Thúc Thận Huy đến phủ công chúa Vĩnh Thái. Y cũng không tính là người ngoài, không chút trở ngại, trực tiếp được nô tử phủ công chúa dẫn đến Bảo Hoa tạ, ở sau nhà.
Nô tử cung kính thưa, đây là chỗ công chúa dạ yến tiếp Nhiếp Chính Vương phi và Đại Hách Vương nữ, ngoại trừ hai người, còn mời mười mấy công chúa và quý phụ nhân bình thường hay qua lại làm khách. Còn kêu một nhóm kỹ nhân trong nhạc phường bậc nhất Trường An đến, thổi kéo đàn hát, tiếp khách quý.
Cách một cái hồ sâu trồng hoa phản chiếu ánh đèn sáng chói, Thúc Thận Huy ngó khung cửa sổ tiểu lầu phía trước xây chính giữa Hoa trì. Trên khung cửa sổ, thắp đèn sáng trưng. Giờ đã là không còn sớm, cách một mặt nước, y cũng trộm nghe được tiếng sáo trúc sênh ca và tiếng cười nói vui đùa trong lầu truyền ra. Bóng người lờ mờ dao động sau cửa sổ.
Y đi qua chiếc cầu gấp khúc dẫn đến thủy tạ, xuống lầu.
“Nô tử đi thông báo.”
Thúc Thận Huy chăm chú nhìn, chần chờ một lát, “Thôi, ta sẽ đợi một lát. Đợi các nàng ấy xong yến, ngươi hãy báo là ta tới.”
ghế mỹ nhân
Đại Hách Vương đi rất gấp, đêm nay Trần Luân phải cùng người Hồng Lư tự chuẩn bị chuyến đưa tiễn ngày mai, có thể cả đêm không về. Y đương nhiên chẳng hề lạ lẫm trong phủ công chúa, dặn xong, đi thẳng đến một hiên các bên cạnh. Nơi đây là chỗ vợ chồng Trần Luân và công chúa dùng để hóng mát giết thì giờ trong ngày hè nóng bức. Hiện chưa tới mùa, mấy cửa sổ mỏng khảm mây bốn bề khép chặt. Nô tử nói, công chúa và phò mã lâu rồi không vào phòng này, có khi quét dọn không chu đáo, e là hời hợt tiếp đãi, mời y đi nơi khác nghỉ ngơi. Y lười đi nữa, cũng có lẽ chỗ này gần nàng hơn chút, chỉ gọi mang đèn đến. Nô tử cầm theo cây đèn hoa sen trên chiếc bàn bạc, y đi vào, không cần ai hầu bên cạnh, tự ngả người lên chiếc ghế mỹ nhân đặt bên trong, kê hai tay sau gáy làm gối, khép mắt, bắt đầu chờ đợi.
Đợi lát, bên kia vẫn cứ ồn ào náo nhiệt, chẳng hề có dấu hiệu tiệc tàn. Y nhẩm tính giờ, hẳn đã sắp qua giờ Hợi. Yến tiệc đêm nhà giàu hoành thành Trường An thường thường trắng đêm cuồng hoan, mãi đến bình minh mới tan, đương nhiên y biết. Đêm nay Trần Luân lại không về, lẽ nào Vĩnh Thái thật sự muốn lôi kéo người chơi vui thâu đêm suốt sáng?
Y định gọi người vời Trần Luân về nhà, lại biết không ổn, suy nghĩ lang thang trong đầu một lát, cuối cùng đành từ bỏ, thay vì thế mở mắt đứng dậy, đi đến mở một ô cửa sổ khảm mây.
Vừa mở, âm thanh từ phía thủy tạ lọt vào thật rõ ràng. Y đứng thẳng, mặt đối diện với hồ nước phản xạ ánh đèn lấp lánh, nghiêng tai, muốn phân biệt ra giọng cô từ giữa lời vui đùa hỗn tạp của đám phụ nữ đông đảo kia, song không có kết quả. Cứ thế, lại lẳng lặng chờ giây lát, bỗng sau lưng có tiếng bước chân lộn xộn, tiếp đó, nghe giọng công chúa Vĩnh Thái vang lên: “Tam Lang! Nghe bảo cậu đến!”
Thúc Thận Huy quay lại, thấy cửa bị đẩy mở, công chúa Vĩnh Thái đi vào, nhìn thấy y, bèn cười phàn nàn: “Tam Lang cậu sao vậy, đến cũng không báo một tiếng, nếu vừa nãy không phải ta xuống, nô tử báo tin, ta còn không biết! Cậu đang làm gì thế?”
Thúc Thận Huy xoay người bước lại nói: “Ta tới đón Vương phi hồi phủ, nghe nói mọi người vẫn còn đang uống rượu, ta mới chờ ở đây.”
Công chúa ngó quanh, lắc đầu: “Từ lúc nào cậu lại đổ khờ ra vậy? Chỗ này đã biết bao lâu không ai dùng, tối thui tối thít, một mình cậu chờ đây làm gì? Là nhà ta không có chỗ nào khác cho cậu nghỉ chân à?”
Thúc Thận Huy cười nói: “Ta lười đi ấy mà. Mà ở đây vừa vặn thanh tịnh, ta có thể nghĩ công việc được.”
Vĩnh Thái công chúa dò xét, không nói. Thúc Thận Huy bị nàng ta nhìn khó tránh khỏi có phần chột dạ, điềm nhiên như không mà giải thích, “Đêm nay cung yến tàn sớm, ta về nhà cũng không có việc gì làm, nghĩ không muốn phiền đến tỷ, bèn thuận đường đến đón nàng.”
Công chúa Vĩnh Thái cười xùy, “Đi thôi. Cậu đã tới, vậy ta sẽ thả tướng quân muội muội đi. Chỉ đáng thương cho Lâm Hoa Vương nữ, còn tưởng đêm nay có thể ngủ chung với Vương phi nhà cậu, mừng hụt một trận.”
Thúc Thận Huy theo công chúa qua nhà thủy tạ. Trong đó còn nữ quyến nhà khác, y dĩ nhiên không tiện đi vào. Công chúa bảo y chờ một lát, vào trong. Ngay sau đó, trên tạ có người mở cửa sổ, đám phụ nữ lặng lẽ thò đầu tranh nhau nhìn, trâm phượng trên tóc các nàng, điểm sắc vàng lấp lánh giữa màn đêm.
Y thản nhiên đứng, mặc những cặp mắt dòm lom lom.
Công chúa Vĩnh Thái nhiệt tình vô cùng, liên tục mời giữ lại, bảo, hiếm khi, phải chơi một đêm mới đủ, về phần Tam Lang, nàng sẽ tự chuyển lời. Khương Hàm Nguyên thứ nhất không có mặt mũi từ chối, thứ hai, nói thật, dù cho lúc cuối đêm qua cũng để cô biết tư vị chân chính giữa nam nữ giảng hoà, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao đám đàn ông trong quân doanh hễ nói đến chuyện ấy đều không biết mệt. Nhưng khoái cảm qua đi, sáng nay tỉnh lại, cô lại sinh ra một thứ cảm xúc trống rỗng. Trong tim như vắng vẻ, trôi nổi giữa không trung, không thể nào hạ cánh, càng hối hận sao đêm qua mình lại đối xử y thế, vì sao cầm lòng không đặng, cộng thêm công chúa nhiệt tình giữ lại, dứt khoát đồng ý, lại không ngờ y sẽ đến đón.
Các bà các cô chung quanh cũng đều uống không ít, giữa mơ mơ màng màng nghe công chúa nói Nhiếp Chính Vương tới đón Vương phi, ánh mắt ngó nhau, cười không ngừng.
Khương Hàm Nguyên làm như không nhìn thấy, đứng dậy.
Sống ở vùng biên cương nhiều năm, mùa đông nghèo nàn, để tránh cái lạnh, có khi cô cũng uống rượu, nhưng bình thường chỉ mấy chén ấm người là dừng. Đêm nay lại phá lệ. Công chúa Vĩnh Thái tửu lượng kinh người, liên tiếp mời rượu, cộng thêm cô vốn cũng tính ngủ lại, vô thức mà uống rất nhiều. Thoạt đầu ngồi còn được, đứng dậy rồi mới cảm giác bước chân liêu xiêu, nhưng không muốn ai nhìn ra, cố gắng như không, chịu tiếng cười đám phụ nữ sau lưng, tạm biệt Vương nữ đang lưu luyến không rời, theo công chúa ra ngoài, quả nhiên, nhìn thấy y một mình đứng dưới thềm.
“Nào, Vương phi của cậu, chị trả lại cho cậu, cậu phải trông chừng cho tốt đấy, nếu hôm nào lạc mất, cũng đừng tìm chị đây!” Công chúa giễu cợt.
“Đa tạ tỷ. Chị quay vào đi, không cần tiễn nữa.”
Thúc Thận Huy mỉm cười nói, lập tức nhìn sang Khương Hàm Nguyên đang im thin thít, hỏi han: “Nếu nàng không còn chuyện gì nữa, đi nhé?”
Khương Hàm Nguyên dần dần cảm thấy hơi đầu nặng chân nhẹ, cũng biết các cô các bà đang ghé đầu bên cửa sổ nhìn trộm bên này, chỉ muốn đi nhanh chút, gật nhẹ, cất bước luôn, ai ngờ chân hơi quàng xiên, người chao đảo, dù lập tức tự lấy thăng bằng ngay nhưng y cũng đã kịp đưa tay qua, nhẹ nhàng ôm eo cô, thấy cô vững vàng mới thả lỏng. Lập tức gật nhẹ chào công chúa, hai người sóng vai bước đi.
Sau lưng tuôn ra một tràng cười vang của các cô gái.
Thúc Thận Huy bỏ ngựa, cùng lên cỗ xe ngựa của phủ công chúa với Khương Hàm Nguyên đi về Vương phủ.
Xe ngựa lộc cộc lên đường. Hai người tiếp tục sóng vai ngồi chung. Y hỏi cô thấy thế nào rồi, cô đầy áy náy, bảo chỉ uống nhiều vài chén, đã quấy rầy phiền y đến đón mình.
Nàng ngoại trừ vừa mới bắt đầu lung lay nhoáng một cái, hô hấp gọi hắn ngửi thấy chút mùi rượu bên ngoài, đi đường ổn định, đều không cần hắn đỡ, nói chuyện cũng là như thường, một đôi tròng mắt sáng lấp lánh, nhìn xem xác thực không có say rượu, liền cũng yên tâm, giải thích, “Cũng không phải là ta không để ngươi cùng các nàng cùng một chỗ tìm niềm vui, mà là ta a tỷ các nàng đã từng như thế, ngươi lại mới tới, vạn nhất uống say, người sẽ khó chịu.”
Cô trầm thấp ậm ừ.
Bánh xe lộc cộc, kéo theo xe ngựa, không nhanh không chậm đi trên phố Trường An trống trải trong màn đêm.
Thúc Thận Huy ôm đầu cô tựa lên vai mình, lại nói, “Chuyện sáng nay bệ hạ bảo nàng bắn, trước đó đúng là ta chẳng hề hay biết.”
Cho dù đã hết ngày, đến giờ, trong lòng y vẫn như còn lưu lại cảm giác kiêu ngạo rất sâu đậm kia. Viên nữ tướng khiến vạn chúng cả giáo trường ngả mũ bái phục, là Vương phi của mình.
Cô không đáp. Y xoay mặt qua nhìn, thấy cô đã rũ mi, nhắm mắt, đúng là đã ngủ thiếp đi.
Thúc Thận Huy bật cười, lắc đầu.
Thật như em bé ba tuổi, nói ngủ liền ngủ, nhanh quá rồi.
Y không nói thêm gì, để cô tiếp tục dựa vào mình ngủ. Cũng may Vương phủ cách nhà Vĩnh Gia không xa, qua mấy con phố đã đến.
Xe ngựa dừng ở cổng, Thúc Thận Huy nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, nhỏ giọng gọi. Cô hàm hàm hồ hồ ừ đôi tiếng, nhíu mày, mi mắt run run như muốn tỉnh, nhưng dáng vẻ lại mở mắt không ra.
Y tỉnh ngộ.
Là nàng say rồi.
Y không gọi nữa, trực tiếp ôm người xuống xe ngựa, đưa vào Phồn Chỉ viện, đặt lên giường, gọi Trang thị tới hầu hạ. Chờ y tắm rửa xong xuôi bước ra, cô đã được thay quần áo rộng rãi, nhắm mắt, người vẫn không tỉnh.
Thúc Thận Huy cũng lên giường nằm cạnh cô, mượn ánh đèn ngoài màn, y tỉ mỉ ngắm cô.
Vẻ say mà ngủ mất của cô cực kỳ khác với bình thường. Lúc này cô mềm nhũn người như chẳng chút sức lực, mặc người chém giết.
Thúc Thận Huy lại tiến gần hơn, ngửi ngửi.
Đến hơi thở của cô cũng biến thành mùi thơm ngọt lịm.
Thúc Thận Huy cố gắng đầy nhọc nhằn, cuối cùng cũng dời mắt từ chỗ vạt áo trước ngực bị lỏng ra của cô, kéo cao góc chăn giúp cô che lại người.
Nàng ấy đang say, thấy vẻ khẽ nhíu mày của nàng cũng không phải rất dễ chịu, nếu y thừa cơ làm chuyện ấy với nàng, hẳn nàng sẽ càng thêm khó chịu.
Ấy cũng không phải hành vi quân tử.
Y thở một hơi thật dài, ngửa mặt nằm lại gối, nhắm mắt chốc lát, lại nhịn không được mở mắt, dừng mắt lên môi cô.
Đêm qua, rõ ràng thấy nàng cũng rất tiêu dao, nhưng sáng nay tỉnh lại, lúc y ỷ ân tình mà trêu chọc, lúc ấy cũng khá được, coi như cũng cười đùa vui vẻ, giờ nghĩ lại, thấy nàng hình như hơi lạnh nhạt.
Một cảm giác khó chịu thoảng qua trong lòng y, càng nghĩ, càng có cảm giác mình như cây chổi cùn bị nàng ấy dùng qua rồi vứt. (ớ)
Đêm qua y đụng chạm khắp cả người nàng, chỉ duy nhất chưa hôn lên miệng. Vì y còn nhớ rõ ràng lần trước ở Tiên Tuyền cung, cô đã bảo mình không thích thế này, thực sự làm y khắc sâu ấn tượng.
Y nhìn chằm chằm môi cô, nhìn chằm chằm hồi lâu, cứ như bị thứgì mê hoặc, chậm rãi, nín thở, từng tấc từng tấc tới gần.
Cô vẫn không hề phát hiện, nằm yên đấy, rũ mi không nhúc nhích. Đến lúc y gần hôn miệng cô, chợt ngừng lại, vuốt đầu, xoay người lại nằm ngửa ra gối.
Thôi, y thật sự cũng không nghĩ cứ phải hôn miệng nàng mới được.
Y khép mắt, quyết định ngừng mọi suy nghĩ lung tung, nằm ngủ.
Ngày mai còn phải dậy sớm.
Trong gian trong yên tĩnh lại. Ngoài màn một ngọn nến đêm cháy sáng, với tốc độ bằng mắt thường không thể nhận ra, từng tia từng sợi, lặng lẽ lùn đi. Bỗng, Thúc Thận Huy nghe thấy tiếng cô nói mê, sau đó, người cô bỗng nhúc nhích.
Y chợt mở bừng mắt, quay lại thấy mắt cô vẫn nhắm, lông mày càng nhíu chặt, như muốn cố gắng hết sức tránh thoát chuyện gì, mà hình như đang bị trói buộc, ngay lập tức, cô cuộn người tròn lại một khối, vẻ mặt đau đớn, cứng người lại.
Nàng ấy gặp ác mộng!
Thúc Thận Huy lập tức nhớ đêm vừa sau đại hôn, y tìm cô định nói chuyện, khi đó cô ngủ một mình trên chiếc giường ở gian ngoài, dường như cô cũng đang rơi vào giấc mơ suýt ngã, may mà y xông đến kịp đỡ cô.
Y tỉnh táo hoàn toàn, lập tức ôm cô vào lòng, không ngừng vỗ mặt cô gọi Vương phi, lay tỉnh cô. Dường như cô vẫn chìm sâu vào ác mộng, không tỉnh.
“Khương Hàm Nguyên! Nguyên! Tỉnh!”
Thúc Thận Huy chưa bao giờ gặp cảnh người bị ác mộng đè như thế, trong lúc gấp rút, quýnh quáng gọi cô. Cuối cùng dường như cũng thấy cô tỉnh lại, yên tĩnh cuộn trong lòng y, không nhúc nhích, cơ thể đang cứng đờ kia cũng từ từ mềm ra.
“Nàng sao rồi? Mơ thấy cái gì thế?”
Cô vẫn nhắm mắt, có vẻ không tỉnh hoàn toàn. Thúc Thận Huy sợ cô ngủ lại bị bóng đè, vừa lau mồ hôi lạnh rịn trên trán cô, vừa thấp giọng nói chuyện với cô.
“Nàng đừng sợ, có ta ở đây.” Giọng y trở nên cực kỳ dịu dàng mà không hề hay biết.
Khương Hàm Nguyên lại lâm vào cơn ác mộng trước đây từng vô số lần kéo cô vào vực sâu. Cô lại mơ thấy mình đứng trên đỉnh núi Thiết kiếm cao cao, thả người nhảy xuống, thịt nát xương tan, cả người mình bị bao quanh đầy máu, muốn thoát ra mà không thể nào thoát, Ngay lúc cô đang đau đớn, bỗng cô nghe thấy một tiếng gọi bên tai. Người ấy gọi tên cô, đưa cô ra khỏi cơn ác mộng.
Giọng nói ấy, rất dễ nghe, cô lờ mờ cảm thấy, hình như trước đó đã từng nghe qua ở đâu rồi.
Cô mơ mơ màng màng, còn chút hơi say, nửa mê nửa tỉnh, hơi hé mắt. Quả nhiên, ở trong mơ, không ngờ cô lại nhìn thấy thiếu niên mình từng gặp năm mười ba tuổi.
Cô kinh ngạc nhìn một lát, kìm lòng không đặng, đưa tay, chậm rãi vươn đến khuôn mặt dễ nhìn kia.
Là mơ rồi. Cô nói với chính mình trong mơ.
Thúc Thận Huy thấy cuối cùng cô cũng đã tỉnh, đã yên tâm, lại thấy cô nhìn mình kiểu đấy, bèn đưa tay bắt lấy tay cô đặt lên mặt mình, cười nói: “Nàng tỉnh rồi à? Nàng muốn sờ ta à? Vậy thì sờ đi.”
Đôi mắt Khương Hàm Nguyên nửa mở nửa khép, nhìn hắn một lát, bỗng, nhíu mày, lẩm bẩm: “Ngài không phải hắn…”
Đúng vậy, không phải hắn. Vị hoàng tử thiếu niên trên lưng ngựa kia, ngài ấy rất thích cười, cũng chịu thương mến một tiểu binh trong mắt ngài, nhưng sao ngài có thể bảo cô sờ mặt mình chứ?
Có ở trong mơ, cũng không thể nào có chuyện đó.
Thứ cô nhìn thấy, chỉ là một người có gương mặt tương tự thiếu niên kia thôi.
Cô khép mắt, chìm vào giấc ngủ thật say.
