Tru Thần Điện - Chương 24: Câm miệng!
Chương trước- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tru Thần Điện
Chương 24: Câm miệng!
Hoàng Lương không thèm để ý, anh nhanh chóng bắt mạch, sau đó lập tức lấy chín cây ngân châm ra.
Trương Thanh Lan quát to: "Nếu cậu muốn làm ông ấy chết nhanh hơn thì cứ việc sử dụng."
Ông ta đã nghiên cứu y học cổ truyền mấy chục năm, nếu hiện giờ sử dụng châm cứu chắc chản sẽ kích thích toàn thân, khiến tốc độ lưu động của độc tố tăng lên, vốn dĩ còn có thể. sống thêm mấy giờ, nhưng nếu châm cứu thì chắc chẳn sẽ lập tức bỏ mạng.
Tô Giản Hề nghe vậy, trong mắt toát ra vẻ tức giận, quát măng: "Hoàng Lương! Năm đó ông nội của tôi đã cứu anh một mạng, tôi không cần anh báo đáp, nhưng anh cũng không thể hại ông tôi như thế được!"
Tô Giản Hề hối hận thối ruột, nếu sớm biết như thế thì cô ấy sẽ không gọi điện thoại cho anh.
"Câm miệng!" Hoàng Lương quát lại.
Vừa rồi anh đã xem mạch, độc tố đã lan ra toàn thân, toàn bộ cơ quan nội tạng có dấu hiệu suy kiệt, nếu có thể đến sớm hơn một chút thì chäc chẳn có thể cứu chữa được.
Mà hiện giờ, chỉ có thể cứu sống, không thể chữa khỏi.
Bản thân ông Tô đã lớn tuổi, hơn nữa còn bị trúng một đòn trí mạng, cùng lắm chỉ còn sống được bảy ngày.
Hoàng Lương vừa đau vừa giận, nếu Tô Giản Hề có thể gọi cho anh sớm hơn một chút thì chắc chắn anh có thể cứu chữa cho ông Tô được.
Tô Giản Hề không hề biết bản thân mình mới chính là nguyên nhân hại chết ông nội, lúc ấy lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ một mực muốn cứu ông mình, cho nên lập tức đưa ông nội đến bệnh viện trước, đến lúc gọi điện thoại cho Hoàng Lương đã là hơn một giờ sau.
Ngay sau đó, chín cây ngân châm đột nhiên bay lên, huyền phù trong lòng bàn tay anh, hai ngón tay dựng ngược lên, năm cây ngân châm nhanh chóng cảm vào năm điểm huyệt vị, ở đuôi châm còn có thể nhìn thấy chân khí nhè nhẹ bốc lên.
"Phụt!"
Tô Vạn Sơn phun ra một búng máu đen, thở hổn hển không ngừng.
Hoàng Lương vẫn chưa dừng lại, bàn tay lại đẩy lên, bốn cây ngân châm còn lại cũng nhanh chóng cắm vào những huyệt vị khác.
Chín cây ngân châm đâm vào cơ thể, toàn bộ lỗ chân lông trên người Tô Vạn Sơn nở ra, dần dần có chất lỏng màu nâu đen chảy ra bên ngoài.
"Đây... Đây.... Đây là Cửu U huyền châm!" Trương Thanh Lan kinh ngạc đến biến sắc, vừa rồi Hoàng Lương bắt đầu châm cứu, ông ta đã cảm thấy động tác có chút quen thuộc, lúc này mới giật mình nhớ ra, đây là thủ pháp Cửu U huyền châm đã bị thất truyền nhiều năm!
Cửu U huyền châm do thánh y Hoàng Phủ Mịch sáng chế ra từ thời cổ đại, trước kia ông ta đã từng được nghe sư phụ của mình nhắc đến.
Châm thứ nhất khảm, châm thứ hai khôn, châm thứ ba chấn, châm thứ bốn tốn, châm thứ năm trung cung, châm thứ sáu càn, châm thứ bảy đoái, châm thứ tám cấn, châm thứ chín ly.
Tổng cộng có chín châm, mỗi một châm có công dụng khác nhau, theo truyền thuyết, nếu như đồng thời sử dụng chín châm thì có là người chết cũng có thể hồi sinh!
Khẩu quyết của chín châm này ai cũng biết, nhưng huyệt vị ứng với nó thì biến đổi khôn lường, cực kì khó tìm, sư phụ của ông ta đã dùng cả đời để nghiên cứu cũng không thể giải mã được.
Không ngờ, người trẻ tuổi trước mặt ông ta lại có thể sử dụng thủ pháp này, hơn nữa còn thuần thục như thế.
"A..."
Một âm thanh cực kỳ yếu ớt vang lên, Tô Vạn Sơn chậm rãi mở mắt ra.
"Ông nội!"
Nhìn thấy ông mình tỉnh lại, Tô Giản Hề mừng đến bật khóc.
Trương Thanh Lan khiếp sợ không thôi, uống hết một lọ Vạn Thảo Khô mà còn có thể cứu sống được, đây chẳng khác nào cướp người từ trong tay Diêm Vương vềt!
"Ông Tô." Một tia chân khí bay trong lòng bàn tay, Hoàng Lương nhẹ nhàng đỡ Tô Vạn Sơn ngồi dậy.
Hốc mắt Hoàng Lương đỏ bừng, vẻ mặt bứt rứt nói:
"Ông Tô, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Nghe vậy, sao Tô Vạn Sơn có thể không hiểu được, ông ấy hiền lành mỉm cười, nói: "Tôi vẫn còn một tâm nguyện, đã khiến tôi day dứt nhiều năm rồi."
Trương Thanh Lan quát to: "Nếu cậu muốn làm ông ấy chết nhanh hơn thì cứ việc sử dụng."
Ông ta đã nghiên cứu y học cổ truyền mấy chục năm, nếu hiện giờ sử dụng châm cứu chắc chản sẽ kích thích toàn thân, khiến tốc độ lưu động của độc tố tăng lên, vốn dĩ còn có thể. sống thêm mấy giờ, nhưng nếu châm cứu thì chắc chẳn sẽ lập tức bỏ mạng.
Tô Giản Hề nghe vậy, trong mắt toát ra vẻ tức giận, quát măng: "Hoàng Lương! Năm đó ông nội của tôi đã cứu anh một mạng, tôi không cần anh báo đáp, nhưng anh cũng không thể hại ông tôi như thế được!"
Tô Giản Hề hối hận thối ruột, nếu sớm biết như thế thì cô ấy sẽ không gọi điện thoại cho anh.
"Câm miệng!" Hoàng Lương quát lại.
Vừa rồi anh đã xem mạch, độc tố đã lan ra toàn thân, toàn bộ cơ quan nội tạng có dấu hiệu suy kiệt, nếu có thể đến sớm hơn một chút thì chäc chẳn có thể cứu chữa được.
Mà hiện giờ, chỉ có thể cứu sống, không thể chữa khỏi.
Bản thân ông Tô đã lớn tuổi, hơn nữa còn bị trúng một đòn trí mạng, cùng lắm chỉ còn sống được bảy ngày.
Hoàng Lương vừa đau vừa giận, nếu Tô Giản Hề có thể gọi cho anh sớm hơn một chút thì chắc chắn anh có thể cứu chữa cho ông Tô được.
Tô Giản Hề không hề biết bản thân mình mới chính là nguyên nhân hại chết ông nội, lúc ấy lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ một mực muốn cứu ông mình, cho nên lập tức đưa ông nội đến bệnh viện trước, đến lúc gọi điện thoại cho Hoàng Lương đã là hơn một giờ sau.
Ngay sau đó, chín cây ngân châm đột nhiên bay lên, huyền phù trong lòng bàn tay anh, hai ngón tay dựng ngược lên, năm cây ngân châm nhanh chóng cảm vào năm điểm huyệt vị, ở đuôi châm còn có thể nhìn thấy chân khí nhè nhẹ bốc lên.
"Phụt!"
Tô Vạn Sơn phun ra một búng máu đen, thở hổn hển không ngừng.
Hoàng Lương vẫn chưa dừng lại, bàn tay lại đẩy lên, bốn cây ngân châm còn lại cũng nhanh chóng cắm vào những huyệt vị khác.
Chín cây ngân châm đâm vào cơ thể, toàn bộ lỗ chân lông trên người Tô Vạn Sơn nở ra, dần dần có chất lỏng màu nâu đen chảy ra bên ngoài.
"Đây... Đây.... Đây là Cửu U huyền châm!" Trương Thanh Lan kinh ngạc đến biến sắc, vừa rồi Hoàng Lương bắt đầu châm cứu, ông ta đã cảm thấy động tác có chút quen thuộc, lúc này mới giật mình nhớ ra, đây là thủ pháp Cửu U huyền châm đã bị thất truyền nhiều năm!
Cửu U huyền châm do thánh y Hoàng Phủ Mịch sáng chế ra từ thời cổ đại, trước kia ông ta đã từng được nghe sư phụ của mình nhắc đến.
Châm thứ nhất khảm, châm thứ hai khôn, châm thứ ba chấn, châm thứ bốn tốn, châm thứ năm trung cung, châm thứ sáu càn, châm thứ bảy đoái, châm thứ tám cấn, châm thứ chín ly.
Tổng cộng có chín châm, mỗi một châm có công dụng khác nhau, theo truyền thuyết, nếu như đồng thời sử dụng chín châm thì có là người chết cũng có thể hồi sinh!
Khẩu quyết của chín châm này ai cũng biết, nhưng huyệt vị ứng với nó thì biến đổi khôn lường, cực kì khó tìm, sư phụ của ông ta đã dùng cả đời để nghiên cứu cũng không thể giải mã được.
Không ngờ, người trẻ tuổi trước mặt ông ta lại có thể sử dụng thủ pháp này, hơn nữa còn thuần thục như thế.
"A..."
Một âm thanh cực kỳ yếu ớt vang lên, Tô Vạn Sơn chậm rãi mở mắt ra.
"Ông nội!"
Nhìn thấy ông mình tỉnh lại, Tô Giản Hề mừng đến bật khóc.
Trương Thanh Lan khiếp sợ không thôi, uống hết một lọ Vạn Thảo Khô mà còn có thể cứu sống được, đây chẳng khác nào cướp người từ trong tay Diêm Vương vềt!
"Ông Tô." Một tia chân khí bay trong lòng bàn tay, Hoàng Lương nhẹ nhàng đỡ Tô Vạn Sơn ngồi dậy.
Hốc mắt Hoàng Lương đỏ bừng, vẻ mặt bứt rứt nói:
"Ông Tô, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Nghe vậy, sao Tô Vạn Sơn có thể không hiểu được, ông ấy hiền lành mỉm cười, nói: "Tôi vẫn còn một tâm nguyện, đã khiến tôi day dứt nhiều năm rồi."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết