Thời điểm này cả khách sạn Thịnh Thế chỉ có bốn vị khách, tất cả đều ở tầng ba. Tối nay có ba nhân viên trực ban, bình thường quản lý sẽ tan làm lúc mười giờ, hôm nay kiểm tra sổ sách cho nên mới ở lại hơi muộn. Mấy chiếc camera ở tầng ba đổ xuống, bao quát cả hành lang, đều quay được hình ảnh lên xuống của ba nhân viên và khách. Nhưng tầng bốn và năm thì không ghi được hình ảnh có người bước lên. Tầm 12 giờ 10 phút, một mình quản lý lên tầng. Cho tới khi anh ta ngã xuống và tử vong, không có thêm bóng dáng của bất cứ ai.
– Em đã kiểm tra video giám sát rồi, không có dấu hiệu cắt ghép hoặc lặp lại hình ảnh, đây chính là bản gốc. – Hạ Lương ngồi trước máy tính, thành thạo thao tác tua nhanh và phát lại video – Từ đầu tới cuối trong đoạn video chỉ có một mình quản lý. Hung thủ không lên cầu thang thì lên sân thượng kiểu gì?
Một tay Sùng Trăn bám vai Hà Nguy, tay khác xoa mái đầu xù của Hạ Lương:
– Chẳng phải chú đã xem hơn năm trăm tập Conan sao? Phát huy trí tưởng tượng của chú đi nào thiếu niên mê hoạt hình.
– Là hơn bảy trăm tập! – Hạ Lương gãi gãi gáy – Sao mà so với Conan được, thủ đoạn gây án của hung thủ trong đó quá ảo, người bình thường không thể nghĩ ra. Nhưng nếu như không nhìn thấy người qua camera, em đoán hung thủ đã lên đó vào ban ngày và mai phục sẵn ở sân thượng. Hoặc trèo lên tường như người nhện í, sau đó lặng lẽ…
– Nghe có vẻ chẳng đáng tin chút nào, song quả thực có khả năng này. – Hà Nguy kéo tay Sùng Trăn trên vai mình xuống – Ông với Nhị Hồ dẫn theo người kiểm tra tường bên ngoài, giá điều hòa, lán che nắng, tìm được thứ gì có ích thì mang hết về đây.
– Còn có một khả năng khác! Xuống từ máy bay trực thăng! Quăng một chiếc thang dây xuống, wow, ngầu thực sự!
Sùng Trăn ngoắc cổ cậu trai trẻ cắt ngang ảo tưởng của cậu ta:
– Dẹp đi, dẹp đi. Chuyện này còn khó tin hơn cả bảy trăm tập hoạt hình, có thời gian thì xem lại camera, tìm kiếm xem có nhân vật nào đáng nghi hay không.
Hà Nguy nhìn chằm chằm màn hình, bỗng vươn ngón tay mảnh khảnh ra chỉ vào một khung hình. Trong khung hình ấy, quản lý ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm chiếc tủ đen trên tường. Sùng Trăn ngó vào xem:
– Đây là tủ điện áp, tôi đã nhìn thấy nó trên tầng.
– Tại sao đêm hôm quản lý của mọi người lại phải đi kiểm tra tủ điện áp? – Hà Nguy nghiêng đầu nhìn người bảo vệ thật thà đứng một bên.
Bảo vệ trả lời:
– Gần đây khách sạn của bọn tui thường xuyên bị nhảy Aptomat, tối nay lại bị thêm lần nữa. Quản lý kiểm kê sổ sách xong thì lên tầng xem tủ điện áp, tính ngày mai báo sửa.
Hà Nguy ấn xuống khung hình phía dưới, video tiếp tục phát, chỉ nhìn thấy quản lý mở tủ điện áp ra, nhưng chỉ xem một phút đã đóng vào. Nhìn tư thế của anh ta như đang chuẩn bị xuống tầng, bỗng anh ta đột ngột dừng bước, đi về phía cánh cửa sân thượng bao phủ bằng rỉ sắt.
– Vốn dĩ anh ta không định lên cầu thang, nhưng bị thứ gì đó thu hút. – Sùng Trăn xoa xoa những sợi râu lún phún dưới cằm – Nghe thấy có ai đó gọi tên anh ta chăng? Trong phim kinh dị đều có tình tiết này.
Hạ Lương rùng mình:
– Nếu em nghe thấy tiếng gọi tên mình mà không biết là ai, có chết em cũng sẽ không dám qua đó.
– Còn có khả năng là tiếng động lạ, muốn dụ người ta đi qua đó không hề khó. – Hà Nguy tiếp tục hỏi bảo vệ – Chỗ mọi người xuất hiện ma bao lâu rồi?
– Chừng nửa tháng, mỗi ngày cố định vào khoảng mười một giờ. Đèn cảm ứng vừa tắt thì ông lão kia xuất hiện.
– Tất cả mọi người đều nhìn thấy hả?
– Có mấy cô lao công chuyên ca ngày thì chưa thấy, Quỷ Môn Quan không mở vào ban ngày.
Vân Hiểu Hiểu đã nhắc trước anh bảo vệ này rất mê tín, chính là người đưa ra ý tưởng Quỷ Môn Quan mang người đi. Cũng chẳng trách được, khách sạn này xây dựng ở chỗ tương đối hẻo lánh, đi xuống dưới nữa toàn đồng ruộng. Những nhân công trong nhà ăn gần như đều là nông dân ở khu vực lân cận. Ở chốn thôn quê thường lưu truyền những câu chuyện về Hoàng Đại Tiên, Khiêu Đại Thần, cũng không có gì lạ hết.
– Tiểu Hạ, copy video theo dõi nửa tháng gần đây về.
Hạ Lương gật đầu, bắt đầu copy video. Sùng Trăn tìm Hồ Tùng Khải đi kiểm tra tường bên ngoài, Hà Nguy thì về sảnh chính khách sạn. Thấy anh bước vào, Vân Hiểu Hiểu đứng dậy giao cho anh những thông tin cơ bản của người chết.
“Trần Lôi, nam, ba mươi tư tuổi, đã kết hôn, có một con gái bốn tuổi. Nhà nằm trong thôn họ Trần cách khách sạn chừng hai kilomet. – Vân Hiểu Hiểu giở ghi chép trong tay sang một trang khác – Anh ta là quản lý và kế toán của khách sạn này, có quan hệ họ hàng với ông chủ. Ông chủ không hay đến đây, tất cả đều do Trần Lôi quản lý.
– Đã gọi điện thoại liên lạc với người nhà chưa?
– Vừa xảy ra chuyện đã có người báo với vợ anh ta rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tới. Lái xe từ thôn họ Trần đến đây cũng không mất tới ba phút, đi bộ cũng chỉ mất mười lăm phút thôi.
Vừa dứt lời, tiếng khóc của phụ nữ chợt vang lên ngoài sân, chị ta vừa khóc vừa gọi tên của Trần Lôi. Hà Nguy và Vân Hiểu Hiểu đi qua đó, chỉ nhìn thấy vợ Trần Lôi gục trên tấm vải trắng phủ thi thể khóc lóc thảm thiết. Cô bé con gái đứng bên cạnh buồn ngủ rũ mi. Có lẽ còn chưa hiểu bản thân đã mất đi bố, cô bé chỉ nghiêng đầu nhìn tấm vải trắng đến ngây người.
– Anh đi rồi em với con biết làm sao đây! Còn cả bố mẹ anh nữa, ai sẽ dưỡng lão bọn họ!…
Người phụ nữ khóc nức nở, cảnh sát đứng bên cạnh không nỡ nhìn, khuyên chị ta bớt đau lòng. Chuyện người thân qua đời luôn khiến tâm trạng người ta buồn theo, Vân Hiểu Hiểu thở dài:
– Con bé còn nhỏ thế kia, đáng thương quá.
Hà Nguy nhìn chằm chằm người phụ nữ, chợt cất lời:
– Có gì lạ lắm.
Vân Hiểu Hiểu chớp chớp mắt:
– Có chuyện thế thưa Chi đội trưởng?
– Chị ta trang điểm trước khi đến đây.
***
Bây giờ đã là đêm khuya, cơn mưa tầm tã cả đêm cuối cùng cũng tạnh, mây đen tan đi, trăng lên, ánh sao thưa thớt. Cảnh sát chuyển thi thể đi rồi, những người hóng hớt cũng tản đi không ít, đêm khuya cũng dần khôi phục vẻ an tĩnh vốn có.
– Bình thường mỗi lần tính toán sổ sách thì đến đêm Lôi Tử mới về, tôi và con cũng đã quen rồi. Hai mẹ con tôi đã đi ngủ từ sớm, nghe tin Lôi Tử xảy ra chuyện, tôi vội vàng dẫn theo con gái qua đây… – Vợ Lôi Tử là Vương Thúy khóc hai mắt đỏ ngầu, con gái hiểu chuyện, thấy mẹ khóc bèn đưa cho chị ta một tờ giấy.
– Chị vẫn luôn ở nhà sao? – Vân Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm chị ta – Chưa đến 12 rưỡi đã gọi điện thông báo cho chị, bây giờ đã một giờ, từ nhà chị đến khách sạn cần nhiều thời gian như vậy hả?
Vương Thúy ấp úng, nói là trời mưa, con gái còn nhỏ, bế con gái đi đường đêm bất cẩn giẫm vào vũng bùn, phải về nhà thay quần áo rồi mới tới đây.
– Về nhà thay quần áo, thuận tiện trang điểm luôn à? – Vân Hiểu Hiểu chỉ vào môi chị ta – Màu son vẫn còn rất mới, chồng chị xảy ra chuyện rồi, chị vẫn còn thời gian rảnh quá nhỉ?
Sắc mặt Vương Thúy trắng bệch, vội vàng rút khăn giấy ra lau son đi. Chị ta sửa lại lời, nói rằng con gái ngủ rồi còn mình vẫn thức, ban ngày có trang điểm nhưng chưa kịp tẩy.
– Chị này, chúng ta đều là phụ nữ, nhìn một cái có thể biết được trang điểm đã lâu chưa. Vụ án chồng chị rơi từ lầu cao xuống không đơn giản, tốt nhất mong chị phối hợp với chúng tôi nói ra sự thật.
Vương Thúy kinh ngạc:
– Không phải sự cố ư? Tính tình Lôi Tử không tệ, bình thường không gây hấn với ai, tại sao lại có người muốn hại anh ấy? Đồng chí cảnh sát, hôm nay tôi thực sự ở nhà chung với con gái, chưa từng ra ngoài, cô phải tin tôi!
– Cô không ra ngoài, vậy buổi tối trang điểm đẹp như vậy cho ai nhìn?
Ánh mắt Vương Thúy ráo hoảnh rồi đưa ra một cái cớ, kỹ thuật trang điểm của mình không tốt cho nên lúc rảnh rỗi thường luyện tập ở nhà.
Hà Nguy và Vương Mai đang ở tầng hai khách sạn, đây chính là địa điểm xuất hiện của hồn ma. Tổng cộng có năm căn phòng, sắp xếp so le nhau. Phía cuối hành lang có một cánh cửa sổ, rẽ vào bên phải là kho chứa đồ. Ban đầu mọi người đều nghi ngờ có người trốn trong kho giả thần giả quỷ. Sau khi ông cụ biến mất, mấy người to gan đã vào đó kiểm tra, kết quả chẳng phát hiện được gì, căn phòng vẫn vậy, ông lão kia như thể bốc hơi, cho nên tin đồn có ma mới lan truyền trong khách sạn.
– Khi, khi ấy tôi đứng ở đây. – Vương Mai đứng trước cửa căn phòng đầu tiên của tầng hai, chỉ về phía trước – Ông lão xuất hiện ở vị trí chiếc đèn kia.
Hà Nguy đi qua đó, quan sát xung quanh hành lang. Đèn cảm ứng bên cạnh cửa thông gió, bên dưới có một cánh cửa sổ, rẽ sang là kho chứa đồ. Mở cửa ra nhìn thấy căn phòng chỉ rộng chừng hai mét vuông, bên trong bày mấy công cụ như thang, bàn chải, cờ lê. Vương Mai nói những lần đầu tiên có vụ ma quỷ xuất hiện, mọi người đều nghi ngờ ông lão trốn trong nhà kho nên đã kiểm tra ở đây không biết bao lần.
– Anh Lý nói ở đây oán khí nặng nề, ma đang tìm người thế thân. Mảnh đất này trước đây là nghĩa địa, chắc chắn việc xây khách sạn đã ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của người ta… Hôm nay ông ta giết quản lý, không biết sau này còn giết ai nữa. Tôi, tôi không cần lương nữa, để tôi về nhà đi!
Hà Nguy cau mày, đôi mắt nhạt màu liếc qua, cô gái này thực sự sợ hãi, không phải giả vờ. Cũng chẳng trách, một cô gái yếu đuối sau khi gặp ma lại tận mắt chứng kiến hiện trường án mạng, không ngất đã may lắm rồi.
Chẳng qua Hà Nguy không tin có vụ oan hồn đòi mạng, có giết người chắc chắn sẽ có hung thủ. Lôi tên tội phạm đang lẩn trốn ra khỏi bóng tối chính là việc của những người làm công tác điều tra hình sự bọn anh phải làm.
Anh quan sát cửa thông gió và cửa sổ, cảm thấy khó hiểu:
– Đã có cửa sổ rồi còn lắp cửa thông gió làm gì?
– Cái đó không dùng tới, phía cuối đường ống đã bị bít kín rồi. – Vương Mai nghĩ – Hình như vốn dĩ là một phòng lớn, sau đó mới xây tường sửa thành phòng nhỏ.
Lúc này đèn cảm ứng lại vụt tắt, Hà Nguy giậm chân, đèn không có phản ứng gì. Vương Mai phải nhảy mạnh đèn cảm ứng mới sáng lên.
– Chức năng cảm ứng kém à? – Hà Nguy ngẩng đầu híp mắt nhìn.
Vương Mai gật đầu:
– Vâng, đôi khi phải có tiếng động mạnh nó mới sáng. Nhưng mấy đèn phía trước vẫn tốt, quản lý nói chỗ này không ảnh hưởng đến mấy căn phòng khác, để tiết kiệm nên không thay.
Hà Nguy lấy chiếc thang từ nhà kho ra, trèo lên mở đèn pin nhìn, chỉ thấy trên đèn cảm ứng đã phủ một lớp bụi dày, xung quanh có một vòng mạng nhện, vỏ đèn còn có cả xác mấy con côn trùng có cánh, hiển nhiên đã lâu không có người lau dọn. Nhưng cửa thông gió lại sạch sẽ hơn rất nhiều, rõ ràng có dấu vết từng được lau chùi:
– Nơi đây có thường được quét dọn không?
Vương Mai lắc đầu, cô không biết rõ điều này, cô không phụ trách công việc quét dọn, phải hỏi lao công mới biết. Ánh đèn pin từ từ lướt qua, Hà Nguy tinh mắt phát hiện ốc vít của bốn góc cửa thông gió có dấu vết cạy. Anh bảo Vương Mai lấy cho mình chiếc tua vít chữ thập, sau đó rút găng tay từ túi ra đeo vào.
Đèn cảm ứng lại tắt lần nữa, anh cũng lười quan tâm. Anh ngậm đèn pin, vặn ốc vít, tháo cửa thông gió xuống. Vậy mà không có bụi phả ra, đúng như những gì Hà Nguy dự đoán, có người thường xuyên sử dụng cửa thông gió bỏ đi này.
Cửa thông gió hình chữ nhật, Hà Nguy kéo thước cuộn ra đo, dài 40 cm, rộng 30 cm, chiếu đèn pin vào, gần cửa thông gió hầu như không một hạt bụi, chỉ có lưa thưa vài mạng nhện xung quanh đường ống bị bịt kín.
Chắc chắn cô lao công sẽ không dọn dẹp đến chỗ này. Hà Nguy nhìn cửa thông gió, người đàn ông có vóc dáng bình thường không thể chui vào trong, nhưng phụ nữ mảnh mai hoặc đàn ông nhỏ gầy thì có thể.
Hà Nguy nói qua bộ đàm:
– Hồ Tùng Khải, gọi thêm hai người chỗ ông tới đây thu thập bằng chứng ở tầng hai.
Anh suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu:
– Thuận tiện gọi luôn Hiểu Hiểu tới đây.