Chương 44: Mộ Thuần thật sự tức giận
- Chương 45: Tiệc rượu
- Chương 46: Ông cụ Diễn tức giận vì sợ mất cháu dâu
- Chương 47: Âm mưu tranh giành quyền lực
- Chương 48: Sự trợ giúp của Mộ Thuần
- Chương 49: Diễn Quân quyết tìm ra sự thật
- Chương 50: Muốn mời cơm Mộ Thuần nào có dễ
- Chương 51: Làm ơn mắc oán
- Chương 52: Mùi hương quen thuộc
- Chương 53: Mộ Thuần không muốn gặp mặt Diễn Quân
- Chương 54: Nỗi buồn của Diễn Quân
- Chương 55: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 56: Bị bắt cóc
- Chương 57: Chạy thoát
- Chương 58: Cùng vượt qua nguy hiểm
- Chương 59: Nói chuyện nhiều với Diễn Quân chỉ sợ IQ bị giảm mạnh
- Chương 60: Có tin tức của Tào Anh
- Chương 61: Tìm được người để thử bom
- Chương 62: Đưa tình địch đến Tiểu Nam Quốc
- Chương 63: Diễn Quân nhớ lại
- Chương 64: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 65: Tìm gặp Tào Anh
- Chương 66: Diễn Quân bị bắt nạt
- Chương 67: Mộ lão gia rất hiểu con gái
- Chương 68: Bỏ rơi Mộ lão gia
- Chương 69: Diễn Quân mất tích trong ngày cưới
- Chương 70: Diễn Quân bị lưu lạc
- Chương 71: Tìm cách liên lạc với người nhà
- bình luận