Tru Thần Điện - Chương 18: Vậy căn này đi
Chương trước- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tru Thần Điện
Chương 18: Vậy căn này đi
“Ba ơi, ba ơi, căn nhà này nhỏ, chúng ta mua căn này đi.” Tâm Ngữ chỉ vào căn biệt thự tách biệt ở chính giữa bàn cát hô lên.
Con bé biết hôm nay ba tới đây mua nhà, nhưng nhìn cả bàn cát, đều là cao ốc, chỉ có căn nhà này nhỏ nhất, vậy chắc. chắn là rẻ nhất.
Nhiều năm như vậy, Tâm Ngữ biết mẹ kiếm tiền vất vả bao nhiêu, cho nên từ nhỏ con bé không tiêu tiền bừa bãi, dù muốn hay thèm ăn thứ gì, cũng không mở miệng xin.
Hoàng Lương cười yếu ớt, sờ đầu con gái, nói: “Tâm Ngữ thích căn nhà này sao?”
Tâm Ngữ do dự một lúc, lại cẩn thận nhìn bàn cát một lần nữa, gật đầu thật mạnh.
Con bé xác định, căn nhà này là căn nhỏ nhất ở đây, con bé không muốn ba tốn quá nhiều tiền.
“Vậy căn này đi." Hoàng Lương khẽ hất cäm, chỉ “ căn nhà nhỏ” ở chính giữa bàn cát.
“AI” Tân Hiểu Đình sửng sốt, khéo léo cười một cái, “Tiên sinh, căn nhà này là căn biệt thự duy nhất trong toàn bộ khu chung cư, cũng là tòa vương của cả khu chung cư, trên mặt đất hai tầng dưới mặt đất một tầng, sân là tặng, tổng cộng tám trăm tám mươi mét vuông, hai mươi lăm vạn một mét vuông, ngài có chắc muốn mua căn nhà này không?”
Tân Hiểu Đình không phải coi thường Dạ Bắc, mà là không tin đối phương sẽ mua, càng chưa nghĩ tới mình sẽ bán được căn nhà toà vương này đi.
Giá căn này đúng là xa xỉ, không phải người thường có thể dễ dàng mua được.
“Căn này đi, con gái của tôi thích” Hoàng Lương cúi đầu nhìn con gái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Con gái thích, chính là anh thích. “Tiên, tiên sinh!” Tân Hiểu Đình hoàn toàn sợ ngây người, cô ấy không ngờ đối phương dễ dàng như vậy mà muốn mua vị trí tòa vương, ngay cả trả giá một chút cũng không.
“Chồng à, căn nhà này tốt đấy!” Lúc này, một phụ nữ xinh đẹp cả người nồng nặc mùi nước hoa đi tới, chỉ vào biệt thự ỏng ẹo mà hô, bên cạnh cô ta vừa hay là tên đàn ông bụng bự lái Mercedes vừa nãy.
“Ừm, không tồi.” Tên đàn ông lái Mercedes nhìn bàn cát gật đầu.
“ y da ông chủ, ngài thật tinh tường, căn này chính là tòa vương của chúng tôi, căn biệt thự độc lập duy nhất trong cả khu chung cư, lúc đầu ông chủ của chúng tôi định giữ lại cho mình, trang trí lộng lãy đây đủ mọi thiết bị điện gia dụng, vô cùng sang trọng. Nếu không phải ông ấy di cư ra nước ngoài, thì sẽ không bằng lấy ra bán đâu.” Tên cô nhân viên bất động sản này là Vương Cầm, lúc này kích động đến mức văng nước miếng lung tung.
Phần hoa hồng của những căn nhà khác chỉ có một đến hai phẩy, phần hoa hồng của căn tòa vương này chính là khoảng bốn phẩy.
Hơn nữa giá cả cực kỳ cao, nếu bán được, chỉ mỗi phần hoa hồng đã có khoảng hơn tám trăm vạn rồi.
“Ách, chị Vương, tòa vương này đã bán rồi” Tân Hiểu Đình giải thích.
“Cái gì?” Đôi mắt của Vương Cầm ngay lập tức trợn trừng, bởi vì dùng sức quá độ, phấn dưới khóe mắt đều “ào ào” mà rơi xuống.
“Bán lúc nào? Sao tôi không biết?” Vương Cầm không dám tin, nếu toà vương bán rồi, toàn bộ nhân viên bất động sản đều sẽ dâng lên chấn động không nhỏ, ai có thể không biết.
“Vừa mới bán, vị tiên sinh này nói muốn mua trước” Tân Hiểu Đình lễ phép chỉ Hoàng Lương ở phía trước.
Con bé biết hôm nay ba tới đây mua nhà, nhưng nhìn cả bàn cát, đều là cao ốc, chỉ có căn nhà này nhỏ nhất, vậy chắc. chắn là rẻ nhất.
Nhiều năm như vậy, Tâm Ngữ biết mẹ kiếm tiền vất vả bao nhiêu, cho nên từ nhỏ con bé không tiêu tiền bừa bãi, dù muốn hay thèm ăn thứ gì, cũng không mở miệng xin.
Hoàng Lương cười yếu ớt, sờ đầu con gái, nói: “Tâm Ngữ thích căn nhà này sao?”
Tâm Ngữ do dự một lúc, lại cẩn thận nhìn bàn cát một lần nữa, gật đầu thật mạnh.
Con bé xác định, căn nhà này là căn nhỏ nhất ở đây, con bé không muốn ba tốn quá nhiều tiền.
“Vậy căn này đi." Hoàng Lương khẽ hất cäm, chỉ “ căn nhà nhỏ” ở chính giữa bàn cát.
“AI” Tân Hiểu Đình sửng sốt, khéo léo cười một cái, “Tiên sinh, căn nhà này là căn biệt thự duy nhất trong toàn bộ khu chung cư, cũng là tòa vương của cả khu chung cư, trên mặt đất hai tầng dưới mặt đất một tầng, sân là tặng, tổng cộng tám trăm tám mươi mét vuông, hai mươi lăm vạn một mét vuông, ngài có chắc muốn mua căn nhà này không?”
Tân Hiểu Đình không phải coi thường Dạ Bắc, mà là không tin đối phương sẽ mua, càng chưa nghĩ tới mình sẽ bán được căn nhà toà vương này đi.
Giá căn này đúng là xa xỉ, không phải người thường có thể dễ dàng mua được.
“Căn này đi, con gái của tôi thích” Hoàng Lương cúi đầu nhìn con gái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Con gái thích, chính là anh thích. “Tiên, tiên sinh!” Tân Hiểu Đình hoàn toàn sợ ngây người, cô ấy không ngờ đối phương dễ dàng như vậy mà muốn mua vị trí tòa vương, ngay cả trả giá một chút cũng không.
“Chồng à, căn nhà này tốt đấy!” Lúc này, một phụ nữ xinh đẹp cả người nồng nặc mùi nước hoa đi tới, chỉ vào biệt thự ỏng ẹo mà hô, bên cạnh cô ta vừa hay là tên đàn ông bụng bự lái Mercedes vừa nãy.
“Ừm, không tồi.” Tên đàn ông lái Mercedes nhìn bàn cát gật đầu.
“ y da ông chủ, ngài thật tinh tường, căn này chính là tòa vương của chúng tôi, căn biệt thự độc lập duy nhất trong cả khu chung cư, lúc đầu ông chủ của chúng tôi định giữ lại cho mình, trang trí lộng lãy đây đủ mọi thiết bị điện gia dụng, vô cùng sang trọng. Nếu không phải ông ấy di cư ra nước ngoài, thì sẽ không bằng lấy ra bán đâu.” Tên cô nhân viên bất động sản này là Vương Cầm, lúc này kích động đến mức văng nước miếng lung tung.
Phần hoa hồng của những căn nhà khác chỉ có một đến hai phẩy, phần hoa hồng của căn tòa vương này chính là khoảng bốn phẩy.
Hơn nữa giá cả cực kỳ cao, nếu bán được, chỉ mỗi phần hoa hồng đã có khoảng hơn tám trăm vạn rồi.
“Ách, chị Vương, tòa vương này đã bán rồi” Tân Hiểu Đình giải thích.
“Cái gì?” Đôi mắt của Vương Cầm ngay lập tức trợn trừng, bởi vì dùng sức quá độ, phấn dưới khóe mắt đều “ào ào” mà rơi xuống.
“Bán lúc nào? Sao tôi không biết?” Vương Cầm không dám tin, nếu toà vương bán rồi, toàn bộ nhân viên bất động sản đều sẽ dâng lên chấn động không nhỏ, ai có thể không biết.
“Vừa mới bán, vị tiên sinh này nói muốn mua trước” Tân Hiểu Đình lễ phép chỉ Hoàng Lương ở phía trước.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết