Bởi vì thi thể bị phân hủy mức độ cao, da chuyển màu xám ngoét, gương mặt không hoàn chỉnh, nhất thời chưa thể xác minh thân phận. Dẫu vậy, dựa vào những vật chứng tìm được trên người gã, có thể khẳng định tới 95% gã chính là Triệu Thâm. Nếu muốn xác định chính xác thân phận còn phải mang về làm giám định DNA và dấu vân tay.
Kiều Nhược Phi gào khóc định lao tới đó nhưng bị Vân Hiểu Hiểu cản lại. Vân Hiểu Hiểu ép cô ngồi xuống gốc cây. Mặc dù Kiều Nhược Phi cao hơn Vân Hiểu Hiểu, song không khỏe bằng cô, bị cô ấn xuống không cử động được chỉ có thể ôm mặt khóc nức nở. ngôn tình tổng tài
Hà Nguy đang quan sát túi du lịch kia, mở thì bên trong không có quần áo mà chỉ toàn là đá. Hơn nữa tay chân của thi thể đều bị trói bằng một sợi xích và buộc chặt vào tay cầm. Cả hai cùng chìm vào trong hồ. Mặc dù thi thể ngâm nước qua mấy ngày sẽ nổi lên, nhưng bị trói chặt với vật nặng đến thế, cộng thêm đám cỏ lau che chắn, chẳng trách mười mấy ngày không có ai phát hiện ra.
Lúc trước Hà Nguy và Lâm Hác Dư cũng đã nghĩ tới việc có khả năng Triệu Thâm bị giết hại, nhưng chưa từng nghi ngờ vùng hồ này. Nếu không phải Trình Quyến Thanh nhắc nhở, có lẽ bọn họ còn phải đi thêm một đoạn đường vòng.
– Gã không tự sát vì sợ tội. – Lâm Hác Dư cầm chiếc sạc ướt sũng trong tay – Một người muốn tự sát còn mua sạc điện thoại làm gì.
Hà Nguy ngồi xổm xuống:
– Chắc chắn là không, nếu thế gã có thể tự sát ở Hải Tĩnh rồi, cần gì phải ngồi tàu tới Thăng Châu xa xôi làm gì, ngắm phong cảnh chắc?
Lâm Hác Dư thò tay vào túi khác móc ra một mảnh băng dính gấp.
– Băng cá nhân? – Hà Nguy bóc băng cá nhân ra. Chỉ thấy trên miếng gạc ở chính giữa có dấu vết loang ra, lập tức gọi Trịnh Ấu Thanh tới.
Trịnh Ấu Thanh cầm băng cá nhân xem xét rồi nói:
– Giống như vết máu bị pha loãng. Ngâm lâu ngày trong nước hồ nên bị ô nhiễm nghiêm trọng, em cũng không chắc chắn có lấy được DNA không nữa.
– Cứ mang về thử trước đã. – Hà Nguy gọi đồng nghiệp mang túi zip lại đây, bỏ băng cá nhân vào trong – Trong túi của gã, nhưng chưa chắc đã là của gã.
Lâm Hác Dư tìm kiếm tất cả túi quần áo của thi thể, cuối cùng lắc đầu với Hà Nguy, đã chắc chắn không còn vật chứng gì có giá trị nữa rồi.
– Thi thể ngâm trong nước lâu ngày, loại trừ khả năng lưới tĩnh mạch phân hủy, muốn chứng minh người sống hay chết trước khi rơi xuống nước thì cần phải mang về cục giải phẫu tiến hành thí nghiệm tảo Silic. – Đỗ Nguyễn Lam đứng dậy, nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, dặn dò La Ứng – Lấy mẫu nước và mẫu bùn, mang cả phần cỏ lau gần với thi thể về nữa.
Cô kéo khẩu trang xuống, Hà Nguy cười nói:
– Chị Lam, tối nay chị lại phải vất vả rồi.
– Vất vả gì đâu, đây là công việc của chị. Hai cậu có đến không? – Đỗ Nguyễn Lam cười khẽ – Có trai đẹp tăng ca cùng thì hiệu suất công việc sẽ cao hơn nhiều.
Không cần Đỗ Nguyễn Lam mở miệng thì bọn họ cũng sẽ tham gia vào quá trình khám nghiệm tử thi Triệu Thâm. Hai người đều biết gã bị giết. Nhưng nơi đây hẻo lánh, chẳng những không có camera, còn không có nhân chứng. Thời gian này mưa dày đặc, ven bờ đã chẳng còn chứng cứ đáng giá nào nữa rồi, chỉ đành hi vọng vào khám nghiệm tử thi để phát hiện ra manh mối hung thủ để lại.
Mọi người nửa mừng nửa lo, mừng vì cuối cùng cũng đã tìm được Triệu Thâm, lo bởi vì kéo theo một hung thủ không rõ tên. Đỗ Nguyễn Lam thay trang phục giải phẫu, Hà Nguy và Lâm Hác Dư cùng tới đó, còn gọi thêm cả Sùng Trăn.
– Gọi tôi á? Tôi là người ngoài ngành mà.
– Bảo ông đi cầm đồ thôi. – Hà Nguy đi trước, Sùng Trăn theo sau. Hai người bước vào phòng giải phẫu. Đỗ Nguyễn Lam đang cẩn thận gỡ tổ chức biểu bì trên tay thi thể như tháo găng tay, đặt lên khay, La Ứng cầm đưa cho Sùng Trăn.
Nhìn thấy đôi “găng tay người chết đuối” trên khay, Sùng Trăn quay sang nhìn Hà Nguy, bất đắc dĩ lên tiếng:
– Cần tôi thò tay vào trong ấn vân tay như lần trước à?
– Không thì sao, ông cứ coi như đeo găng tay là được.
Có Đỗ Nguyễn Lam ở đây, Sùng Trăn không tiện nói câu từ chối, chỉ đành dùng ánh mắt hung tợn diss Hà Nguy. Hà Nguy làm như không nhìn thấy, còn dặn anh ta phải ấn tất cả các đầu ngón tay, ấn rõ ràng, hoàn chỉnh, dễ nhận biết.
Căn cứ và mức độ phân hủy của thi thể, kết hợp với nhiệt độ của nước của khu vực, Đỗ Nguyễn Lam phán đoán thời gian tử vong vào khoảng 23-25 ngày. Khớp với thời gian Triệu Thâm đến thành phố Thăng Châu. Khả năng cao là bị giết hại vào ngay buổi tối gã đến thôn Đãng Thủy, sau đó bị vứt xác xuống nước hồ lạnh lẽo.
– Phần đầu của nạn nhân không có ngoại thương và hiện tượng xuất huyết trong. Sau khi rơi xuống nước không có dấu hiệu vùng vẫy. Có khả năng bị gây mê bởi thuốc, phải lấy máu để kiểm tra xác định thành phần thuốc.
Đỗ Nguyễn Lam vươn tay, La Ứng đưa kim tiêm qua. Chị cúi đầu, thoắt cái lật đầu của cái xác sang, để lộ phần tai phải khiếm khuyết. Chị cúi xuống thấp hơn nhìn mảnh da nơi ấy, vẫy tay gọi:
– Hà Nguy, cậu qua đây xem, chỗ này trông có giống vết kim tiêm không?
Hà Nguy đi tới cúi đầu nhìn, một lát sau cười khổ lắc đầu:
– Chị Lam, chị chuyên nghiệp hơn em mà, em chịu thôi.
– Nếu như chị có thể phán đoán chính xác thì gọi cậu làm gì, khả năng rất cao là bị tiêm thuốc gây mê.
– Có khi nào tiêm thuốc đến chết rồi mới dìm xác không? – Lâm Hác Dư hỏi.
– Khả năng quăng xuống nước khi nạn nhân còn sống vẫn cao hơn. Mặc dù các hiện tượng chứng minh nạn nhân còn sống trước khi vào nước đều biến mất. Nhưng cậu xem xem màu sắc cơ tim trái phải và màng tim không giống nhau. Màu cơ tim bên phải và màng tim đậm hơn bên trái đúng chứ? – Dao phẫu thuật của Đỗ Nguyễn Lam rạch quả tim ra – Đây là dịch tràn vào sau khi chìm trong nước, thông qua tĩnh mạch phổi làm loãng nửa bên trái, khiến nồng độ máu giảm xuống. Mặt khác, cơ thể chìm trong nước sẽ khiến phổi bị phù, ảnh hưởng tới sự lưu thông máu trong phổi, nửa tim bên phải sẽ ứ máu nghiêm trọng. Khi thi thể phân hủy, hồng cầu, bạch cầu và những vật chất phân giải khác trong tim sẽ khiến cho cơ tim và màng tim có màu sắc khác nhau, phân hủy càng nghiêm trọng thì màu sắc càng rõ rệt.
– Vốn dĩ còn định mang về rồi làm thực nghiệm tảo Silic, nhưng nếu như máu của nạn nhân dương tính với thành phần của thuốc, chứng minh trong cơ thể có thành phần của thuốc mê, vậy thì kết quả của thí nghiệm tảo Silic không thể trở thành chứng cứ suy luận. – Đỗ Nguyễn Lam thở dài.
Lâm Hác Dư gật đầu:
– Có thể dễ dàng tiêm thuốc vào người gã trong tình trạng không có vết thương ngoài, là người quen gây án. Huống hồ cũng không vội vã giết người mà lên kế hoạch rất tỉ mỉ, đợi khi gã tới thôn Đãng Thủy mới ra tay. Ban đêm ít người lui tới nơi đó, giết người cũng chẳng ai hay.
– Nếu như không phải có người cung cấp manh mối, sợ rằng chúng ta chưa thể nghĩ ngay đến việc tìm kiếm ở vùng hồ ấy. – Hà Nguy thở dài.
– Vậy định cho người cung cấp thông tin bao nhiêu tiền thưởng đây? – Đỗ Nguyễn Lam thuận miệng hỏi một câu.
Hà Nguy và Lâm Hác Dư liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không nói với bất cứ ai rằng Trình Quyến Thanh chính là người cung cấp manh mối. Dù sao câu chuyện ly kỳ liên quan đến anh ta nói ra chưa chắc đã có người tin. Cảnh sát làm việc phải dựa vào khoa học kỹ thuật làm chính, không nên để mấy chuyện thần quái được đưa lên mặt báo.
Dao giải phẫu lạnh lùng rạch qua dạ dày, những thứ bên trong đã chẳng thể phân biệt nổi nữa rồi. Đỗ Nguyễn Lam dùng cây nhíp gạt gạt, gắp ra một vật thể dính nhớt màu trắng.
– Không phải đồ ăn, giống như vải. – Đỗ Nguyễn Lam gắp khối vật thể kia, trải phẳng ra bàn giải phẫu. Quả thực, sau khi trải phẳng ra, ba người cúi đầu nhìn, càng cảm thấy sầu não.
– Mặt nạ? – Hà Nguy cau mày, – Gã đã nuốt thứ này vào bụng kiểu gì không biết?
– Còn nữa, tại sao gã lại ăn thứ này? – Lâm Hác Dư cũng suy nghĩ – Mắc chứng thích ăn vật lạ à?
Đỗ Nguyễn Lam kiểm tra tỉ mỉ mặt nạ, lắc đầu:
– Vải không dệt, không còn thứ gì khác.
La Ứng nãy giờ đứng làm ghi chép xen miệng vào:
– Em nhớ tới một câu chuyện cười. Người đàn ông nọ lấy vài viên kẹo bạc hà từ tủ đồ trang điểm của vợ mình. Dùng bữa xong còn cho bên đối tác một viên, hai người nhai nhai rồi kéo một chiếc mặt nạ ra khỏi miệng, ha ha ha…
Cậu ta cười gượng một tiếng, phát hiện ba người trong phòng giải phẫu đồng loạt quay sang nhìn mình, cậu ta lập tức ngậm miệng.
– Sau đó thì sao? – Hà Nguy hỏi – Tại sao kẹo bạc hà lại kéo ra mặt nạ?
– Mặt nạ nén ấy mà. – La Ứng dè dặt hỏi – Mọi người… đều không biết thứ này à?
***
Bốn người tăng ca qua đêm, khi bước ra khỏi phòng giải phẫu thì trời đã tờ mờ sáng. Toàn thân Hà Nguy và Lâm Hác Dư bốc mùi thi thể hôi thối, bản thân ngửi lâu không có cảm giác gì, nhưng khi ra ngoài gặp đồng nghiệp, nhìn biểu hiện khác thường của mọi người có thể đoán được rằng bây giờ hai người “thơm ngào ngạt” cỡ nào.
Hà Nguy nhấc cánh tay lên ngửi ngửi, mặt không biến sắc:
– Không vấn đề gì, còn đỡ hơn mùi của thi thể bỏ trong túi du lịch vào mùa hè năm kia.
Lâm Hác Dư cũng tán đồng:
– Ừ, không nặng mùi như thi thể vớt lên từ hố rác năm ngoái.
Nhưng mà chuyện này không thể hiện rằng Hà Nguy không muốn về tắm nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Anh vừa về đến nhà đã chạy thẳng vào phòng tắm, mở cánh cửa thủy tinh mờ ra, phát hiện Trình Trạch Sinh đang cởi trần đứng bên trong, nhìn tư thế giống như đang cởi quần áo.
Hà Nguy lạnh lùng liếc nhìn:
– Sáng sớm đã tắm rồi à?
– Tối qua về mệt quá nên quên.
– Ờ. Nhanh lên.
Hà Nguy day trán bước ra ngoài. Trình Trạch Sinh loáng cái đuổi theo kéo cánh tay anh, ngửi thấy mùi gai mũi khiến người ta buồn nôn nhưng rất quen thuộc. Hắn hỏi:
– Nghi phạm chết rồi hả?
– Ừ, ngâm trong hồ nước hơn hai mươi ngày, đút tôm cua no cả bụng. – Hà Nguy tránh tay hắn ra – Cậu đi xa một chút, cẩn thận mùi thi thể bám vào người cậu.
Trình Trạch Sinh đâu để ý đến chuyện này, hắn đã từng nhìn quá nhiều hiện trường án mạng. Mạng lưới lưu vực sông Trường Giang dày đặc, cứ vào tháng bảy tháng tám dăm ba bữa lại phát hiện thi thể, đã sớm chẳng còn cảm xúc gì nữa rồi. Cái mùi xộc lên khi giải phẫu vùng bụng thi thể cay hết cả mắt mũi, đối với cảnh sát Trình từng trải, mùi thối trên người Hà Nguy chẳng thấm vào đâu.
– Anh tắm trước đi. – Trình Trạch Sinh lấy lòng – Tắm bao lâu cũng được. Tôi thái chanh cho anh, khi nào tắm thì bóp một chút lên đầu, khử mùi hôi rất hiệu quả.
Hà Nguy nhìn nửa thân trên để trần của Trình Trạch Sinh, xua tay:
– Cậu tắm trước đi, tôi không sao.
– Vậy… tắm cùng nhau nhé?
…
Phòng tắm truyền ra tiếng nước, Trình Trạch Sinh quay đầu nhìn cửa kính, nhớ tới đầu tai ửng hồng của Hà Nguy, hắn vui vẻ đến phòng bếp thái chanh. Thái xong rồi đưa vào phòng tắm, còn che mắt lại, giả vờ giả vịt bản thân mình là quân tử sẽ không nhìn trộm. Hà Nguy chẳng cảm thấy có vấn đề gì, bảo hắn để chanh lên kệ rồi ra ngoài.
Lần này Hà Nguy tắm rửa vô cùng lâu, phải ngâm mình đến khi tay chân xuất hiện vết nhăn mới ra ngoài. Chuyện này không trách anh được, không tắm thì thôi, đã tắm thì phải tắm sạch sẽ. Hà Nguy tắm xong lần đầu tiên, phát hiện đầu mình vẫn còn mùi thi thể thối rữa bèn vặn vòi nước, gội đầu thêm lần nữa.
Hà Nguy bước ra ngoài, toàn thân còn vương hơi nước, mái tóc đen ướt sũng nhỏ từng giọt tí tách. Trình Trạch Sinh đi qua, ấn vai anh, ghé lại gần ngửi ngửi:
– Ừ, thơm hơn rồi.
– Chanh rất hữu dụng. – Hà Nguy ngừng một lát – Cảm ơn.
– Đừng chỉ nói miệng thôi.
– Vậy cậu muốn…
Hà Nguy còn chưa dứt lời đã bị Trình Trạch Sinh nâng mặt ngửa đầu đối diện với tầm mắt hắn.
Đôi mắt đen láy của Trình Trạch Sinh sáng lấp lánh, ý cười trào dâng, chậm rãi lại gần.
Sau đó tay hắn nhẹ bẫng, cái hôn chạm vào khoảng không tĩnh mịch. Trình Trạch Sinh sững người, nhìn chằm chằm hai tay trống không của mình.
Hà Nguy hồi thần, bấy giờ mới phát hiện không thấy Trình Trạch Sinh đâu nữa. Anh nhìn trái nhìn phải, chỉ có thể đưa ra một kết luận: Tới giờ rồi.
Trình Trạch Sinh ảo não, tức giận đi tắm, thầm mắng cái điểm giao chết tiệt không hiểu chuyện này.
Hà Nguy chậm rãi lau tóc, khóe môi khẽ nhếch, sau đó thực sự không nhịn được nữa, ôm bụng cười trộm trên sofa.