Tru Thần Điện - Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
Chương trước- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tru Thần Điện
Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
Lúc này, mười chiếc Paramount Marauder xé gió lao đến.
Người của cục công an xung quanh đồng loạt tránh sang một bên.
Chiếc Paramount Marauder đi đầu còn chưa dừng lại hẳn, Ngụy Sâm đã mở cửa xe nhảy ra ngoài, sải mấy bước lớn xông vào trong.
Mấy chục người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ những chiếc xe còn lại, tay cầm kiếm, bao vây lấy nơi này.
Mặc dù đối phương chỉ mang theo vũ khí lạnh là kiếm, còn người của cục công an mang theo súng. Nhưng bọn họ biết rõ những người này thuộc về nơi nào, đó là Võ giả của sở tuần tra.
Võ giả không phải là người mà những người bình thường như họ có thể so sánh được, vũ khí nóng thông thường không thể gây chút tổn hại nào cho họ. Ở trong tay họ, vũ khí lạnh mới phát huy được uy lực lớn nhất.
"Sở! Sở trưởng Ngụy!"
Cao Bảo Quốc sửng sốt! Sao chút chuyện nhỏ này lại làm kinh động đến cả sở trưởng sở tuần tra?
Mặc dù đều là cơ quan thực thi pháp luật ở Kinh Hải, nhưng trong sở tuần tra đều là những Võ giả xử lý các vụ án lớn khó nhằn và quản lý thành phố, quyền lực của họ ở trên cục công an rất nhiều.
"Cao Bảo Quốc! Anh ăn gan chó rồi đúng không!" Ngụy Sâm giận dữ gầm lên.
Khi anh ta nhận được điện thoại của An quốc sứ Lữ, anh ta đã bỏ hết công việc lao tới đây, có thể khiến An quốc sứ Lữ lo lắng đến vậy chỉ có một khả năng.
"Điện..."
Ngụy Sâm đi tới bên cạnh Hoàng Lương cúi người hành lễ, vừa mở miệng, Hoàng Lương đã giơ tay ngăn lại.
Ngụy Sâm lập tức hiểu ý, đứng sang một bên chờ chỉ thị.
"Sở trưởng Nguy, Kinh Hải thuộc phạm vi quản lý của cậu, cậu cứ xem mà xử lý." Hoàng Lương bình tĩnh nói.
"Không dám, xin Điện... xin chỉ thị." Trước mặt Hoàng Lương, Ngụy Sâm sao dám tự mình xử lý? Kinh Hải thuộc quyền quản lý của anh ta, nhưng toàn bộ Hoa Hạ đều là thuộc
phạm vi quản lý của người trước mặt.
Cao Bảo Quốc vô cùng hoang mang, vậy mà người này lại khiến Sở trưởng Ngụy phải hạ thấp mình như vậy.
Người này rốt cuộc là ai? Toi rồi, toi rồi, toi đời rồi. Cao Bảo Quốc ngồi bệt xuống đất.
"Sao anh lại ngồi xuống! Mau lên, mau bắt anh ta đi!" Vợ của Cao Bảo Quốc sốt ruột, không ngừng thúc giục.
"Cô câm miệng cho tôi!"
Cao Bảo Quốc tức giận đứng dậy, đi tới trước mặt vợ mình, giơ tay tát thật mạnh vào mặt cô ta.
Đều tại con đàn bà phá hoại này, giờ thì hay rồi, đừng nói là bắt người, tôi có bị người ta bắt lại hay không còn phải chắp tay lạy A Di Đà Phật đấy.
"Tên mập này ông giỏi lắm, ông, ông dám đánh tôi! Ông to gan tày trời rồi, bà đây liều mạng với ông!"
Trong cục công an, hai người vật lộn với nhau, không ngừng lăn lộn trên đất.
Tất cả mọi người trong cục công an đều chết lặng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Cục trưởng lại đánh nhau với vợ? Chúng tôi còn cần bắt người không?
Hoàng Lương trầm mặc một lát, gọi: "Sở trưởng Ngụy."
Ngụy Sâm vội chắp tay: “Thuộc hạ không dám, cứ gọi tôi Ngụy hoặc Ngụy Sâm là được.”
Để Điện chủ gọi mình là Sở trưởng khiến anh ta vô cùng sợ hãi.
Hoàng Lương không để ý tới chuyện này, cũng chỉ là một xưng hô mà thôi.
"Ngụy Sâm, cậu điều tra nguồn thu nhập của người này xem có thu nhập bất chính nào không. Nếu có, cứ xử lý nghiêm khắc theo pháp luật."
“Còn vợ anh ta cứ theo tội bao che mà xử phạt như nhau.”
"Vâng!" Ngụy Sâm chắp tay đáp.
Người của cục công an xung quanh đồng loạt tránh sang một bên.
Chiếc Paramount Marauder đi đầu còn chưa dừng lại hẳn, Ngụy Sâm đã mở cửa xe nhảy ra ngoài, sải mấy bước lớn xông vào trong.
Mấy chục người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ những chiếc xe còn lại, tay cầm kiếm, bao vây lấy nơi này.
Mặc dù đối phương chỉ mang theo vũ khí lạnh là kiếm, còn người của cục công an mang theo súng. Nhưng bọn họ biết rõ những người này thuộc về nơi nào, đó là Võ giả của sở tuần tra.
Võ giả không phải là người mà những người bình thường như họ có thể so sánh được, vũ khí nóng thông thường không thể gây chút tổn hại nào cho họ. Ở trong tay họ, vũ khí lạnh mới phát huy được uy lực lớn nhất.
"Sở! Sở trưởng Ngụy!"
Cao Bảo Quốc sửng sốt! Sao chút chuyện nhỏ này lại làm kinh động đến cả sở trưởng sở tuần tra?
Mặc dù đều là cơ quan thực thi pháp luật ở Kinh Hải, nhưng trong sở tuần tra đều là những Võ giả xử lý các vụ án lớn khó nhằn và quản lý thành phố, quyền lực của họ ở trên cục công an rất nhiều.
"Cao Bảo Quốc! Anh ăn gan chó rồi đúng không!" Ngụy Sâm giận dữ gầm lên.
Khi anh ta nhận được điện thoại của An quốc sứ Lữ, anh ta đã bỏ hết công việc lao tới đây, có thể khiến An quốc sứ Lữ lo lắng đến vậy chỉ có một khả năng.
"Điện..."
Ngụy Sâm đi tới bên cạnh Hoàng Lương cúi người hành lễ, vừa mở miệng, Hoàng Lương đã giơ tay ngăn lại.
Ngụy Sâm lập tức hiểu ý, đứng sang một bên chờ chỉ thị.
"Sở trưởng Nguy, Kinh Hải thuộc phạm vi quản lý của cậu, cậu cứ xem mà xử lý." Hoàng Lương bình tĩnh nói.
"Không dám, xin Điện... xin chỉ thị." Trước mặt Hoàng Lương, Ngụy Sâm sao dám tự mình xử lý? Kinh Hải thuộc quyền quản lý của anh ta, nhưng toàn bộ Hoa Hạ đều là thuộc
phạm vi quản lý của người trước mặt.
Cao Bảo Quốc vô cùng hoang mang, vậy mà người này lại khiến Sở trưởng Ngụy phải hạ thấp mình như vậy.
Người này rốt cuộc là ai? Toi rồi, toi rồi, toi đời rồi. Cao Bảo Quốc ngồi bệt xuống đất.
"Sao anh lại ngồi xuống! Mau lên, mau bắt anh ta đi!" Vợ của Cao Bảo Quốc sốt ruột, không ngừng thúc giục.
"Cô câm miệng cho tôi!"
Cao Bảo Quốc tức giận đứng dậy, đi tới trước mặt vợ mình, giơ tay tát thật mạnh vào mặt cô ta.
Đều tại con đàn bà phá hoại này, giờ thì hay rồi, đừng nói là bắt người, tôi có bị người ta bắt lại hay không còn phải chắp tay lạy A Di Đà Phật đấy.
"Tên mập này ông giỏi lắm, ông, ông dám đánh tôi! Ông to gan tày trời rồi, bà đây liều mạng với ông!"
Trong cục công an, hai người vật lộn với nhau, không ngừng lăn lộn trên đất.
Tất cả mọi người trong cục công an đều chết lặng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Cục trưởng lại đánh nhau với vợ? Chúng tôi còn cần bắt người không?
Hoàng Lương trầm mặc một lát, gọi: "Sở trưởng Ngụy."
Ngụy Sâm vội chắp tay: “Thuộc hạ không dám, cứ gọi tôi Ngụy hoặc Ngụy Sâm là được.”
Để Điện chủ gọi mình là Sở trưởng khiến anh ta vô cùng sợ hãi.
Hoàng Lương không để ý tới chuyện này, cũng chỉ là một xưng hô mà thôi.
"Ngụy Sâm, cậu điều tra nguồn thu nhập của người này xem có thu nhập bất chính nào không. Nếu có, cứ xử lý nghiêm khắc theo pháp luật."
“Còn vợ anh ta cứ theo tội bao che mà xử phạt như nhau.”
"Vâng!" Ngụy Sâm chắp tay đáp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết