Yêu Thần Lục - Chương 106: Kiến Nhiều Cắn Chết Voi!

Yêu Thần Lục

Chương 106: Kiến Nhiều Cắn Chết Voi!

Tình cảnh này kéo dài tuyệt đối là không có được, dù hôm nay không thể làm gì được Trần Vân Thanh, hắn cũng phải dẫn huynh đệ của mình rời khỏi Đại Mộc Lâm khu Trần gia một cách an toàn.



“Thang huynh nói rất là đúng, chúng ta nhiều người như thế này, không tin tên này có thể chống lại được!” Tô Trụ cũng là xốc lại tinh thần huynh đệ của mình nói.



“Đúng! Chúng ta xông lên, đem tên khốn kiếp này giết đi!”

“Ào ào...!”



Lời nói của Tô Trụ cùng Tô Thang vừa rồi rất được nhiều người cộng minh, theo sau một đám rút ra binh khí trong tay của mình, xông lên cùng Trần Vân Thanh liều mạng.



Kiến nhiều cắn chết voi, thành ngữ này nơi nào cũng đúng, đám người bọn họ hơn một trăm người, tất cả đều là có tu vi tại thân, còn là cầm binh khí trong tay, một khi cùng lúc xông lên, dù cho đó có là Yêu Sĩ cường giả cũng liền sẽ bị bọn họ chém giết, huống gì tên Trần Vân Thanh trước mắt này chỉ là Yêu Giả bát trọng, ngay cả Yêu Giả cửu trọng cũng là không đến.



“A...A...Rầm rầm...!”



“Thật là một đám ngu xuẩn!” Trần Hành nhìn một đám người Tô gia lao lên tấn công Trần Vân Thanh để rồi bị đánh thê thảm bay ra đằng sau, không khỏi là lắc đầu khinh thường một cái lên tiếng nói.



“Ngươi nói không có sai, Tô gia đám người kia đúng thật sự là rất ngu xuẩn!” Trần Phục gật đầu, cũng là rất đồng ý với lại cách nói của Trần Hành.



Lấy số đông để thủ thắng loại chuyện này tại Yêu Giả thế giới đúng là chuyện có thật, nhưng đó phải là cảnh giới của số đông người kia thấp hơn đối phương không nhiều, mới có hy vọng thủ thắng.



Không nữa thì cũng phải là được rèn luyện trong quân đội, được cũng nhau huấn luyện thành những cái quân trận, như thế mới có hy vọng đem kẻ địch cảnh giới cao hơn mình trấn sát.



Đám người Tô gia bên kia, cao nhất cũng chỉ là Yêu Giả lục trọng, phần còn lại chỉ là Yêu Giả một hai trọng chiếm đa số, tu vi là thấp hơn Trần Vân Thanh quá nhiều. Còn về chiến trận, bọn chúng mạnh ai người nấy đánh, như một đám ô hợp một dạng.



Dựa vào đám muốn thực lực không có thực lực, muốn chiến trận không có chiến trận như thế này, muốn chống lại Cường Giả như Trần Vân Thanh, đây chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.

...

“Ực! Vân Thanh sư huynh.. Ta là nhi tử của Tam Trưởng Lão Tô gia Tô Thành..!”



Nhìn Trần Vân Thanh chặn đường trước mắt mình đây, Tô Trục Lưu khá là run sợ, đem hậu trường phía sau của mình ra để mong Trần Vân Thanh bỏ qua cho.



Tô Trục Lưu không có bị thương nặng lắm, hắn đang muốn nhanh chân rời khỏi nơi này trước khi Trần Vân Thanh có thể đem Tô Vĩ đám người giải quyết liền đến tìm hắn.



Đáng tiếc đây cũng chỉ là mong muốn của riêng mình hắn, sự thật là khác xa hắn nghĩ rất nhiều, Trần Vân Thanh này lấy một loại thân pháp quá mức quý dị mà dù hiểu khá nhiều thân pháp Yêu Kỹ như Tô Trục Lưu hắn cũng không có nhận ra được để nhanh chóng đem một trăm Tô gia đệ tử bên mình đánh cho tơi bời hoa lá.

Ngay sau đó liền là xuất hiện trước mắt hắn đây, tên này ra tay nhanh đến nỗi mà lấy ánh mắt của hắn cũng là không thể bắt kịp được động tác của y như thế nào, cái kia danh hiệu Yêu Giả đệ nhất nhân mà đám Trần gia đệ tử nơi đây trao cho Trần Vân Thanh này đúng là danh bất hư truyền, giờ đây hắn là đã tin tưởng rồi.



“Hậu trường cứng rắn... Thật sự rất là cứng rắn, vì cái gì Trần Vân Thanh ta muốn diệt người nào, người đó đều có hậu trường cứng rắn như thế này kia chứ!” Nghe Tô Trục Lưu báo ra hậu trường của mình, Trần Vân Thanh không khỏi là thở dài một cái nói nhỏ.



Từ khi hắn trùng sinh đến nơi này, bất kỳ hắn muốn diệt người nào, sau lưng người đó đều là có hậu trường không dễ chọc.



Trần Phú thì là có Trân Bảo Các, Bàng Thống có Chấn Nam Đạo, Tô Đào có Tô gia Nhị Trưởng Lão chống lưng, Diệp Tích phía sau có Nguyệt Ảnh Lâu, ngay cả cái tên mà hắn cho là không có mấy căn cơ là Trần Khánh Ly cũng không đơn giản như bên ngoài thể hiện, giờ đây tên này Tô Trục Lưu cũng liền là có Tam Trưởng Lão là chỗ dựa. Vì cái gì tất cả những người mà hắn đã diệt hay muốn diệt đều có hậu trường cường đại đến như thế này kia chứ, ông trời thật sự quá bất công a.





‘Là do chúng tôi tốt số hơn ngươi mà thôi!’ Trần Vân Thanh lời nói tuy nhỏ, nhưng tai của Tô Trục Lưu hắn vẫn là rất thính, có thể nghe được không sót từ nào.



Tô Trục Lưu hắn đây phía sau có gia thế tốt, có người phụ thân cường đại, rất nhiều người tại Chấn Nam Thành cũng đều ao ước cùng kiên kỵ, không người nào dám đắc tội hắn.



Truy cứu nguyên nhân là vận số của hắn tốt, kiếp trước làm nhiều chuyện phúc đức tích phước, nên đời nay mới có thể sinh vào gia thế khủng như thế này, còn những người oán trời trách đất không có gia thế cùng hậu trường cường đại như tên Trần Vân Thanh này, đây là do kiếp trước tên này làm nhiều chuyện xấu, kiếp này bị nghiệp quật mà thôi.



Đây là nhân quả luận mà Tô Trục Lưu hắn từng xem qua tại một quyển kinh thư nào đó, áp dụng với lại thực tế, hắn cảm thấy cũng không hề sai.



“Đem viên Đan Dược này nuốt vào đi!”Quăng đến cho Tô Trục Lưu một viên màu đen Đan Dược, Trần Vân Thanh lạnh nhạt lên tiếng nói.



“Đan...Đan Dược...?” Tô Trục Lưu ngắm nghía viên Đan Dược đen còn hơn cả than trong tay mình, ấp a ấp úng lên tiếng.



Cục than mà Trần Vân Thanh này đưa cho hắn, nhìn ngược nhìn xuôi hắn cũng chẳng thấy nó giống Đan Dược nơi nào cả. Ngay cả Bồi Khí Đan tại Nam Hắc Thị bên kia, tuy có chút đen, nhưng còn có một ít mùi thơm tỏa ra, còn cái này cục than, chẳng có hương hiết gì cả, nói nó là Đan Dược chi bằng nói nó là Độc Dược thì đúng hơn.



Nghĩ đến hậu quả thảm khốc khi uống vào viên độc dược này, Tô Trục Lưu không khỏi rùng mình một cái.



“Không uống cũng không có sao, cùng lắm là ngày mai bên kia Chấn Nam Thành truyền ra tin tức Tô gia Ngoại Viện tại Đại Mộc Lâm khu này từ trên xuống dưới mấy trăm người bỗng nhiên bị thần bí lực lượng bắt đi mất...!”



“Vân Thanh sư huynh...! Ta uống! Ta uống viên Đan Dược này...!” Tô Trục Lưu không chờ Trần Vân Thanh nói hết câu, ngay lập tức đem viên Đan Dược trong tay nuốt xuống.





Hắn nghe câu đầu tiên Trần Vân Thanh nói không nuốt viên này độc dược cũng không có sao, làm cho hắn mừng rỡ trong lòng, nghĩ mình lần này có thể qua cửa, Trần Vân Thanh nể sợ phụ thân mình uy danh, sẽ là không có làm gì mình nữa. Nhưng ngay khi nghe câu nói phía sau, Tô Trục Lưu hắn là lạnh lẽo từ đầu đến chân.



Chuyện Đại Mộc Lâm khu nơi này mất tích đệ tử bí ẩn hắn cũng đã nghe nói qua, tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này đề cập đến chuyện này, còn nói Tô gia bị thần bí lực lượng kia hủy diệt, chi bằng nói chính tên này ra tay sát đi mấy trăm người Tô gia bọn họ, sau đó liền đổ thừa cho lực lượng thần bí kia thì đúng hơn.



Nhất là nhìn ánh mắt tràn đầy sát khí của Trần Vân Thanh, hắn là hiểu được, tên này là không phải hù dọa xuông Tô Trục Lưu hắn đây, như hắn không có uống viên độc dược này mà nói, tên này thật sự sẽ ra tay đem hắn diệt đi, cùng với đó là toàn bộ Tô gia người có mặt tại Đại Mộc Lâm khu nơi đây. Nghe có chút không được thực tế, nhưng mà hắn có cảm giác Trần Vân Thanh này sẽ thật sự làm được.





“Sau khi ngươi trở lại Tô gia, như có tin tức quan trọng gì liền là thông báo cho ta biết! Nhất là những tin tức có liên quan đến Trần Vân Thanh ta!” Nhìn đến Tô Trục Lưu ngoan ngoãn uống viên Tam Chỉ Hồng độc dược mà mình đưa, Trần Vân Thanh có chút hài lòng, cũng là thu lại sát khí, không muốn đem Tô Trục Lưu đám người chém tận giết tuyệt nữa.





Trần Vân Thanh hắn đắc tội cũng là không có ít người, đại nhân vật cũng thật nhiều, tuy chưa hấp thụ ra ánh sáng, nhưng giấy không thể nào gói được lửa, một ngày nào đó những chuyện mà hắn làm cũng sẽ được người ta biết, khi đó kẻ địch của hắn sẽ rất cường đại.



Đám người kia không cần ra tay, chỉ cần động một chút mệnh lệnh, cũng liền sẽ làm cho Trần Vân Thanh hắn ăn không hết khổ.



Như không cần thiết mà nói, hắn cũng là không muốn dựng thêm cho mình một cường địch như Tam Trưởng Lão của Tô gia này. Lần này chuyện là quang minh chính đại, rất nhiều người đều nhìn thấy, dù hắn có che giấu cẩn thận đến đâu, chuyện Tô Trục Lưu cùng một trăm tên Tô gia đệ tử chết trong tay của hắn, cũng là không thể nào che giấu như những lần trước được, tốt nhất là nên dừng tại đây.



Đương nhiên! Như Tô Trục Lưu không có nghe lời, như vậy thì là một chuyện khác, hắn cũng không phải là kẻ nhân từ nương tay gì.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận