Lưng anh ta có dấu vết bị đánh, cánh tay trái có dấu vết đỡ đòn. Căn cứ vào mức độ xuất huyết dưới da và tổn thương gãy xương thì có lẽ những vết thương ấy gây nên bởi gậy kim loại hoặc gậy đánh bóng chày. Mặc dù không gây vết thương hở, nhưng cú đánh từ gậy kim loại có thể phá vỡ kết cấu dưới da.
Kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy, chất sợi trên chiếc khuy áo phát hiện được ở sân thượng là sợi bông, nửa dấu vân tay thuộc về người chết Trần Lôi. Qua đối chiếu chứng minh đó là dấu vân tay ngón cái. Nửa dấu giày trên bậc và nửa dấu giày gót chân trên thành tường, cùng với dấu vân tay trên lan can đều thuộc về người chết.
– Vừa nhìn đã biết ngay đây chính là một vụ mưu sát dự tính đã lâu. Có phải còn đeo găng tay và giày để gây án không? – Sùng Trăn đưa ra câu hỏi này, Trịnh Ấu Thanh gật đầu – Có lẽ vậy, hầu hết những vật chứng chúng ta thu thập được đều là của người bị hại. Bao gồm cả ống thông gió nữa, Hiểu Hiểu đã trèo lên xem rồi nhưng không tìm được dấu vân tay.
– Nhưng có tóc. – Vân Hiểu Hiểu nghiêng người càu nhàu với Trịnh Ấu Thanh – Tớ nhặt trong xác côn trùng đấy!
– Đúng là hơi buồn nôn, nhưng Hiểu Hiểu này, hiện thực tàn khốc như vậy đấy. – Trịnh Ấu Thanh đưa báo cáo khám nghiệm cho Hà Nguy.
Hà Nguy giở ra xem, sững người:
– Sợi tổng hợp?
– Đúng vậy. – Trịnh Ấu Thanh nhún vai – Nó không phải là tóc người thật, không mang thông tin của bất cứ sinh vật nào, là tóc giả.
– Những vết dây thừng phát hiện bên ngoài tường đều rất cũ, chắc hẳn là do trước đây sửa điều hòa, hung thủ không leo lên từ bên ngoài. – Hồ Tùng Khải nói.
Hạ Lương giơ tay:
– Em đã xem tới camera của ba ngày trước rồi, không phát hiện nhân viên khách sạn hay khách thuê phòng có hành vi đáng ngờ. Cuộc gọi cuối cùng của người chết là gọi cho vợ mình vào lúc tám giờ. Những số điện thoại khác đều là số điện thoại bàn bạc công việc, không phát hiện nảy sinh mâu thuẫn với ai.
Căn phòng họp đón nhận sự im lặng ngắn ngủi. Hà Nguy đứng dậy, cầm bút dạ lên bắt đầu sắp xếp những thông tin hiện có lên bảng trắng. Không có bất cứ vật chứng sinh vật nào của hung thủ, cũng không nhìn thấy bóng dáng. Hung thủ xuất quỷ nhập thần như u hồn đêm mưa, chẳng nhìn thấy, cũng không chạm vào được.
– Thực ra cũng không có gì bất ngờ, người già không thể nhanh nhẹn khỏe mạnh để chui vào ống thông gió như vậy. – Hà Nguy gõ bảng trắng – Hung thủ có năng lực phản trinh sát nhất định, không để lại bất cứ thứ gì có tác dụng cho chúng ta. Nhưng mà như vậy mới có tính khiêu chiến phải không nào?
Mấy người trong phòng họp liếc mắt nhìn nhau, không, chúng tôi chỉ cảm thấy không có đầu mối chứ không coi phá án như sở thích của mình, không thể chia sẻ cảm xúc này với Chi đội trưởng được.
– Hiểu Hiểu, Sùng Trăn.
Hai người bị điểm danh đáp một tiếng. Hà Nguy bảo bọn họ dẫn theo hai nhóm nhỏ ra ngoài, một nhóm điều tra mối quan hệ xã hội của Trần Lôi, một nhóm đi điều tra có người nào phù hợp đóng ông lão giả thần giả quỷ hay không.
– Án giết người lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước chắc chắn có ẩn tình. Đi điều tra tất cả thôn làng trong bán kính 3 kilomet từ tâm khách sạn, không được bỏ sót bất cứ điều gì.
Tiểu Trần của tổ kỹ thuật gõ cửa, đồ đạc của người chết La Ứng đưa tới đã có kết quả kiểm nghiệm rồi. Vết rách ở cổ áo là do người tạo thành, vết bẩn ở lưng áo hoàn toàn đồng nhất với rỉ sắt ở lan can, kết hợp với vết thương đỡ đòn trên cánh tay trái, đủ để suy luận ra cảnh tượng vật lộn của Trần Lôi trước khi rơi xuống.
– Vậy nửa dấu giày kia thì sao? – Hồ Tùng Khải hỏi – Anh ta chống cự rồi muốn chạy trốn. Giẫm lên bậc thang rồi mới phát hiện đây là tầng thượng? Vậy đâu phải muốn chạy thoát, đi tìm chết đúng hơn.
– Có thể thảo luận chuyện này khi thực nghiệm ném vật thật, – Hà Nguy đóng nắp bút dạ vào – Đến trường cảnh sát mượn một người giả có chiều cao tương tự, sau đó qua hiện trường một chuyến. Chị Lam, nếu sáng nay chị không bận có thể đi chung với bọn em.
Tan cuộc họp, Hồ Tùng Khải, Hà Nguy và Đỗ Nguyễn Lam cùng nhau đến bãi đỗ xe, Hồ Tùng Khải hỏi:
– Ông lái hay đi xe của tôi?
– Thế nào cũng được.
– Sao Lão Trịnh còn không sắp xếp trợ lý cho ông nhỉ, cái gì cũng phải tự làm. – Hồ Tùng Khải sực nhớ ra gì đó, như bừng tỉnh – Ồ, không đúng, sáng nay tôi nhìn thấy cô Trịnh lại tặng đồ cho ông. Nhất định chú Trịnh cố ý tạo cơ hội cho con gái, muốn ông về làm rể.
Hà Nguy bảo anh ta đừng nói lung tung, Trịnh Ấu Thanh da trắng mặt xinh, lại là viên minh châu trên tay Cục trưởng, bao người tới hỏi thăm giẫm hỏng cả bậc cửa, đâu đến phiên anh. Hồ Tùng Khải túm lấy cánh tay anh:
– Ông đừng không tin vậy chứ! Thật đấy! Tôi thực sự cảm thấy Lão Trịnh có ý này. Nếu ông thành con rể của Cục trưởng cứ phải gọi là tương lai xán lạn!
Đỗ Nguyễn Lam nghe chừng hứng thú lắm, vỗ vai Hà Nguy nói:
– Ấu Thanh dịu dàng đáng yêu, cũng xinh đẹp, rất xứng với cậu.
– Em không có phúc ấy. – Hà Nguy đã ngồi vào ghế và khởi động xe, còn nhắc nhở – Thắt đai an toàn, đập đầu vào đâu thì không được tính tai nạn lao động đâu đấy nhé.
***
Hà Nguy và Hồ Tùng Khải đứng trên sân thượng, mặc cho người giả chiếc sơ mi và quần Âu tương tự với người chết. Đỗ Nguyễn Lam ở phía dưới, chờ quan sát tư thế rơi và khoảng cách điểm tiếp đất. Truyện BJYX
– Điểm rơi của người chết ở gần đây, anh ta bị đập vào lưng sau đó xoay người giơ tay lên đỡ. – Hồ Tùng Khải kéo cánh tay của người giả lên – Anh ta muốn chạy trốn, giẫm lên bậc thang mới phát hiện không còn đường lui, cho nên bị hung thủ đẩy thẳng xuống?
– Đứng trước thời khắc sống chết, căn cứ vào bản năng sống còn, đa số người sẽ đưa ra phán đoán có lợi nhất. – Hà Nguy đỡ lấy người giả – Tôi cảm thấy việc đưa tay đỡ đòn xảy ra trước, tiếp theo người chết với hung thủ vật lộn, giật đứt khuy áo, sau đó muốn kêu cứu với người phía dưới qua lan can này, cuối cùng mới bị đập vào lưng.
Hai tay người giả bám vào lan can, được đặt theo tư thế treo bên trên, Hồ Tùng Khải búng tay một tiếng:
– Hung thủ muốn đẩy anh ta xuống, anh ta vùng vẫy, đạp chân lên cũng vì muốn tìm điểm tựa.
Hà Nguy gật đầu, mô phỏng lại hiện trường cùng với Hồ Tùng Khải. Sau khi đẩy người giả xuống, trong bộ đàm truyền tới giọng trong trẻo của Đỗ Nguyễn Lam:
– Sai rồi, điểm rơi bị lệch, người rơi xuống trước bồn hoa.
Người giả lại được mang lên, Hồ Tùng Khải đổi sang một vị trí khác. Lần này không đẩy lưng mà xách cổ áo ném xuống dưới, điểm rơi vẫn bị lệch, còn lệch nhiều hơn. Hà Nguy xoa cằm:
– Anh ta nhấc một chân lên làm điểm tựa đúng không? Nếu như hung thủ làm như chúng ta thử thì không thể đẩy người rơi xuống từ sau được, cũng không thể nhấc anh ta lên rồi quăng xuống được, bây giờ chỉ còn một cách thôi.
Hồ Tùng Khải hiểu ngay, lần này anh ta nhấc một chân người giả lên, đẩy nghiêng nó xuống. Anh ta và Hà Nguy cùng cúi đầu nhìn xuống dưới, sau khi Đỗ Nguyễn Lam kiểm tra xong, ra hiệu “OK”. Người bị ném xuống như thế, số liệu lệch không đáng kể.
Hồ Tùng Khải lau mồ hôi trên trán:
– Xem ra hung thủ là nam, một cô gái bình thường muốn đẩy hung thủ xuống theo kiểu kia cũng không dễ.
Hôm nay khách sạn ngừng kinh doanh, chỉ có bảo vệ đi tuần tra xung quanh. Chủ của khách sạn là một người đàn ông trung niên chừng hơn năm mươi tuổi tên Phan Bình Hải, để đầu húi cua, vừa đen vừa gầy. Ông ta là chồng cô họ của người mất, đại diện họ hàng đến hỏi thăm tiến triển của vụ án.
– Mới mấy tiếng làm sao phá được án? – Hồ Tùng Khải xem xét ông ta – Sao đêm ông không tới?
Phan Bình Hải vội vàng giải thích rằng mình ra bên ngoài sáng nay mới về, vừa đến nhà đã nghe thấy cháu mình xảy ra chuyện ở khách sạn cũng giật mình kinh hãi. Hồ Tùng Khải hỏi thăm một số tình huống cơ bản, Hà Nguy cũng gọi anh bảo vệ họ Lý tới đây:
– Bình thường mối quan hệ giữa ông chủ và quản lý của mọi người thế nào?
– Ông chủ không hay tới đây, khách sạn của bọn tui đều do quản lý sắp xếp công việc – Bảo vệ Lý còn ra vẻ thần bí nói – Chẳng qua mấy ngày trước bọn họ đã cãi nhau trong văn phòng. Tui nghe thấy ông chủ mắng quản lý, hình như là thu chi có vấn đề.
– Trần Lôi thụt két à?
Bảo vệ lắc đầu:
– Chuyện này tui cũng không rõ nữa, tui chỉ là bảo vệ nhỏ thôi, đâu thể biết được những chuyện to tát của lãnh đạo.
Hà Nguy khẽ cười, bảo vệ cũng nở nụ cười thật thà hàm hậu. Hồ Tùng Khải kết thúc màn hỏi đáp, quay trở về cùng với Hà Nguy. Trên đường đi, hai người trao đổi ý kiến, nhớ tới điểm mâu thuẫn liên quan đến tài vụ, có lẽ có thể tìm hiểu sâu theo manh mối này.
Quay lại Cục, Hạ Lương đưa báo cáo tới, cậu ta đã xem camera của cả tuần trước, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường.
– Chi đội trưởng Hà, anh xem này. – Hạ Lương chỉ vào màn hình được phân làm đôi – Bên trái là trước ngày mùng 7 tháng 4, bên phải là từ mùng 7 tháng 4 đến nay, khác nhau đúng không?
Hà Nguy híp mắt, nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường. Tầm quan sát của camera bị lệch vị trí. Mặc dù đều quay hành lang, nhưng quan sát cẩn thận sẽ nhận ra kể từ ngày mùng 7, camera đã lệch sang bên phải.
– Khi nhìn đồ vật em có thói quen chú ý đến các góc. Xem đến ngày mùng 7, thì bên dưới chợt xuất hiện một góc cầu thang, so sánh mới phát hiện camera bị lệch.
Hà Nguy vỗ vỗ đầu Hạ Lương:
– Giỏi lắm, người trẻ tuổi tinh mắt thật. Tầng nào cũng thế à?
Hạ Lương gật đầu, tầng nào cũng thế, toàn bộ đều di chuyển sang phải một góc nhỏ. Hà Nguy cầm áo khoác lên. Hồ Tùng Khải vừa mua chai nước ở căng tin về, mới vặn cái nắp đã bị Hà Nguy cướp mất:
– Nhị Hồ, tới khách sạn chuyến nữa nào.
Dứt lời anh mở nắp ra uống một ngụm, cau mày nói:
– Tại sao lại là vị đào mật? Ngọt quá.
– …Đệt, ông học cái tật thuận tay ăn cướp từ cái tên thổ phỉ Hoành ở phòng bên đấy hả? – Hồ Tùng Khải cay nghiệt – Tôi đã uống rồi đấy!
Hà Nguy liếc nhìn anh ta, ánh mắt thể hiện rõ ràng không thèm quan tâm, đừng nói nhiều. Anh dẫn theo Hồ Tùng Khải và Hạ Lương đến khách sạn Thịnh Thế một chuyến. Bảo vệ thấy cảnh sát lại tới, gãi gãi gáy nói:
– Sao đồng chí cảnh sát phải quay lại thế?
Hà Nguy khóa xe:
– Không có gì, mượn phòng bảo vệ của anh dùng chút.
***
Hà Nguy và Hạ Lương ngồi ở phòng bảo vệ xem camera, Hồ Tùng Khải đứng trên hành lang, dán sát vào tường, sờ lần xem góc chết của camera lớn đến đâu.
– Nhị Hồ, sang bên trái một chút, đúng rồi, rụt đầu vào chút đi, phải dùng tư thế nào để đứng ở vị trí hiện tại?
Hồ Tùng Khải áp sát tường, khó khăn cầm bộ đàm:
– Bây giờ tôi phải áp sát vào tường như con thạch sùng ấy, đi lên bằng tư thế này rất tốn sức, nhưng nếu là người quen thuộc địa hình, chắc hẳn có thể di chuyển rất nhanh.
– Ông đi hết một tầng thử xem.
Một phút sau, Hồ Tùng Khải từ tầng một lên tầng hai, bóng dáng của anh ta chưa từng xuất hiện trên camera. Bảo vệ Lý đứng cạnh hóng hớt kinh ngạc kêu lên:
– Mẹ ơi, còn trốn được kiểu vậy nữa cơ à? Lần đầu tiên tui được nhìn thấy đó!
Trước mắt đã có thể phán đoán sơ bộ cách thức gây án của hung thủ. Hà Nguy viết xuống mấy thông tin mấu chốt quan trọng: Nam giới, cơ thể gầy nhỏ, có nền tảng võ thuật, rất quen thuộc kết cấu bên trong khách sạn, cẩn thận kỹ càng, có năng lực phản trinh sát nhất định.
Vân Hiểu Hiểu và Sùng Trăn đi điều tra thăm hỏi quanh đó cũng đã có manh mối. Sau khi về, hai người đồng thời mở miệng:
– Có phát hiện lớn.
– Hiểu Hiểu nói trước đi.
– Vâng, – Vân Hiểu Hiểu mở quyển sổ ghi chép to bằng bàn tay – Cuộc sống gia đình Trần Lôi không hề hòa thuận, Vương Thúy vợ anh ta có tình nhân bên ngoài. Nghe hàng xóm nói cô ta thường nhân lúc Trần Lôi làm ca đêm để đi tằng tịu. Tối hôm qua có một chiếc xe Buick màu đen dừng trên đường nhà anh ta, chính là chiếc xe của nhân tình.
– Có tra ra chiếc xe đó là của ai không? – Hà Nguy sực nhớ ra điều gì – Lúc bọn anh đến khách sạn cũng nhìn thấy một chiếc Buick màu đen.
Vân Hiểu Hiểu gật đầu:
– Chi đội trưởng, anh đoán đúng rồi. Người tình của Vương Thúy chính là ông chủ khách sạn, chồng của cô họ Trần Lôi – Phan Bình Hải.