Trường Ninh Tướng Quân - Chương 75

Trường Ninh Tướng Quân Chương 75
Khương Hàm Nguyên vừa dứt lời, xem như là chứng cứ thân phận đã rõ.

Mấy tướng sĩ vừa rồi còn tò mò nhìn không còn do dự nữa, toàn bộ hành lễ bái.

Tin tức nhanh chóng truyền ra. Tướng sĩ nghe nói có vị Nhiếp Chính Vương hư hư thực thực vào doanh, ai mà không biết quan hệ của ngài và nữ tướng quân, cũng không ai cảm thấy hiếu kì, ngoại trừ đám say rượu, còn lại chỉ cần còn đi đường được đều đang xôn xao phóng tới đại trướng, thấy thế, đám đằng sau, dù chả thấy nổi dáng vẻ người đằng trước kia là thế nào cũng lung tung bái lạy theo.

Đại doanh vừa mới vui vẻ ầm ĩ một chốc trước nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, người bái lạy đầy đất. Tiêu Lâm Hoa ngó thấy hung thần lại đến, đã lùi ra sau từ sớm, đầu cúi gằm sợ y nhìn thấy mình.

Trước đại trướng, cạnh đống lửa nhảy múa hừng hực, cuối cùng chỉ còn hai vợ chồng Nhiếp Chính Vương đang đứng.

Thúc Thận Huy dời mắt khỏi cô, nhìn quanh, lên giọng nói: “Chư vị! Bổn Vương phụng lệnh đương kim Hoàng đế đến đây. Lần này lên phía Bắc có hai chuyện. Một là tuần biên, hai là đốc chiến. Trận chiến này đúng là không dễ, song mới chưa đầy hai tháng đã thu được toàn thắng, tất cả đều là nhờ công lao anh dũng giết địch của chư vị tướng sĩ ở đây hôm nay! Đợi bổn Vương hồi kinh, chắc chắn sẽ tấu lên tin chiến thắng, triều đình luận công phong thưởng! “

Lời y vừa dứt, tướng sĩ đều vui vẻ ra mặt.

Nhiếp Chính Vương đích thân tới chiến trường nơi biên thuỳ, đối với đám tướng xa cách thiên đình nhiều năm thủ tại biên cương như họ mà nói, vốn là vui mừng tận trời, cộng thêm ngài ấy chính mắt nhìn thấy thắng lợi, càng là vinh quang cực lớn, đám người ầm vang tạ ơn. Rất nhiều lão binh lão tướng ở đây nhớ tới chuyện Bắc tuần năm xưa của thiếu niên Nhiếp Chính Vương, tâm tình càng thêm kích động, hô to Nhiếp Chính Vương thiên tuế.

“Nhiếp Chính Vương đâu? Nhiếp Chính Vương tới thật ư?”

Chu Khánh vì bị thương, đêm nay nén không uống rượu, về lều nghỉ sớm. Lúc này nghe tiếng chạy tới, đẩy người, vội bước nhanh tới, cúi đầu bái, kích động nói: “Mạt tướng Chu Khánh, bái kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ!”

Thúc Thận Huy nhìn ông chốc lát, liền gật đầu: “Bổn Vương còn nhớ ông. Năm đó Bổn Vương tuần biên Nhạn Môn, ông chính là một viên tướng tài đắc lực của Đại tướng quân. Mấy hôm trước ta ở Nhạn Môn gặp Đại tướng quân, ông ấy đã báo chuyện của ông cùng với tin thắng trận. Lần này cuộc chiến tám Bộ giải quyết nhanh chóng, không thể bỏ qua công lao của ông. Đại Ngụy ta có tướng tài hiền dũng mãnh không sợ chết như Chu tướng quân, lo gì không thắng trận!”

Tán thưởng xong, y hỏi thăm tình hình vết thương của ông.

Chu Khánh vừa kích động vừa hổ thẹn, nức nở nói: “Điện hạ quá khen. Lần này chiến sự có thể giải quyết nhanh chóng, công của mạt tướng rất nhỏ bé. Không những thế, cũng nhờ sức Vương phi phá địch, ngày đó thần mới có thể may mắn giữ mạng sống.”

Thúc Thận Huy bước lên, tự tay đỡ Chu Khánh dậy, chúc ông mau lành thương. Chu Khánh luôn mồm xưng vâng.

Thúc Thận Huy lại ra lệnh tất cả đứng dậy, tiếp tục yến vui, không cần vì mình đến mà ái ngại.

Trương Mật người cũng như tên, là người có tâm tư tỉ mỉ, đoán đêm nay Nhiếp Chính Vương một thân một mình vào doanh, e là vì nữ tướng quân. Nghĩ vợ chồng ngài đầu năm vừa mới thành hôn, chưa tới nửa năm, nữ tướng quân đã về Nhạn Môn. Vốn có câu tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi vợ chồng ngài cũng mới cưới. Thấy tình hình cũng ổn, bèn lên tiếng lệnh toàn thể tướng sĩ giải tán. Thấy Dương Hổ đứng đó không đi, mắt dán lên người Nhiếp Chính Vương, không biết cậu ta đang nghĩ gì, thực là không biết cấp bậc lễ nghĩa mới đẩy một cái. Dương Hổ lúc này mới quay đầu, không nói không rằng bước đi.

Lúc này Đại Hách Vương cũng đến.

Nhiếp Chính Vương dù đã có lời, không cần ông theo hầu, nhưng sao Đại Hách Vương thật sự dám lạnh nhạt. Thấy trời đã tối, Nhiếp Chính Vương vẫn chưa về thành, bèn dẫn Tiêu Lễ Tiên chạy đến, bái kiến xong bảo đã chuẩn bị xong chỗ nghỉ ngơi cho hai vợ chồng y ở trong thành, lúc nào tiện cứ sang đó mà nghỉ.

Thúc Thận Huy không nói ngay, chỉ nhìn sang Khương Hàm Nguyên.

Khương Hàm Nguyên mỉm cười, “Ngài lặn lội đường xa mà đến chắc hẳn rất mệt mỏi, hay về thành đi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt. Phần ta, sáng mai phải nhổ trại về Nhạn Môn, đêm nay sợ còn có việc, ta ở lại doanh cho tiện. “

“Vương phi nói sai rồi!” Trương Mật nhìn Nhiếp Chính Vương, lập tức cười tiếp lời.

“Chuyện nhổ trại cứ giao cho Chu tướng quân và mạt tướng là được. Huống hồ, điện hạ tới tìm Vương phi, chắc hẳn có chuyện muốn bàn. Ở đây nói không tiện.”

“Đúng, đúng! Trương Mật nói rất đúng. Giao cho lão Chu ta! Mấy chuyện này, cần gì nhọc Vương phi quan tâm? Có việc cứ việc đi!”

Chu Tuấn cũng phản ứng kịp, vỗ ngực tiếp lời.

Khương Hàm Nguyên khựng lại, nhìn hai người Chu Trương mỉm cười, bảo đã hao tâm tổn trí, rồi đưa mắt nhìn Thúc Thận Huy, ra ngoài.

Thúc Thận Huy trong tiếng cung tiễn sau lưng, đi theo.

Giữa vô số ánh mắt dõi theo, hai người bước ra doanh trại, cha con Đại Hách Vương phụ tử đi cùng, dẫn họ đến chỗ ở. Là một chỗ yên tĩnh cạnh tinh xá của Thiếu đế.

Xong xuôi, Thúc Thận Huy đuổi người hầu canh cửa, tự tay đóng cửa, chậm rãi quay lại, rồi dừng chân trước mặt Khương Hàm Nguyên.

Chung quanh không còn bất kỳ ai. Nến sáng soi tỏ, hai người đứng đối mặt nhau, ban đầu ai cũng im lặng.

Khương Hàm Nguyên cụp mắt, vẫn luôn đặt trên vạt áo y. “Điện hạ mệt không. Ta gọi người đưa nước đến hầu điện hạ tắm rửa. “

Cô phá vỡ im lặng trước. Mắt không nhìn y mà vượt qua vai y nhìn ra ngoài phòng, nói xong cất bước định đi, thấy bả vai y khẽ động.

“Không sao, ta không mệt.” Cuối cùng y mở miệng, “Hủy Hủy, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

“Vài hôm trước, ta mới biết một chuyện.”

“Mùa thu năm ngoái thu, ở chùa Hộ Quốc, hôm đó nàng cũng có mặt. Lưu Hướng đã báo ta.” Cuối cùng, y chậm rãi nói.

Khương Hàm Nguyên không nghĩ y mở miệng lại nói về chuyện này. Hơi ngước mắt, đối mặt hai luồng ánh mắt của y.

Phản ứng đầu tiên của cô là Lưu Hướng có thể sẽ vì thế mà chịu phạt, lập tức nói: “Hôm ấy ông không muốn để ta vào, là ta dùng ơn cũ của cha mà ép ông ấy.”

“Nàng yên tâm, Lưu Hướng rất ổn, không có chuyện gì —” y chăm chú nhìn cô, nói tiếp.

“Còn có một chuyện, ta nghĩa có lẽ nàng cũng quan tâm. Là liên quan tới Vô Sinh kia. Bệnh hắn đã khá hơn. Dĩ nhiên ta không thể nào như nàng mong muốn, xem hắn như kẻ bình thường mà phóng thích. Song chỉ cần hắn thành thành thật thật, ta có thể cam đoan với nàng, vị bằng hữu đó của nàng cũng sẽ vô sự. “

Khương Hàm Nguyên nhìn y, lát sau, khóe môi hơi vểnh, như cười như không: “Cám ơn ngài đã báo tin. Xem như là tin tốt.”

