Tổng Tài Sợ Vợ - Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
Chương trước- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ tựa như không
- Chương 2: Diễn Quân bị bắt đi
- Chương 3: Khó có thể trốn chạy
- Chương 4: Diễn Quân bỏ trốn không thành
- Chương 5: Tình nguyện ở lại
- Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
- Chương 7: Một cô gái nhỏ cũng biết tức giận
- Chương 8: Nụ hôn bị ép buộc
- Chương 9: Bị vợ tương lai chọc phá
- Chương 10: Xem anh như trai bao
- Chương 11: Ngẩn người trước mỹ nhân
- Chương 12: Không dám chọc giận vợ tương lai
- Chương 13: Diễn Quân tự lấy đá đập chân
- Chương 14: Rung động
- Chương 15: Mộ Thuần bị hạ thuốc
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: Diễn Quân ngốc nghếch
- Chương 18: H nhẹ thôi nhé các bé (1)
- Chương 19: Cuộc yêu nồng thắm
- Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
- Chương 21: Gặp lại bạn cũ
- Chương 22: Mộ Thuần nổi giận
- Chương 23: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 24: Chạm mặt kẻ đáng ghét
- Chương 25: Chạm mặt
- Chương 26: Ai là bạch nguyệt quang của anh
- Chương 27: Mộ Thuần mất tích
- Chương 28: Trốn chạy
- Chương 29: Tai nạn hy hữu
- Chương 30: Lạc giữa rừng nhiệt đới
- Chương 31: Sinh tồn
- Chương 32: Mộ tiểu thư có ước mơ độc lạ và sợ người khác biết
- Chương 33: Diễn Quân gặp tai nạn
- Chương 34: Bị sói hoang tấn công
- Chương 35: Đuổi cùng giết tận
- Chương 36: Mộ Thuần bị sát hại
- Chương 37: Mộ Thuần tỉnh lại
- Chương 38: Được cứu khỏi rừng mưa nhiệt đới
- Chương 39: Diễn Quân không biết Mộ Thuần là ai
- Chương 40: Được trở về nhà
- Chương 41: Câu dẫn chồng sắp cưới, có gì phải xấu hổ
- Chương 42: Chạm mặt
- Chương 43: Muốn được làm việc
- Chương 44: Mộ Thuần thật sự tức giận
- Chương 45: Tiệc rượu
- Chương 46: Ông cụ Diễn tức giận vì sợ mất cháu dâu
- Chương 47: Âm mưu tranh giành quyền lực
- Chương 48: Sự trợ giúp của Mộ Thuần
- Chương 49: Diễn Quân quyết tìm ra sự thật
- Chương 50: Muốn mời cơm Mộ Thuần nào có dễ
- Chương 51: Làm ơn mắc oán
- Chương 52: Mùi hương quen thuộc
- Chương 53: Mộ Thuần không muốn gặp mặt Diễn Quân
- Chương 54: Nỗi buồn của Diễn Quân
- Chương 55: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 56: Bị bắt cóc
- Chương 57: Chạy thoát
- Chương 58: Cùng vượt qua nguy hiểm
- Chương 59: Nói chuyện nhiều với Diễn Quân chỉ sợ IQ bị giảm mạnh
- Chương 60: Có tin tức của Tào Anh
- Chương 61: Tìm được người để thử bom
- Chương 62: Đưa tình địch đến Tiểu Nam Quốc
- Chương 63: Diễn Quân nhớ lại
- Chương 64: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 65: Tìm gặp Tào Anh
- Chương 66: Diễn Quân bị bắt nạt
- Chương 67: Mộ lão gia rất hiểu con gái
- Chương 68: Bỏ rơi Mộ lão gia
- Chương 69: Diễn Quân mất tích trong ngày cưới
- Chương 70: Diễn Quân bị lưu lạc
- Chương 71: Tìm cách liên lạc với người nhà
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tổng Tài Sợ Vợ
Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
*Diễn nhị thiếu gia, tiểu thư chúng tôi mời người xuống nhà ăn sáng.
Diễn Quân lạnh lùng nhìn Tiểu Phương nhưng không lên tiếng, anh vớ lấy chiếc áo sơ mi trên móc khoác lên người.
Tiểu Phương hốt hoảng "lạnh...lạnh quá, người gì mà lạnh lùng đến mức đáng sợ vậy chứ !"
Sau khi hàng cúc áo sơ mi được cài chỉnh tề, anh bước ra cửa.
Tiểu Phương nhanh nhẹn chạy theo...
*Diễn nhị thiếu gia, chúng ta đi bên này.
Diễn Quân quan sát một lượt không gian thì giật mình "đây là gia tộc nào...sao lại uy nghi đến mức khiến cho người ta phải ngộp vậy chứ ?"
Diễn Quân lắc đầu "rộng lớn uy nghi đã đành, vệ sĩ có đến hàng trăm người".
Diễn Quân đi mỏi cả chân thì mới đến khu vực ăn uống. Thấy cô gái nhỏ đang ngồi chễm chệ giữa bàn ăn, anh nhanh chân đi về phía cô.
- Anh đến rồi à ! Ngồi đi.
Giờ phút này đây Diễn Quân mới thật sự nhìn rõ dung nhan cô gái nhỏ trước mặt mình, lòng thầm cảm thán "Cô ta không những xinh đẹp và ngạo mạn thôi đâu, trên người cô ta còn toát lên khí chất cao cao tại thượng như một nữ vương nữa !"
Thấy Diễn Quân đứng yên bất động như pho tượng, Mộ Thuần nhíu mày "anh sao vậy ?
"Ờ không sao !"
- Anh ngồi đi !
"Được !"
Hầu nữ bắt đầu lần lượt bê thức ăn đặt lên bàn ăn.
Diễn Quân nhíu mày "Ăn sáng thôi mà phô trương đến vậy sao ? Có đến hơn mười người dâng món ăn lên bàn, họ Diễn của mình còn chưa được như thế ! Cuối cùng thì đây là gia tộc nào đây ?"
Mộ Thuần khẽ cười "thức ăn trên bàn không hợp khẩu vị của anh sao ?"
Diễn Quân lắc đầu "làm gì có chuyện không hợp khẩu vị chứ !"
- Thế sao anh không động đũa ?
Diễn Quân khẽ cong môi cười, vành môi vẽ lên một đường cong rất hoàn mĩ rồi vội biến mất.
Nụ cười lướt qua vừa nhanh vừa kín đáo như làn gió nhưng Mộ Thuần vẫn phát hiện ra được "tên khốn họ Diễn này cười đẹp thật đấy".
- Anh cứ dùng tự nhiên dùng ngại.
Diễn Quân gật đầu !
Mộ Thuần đứng lên rời đi...
Diễn Quân khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô và khẽ hỏi "sao cô không ăn ?"
- Mất hứng ăn.
"Vì sao ?"
Mộ Thuần khựng bước nhưng không quay đầu lại nhìn anh, miệng nhả ra từng lời vàng ý ngọc "nhìn thấy anh tôi cụt hứng nên không muốn ăn nữa".
Diễn Quân lạnh mặt !
Vừa ngoáy đầu nhìn lại thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa, Diễn Quân đỡ trán "Cô gái này..."
Diễn Quân cũng gác đũa đứng lên, anh định trở về phòng thì có một thuộc hạ bước đến trước mặt anh...cung kính cúi đầu !
//Diễn nhị thiếu gia, xin mời đi theo chúng tôi.
Diễn Quân không có chút phản ứng gì, chỉ đi theo đám vệ sĩ.
Nhìn qua thì Diễn Quân cũng đoán ra được đám vệ sĩ này không đơn giản chỉ là những tên vệ sĩ bình thường, bọn họ đều là lính đánh thuê, thân thủ không tầm thường.
Diễn Quân vừa bước ra khỏi sảnh lớn của tòa lâu đài, anh còn chưa kịp quan sát xung quanh đã bị đám vệ sĩ đẩy vào xe, lòng anh vô cùng chua chát "Hừ...mình sống hai mươi lăm năm trên cõi đời, đây là lần đầu tiên mình chịu uất ức đến như vậy, phải chịu bất lực trước một cô gái nhỏ. Cơn giận này mình làm sao có thể nuốt trôi được !"
Một lúc sau xe dừng lại ở sân bay.
Diễn Quân nhíu mày "họ đưa mình đến sân bay làm gì chứ ?"
Vệ sĩ bịt kín mắt anh và hộ tống anh đi thêm một đoạn. Sau đó thì đưa anh lên máy bay.
Diễn Quân thầm đoán được "họ có cả máy bay riêng, vì sợ lộ thân phận nên mới cho bịt mắt mình".
Anh nghĩ đến những người có máy bay riêng "Nếu nói đến những người có máy bay riêng thì cũng không có nhiều lắm...đứng đầu là họ Mộ, xếp thứ hai là họ Diễn của mình, rồi họ Cố và vài gia tộc lớn khác, bên cạnh thì cũng có vài thương nhân giàu có khác".
"Cuối cùng thì là gia tộc nào đây ?"
………………
Khoảng 3 giờ sau thì Diễn Quân được đưa đến một vùng đảo nhỏ.
//Diễn thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi.
Diễn Quân bước xuống máy bay...trước mắt anh là một tòa lâu đài trên đảo vắng, xung quanh được vệ sĩ đứng canh gác. Anh cười khổ "họ lại khiến cho mình bất ngờ nữa rồi !"
Đi thêm một đoạn Diễn Quân nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên bãi biển trong bộ váy xanh biển, anh đứng nhìn thật lâu, anh nhớ lại lần trước gặp cô thì cô cũng mặc váy ngủ màu xanh biển "Cô ta rất thích màu xanh biển sao ? Nhìn cô ta cũng hợp với màu xanh biển lắm, vừa thanh lịch vừa nhẹ nhàng".
- Anh đến rồi !
"Thật ra cô là ai ?"
- Tôi là tôi.
Diễn Quân lạnh lùng nhìn cô, phản hồi lại anh cũng bằng sắc mặt lạnh lùng của cô.
- Đã đến rồi thì cùng ngồi ngắm biển đi.
Diễn Quân ngồi xuống bên cạnh cô. Cả hai im lặng ngồi nhìn ra biển...
Không biết đã qua bao lâu rồi nhưng cả hai vẫn im lặng không ai lên tiếng.
Một lúc sau đó rất lâu !
- Anh thấy nơi này thế nào ?
"Yên ả, thanh bình. Rất tốt cho những ai muốn tìm về sự yên tĩnh, muốn xa rời những xô bồ đấu đá ngoài kia".
- Anh có thích nơi này không ?
Diễn Quân lén liếc nhìn người con gái bên cạnh mình rồi buông ra một chữ "thích !"
Mộ Thuần cười tươi.
Nụ cười của cô như có cả trăm hoa đua nở, khiến Diễn Quân nhìn đến si mê.
Diễn Quân lạnh lùng nhìn Tiểu Phương nhưng không lên tiếng, anh vớ lấy chiếc áo sơ mi trên móc khoác lên người.
Tiểu Phương hốt hoảng "lạnh...lạnh quá, người gì mà lạnh lùng đến mức đáng sợ vậy chứ !"
Sau khi hàng cúc áo sơ mi được cài chỉnh tề, anh bước ra cửa.
Tiểu Phương nhanh nhẹn chạy theo...
*Diễn nhị thiếu gia, chúng ta đi bên này.
Diễn Quân quan sát một lượt không gian thì giật mình "đây là gia tộc nào...sao lại uy nghi đến mức khiến cho người ta phải ngộp vậy chứ ?"
Diễn Quân lắc đầu "rộng lớn uy nghi đã đành, vệ sĩ có đến hàng trăm người".
Diễn Quân đi mỏi cả chân thì mới đến khu vực ăn uống. Thấy cô gái nhỏ đang ngồi chễm chệ giữa bàn ăn, anh nhanh chân đi về phía cô.
- Anh đến rồi à ! Ngồi đi.
Giờ phút này đây Diễn Quân mới thật sự nhìn rõ dung nhan cô gái nhỏ trước mặt mình, lòng thầm cảm thán "Cô ta không những xinh đẹp và ngạo mạn thôi đâu, trên người cô ta còn toát lên khí chất cao cao tại thượng như một nữ vương nữa !"
Thấy Diễn Quân đứng yên bất động như pho tượng, Mộ Thuần nhíu mày "anh sao vậy ?
"Ờ không sao !"
- Anh ngồi đi !
"Được !"
Hầu nữ bắt đầu lần lượt bê thức ăn đặt lên bàn ăn.
Diễn Quân nhíu mày "Ăn sáng thôi mà phô trương đến vậy sao ? Có đến hơn mười người dâng món ăn lên bàn, họ Diễn của mình còn chưa được như thế ! Cuối cùng thì đây là gia tộc nào đây ?"
Mộ Thuần khẽ cười "thức ăn trên bàn không hợp khẩu vị của anh sao ?"
Diễn Quân lắc đầu "làm gì có chuyện không hợp khẩu vị chứ !"
- Thế sao anh không động đũa ?
Diễn Quân khẽ cong môi cười, vành môi vẽ lên một đường cong rất hoàn mĩ rồi vội biến mất.
Nụ cười lướt qua vừa nhanh vừa kín đáo như làn gió nhưng Mộ Thuần vẫn phát hiện ra được "tên khốn họ Diễn này cười đẹp thật đấy".
- Anh cứ dùng tự nhiên dùng ngại.
Diễn Quân gật đầu !
Mộ Thuần đứng lên rời đi...
Diễn Quân khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô và khẽ hỏi "sao cô không ăn ?"
- Mất hứng ăn.
"Vì sao ?"
Mộ Thuần khựng bước nhưng không quay đầu lại nhìn anh, miệng nhả ra từng lời vàng ý ngọc "nhìn thấy anh tôi cụt hứng nên không muốn ăn nữa".
Diễn Quân lạnh mặt !
Vừa ngoáy đầu nhìn lại thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa, Diễn Quân đỡ trán "Cô gái này..."
Diễn Quân cũng gác đũa đứng lên, anh định trở về phòng thì có một thuộc hạ bước đến trước mặt anh...cung kính cúi đầu !
//Diễn nhị thiếu gia, xin mời đi theo chúng tôi.
Diễn Quân không có chút phản ứng gì, chỉ đi theo đám vệ sĩ.
Nhìn qua thì Diễn Quân cũng đoán ra được đám vệ sĩ này không đơn giản chỉ là những tên vệ sĩ bình thường, bọn họ đều là lính đánh thuê, thân thủ không tầm thường.
Diễn Quân vừa bước ra khỏi sảnh lớn của tòa lâu đài, anh còn chưa kịp quan sát xung quanh đã bị đám vệ sĩ đẩy vào xe, lòng anh vô cùng chua chát "Hừ...mình sống hai mươi lăm năm trên cõi đời, đây là lần đầu tiên mình chịu uất ức đến như vậy, phải chịu bất lực trước một cô gái nhỏ. Cơn giận này mình làm sao có thể nuốt trôi được !"
Một lúc sau xe dừng lại ở sân bay.
Diễn Quân nhíu mày "họ đưa mình đến sân bay làm gì chứ ?"
Vệ sĩ bịt kín mắt anh và hộ tống anh đi thêm một đoạn. Sau đó thì đưa anh lên máy bay.
Diễn Quân thầm đoán được "họ có cả máy bay riêng, vì sợ lộ thân phận nên mới cho bịt mắt mình".
Anh nghĩ đến những người có máy bay riêng "Nếu nói đến những người có máy bay riêng thì cũng không có nhiều lắm...đứng đầu là họ Mộ, xếp thứ hai là họ Diễn của mình, rồi họ Cố và vài gia tộc lớn khác, bên cạnh thì cũng có vài thương nhân giàu có khác".
"Cuối cùng thì là gia tộc nào đây ?"
………………
Khoảng 3 giờ sau thì Diễn Quân được đưa đến một vùng đảo nhỏ.
//Diễn thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi.
Diễn Quân bước xuống máy bay...trước mắt anh là một tòa lâu đài trên đảo vắng, xung quanh được vệ sĩ đứng canh gác. Anh cười khổ "họ lại khiến cho mình bất ngờ nữa rồi !"
Đi thêm một đoạn Diễn Quân nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên bãi biển trong bộ váy xanh biển, anh đứng nhìn thật lâu, anh nhớ lại lần trước gặp cô thì cô cũng mặc váy ngủ màu xanh biển "Cô ta rất thích màu xanh biển sao ? Nhìn cô ta cũng hợp với màu xanh biển lắm, vừa thanh lịch vừa nhẹ nhàng".
- Anh đến rồi !
"Thật ra cô là ai ?"
- Tôi là tôi.
Diễn Quân lạnh lùng nhìn cô, phản hồi lại anh cũng bằng sắc mặt lạnh lùng của cô.
- Đã đến rồi thì cùng ngồi ngắm biển đi.
Diễn Quân ngồi xuống bên cạnh cô. Cả hai im lặng ngồi nhìn ra biển...
Không biết đã qua bao lâu rồi nhưng cả hai vẫn im lặng không ai lên tiếng.
Một lúc sau đó rất lâu !
- Anh thấy nơi này thế nào ?
"Yên ả, thanh bình. Rất tốt cho những ai muốn tìm về sự yên tĩnh, muốn xa rời những xô bồ đấu đá ngoài kia".
- Anh có thích nơi này không ?
Diễn Quân lén liếc nhìn người con gái bên cạnh mình rồi buông ra một chữ "thích !"
Mộ Thuần cười tươi.
Nụ cười của cô như có cả trăm hoa đua nở, khiến Diễn Quân nhìn đến si mê.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ tựa như không
- Chương 2: Diễn Quân bị bắt đi
- Chương 3: Khó có thể trốn chạy
- Chương 4: Diễn Quân bỏ trốn không thành
- Chương 5: Tình nguyện ở lại
- Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
- Chương 7: Một cô gái nhỏ cũng biết tức giận
- Chương 8: Nụ hôn bị ép buộc
- Chương 9: Bị vợ tương lai chọc phá
- Chương 10: Xem anh như trai bao
- Chương 11: Ngẩn người trước mỹ nhân
- Chương 12: Không dám chọc giận vợ tương lai
- Chương 13: Diễn Quân tự lấy đá đập chân
- Chương 14: Rung động
- Chương 15: Mộ Thuần bị hạ thuốc
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: Diễn Quân ngốc nghếch
- Chương 18: H nhẹ thôi nhé các bé (1)
- Chương 19: Cuộc yêu nồng thắm
- Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
- Chương 21: Gặp lại bạn cũ
- Chương 22: Mộ Thuần nổi giận
- Chương 23: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 24: Chạm mặt kẻ đáng ghét
- Chương 25: Chạm mặt
- Chương 26: Ai là bạch nguyệt quang của anh
- Chương 27: Mộ Thuần mất tích
- Chương 28: Trốn chạy
- Chương 29: Tai nạn hy hữu
- Chương 30: Lạc giữa rừng nhiệt đới
- Chương 31: Sinh tồn
- Chương 32: Mộ tiểu thư có ước mơ độc lạ và sợ người khác biết
- Chương 33: Diễn Quân gặp tai nạn
- Chương 34: Bị sói hoang tấn công
- Chương 35: Đuổi cùng giết tận
- Chương 36: Mộ Thuần bị sát hại
- Chương 37: Mộ Thuần tỉnh lại
- Chương 38: Được cứu khỏi rừng mưa nhiệt đới
- Chương 39: Diễn Quân không biết Mộ Thuần là ai
- Chương 40: Được trở về nhà
- Chương 41: Câu dẫn chồng sắp cưới, có gì phải xấu hổ
- Chương 42: Chạm mặt
- Chương 43: Muốn được làm việc
- Chương 44: Mộ Thuần thật sự tức giận
- Chương 45: Tiệc rượu
- Chương 46: Ông cụ Diễn tức giận vì sợ mất cháu dâu
- Chương 47: Âm mưu tranh giành quyền lực
- Chương 48: Sự trợ giúp của Mộ Thuần
- Chương 49: Diễn Quân quyết tìm ra sự thật
- Chương 50: Muốn mời cơm Mộ Thuần nào có dễ
- Chương 51: Làm ơn mắc oán
- Chương 52: Mùi hương quen thuộc
- Chương 53: Mộ Thuần không muốn gặp mặt Diễn Quân
- Chương 54: Nỗi buồn của Diễn Quân
- Chương 55: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 56: Bị bắt cóc
- Chương 57: Chạy thoát
- Chương 58: Cùng vượt qua nguy hiểm
- Chương 59: Nói chuyện nhiều với Diễn Quân chỉ sợ IQ bị giảm mạnh
- Chương 60: Có tin tức của Tào Anh
- Chương 61: Tìm được người để thử bom
- Chương 62: Đưa tình địch đến Tiểu Nam Quốc
- Chương 63: Diễn Quân nhớ lại
- Chương 64: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 65: Tìm gặp Tào Anh
- Chương 66: Diễn Quân bị bắt nạt
- Chương 67: Mộ lão gia rất hiểu con gái
- Chương 68: Bỏ rơi Mộ lão gia
- Chương 69: Diễn Quân mất tích trong ngày cưới
- Chương 70: Diễn Quân bị lưu lạc
- Chương 71: Tìm cách liên lạc với người nhà
- bình luận