Tổng Tài Sợ Vợ - Chương 40: Được trở về nhà
Chương trước- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ tựa như không
- Chương 2: Diễn Quân bị bắt đi
- Chương 3: Khó có thể trốn chạy
- Chương 4: Diễn Quân bỏ trốn không thành
- Chương 5: Tình nguyện ở lại
- Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
- Chương 7: Một cô gái nhỏ cũng biết tức giận
- Chương 8: Nụ hôn bị ép buộc
- Chương 9: Bị vợ tương lai chọc phá
- Chương 10: Xem anh như trai bao
- Chương 11: Ngẩn người trước mỹ nhân
- Chương 12: Không dám chọc giận vợ tương lai
- Chương 13: Diễn Quân tự lấy đá đập chân
- Chương 14: Rung động
- Chương 15: Mộ Thuần bị hạ thuốc
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: Diễn Quân ngốc nghếch
- Chương 18: H nhẹ thôi nhé các bé (1)
- Chương 19: Cuộc yêu nồng thắm
- Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
- Chương 21: Gặp lại bạn cũ
- Chương 22: Mộ Thuần nổi giận
- Chương 23: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 24: Chạm mặt kẻ đáng ghét
- Chương 25: Chạm mặt
- Chương 26: Ai là bạch nguyệt quang của anh
- Chương 27: Mộ Thuần mất tích
- Chương 28: Trốn chạy
- Chương 29: Tai nạn hy hữu
- Chương 30: Lạc giữa rừng nhiệt đới
- Chương 31: Sinh tồn
- Chương 32: Mộ tiểu thư có ước mơ độc lạ và sợ người khác biết
- Chương 33: Diễn Quân gặp tai nạn
- Chương 34: Bị sói hoang tấn công
- Chương 35: Đuổi cùng giết tận
- Chương 36: Mộ Thuần bị sát hại
- Chương 37: Mộ Thuần tỉnh lại
- Chương 38: Được cứu khỏi rừng mưa nhiệt đới
- Chương 39: Diễn Quân không biết Mộ Thuần là ai
- Chương 40: Được trở về nhà
- Chương 41: Câu dẫn chồng sắp cưới, có gì phải xấu hổ
- Chương 42: Chạm mặt
- Chương 43: Muốn được làm việc
- Chương 44: Mộ Thuần thật sự tức giận
- Chương 45: Tiệc rượu
- Chương 46: Ông cụ Diễn tức giận vì sợ mất cháu dâu
- Chương 47: Âm mưu tranh giành quyền lực
- Chương 48: Sự trợ giúp của Mộ Thuần
- Chương 49: Diễn Quân quyết tìm ra sự thật
- Chương 50: Muốn mời cơm Mộ Thuần nào có dễ
- Chương 51: Làm ơn mắc oán
- Chương 52: Mùi hương quen thuộc
- Chương 53: Mộ Thuần không muốn gặp mặt Diễn Quân
- Chương 54: Nỗi buồn của Diễn Quân
- Chương 55: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 56: Bị bắt cóc
- Chương 57: Chạy thoát
- Chương 58: Cùng vượt qua nguy hiểm
- Chương 59: Nói chuyện nhiều với Diễn Quân chỉ sợ IQ bị giảm mạnh
- Chương 60: Có tin tức của Tào Anh
- Chương 61: Tìm được người để thử bom
- Chương 62: Đưa tình địch đến Tiểu Nam Quốc
- Chương 63: Diễn Quân nhớ lại
- Chương 64: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 65: Tìm gặp Tào Anh
- Chương 66: Diễn Quân bị bắt nạt
- Chương 67: Mộ lão gia rất hiểu con gái
- Chương 68: Bỏ rơi Mộ lão gia
- Chương 69: Diễn Quân mất tích trong ngày cưới
- Chương 70: Diễn Quân bị lưu lạc
- Chương 71: Tìm cách liên lạc với người nhà
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tổng Tài Sợ Vợ
Chương 40: Được trở về nhà
Qua một tháng ròng rã đều trị, cuối cùng Mộ Thuần đã khỏi hẳn.
Hàn Trạch Đông, những ngày qua anh luôn bên cạnh chăm sóc Mộ Thuần.
'Thuần Thuần
- Hàn Đông, chúng ta không sao nữa rồi !
Hàn Trạch Đông mỉm cười "Thuần Thuần, xòe tay ra đi".
- Để làm gì ạ ?
Hàn Trạch Đông viết vào lòng bàn tay cô một dãy số "Em trở về thì nhớ gọi lại cho anh !"
- Được !
'Đừng quên !'
. Sẽ không.
Hàn Trạch Đông ôm chặt Mộ Thuần "và cũng đừng quên anh".
-
- Điều đó là đương nhiên !
'Được rồi, nhà họ Hàn đã cho người đến đón anh, hay là cùng về với anh, anh đưa em về Mộ gia.
- Không cần đâu, em liên lạc về Mộ gia. Ba sẽ cho người đến đón em.
'Được, vậy em cẩn thận nhé !'
- Em biết rồi, chúc anh đi đường bình an.
'U'm !'
Hàn Trạch Đông vừa rời khỏi, Lục Cảnh Hạo cũng muốn được đưa Mộ Thuần về Mộ gia, lúc đầu Mộ Thuần từ chối nhưng nghe Lục Cảnh Hạo bảo là tiện đường, nên đã đồng ý để anh đưa cô về.
Họ Lục bao đời làm chính trị, ba của Lục Cảnh Hạo đang là người đứng đầu cơ quan, anh trai của Lục Cảnh Hạo là Tổng thanh tra ở tòa thị chính.
*Cô Mộ, nhà cô ở đâu ?
-
Đến Thủ Đô rồi sao ?
*Ừm!
Nhìn con đường quen thuộc trước mắt mình, Mộ Thuần cười tươi "Anh đi hết đoạn đường này thì rẽ phải chạy thêm một đoạn, đến ngã tư rẽ trái là đến nhà tôi".
Lục Cảnh Hạo gật đầu và điềm tĩnh lái xe...
- Đến rồi, ở phía trước.
Lục Cảnh Hạo nhìn tòa lâu đài cổ phía trước mặt mình mà không khỏi ngạc nhiên "Cô là Mộ tiểu thư của Mộ gia giàu có nhất Thủ Đô sao ?"
Mộ Thuần cười hiền hoà "tôi không biết Mộ gia của tôi có phải giàu nhất hay không, nhưng phía trước là nhà của ba tôi".
Lục Cảnh Hạo phanh xe "vậy thì chúng ta cần phải làm rõ một vài vấn đề rồi Mộ tiểu thư".
Mộ Thuần khó hiểu nhìn Lục Cảnh Hạo "vấn đề cần làm rõ, đó là gì ?"
*Khoảng thời gian trước, hai nhà Lục Mộ có ý liên hôn. Sao Mộ tiểu thư lại từ chối mối hôn sự này ?
- Người đó là anh sao ?
'Đúng vậy
Mộ Thuần gật đầu "chuyện đó...tôi xin lỗi anh, tôi không thích hôn nhân sắp đặt, vã lại thì lần ra mắt ấy...anh là người vắng mặt".
*Tôi hiểu rồi.
Mộ Thuần quay mặt nhìn ra ngoài đường qua ô kính "tôi làm sao mà đồng ý kết hôn với người đã từ chối tôi".
*Tôi không từ chối cô, tôi là một trinh sát, công việc của tôi luôn luôn là như vậy. Tôi thậm chí là ở thao trường hoặc ở trong rừng rất thường xuyên.
- Anh nói vậy thì tôi hiểu rồi, trước đây đã trách lầm anh.
*Vậy nếu như lần đó chúng ta được gặp nhau, thì cô sẽ đồng ý chứ ?
- Đúng vậy, nếu như lúc đó tôi được gặp anh, cũng có thể là tôi đã đồng ý.
*Thế...nếu bây giờ tôi muốn cầu hôn với cô thì cô có đồng ý không ?
Không !
*Vì Hàn Trạch Đông sao ?
Không phải, vì tôi đã có người mình thích rồi. Trước đó, thời điểm hai nhà Lục Mộ nhiều lần nhắc đến việc liên hôn thì tôi hoàn toàn chưa có người mình thích.
*Vậy là do chính tôi đã làm lỡ mất một người.
- Không sao, rồi anh sẽ tìm được người mình yêu thương.
Lục Cảnh Hạo không nói gì, anh nhấn nhẹ chân ga. Lần hẹn gặp mặt ấy, hai gia đình sắp đặt cho anh gặp Mộ Thuần, vì có nhiệm vụ đột xuất, mà anh đã vắng mặt.
Lục Cảnh Hạo cười khổ "người đời nói thật không sai".
Mộ Thuần liếc nhìn Lục Cảnh Hạo "họ nói thế nào ?"
*Đôi khi lỗi hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm. Huống hồ chi lần đó tôi lại bị lạc giữa rừng Amazon, đừng nói là một lỗi hẹn chỉ một giờ...lần đó tôi và đồng đội đã phải ở lại rừng Amazon một tháng.
- Tất cả đều là duyên phận.
*Ừm!
- Lần này thì thật sự rất cảm ơn anh.
*Việc nên làm thôi.
- Đã đến nơi rồi, vào nhà cùng ăn bữa cơm.
*Vậy để bữa tối nhé ! Giờ tôi phải đến Tổng bộ.
- Được ! Vậy tối gặp.
*Tối tôi sẽ đến.
Lục Cảnh Hạo quay đầu xe rời đi...
Mộ Thuần nhìn theo một đoạn rồi mới vào nhà.
//Tiểu thư, tiểu thư về rồi....
Mộ lão gia đang uống trà, nghe con gái trở về, tách trà liền rơi xuống đất.
'Con gái của ba, con bình an trở về thật rồi ! Tạ ơn tổ tiên nhà họ Mộ
- Ba!
Mộ Thuần đáp thẳng vào lòng Mộ lão gia "ba"
'Không sao nữa rồi...tốt quá rồi !
Hàn Trạch Đông, những ngày qua anh luôn bên cạnh chăm sóc Mộ Thuần.
'Thuần Thuần
- Hàn Đông, chúng ta không sao nữa rồi !
Hàn Trạch Đông mỉm cười "Thuần Thuần, xòe tay ra đi".
- Để làm gì ạ ?
Hàn Trạch Đông viết vào lòng bàn tay cô một dãy số "Em trở về thì nhớ gọi lại cho anh !"
- Được !
'Đừng quên !'
. Sẽ không.
Hàn Trạch Đông ôm chặt Mộ Thuần "và cũng đừng quên anh".
-
- Điều đó là đương nhiên !
'Được rồi, nhà họ Hàn đã cho người đến đón anh, hay là cùng về với anh, anh đưa em về Mộ gia.
- Không cần đâu, em liên lạc về Mộ gia. Ba sẽ cho người đến đón em.
'Được, vậy em cẩn thận nhé !'
- Em biết rồi, chúc anh đi đường bình an.
'U'm !'
Hàn Trạch Đông vừa rời khỏi, Lục Cảnh Hạo cũng muốn được đưa Mộ Thuần về Mộ gia, lúc đầu Mộ Thuần từ chối nhưng nghe Lục Cảnh Hạo bảo là tiện đường, nên đã đồng ý để anh đưa cô về.
Họ Lục bao đời làm chính trị, ba của Lục Cảnh Hạo đang là người đứng đầu cơ quan, anh trai của Lục Cảnh Hạo là Tổng thanh tra ở tòa thị chính.
*Cô Mộ, nhà cô ở đâu ?
-
Đến Thủ Đô rồi sao ?
*Ừm!
Nhìn con đường quen thuộc trước mắt mình, Mộ Thuần cười tươi "Anh đi hết đoạn đường này thì rẽ phải chạy thêm một đoạn, đến ngã tư rẽ trái là đến nhà tôi".
Lục Cảnh Hạo gật đầu và điềm tĩnh lái xe...
- Đến rồi, ở phía trước.
Lục Cảnh Hạo nhìn tòa lâu đài cổ phía trước mặt mình mà không khỏi ngạc nhiên "Cô là Mộ tiểu thư của Mộ gia giàu có nhất Thủ Đô sao ?"
Mộ Thuần cười hiền hoà "tôi không biết Mộ gia của tôi có phải giàu nhất hay không, nhưng phía trước là nhà của ba tôi".
Lục Cảnh Hạo phanh xe "vậy thì chúng ta cần phải làm rõ một vài vấn đề rồi Mộ tiểu thư".
Mộ Thuần khó hiểu nhìn Lục Cảnh Hạo "vấn đề cần làm rõ, đó là gì ?"
*Khoảng thời gian trước, hai nhà Lục Mộ có ý liên hôn. Sao Mộ tiểu thư lại từ chối mối hôn sự này ?
- Người đó là anh sao ?
'Đúng vậy
Mộ Thuần gật đầu "chuyện đó...tôi xin lỗi anh, tôi không thích hôn nhân sắp đặt, vã lại thì lần ra mắt ấy...anh là người vắng mặt".
*Tôi hiểu rồi.
Mộ Thuần quay mặt nhìn ra ngoài đường qua ô kính "tôi làm sao mà đồng ý kết hôn với người đã từ chối tôi".
*Tôi không từ chối cô, tôi là một trinh sát, công việc của tôi luôn luôn là như vậy. Tôi thậm chí là ở thao trường hoặc ở trong rừng rất thường xuyên.
- Anh nói vậy thì tôi hiểu rồi, trước đây đã trách lầm anh.
*Vậy nếu như lần đó chúng ta được gặp nhau, thì cô sẽ đồng ý chứ ?
- Đúng vậy, nếu như lúc đó tôi được gặp anh, cũng có thể là tôi đã đồng ý.
*Thế...nếu bây giờ tôi muốn cầu hôn với cô thì cô có đồng ý không ?
Không !
*Vì Hàn Trạch Đông sao ?
Không phải, vì tôi đã có người mình thích rồi. Trước đó, thời điểm hai nhà Lục Mộ nhiều lần nhắc đến việc liên hôn thì tôi hoàn toàn chưa có người mình thích.
*Vậy là do chính tôi đã làm lỡ mất một người.
- Không sao, rồi anh sẽ tìm được người mình yêu thương.
Lục Cảnh Hạo không nói gì, anh nhấn nhẹ chân ga. Lần hẹn gặp mặt ấy, hai gia đình sắp đặt cho anh gặp Mộ Thuần, vì có nhiệm vụ đột xuất, mà anh đã vắng mặt.
Lục Cảnh Hạo cười khổ "người đời nói thật không sai".
Mộ Thuần liếc nhìn Lục Cảnh Hạo "họ nói thế nào ?"
*Đôi khi lỗi hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm. Huống hồ chi lần đó tôi lại bị lạc giữa rừng Amazon, đừng nói là một lỗi hẹn chỉ một giờ...lần đó tôi và đồng đội đã phải ở lại rừng Amazon một tháng.
- Tất cả đều là duyên phận.
*Ừm!
- Lần này thì thật sự rất cảm ơn anh.
*Việc nên làm thôi.
- Đã đến nơi rồi, vào nhà cùng ăn bữa cơm.
*Vậy để bữa tối nhé ! Giờ tôi phải đến Tổng bộ.
- Được ! Vậy tối gặp.
*Tối tôi sẽ đến.
Lục Cảnh Hạo quay đầu xe rời đi...
Mộ Thuần nhìn theo một đoạn rồi mới vào nhà.
//Tiểu thư, tiểu thư về rồi....
Mộ lão gia đang uống trà, nghe con gái trở về, tách trà liền rơi xuống đất.
'Con gái của ba, con bình an trở về thật rồi ! Tạ ơn tổ tiên nhà họ Mộ
- Ba!
Mộ Thuần đáp thẳng vào lòng Mộ lão gia "ba"
'Không sao nữa rồi...tốt quá rồi !
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ tựa như không
- Chương 2: Diễn Quân bị bắt đi
- Chương 3: Khó có thể trốn chạy
- Chương 4: Diễn Quân bỏ trốn không thành
- Chương 5: Tình nguyện ở lại
- Chương 6: Ngắm biển vắng cùng mỹ nhân
- Chương 7: Một cô gái nhỏ cũng biết tức giận
- Chương 8: Nụ hôn bị ép buộc
- Chương 9: Bị vợ tương lai chọc phá
- Chương 10: Xem anh như trai bao
- Chương 11: Ngẩn người trước mỹ nhân
- Chương 12: Không dám chọc giận vợ tương lai
- Chương 13: Diễn Quân tự lấy đá đập chân
- Chương 14: Rung động
- Chương 15: Mộ Thuần bị hạ thuốc
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: Diễn Quân ngốc nghếch
- Chương 18: H nhẹ thôi nhé các bé (1)
- Chương 19: Cuộc yêu nồng thắm
- Chương 20: Sự chăm sóc dịu dàng
- Chương 21: Gặp lại bạn cũ
- Chương 22: Mộ Thuần nổi giận
- Chương 23: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 24: Chạm mặt kẻ đáng ghét
- Chương 25: Chạm mặt
- Chương 26: Ai là bạch nguyệt quang của anh
- Chương 27: Mộ Thuần mất tích
- Chương 28: Trốn chạy
- Chương 29: Tai nạn hy hữu
- Chương 30: Lạc giữa rừng nhiệt đới
- Chương 31: Sinh tồn
- Chương 32: Mộ tiểu thư có ước mơ độc lạ và sợ người khác biết
- Chương 33: Diễn Quân gặp tai nạn
- Chương 34: Bị sói hoang tấn công
- Chương 35: Đuổi cùng giết tận
- Chương 36: Mộ Thuần bị sát hại
- Chương 37: Mộ Thuần tỉnh lại
- Chương 38: Được cứu khỏi rừng mưa nhiệt đới
- Chương 39: Diễn Quân không biết Mộ Thuần là ai
- Chương 40: Được trở về nhà
- Chương 41: Câu dẫn chồng sắp cưới, có gì phải xấu hổ
- Chương 42: Chạm mặt
- Chương 43: Muốn được làm việc
- Chương 44: Mộ Thuần thật sự tức giận
- Chương 45: Tiệc rượu
- Chương 46: Ông cụ Diễn tức giận vì sợ mất cháu dâu
- Chương 47: Âm mưu tranh giành quyền lực
- Chương 48: Sự trợ giúp của Mộ Thuần
- Chương 49: Diễn Quân quyết tìm ra sự thật
- Chương 50: Muốn mời cơm Mộ Thuần nào có dễ
- Chương 51: Làm ơn mắc oán
- Chương 52: Mùi hương quen thuộc
- Chương 53: Mộ Thuần không muốn gặp mặt Diễn Quân
- Chương 54: Nỗi buồn của Diễn Quân
- Chương 55: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 56: Bị bắt cóc
- Chương 57: Chạy thoát
- Chương 58: Cùng vượt qua nguy hiểm
- Chương 59: Nói chuyện nhiều với Diễn Quân chỉ sợ IQ bị giảm mạnh
- Chương 60: Có tin tức của Tào Anh
- Chương 61: Tìm được người để thử bom
- Chương 62: Đưa tình địch đến Tiểu Nam Quốc
- Chương 63: Diễn Quân nhớ lại
- Chương 64: Diễn Quân ghen tuông
- Chương 65: Tìm gặp Tào Anh
- Chương 66: Diễn Quân bị bắt nạt
- Chương 67: Mộ lão gia rất hiểu con gái
- Chương 68: Bỏ rơi Mộ lão gia
- Chương 69: Diễn Quân mất tích trong ngày cưới
- Chương 70: Diễn Quân bị lưu lạc
- Chương 71: Tìm cách liên lạc với người nhà
- bình luận