Y im lặng, lại nhìn cô một lát.

“Ta sai rồi.” Sau một màn chào đầu, cuối cùng y đã nói ra lời không biết lăn lộn trong lòng mình bao nhiêu lần, nhìn thấy cô rồi, y nhất định phải nói ra. “Đêm hôm đó, ta không nên đem bạn của nàng đến để thăm dò nàng, không nên buông mấy lời kia, còn mặc nàng tự lo. Chắc chắn đã làm nàng rất thương tâm. Hủy Hủy, nàng hãy tha thứ ta. Còn có, hôm ở Hộ Quốc tự, mấy lời ta nói với Ôn Loan tất nhiên cũng gây hiểu lầm cực lớn cho nàng. Nhưng ta đối với nàng ấy, thật sự không phải như nàng tưởng —— “

“Hủy Hủy, ta không biết nên giải thích thế nào, nàng mới tin tưởng ta.”

“Ta thương hại nàng ấy, tình nguyện giúp đỡ nàng ấy, thậm chí ta cũng thừa nhận, cũng như hôm ấy nàng đã nghe được, nếu không có mọi biến cố trước đó, đúng là ta sẽ lấy nàng ấy. Nhưng vật đổi sao dời, không như xưa. Ta gặp nàng. Ta đối với nàng, hoàn toàn không giống.”

Có vẻ như trong phút chốc y không tìm được cách nào biểu đạt, y ngừng đoạn, “Nàng ấy đúng là rất tốt, nhưng khi không thấy nàng ấy, ta không nhớ nàng ấy. Còn nàng không giống, Hủy Hủy, ta không thấy nàng, ta sẽ nhớ đến nàng, cực kỳ nhớ, dù trong tim ta vẫn còn giận nàng. Lần trước cứ thế mà tách ra, ta đã hối hận.”

“Hủy Hủy, nàng hãy tha thứ ta ——” y bước một bước về phía cô.

“Điện hạ không cần giải thích!” Khương Hàm Nguyên gấp gáp, chợt ngắt lời thổ lộ hết của y.

“Liên quan tới chuyện cô gái họ Ôn, ta nhớ có một lần điện hạ đã từng đề cập với ta, lúc ấy ta đã nói ta tin ngài. Giờ cũng vậy.”

“Nếu điện hạ thấy đêm đó mình có lỗi, cứ phải hy vọng được ta tha thứ, thì ta nói ngài biết, ta tha thứ từ lâu rồi. Ta cũng không đau lòng. Là điện hạ suy nghĩ nhiều thôi. Đồng thời, thật ra sau đó ta cũng đã thức tỉnh. Lúc ấy ta có vài hành động không đúng. Nhân cơ hội này, xin ngài cũng thông cảm.”

Thúc Thận Huy khựng lại.

Khương Hàm Nguyên nhìn y mỉm cười: “Tất cả mọi chuyện, về phía ta xem như đã qua rồi.”

“Ta hy vọng điện hạ cũng giống như ta, không cần để ở trong lòng. Sau này muốn làm gì cứ làm nấy. So với đại sự mà điện hạ với ta đã định ban đầu, chuyện nhỏ vậy thật ra không có ý nghĩa. Điện hạ một ngày trăm công ngàn việc, cũng không cần vì vậy mà phân tâm.”

Nói xong, cô nhìn quanh bài trí trong phòng, dừng mắt chỗ chiếc giường, thu hồi ánh mắt. “Điện hạ đi đường mệt mỏi quá rồi, ta nhìn ra được. Ngài cần nhất là nghỉ ngơi. Ta không quấy rầy.”

Cô mỉm cười, nhẹ gật đầu chào Thúc Thận Huy, lập tức quay đi

Thúc Thận Huy cảm thấy như đầu bị đập một gậy khó chịu, không hề có chuẩn bị. Y nhìn bóng lưng cô rời đi, thấy cô sắp mở cửa, tất cả cảm xúc như đưa đám, không cam lòng, hoang mang, có lẽ còn có mấy phần ghen ghét, cuồn cuộn trong lòng.

Đêm mưa to gió lớn kia đã là quá khứ, nhưng đến giờ y vẫn chưa thoát khỏi, bị dày vò.

Còn nàng? Xa rời mình, nàng ấy vui vẻ vậy.

Trước mắt y hiện ra cảnh nàng ngồi nghiêng trên đất, cầm kiếm gõ nhịp trên bàn, cười to thỏa thích kia.

Dựa vào đâu chứ? Nàng đã dày vò lòng y, nói đi là đi, vứt bỏ y một mình chìm đắm?

Y không kìm được nữa, cất bước đuổi theo bắt lấy cổ tay cô.

“Ta sai rồi. Ban đầu mưu tính nàng. Lấy nàng rồi cũng không tận trách làm chồng, làm nàng hài lòng. Nhưng ta đã biết sai rồi, ta cũng đã xin lỗi nàng. Đối với ai nàng cũng tốt. Bộ hạ của nàng, Tiêu Lâm Hoa, Tiển Nhi, thậm chí là người xa lạ vốn không quen biết… sao chỉ đối với mỗi mình ta, lại nhẫn tâm như thế?”

Tơ máu đỏ chói chưa tan nơi đáy mắt y vì đi đường mệt mỏi giờ phút này càng thêm dày đặc, khóe mắt cũng đỏ rực.

Khương Hàm Nguyên nhìn người đàn ông trước mặt.

Y cứ thế, cố chấp nắm lấy tay cô không buông, đôi mắt đỏ bừng chằm chằm nhìn cô, nghiến răng khàn khàn từng chữ từng chữ hỏi nàng.

Khương Hàm Nguyên nhìn y hồi lâu, cuối cùng nhẹ thốt: “Điện hạ, ta không ngại nói thật với ngài,  đối với ngài, ta cũng có mấy phần động lòng. Mấy ngày ở Tiền đường cùng ngài có lẽ là mấy ngày hạnh phúc nhất cả đời ta. Ta cũng thích mẫu thân ngài nữa. Nếu mẹ ta còn trên đời, ta nghĩ hẳn cũng mang dáng vẻ của bà ấy. Nhưng khoái lạc đó không có gốc rễ. Chỉ cần nảy chút biến hóa, sẽ như là hoa trong gương, trăng trong nước, cát trên nhà cao, biến mất trong nháy mắt. Chuyện này, đã được minh chứng rồi. Phiền nhiễu giờ đây có lẽ còn vượt xa vui vẻ, nào dám nói đến sống cả đời?”

“Điện hạ, tự hỏi ngài một chút xem, đến cùng ngài thích ta chỗ nào? Ngài thật sự thích con người Khương Hàm Nguyên ta, hay là vì không có cách nào hoàn toàn có được ta, nên ngài mới nhớ mãi không quên, không chịu buông tay?”

“Điện hạ là một người thế nào, chút ít thời thiếu niên của ngài có lẽ ta cũng có biết. Nhưng ngài vốn chẳng biết gì về ta cả. Ngài không biết ta là một người như thế nào. Ngài cũng không biết quá khứ của ta. Ngài nói nhiều, vì hôn sự này mà sinh ra mấy phần đáng thương ta, cũng không có cách nào làm ta tin tưởng, càng không thể nào bảo ta cam tâm tình nguyện đem toàn bộ quãng đời còn lại của ta trói lại một chỗ cùng ngài. Giờ ngài lại cưỡng ép ta dâng tấm lòng ta ra cho ngài. Trên đời có đạo lý vậy sao?”

Nàng lắc đầu, rút tay mình ra. “Như thế này cũng rất tốt! Ta không muốn có bất kỳ thay đổi nào!” Nàng nói với giọng điệu mạnh mẽ.



Quân doanh ngoài thành, sau khi Nhiếp Chính Vương và tướng quân rời đi, khao yến cũng bắt đầu kết thúc. Trương Tuấn xưa giờ thân thiết với Dương Hổ, ngày thường cả hai cũng ngủ chung một lều, không thấy cậu về, tìm kiếm, thấy người đang ở gần cổng doanh.

Cậu đang nằm ngửa trên một tảng đá lớn, trong miệng ngậm cọng cỏ khô, mắt nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu. Trương Tuấn lên tới, đẩy cậu, “Say rồi hả? Nằm đây uống gió Tây Bắc? Tí nữa chết cóng cho xem!”

Dương Hổ nhổ cọng cỏ trong miệng, lười biếng xoay người ngồi dậy.

Trương Tuấn vừa túm lấy cậu về lều, vừa nói: “Ta thấy mi thật sự say rồi. Nghe nói ban đêm mi còn kiểm tra Nhiếp Chính Vương? Ngài ấy tra hỏi mi, mi còn không phải? May mà Nhiếp Chính Vương đại lượng không so đo đấy…” Cậu quay nhìn về phía thành trì, “Mà nói thật, nom Nhiếp Chính Vương và Tướng quân thật xứng đôi! Lúc xưa nghe tướng quân phải lấy ngài, rất nhiều người Thanh Mộc Doanh ta đều không phục. Vừa nãy ta đi một vòng, bọn chúng đều tấm tắc!”

Dương Hổ không nói không rằng, bỏ mặc Trương Tuấn nhanh bước về lều ngủ. Bỗng, ngoài khuôn viên có một người đưa tin phóng ngựa tới, cao giọng: “Nhạn Môn gửi thư! Tướng quân Trường Ninh có đó không?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận