Khương Hàm Nguyên thu tầm mắt nhìn nhau, lật người, từ trong vòng ôm của y về giường.
“Điện hạ về rồi?” Cô thuận thế ngồi dậy, chào hỏi một câu.
Ban ngày lúc y vừa chạy đến vườn mai Hiền Vương phủ, phải thừa nhận, đúng là cô từng nổi giận.
Giận, không phải là vì Thiếu đế vô lễ đối với mình, mà là từ đó sinh ra thất vọng.
Nhưng đến phút này, cô cũng đã nghĩ thoáng.
Thiên hạ từ thời Chu trở đi, giang sơn đổi chủ, Vương triều thay đổi, cơ hội thiên hạ có thể gặp được vị chủ tôn anh minh là bao nhiêu? Nếu tất cả đều là anh chủ, quốc phúc của Chu thiên tử cũng không chỉ mỗi tám trăm năm. Có câu thánh nhân xuất, Hoàng Hà thanh*, nhưng cô nghe nói, nước Hoàng Hà trong ngàn năm khó gặp. Thân là võ tướng, ngăn địch phòng thủ biên cảnh, bảo vệ người dân tay không tấc sắt và quê hương họ, tận hết khả năng mình đi làm mọi chuyện một võ tướng có thể làm thôi. Về phần đỉnh chóp miếu đường Hoàng triều, không phải cô có thể chi phối.
(*) Trích “Ấu học quỳnh lâm”: thánh nhân ra đời, nước Hoàng hà trong – sông Hoàng hà ngàn năm nước đục, khi nước trong được coi là dấu hiệu điềm lành – so sánh với chuyện hiếm thấy
“Nàng mới gặp ác mộng à? Ta thấy nàng…” Y nhìn nàng, chậm rãi thu tay lại, hỏi.
“Không! Ngài nhìn lầm rồi.” Khương Hàm Nguyên lập tức nói.
Y dừng lại, sửa miệng, “Khát nước không?”
Khương Hàm Nguyên được một câu kia của y nhắc nhở.
Ban đêm trong phòng vẫn đốt lò sưởi ấm, cô lại uống chút rượu, ngủ một giấc tỉnh lại, đúng là thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô bèn định xuống giường, lại bị y ngăn cản. “Không cần, nàng ở yên đó. Để ta.”
Y nói xong, không đợi cô đáp lại, xoay người rót nước giúp cô.
Khương Hàm Nguyên không hề muốn nhọc y bưng trà cho mình chút nào, nhưng y đã đi, cô tranh giành với y cũng không cần thiết. Bèn thôi, nhìn bóng lưng y.
Y rót trà về, đưa chén trà. Khương Hàm Nguyên uống một ngụm, là nước ấm, vừa miệng uống.
“Nữa không? Ta lại rót giúp nàng.” Y nhận chung trà cô uống hết, mỉm cười, quan tâm hỏi.
“Đủ rồi. Đa tạ. Điện hạ ngài cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Khương Hàm Nguyên cuốn mền, tự nằm xuống ngủ, xoay lưng về phía y.
Một lát sau, cô từ từ nhắm mắt, mở miệng, “Sao điện hạ còn chưa đi nghỉ?”
Dẫu không quay lại nhìn, song cô biết y vẫn chưa đi, luôn đứng đó trước giường mình.
“Chuyện hôm nay ta biết cả rồi. Đa tạ nàng cuối cùng còn giúp bệ hạ nắn lại cánh tay. Ta rất là cảm kích.” Giọng điệu y rất chân thành.
Khương Hàm Nguyên vẫn nhắm mắt, không động đậy, vẫn đưa lưng về phía y, thản nhiên nói, “Ngài ấy là quân. Điện hạ không trách tội ta ra tay quá mức làm bệ hạ bị thương nặng đã là may, cũng không cần nói thế đâu.”
“Không không, ta nói thật! Hôm nay lúc ở vườn mai, ta bảo ta sẽ cho nàng một câu trả lời hài lòng. Xảy ra chuyện thế này, nói thật, làm sao mới gọi là câu trả lời hài lòng, ta cũng không biết, chuyện duy nhất có thể làm là hết sức đền bù. Bệ hạ cũng đã biết sai, là sai lầm lớn! Ngài ấy đã cam đoan với ta, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm, đồng thời, ngài ấy còn muốn gặp mặt nàng tạ tội, mong nàng thứ lỗi.”
“Không cần thật mà. Bệ hạ đã trao đổi với Nhiếp Chính Vương ngài là được rồi. Về phía ta, chuyện đã qua xem như qua.”
Khương Hàm Nguyên không nói mấy câu nào không dám nhận ẩn chứa châm chọc gì. Nói ra lời này, giọng điệu cô đầy ôn hòa, đồng thời, cũng xuất phát từ chân tâm thật ý của mình.
Cô đoán sau khi Thúc Thận Huy và Thiếu đế hồi cung, giữa hai người đã có trao đổi.
Nếu vị Hoàng đế trẻ tuổi khinh cuồng kia thật sự có thể vì vậy mà ít nhiều nhớ vài lời dạy bảo, về sau biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên làm, thế thì trái lại cô cảm thấy, chuyện vườn mai hôm nay, là chuyện tốt.
Sau lưng, yên lặng một lát, cô nghe người kia lại mở miệng: “Đa tạ nàng rộng lượng. Không chỉ bệ hạ, mà ta cũng cần phải tạ tội với nàng.”
Y ôm tội vào người? Hẳn đây là thói quen của y ư?
Khương Hàm Nguyên nhớ đến lúc trên đường từ cung ra ngày sau hôm đại hôn, y cũng thay đám người nhà mình tạ tội với mình một đỗi, rốt cuộc không nhịn được, mở mắt quay lại nhìn y: “Điện hạ ngài phải tạ tội gì với ta vậy?”
“Tiên đế lâm chung, phó thác bệ hạ cho ta, tha thiết nhắc nhở, ta lại không dạy dỗ bệ hạ cho tốt, là thất trách cực lớn của ta. Không chỉ thế, nàng là Vương phi của ta, đột nhiên vào kinh thành, lạ nước lạ cái, ta vốn phải để ý nàng nhiều hơn. Chuyện hôm nay, là ta không mảy may xem xét trước, để nàng chịu ấm ức như thế. Đừng nói gì khác, chỉ lấy riêng thân phận phu quân mà nói, cũng là lỗi nặng của ta. Ta tạ tội với nàng, là bổn phận.”
Khương Hàm Nguyên ngó ý, thấy dáng vẻ y đầy đau lòng thống khổ, bỗng có phần hoài nghi, điệu bộ này của y đến cùng là thật hay là giả vờ. Không nhịn được mà nhìn đăm đăm.
Cũng không biết đạo hạnh mình quá thấp bé hay là đạo hạnh y quá cao thâm, nhìn mãi lâu, cô cũng không phân được thật giả. Chợt cảm thấy hơi buồn cười, một lần nữa, nổi lên chút thương hại đối với tên đàn ông trước mặt.
Thân là Nhiếp chính, chuyện ngày ngày khiến y phải quan tâm chắc hẳn không ít. Không tính tới dáng điệu đau lòng này của ý là thật hay là giả vờ cho mình xem, xử lý xong chuyện về còn phải phí tâm tư đối phó mình vầy, ngẫm lại, đúng là cũng không dễ dàng.
“Thôi khỏi, không cần nói với ta mấy thứ này.” Cô nghiêng người, không nhìn gương mặt kia, ngừng đoạn, lại nói, “Ta không tức giận, thật đấy, ngài yên tâm đi. Nếu lần này bệ hạ thật sự có thể nhớ kỹ lời ngài, chuyện hôm nay, ngược lại là chuyện tốt.”
“Cứ vậy đi.” Cô không muốn y cứ đứng đấy đợi, nói xong nhắm mắt. Tưởng lần này y đi rồi, nào ngờ tên này vẫn không đi.
“Ngài còn chuyện gì?”
Khương Hàm Nguyên thật sự chưa từng gặp người dây dưa dài dòng thế. Bị y cứ đứng trước giường nhìn, bảo cô làm sao mà ngủ. Cô lại mở mắt nhìn y, giọng điệu đã trở nên không kiên nhẫn được nữa.
Y tựa như cũng chẳng tí ti phát hiện cô đã mất kiên nhẫn, thấy cô mở mắt ra nhìn mình, bộ mặt đau lòng một lát trước giờ đã mỉm cười, nói: “Ta có ý này. Nàng đến kinh thành đã ít ngày, ta lại luôn bận rộn không thể bầu bạn. Ngay mấy ngày nghỉ phép đại hôn kia, nàng đi đưa thư, ta cũng không đi cùng. Trong lòng ta thật áy náy. Ngày mai vợ chồng Trần Luân Vĩnh Thái muốn đi Tiên tuyền cung, chừng năm sáu mươi dặm đường, không ấy chúng ta cũng cùng đi đi.”
Khương Hàm Nguyên không hề nghĩ ngợi, đang định lắc đầu cự tuyệt, y đã cướp lời, “Nàng chớ từ chối đã. Nàng nghe ta nói. Ở đó ngoài cung suối nước nóng, gần đó còn giáp với hoàng lâm, chuồng hoa lưu* (ngựa tía/ngựa xích thố) cũng có, nuôi mấy con ngựa tốt. Ta có nghĩ, nàng cũng không thích qua lại với ai, so với ngồi trong Vương phủ, chi bằng đến đó ở, không có chuyện làm thì vào hoàng lâm cưỡi ngựa đi săn. Không dám nói sẽ có bao nhiêu tiêu dao nhưng dù sao cũng phải thú vị hơn so với cả ngày nàng buồn bực trong Vương phủ chút.”
Khương Hàm Nguyên dừng lại.
Y ngó sắc mặt cô, thấy hình như có vẻ động, lại nói tiếp, “Nàng yên tâm, ta sẽ không ở đó! Ngày mai ta đưa nàng qua đó, đến rồi về liền, tuyệt đối không phiền nhiễu nàng! Chỗ đấy cũng thanh tịnh, không nhiều cặp mắt dòm ngó, ta nghĩ nàng hẳn sẽ thích.”
Không thể không thừa nhận, lần du thuyết này của y, vẫn có mấy phần dụ dỗ. Khương Hàm Nguyên thầm tính toán, ở bên kia, ban ngày cưỡi ngựa, ban đêm một mình, không cần thấy y ở bên cạnh đi tới đi lui, ba tháng sẽ qua rất nhanh, đến chừng đó là có thể rời đi.
“Được.” Cô sảng khoái đáp, “Nhưng mà, ngày mai cũng không cần ngài đưa đi. Ngài cứ làm việc của ngài. Ta theo vợ chồng Trần Luân qua đó là được.”
Y bác bỏ: “Không ổn, cứ để ta đưa nàng đi. Trùng hợp ngày mai không có đại tiểu triều hội, chỉ là nghị sự thôi, có thể chuyển lại sau không sao. Nàng và ta mới cưới còn chưa bao lâu, để một mình nàng đi, rơi vào trong mắt người ta cũng không biết nói thế nào. Nàng cũng biết đấy, kinh thành có lắm kẻ lưỡi dài thích bàn tán sau lưng người mới chịu ấy.”
Khương Hàm Nguyên ngẫm lại cũng đúng. Mặc dù cô không quan tâm người khác xào xáo sau lưng mình thế nào, nhưng hẳn y sẽ để ý.
“Cũng được.” Cô thuận theo y.
Trên mặt y lại chìa ra nụ cười mỉm: “Vậy tốt rồi, ta không sao, không quấy nàng nữa. Ta đi báo già Trang một tiếng, chuẩn bị sơ chút. Nàng ngủ đi.”
Y lui ra, tắt đèn hộ cô, bước ra ngoài, lát sau quay về phòng, đi thẳng vào gian trong. Sau một tràng tiếng cởi đồ sột soạt rất nhỏ, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Sớm hôm sau, hai người thức dậy.
Đêm qua Trang thị biết kế hoạch hôm nay, rất vui, trong đêm phái hai người qua đó, dọn dẹp chỗ ở trước. Trước đó, phía bên này cũng chuẩn bị kỹ càng những vật dụng hôm nay cần mang, trừ thức ăn thức mặc trang điểm các thứ, đến lọng dù bàn ghế cũng không sót, đầy đủ mọi thứ. Thừa dịp trước khi xuất phát, bà vội quét qua phòng còn thiếu gì bổ sung, Khương Hàm Nguyên thuận tay nhét quyển chữ khắc mẫu kia vào. Xách theo, qua kia buổi tối hết chuyện làm, có thể luyện chữ một chút.
Dĩ nhiên Trang thị cũng muốn theo hầu. Toàn bộ gói ghém xong, tuy bảo chỉ đi đơn giản, không tính tùy hành, chỉ đồ đạc thôi cũng chật kín hai chiếc xe ngựa. Vợ chồng Nhiếp Chính Vương ngồi chung một xe, Trang thị dẫn theo hai thị nữ một xe, thị vệ thống lĩnh Vương Nhân chọn thủ hạ cưỡi ngựa đi cùng, thừa dịp còn sớm, trên đường còn vắng người, một đoàn xe ngựa xuất phát đi về cầu Đầu rồng ngoài cửa đông, vợ chồng Trần Luân đã nhận tin gặp mặt ở đó, cùng lên đường. Xe ngựa không nhanh không chậm, đi chừng hai canh giờ, trước giữa trưa đã đến Tiên Tuyền cung.
Tiên tuyền cung nằm trong Cấm uyển. Cấm Uyển phía Nam gần sông Vị, phía Tây Bắc gần núi, chu vi kéo dài chừng ba trăm dặm, trong đó hành cung* lớn nhỏ có mấy chục chỗ, một hồ trì tầm mười người đào. Trong đó Tiên tuyền hành cung này, là năm đó Võ Đế xây dựng cho Ngô Việt hoàng phi, chẳng những kiến trúc tráng lệ trang trí hoa mỹ, mà để thỏa nỗi nhớ nhà của Hoàng phi, còn cố ý xây cảnh phong thủy nước chảy liễu rũ cầu nhỏ trong cung uyển, nhìn như Giang Nam, là tòa độc đáo nhất trong tất cả khu hành cung. Xung quanh đây sáng sủa thoáng đãng, đương nhiên cũng khác biệt với vùng quanh hoàng thành.
(*) ly cung, hành cung: chỗ ở ngoài cung khi vua ra ngoài
Dù vẫn chưa hết đông hàn, đỉnh núi xa xa vẫn còn thấy tuyết đọng, nhưng phía dòng suối gần đó ở hướng mặt trời, băng dần dần tan, thậm chí lờ mờ có thể nhìn thấy được màu xanh nhạt dưới lớp băng, rất vui mắt.
Đoàn xe ngựa đứng ngoài hành cung, tri sự trong cung dẫn người chờ sẵn ở hai bên đường xe, thấy thế, bước lên chào hỏi, nhanh chóng dưới chỉ huy của Trang thị, vội vàng chuyển hành trang xuống đưa vào trong cung.
Thúc Thận Huy đứng bên đường, đưa mắt dõi theo Khương Hàm Nguyên.
Cô xuống xe, liền bị Vĩnh Thái công chúa kéo tay lại. Công chúa chỉ trỏ phong cảnh chung quanh cho cô, chuyện trò thân mật.
Trần Luân thái y đứng bất động, bước tới: “Điện hạ, sao không đi?”
Thúc Thận Huy thu mắt, mỉm cười: “Trong triều còn có việc, hôm nay ta chỉ đưa Vương phi tới. Giờ quay về. Vương phi mới đến, mấy ngày này phiền vợ chồng anh trông nom, đưa nàng làm quen các nơi xung quanh chút.”
Vĩnh Thái công chúa lớn hơn Vương phi mấy tuổi, hôm qua thọ yến kết thúc về nhà, trong miệng đều là em nữ tướng quân, yêu không chịu được, đêm qua nghe bảo hôm nay cô ấy cũng muốn đi, càng hứng chí.
Nếu Nhiếp Chính Vương nói vậy, đương nhiên Trần Luân sẽ không nhiều lời dư thừa, nhìn bóng vợ và Vương phi đang thân mật nói chuyện, gật đầu đáp. Không ngờ công chúa nghe thấy, lập tức buông Khương Hàm Nguyên, bước tới nói: “Vương đệ nói gì thế? Sao ngài lại đi được? Hiếm khi mới được ra ngoài, ta với phò mã đôi vợ chồng già này nhìn nhau thấy ghét không nói, hai người vừa mới tân hôn yến, ngài vứt bỏ Vương phi một mình bên này à? Thế là sao? Việc triều đình dù có nhiều đi nữa, nhưng ta không tin vắng ngài hai ba ngày, thiên hạ cũng không đổi được! Nhiều quan thần vậy để làm gì? Triều đình phát bổng lộc không cho họ à?”
Nàng ta bô bô nói một tràng, Trần Luân không dám ngăn cản, chỉ âm thầm giật giật ống tay áo nàng. Công chúa cũng không để ý, thấy một người đang dẫn ngựa tới, nghĩ là chuẩn bị để Nhiếp Chính Vương về thành, bước lên sai người dắt ngựa về.
Thúc Thận Huy lộ vẻ khó xử, nhìn Khương Hàm Nguyên bên cạnh. Cô đang xoay mặt chỗ khác nhìn về núi rừng xa xa. Chần chừ một lúc, mắt nhìn bóng lưng cô, chậm rãi nói, “Vậy ta ở lại một ngày rồi về?”
“Nói sau đi nói sau đi, dù sao lúc này Vương đệ đừng có mơ mà đi!”
Trần Luân đứng ngoài quan sát đến giờ, cũng ít nhiều nhìn ra, ý đi của Nhiếp Chính Vương cũng không kiên định.
Anh biết Nhiếp Chính Vương, nếu thật sự có chuyện không thể ở lại, chớ nói một cô công chúa, mười cô cũng không giữ lại được. Rồi nhìn theo ánh mắt y, Vương phi còn đang ngắm phong cảnh, hồn nhiên không hay chuyện bên này. Anh ta chợt nhớ lại tin đồn gần đây, Nhiếp Chính Vương sợ vợ.
Lẽ nào Vương phi chướng mắt cậu ta không muốn giữ người, cậu ta đây là bất đắc dĩ sao? Bèn bận bịu lên tiếng khuyên nài: “Điện hạ, ta thấy công chúa nói có lý! Vương phi đương nhiên rộng lượng, sợ làm trễ nải việc của điện hạ, đồng ý để điện hạ hồi triều. Nhưng nếu điện hạ có thể ở, thì vẫn nên ở lại mới phải. Có lẽ lâu rồi ta không có cơ hội có thể phóng ngựa săn bắn cùng điện hạ, hôm nay nếu được cùng dạo chơi, cầu còn không được.”
Vợ chồng anh ta một ép ở, một khuyên nài, Nhiếp Chính Vương không đẩy đưa lại, bèn đành phải đi đến bên cạnh Vương phi, thấp giọng: “Hay là… Hôm nay ta ở lại, ở với nàng một ngày?”
Khương Hàm Nguyên ngắm cảnh xa gần quanh mình xong, xoay mặt lại.
Cặp mắt y đang ngóng nhìn mình.
“Tùy điện hạ, thuận tiện là được. Ta không sao.”