Trình Trạch Sinh quăng xấp ảnh lên bàn:
– Anh thuê người theo dõi Hà Nguy à?
Hà Lục thẳng thắn nhận tội, nhưng đều là chuyện của mấy năm trước rồi, sau khi hai anh em trở mặt, Hà Nguy chuyển ra ngoài, không nắm bắt được hành động của anh trai mình, Hà Lục nóng vội không yên, ngấm ngầm thuê người theo dõi từng hành động của anh trai.
Sau đó anh ta phát hiện cuộc sống của Hà Nguy vẫn đơn điệu như trước đây, ngoại trừ Liên Cảnh Uyên ra thì không kết bạn với những kẻ lố lăng nào khác mới dừng hẳn hành vi theo dõi này lại.
– …Anh ta là anh trai anh, không phải đồ vật thuộc về anh. Tình cảm của anh với anh trai mình không phải tình cảm thích chân chính, nó chỉ là dục vọng chiếm hữu mà thôi. – Ngón trỏ Trình Trạch Sinh chọc chọc vào ảnh – Anh làm vậy không chỉ làm anh trai tổn thương mà còn khiến cho bố mẹ tổn thương, anh đã từng nghĩ đến chuyện này chưa?
Vừa nghe hắn nhắc tới bố mẹ, Hà Lục ngẩng phắt lên:
– …Cậu muốn nói cho bọn họ à?
– …Không phải tôi muốn, đây là quy định của hình pháp, nhất định phải báo cho người nhà anh biết. Anh là nghi phạm lớn trong vụ án của Hà Nguy, trước khi chúng tôi điều tra rõ ràng mọi chuyện thì không thể thả anh đi được.
Trình Trạch Sinh quay sang hỏi Kha Đông Tỏa:
– Người nhà anh ta đã đến chưa?
– Chắc sắp rồi.
Hà Lục mở to mắt, cảm xúc dao động, anh ta vùng vẫy muốn đứng dậy:
– Tại sao phải nói với bọn họ! Tim bố tôi không ổn, mẹ tôi bị cao huyết áp, cậu muốn hại chết bọn họ hả?
Kha Đông Tỏa tức giận:
– Khi anh làm những chuyện ấy có suy nghĩ tới cảm nhận của bố mẹ anh không?
– Cô đừng xía vào! – Hà Lục hổn hển, siết chặt nắm đấm – Còn nữa, tôi không giết Hà Nguy! Dựa vào đâu mà các người tạm giam tôi? Thả tôi ra ngoài, tôi muốn tìm luật sư!
Trình Trạch Sinh hất hàm, được thôi, để anh ta tìm. Tất nhiên hắn không cho rằng Hà Lục là hung thủ, nhưng hắn rất khó chịu với hành động Hà Lục đã làm. Nhốt anh ta lại mấy ngày cũng coi như cho anh ta một bài học.
Năm phút sau, Hướng Dương tới báo cáo, Diệp Lan Lan mẹ của Hà Lục tới rồi.
Sắc mặt Hà Lục lập tức trở nên trắng bệch, hai tay bị còng với nhau cũng run lẩy bẩy. Anh ta cắn môi, nhỏ giọng nói:
– Chẳng phải tạm giam không thể gặp người nhà ư? Tôi không muốn gặp bà ấy.
– Thăm hỏi chính thức thì không được phép, chẳng qua nếu như chỉ gặp mặt một lần thì chúng tôi không làm nghiêm đến thế. – Trình Trạch Sinh dặn – Hướng Dương, dẫn anh ta về.
Trên con đường nhỏ hẹp, xa xa Hà Lục đã trông thấy một bóng dáng gầy gò mặc sườn xám đứng ở nơi đó. Anh ta không dám bước lên trước, vội quay người nhưng bị gọi giật lại:
– Hà Lục!
Vai Hà Lục cứng đờ, tiếng giày cao gót phía sau trở nên dồn dập hơn, bả vai anh ta bị túm lấy. Diệp Lan Lan chất vấn:
– Những lời cảnh sát nói đều là thật sao? Trước khi anh con xảy ra chuyện, con đã đưa nó đi thật à?
– …Vâng. – Khóe môi Hà Lục giật giật – Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, tất cả đều là thật.
“Bốp!”
Cái tát vang dội rơi xuống mặt Hà Lục. Diệp Lan Lan run rẩy, dùng hết sức mình mắng:
– Súc sinh! Sao mày lại, lại làm vậy với A Nguy? Thằng bé là anh trai mày đấy! Hai đứa là anh em ruột mà!
Hà Lục vươn tay khẽ chạm vào gò má sưng đỏ, một lúc sau mới khẽ nói:
– Nếu không phải anh ấy là anh trai con, con cũng sẽ không nhịn lâu như vậy.
Câu nói này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, là cú đánh khiến tinh thần Diệp Lan Lan hoàn toàn suy sụp, bà ngã xuống ghế, khóc rống lên.
– …Mẹ, mẹ và bố phải giữ gìn sức khỏe.
Đôi mắt đẫm lệ của Diệp Lan Lan dõi theo bóng lưng Hà Lục. Con trai cả chết, con trai thứ bị tạm giam. Rốt cuộc là tại sao lại khiến cho gia đình nhỏ của bọn họ gặp phải chuyện này kia chứ?
***
Lần thẩm vấn Trình Quyến Thanh tiếp theo không phải Hà Nguy chủ trì mà do Ngô Tiểu Lỗi và Vân Hiểu Hiểu đảm nhiệm. Trình Quyến Thanh vẫn mang cái dáng vẻ lành nghề ấy, nói mười câu thì tới năm câu chọc tức người ta. Còn anh ta thì cười ngả ngớn, biểu cảm ung dung như đang xem kịch hay.
– Chủ hộ ở Phú Thịnh Cẩm Long là Trình Trạch Sinh, tại sao anh thường xuyên ra vào nó? – Ngô Tiểu Lỗi hỏi.
– Bởi vì đó là nhà em trai mua cho tôi, tôi ra vào thì có vấn đề gì à?
– Nếu đã là nhà của anh tại sao anh lại không có chìa khóa và mật mã tầng hầm mà phải tìm tới thợ khóa?
Trình Quyến Thanh vội giải thích:
– Không thể nói vậy được. Không phải tôi không có mà vừa đổi mật mã nên tôi quên mất, chìa khóa thì Trạch Sinh cầm. Nhà em tôi bị niêm phong, tôi muốn xuống đó thì chỉ còn cách tìm người mở khóa thôi.
– Lần cuối hai người gặp nhau là khi nào?
– Ngày 11, cậu ấy bảo tôi nghĩ xem nên trang hoàng nhà cửa thế nào, cả chuyện xử lý tầng hầm ra sao. Trước khi đi tôi thuận tay nhét chìa khóa cho cậu ấy, quên lấy về.
Sùng Trăn chỉ vào Trình Quyến Thanh:
– Thằng nhãi này nói dối! Ông cụ hàng xóm đã nói sau đó chỉ có một mình gã tới, Trình Trạch Sinh không đi cùng gã!
– Anh ta chỉ nói gặp mặt Trình Trạch Sinh, không nói gặp ở đâu. – Hà Nguy cầm micro lên – Tiểu Lỗi, cậu hỏi kế hoạch trang hoàng nhà cửa của anh ta là gì. Chẳng phải anh ta đã nghĩ mấy ngày rồi sao, bảo anh ta nói ra.
Ngô Tiểu Lỗi hỏi xong, Trình Quyến Thanh sững người, sau đó mới chậm rãi nói trôi chảy:
– Tôi dự định trang hoàng theo phong cách đơn giản, tường màu trắng, sàn nhà màu xám. Đồ gia dụng trong nhà cũng có thể sử dụng màu đen trắng làm chủ đạo. Xếp một giá sách sau ghế sofa, tách riêng phòng ăn và phòng khách. Phòng bếp sẽ sửa thành kiểu không gian nửa mở. Bên ngoài có thể đặt một chiếc bàn hẹp dài làm quầy bar…
Hà Nguy vừa nghe vừa liên tưởng tới nơi ở của anh trai mà Trình Trạch Sinh đã viết. Trình Quyến Thanh tự mua nhà xong thì chuyển ra ngoài, tường trắng nền xám, có giá sách ở phòng khách, phòng bếp không gian nửa mở nửa kín, những thứ này đều khớp với miêu tả của Trình Trạch Sinh.
Giọng điệu Trình Quyến Thanh từ tốn ung dung, hoàn toàn không giống như một kế hoạch lờ mờ trong đầu mà như đang miêu tả một bức ảnh căn nhà hoàn chỉnh. Căn nhà đã trang hoàng hoàn thiện này chính là căn nhà trước đây anh ta từng sống ở một thế giới khác.
– Đồng chí cảnh sát, có muốn nghe chi tiết hơn không? Tôi có thể cung cấp thông tin về nhãn hiệu đồ dùng vệ sinh cá nhân và loại hình đồ điện trong nhà.
Ngô Tiểu Lỗi lúng túng, len lén nhìn về phía kính một chiều, Trình Quyến Thanh cười nói:
– Cảnh sát Hà, nếu cậu muốn hỏi tôi thì tốt nhất nên tự mình đến đây. Đồng chí này còn non quá, tôi sợ hỏi tiếp sẽ không gồng được mất.
Quả nhiên Hà Nguy cho Ngô Tiểu Lỗi và Vân Hiểu Hiểu ra ngoài, bảo mọi người đi ăn cơm, để anh vào thẩm vấn. Sùng Trăn đang định vào cùng nhưng bị anh ngăn lại:
– Ông cũng đi ăn đi, chẳng phải lần trước ông nói quán cà ri gà đối diện ngon lắm hay sao? Mang về cho tôi một phần.
– Một mình ông thẩm vấn? – Sùng Trăn kéo tay áo anh, khẽ thì thầm – Ông định dùng hình phạt cá nhân à? Vậy thì cũng đừng làm trong Cục chứ, chiều nay giải gã tới Đồn Cảnh sát, nơi đó vừa nhiều công cụ vừa kín đáo.
“…”
Hà Nguy cau mày:
– Dùng hình cái gì? Một câu thôi cũng đủ để lộ suy nghĩ của ông rồi, ông mà không làm cảnh sát thì hợp làm du côn lắm đấy.
– Vậy ông định thẩm vấn một mình thật à? Chuyện này không hợp quy định.
Hà Nguy cười cười:
– Đừng cứng nhắc như thế. Mặc dù chúng ta đều làm việc theo quy định, nhưng trong những tình huống đặc biệt thì phải xử lý theo cách đặc biệt.
Anh nhìn những đồng nghiệp thân cận ngày ngày đều chạm mặt, hỏi:
– Mọi người sẽ không báo cáo với Cục trưởng Trịnh ngay khi tôi vừa bước vào trong đấy chứ?
Ba người lắc đầu nguầy nguậy, nhất là Ngô Tiểu Lỗi, sự tôn sùng của cậu ta với Hà Nguy dào dạt triền miên như nước sông, có đôi khi lại nảy sinh xúc động muốn được điều tới Đội Hình sự, sao cậu ta có thể bán đứng Đội trưởng Hà được?
Trong phòng thẩm vấn đã không còn người khác, cũng giống như lần trước, Hà Nguy tắt toàn bộ ghi âm và ghi hình đi. Thấy anh đi vào, Trình Quyến Thanh nở nụ cười khẽ:
– Cảnh sát Hà, hôm nay cậu muốn nói gì?
Hà Nguy đóng cửa, thản nhiên nói:
– Không có gì, chỉ nói chuyện quá khứ của anh thôi.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Trình Quyến Thanh, lên tiếng đi thẳng vào chủ đề chính:
– Tại sao ba năm trước anh mới nhận Trình Trạch Sinh?
– Thì ba năm trước mới gặp, trước đây tôi chẳng biết mình còn có một cu em trai…
– Trình Quyến Thanh, có những chuyện anh biết rõ, tôi biết rõ, vòng vo cũng chẳng ích gì. – Hà Nguy nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta – Bởi vì ba năm trước… anh mới từ bên đó chuyển sang đây đúng không? Chắc là ngày giỗ của anh nhỉ? Ngày 17 tháng 1 phải không?
Hồi tưởng lại khoảng ký ức anh ta chẳng thể nào quên đi, nụ cười của Trình Quyến Thanh dần tắt. Anh ta bị trói trên ghế, hai tay đầm đìa máu tươi, xương cốt toàn thân kêu gào đau đớn. Tên tội phạm ma túy túm tóc ép buộc anh ta phải ngửa đầu, dùng tiếng Trung pha giọng Myanmar hỏi anh ta đồng bọn đang ở đâu.
Máu khiến tầm nhìn của anh ta trở nên mơ hồ, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, trước mắt mờ mờ như ảo giác. Trình Quyến Thanh biết thời gian cho bản thân đã không còn nhiều. Anh nuốt một ngụm nước bọt, mắng chửi bằng tiếng Myanmar. Tên mặt sẹo giận dữ cầm dao đâm xuyên qua ngực anh. Nhát đâm ấy vừa vặn xuyên qua tim. Lông mày Trình Quyến Thanh giật giật, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười vặn vẹo.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Thực sự như vậy sao?
Trình Quyến Thanh mở mắt ra. Anh ta xuất hiện trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu tại Toronto. Gió lạnh thấu xương, anh ta chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, vùi mặt vào trong đống tuyết. Không khí hít vào như mang theo lưỡi dao cắm lên phổi, tay chân và các khớp xương đông cứng mất cảm giác. Trình Quyến Thanh ho mạnh một tiếng, chẳng ngờ còn ho ra cả máu.
Anh ta bò dậy, cơ thể bầm dập, chắc là bị đánh một trận nhừ tử sau đó quăng vào con hẻm này mặc xác muốn ra sao thì ra. Thời tiết lạnh lẽo, đường phố xa lạ, quốc kỳ có hình chiếc lá phong đỏ tươi. Toàn bộ những thứ này đều cách hang ổ ăn thịt uống máu của bọn tội phạm rất xa. Trình Quyến Thanh ôm vai đi tới trước một quầy tủ, phát hiện ra mặc dù gương mặt phản chiếu trên kính tím bầm, nhưng lại là gương mặt quen thuộc.
Tất cả những chuyện này khiến Trình Quyến Thanh cảm thấy rất lạ lẫm. Ban đầu anh ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, sau đó mới phát hiện giấc mơ này mới là hiện thực. Anh ta sống lại ở Toronto, Canada, lấy tên Millor, nghe thế nào cũng rất giống với Mirror, sống trong khu ổ chuột, một tên côn đồ đầu đường xó chợ. Hôm nay lại là một ngày đi trộm đồ bị túm được và tẩn cho một trận no đòn rồi bị vứt ở đầu đường như một con búp bê rách.
Trình Quyến Thanh dần dần nhận ra mình đã vô tình bước tới một thế giới song song. Có lẽ ở nơi này anh ta cũng cận kề cái chết cho nên ngay giây phút sinh mệnh ở bên kia biến mất, Thượng Đế đã cho anh ta một cơ hội sống lại, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đối với anh ta, Canada thực sự rất xa lạ, anh ta không biết tiếng Pháp, tiếng Anh cũng không thạo, miễn cưỡng tìm được công việc rửa bát. Nhưng chẳng được bao lâu, anh ta phát hiện ra Trình Trạch Sinh với bộ vest bảnh bao, phong thái nho nhã, nhất thời anh ta mừng như điên, vội vàng nhận em trai mình.
Cho dù tính cách của Trình Trạch Sinh ở thế giới này khác xa với người em trai ở thế giới trước đây, song đối với Trình Quyến Thanh mà nói, bọn họ là cùng một người, đều là em trai máu mủ với mình, tình yêu thương dành cho người em trai này cũng ngang nhau.
Sinh hoạt sau khi sống lại tránh xa ma túy và súng ống, đây là cuộc sống anh ta luôn khao khát nhưng không có được. Vốn dĩ Trình Quyến Thanh có thể tiếp tục sống như vậy. Cho tới ngày 14 tháng 4, Trình Trạch Sinh tử vong, cơn ác mộng bắt đầu.
– Trình Quyến Thanh, gần đây tôi gặp rất nhiều chuyện ly kỳ cho nên không hề cảm thấy bất ngờ với chuyện của anh. – Hà Nguy nhỏ giọng – Tôi chỉ cảm thấy tò mò, mục đích cho những hành động kỳ lạ của anh là gì. Rõ ràng ngày hôm ấy anh có thể trốn thoát, nhưng tại sao anh lại để chúng tôi bắt được?
Trình Quyến Thanh cúi đầu, nắm tay từ từ siết chặt.
– Có một số chuyện không dễ dàng thay đổi, nó giống như một kịch bản hoàn chỉnh, tùy tiện sửa đổi sẽ dẫn tới một kết cục càng bi thảm hơn. – Trình Quyến Thanh ngẩng đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ với Hà Nguy – Tôi không thể giải được thế cục này, nhưng tôi chỉ có một người em trai, cậu đừng kéo nó vào chuyện này, xin cậu đấy.