Thúc Thận Huy còn cầm tay cô, bỗng như có gáo nước lạnh dội vào đầu, cả người lạnh tanh, một lời dịu dàng tình cảm thương tiếc trong lồng ngực kia, từng điểm, từng tấc, từng tia, từ từ rút đi, cuối cùng tan biến, vô tung vô ảnh.
Thấy dáng vẻ cô khép mắt ngủ thiếp đi hoàn toàn không hay biết, tự dưng trong lòng y, một cảm giác bực tức tuôn trào.
Hiển nhiên là nàng vẫn còn say, điều này thì không còn nghi ngờ. Như vậy thì vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng, nhìn mình mãi lâu, cuối cùng nàng hé một câu ngài không phải hắn, là ý gì đây?
Trong giấc mơ của nàng, đến cùng là mơ thấy ai, hắn gì kia, là thần thánh phương nào? Chả lẽ là tên sư trẻ kia ư? Là người nàng gặp được trong mơ, tỉnh lại còn mắt say lờ đờ mơ màng, mới tưởng lầm mình là đối phương?
Thúc Thận Huy dặn mình đừng suy nghĩ nhiều, nghĩ nữa thì y thật không thể cam đoan mình không làm gì tên sư kia nữa.
Hẳn là nàng say nên ăn nói lung tung trong mơ thôi, cũng không có ý.
Y từng lần một thuyết phục mình, một lát sau, mở mắt, quay đầu nhìn lại.
Cô chôn mình dưới chăn, nhắm mắt không nhúc nhích. Y rốt cuộc vẫn không thể đè cơn muộn phiền trong lòng, bèn đứng dậy xuống giường, xốc màn ngủ mặc đồ ra ngoài, lúc ngang qua gian ngoài, bỗng y dừng bước.
Bên tường đã đặt thêm mấy chiếc rương.
Đã mấy ngày y mãi không vêf nhà, đêm nay vừa về, y đã đi thẳng đến thư phòng. Giờ mới chú ý tới mớ rương trong phòng.
Trực giác nói cho y, những này nên chính là nàng lần này về Nhạn Môn muốn dẫn đồ vật.
Y bước tới, mở rương, quả là thế. Trong hai chiếc rương, đều xếp vài món thư từ, gói quần áo các thứ, là những món cô tiện tay đem giúp binh sĩ Thanh Mộc Doanh về. Còn một góc nhỏ, là đồ cá nhân của cô, ít đến thảm thương, chỉ mấy bộ y phục thay giặt thường ngày, cây chủy thủ đêm tân hôn cô ném ra, cộng thêm ít thứ bút mực giấy nghiên, không còn gì khác, chỉ có thế.
Y nhíu mày, đang định đóng rương lại, bỗng, ánh mắt hơi động.
Cây chủy thủ này, khiến y nhớ đến một món đồ khác.
Y đưa tay, lục trong rương cô một chút, lục lọi khắp cũng không tìm được thứ y muốn thấy.
Y ngưng thần chốc lát, chậm rãi đóng lại, ra ngoài gọi Trang thị đến.
Trang thị vừa nằm ngủ không lâu, nghe y truyền, chẳng biết là giờ nào, vội vàng chạy đến.
“Lần này Vương phi ra kinh, mọi thứ thu xếp xong rồi chứ?” Thúc Thận Huy hỏi bà.
Trang thị khó hiểu, chẳng biết sao tự dưng nửa đêm ngài không đi ngủ mà lại nhớ đến hỏi chuyện này, gật đầu: “Vâng, mấy chiếc rương ấy đều để trong phòng. Toàn bộ là do Vương phi tự tay thu xếp, không để bọn tôi đụng vào.”
“Đồ của nàng còn để lại đâu?”
“Cũng là Vương phi tự sắp xếp, hôm trước đưa vào kho rồi ạ.”
“Đưa ta đi xem thử!”
Trang thị càng thêm khó hiểu. Song nhìn sắc mặt y có vẻ không được tốt, cũng không hỏi nữa, lấy chìa khoá đưa y sang bên đấy.