Tru Thần Điện - Chương 50: Thật là kỳ lạ
Chương trước- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tru Thần Điện
Chương 50: Thật là kỳ lạ
"Á...I"
Mắt thấy chiếc xe trộn bê tông sắp tông vào mình, Cố Muội Ly hét lên, mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Hoàng Lương nắm lấy vô lăng kéo mạnh sang bên phải, chiếc xe trộn bê tông cọ qua thân xe, phát ra âm thanh ma sát chói tai.
Cố Muội Ly không ngừng thở hổn hển, trên trán chảy đầy mồ hôi, rõ ràng là bị hoảng hồn.
Xe trộn bê tông phanh một quãng dài, dừng lại cách đó không xa, tài xế đầu trọc nhảy ra khỏi xe, dáng vẻ rõ ràng là Say rượu.
Tên đầu trọc nấc rượu, lắc lư thân mình đi đến bên cạnh xe của Cố Muội Ly.
"ý?"
Tên đầu trọc vẻ mặt khó hiểu, nhìn quanh xe Cố Muội Ly mấy lần, rõ ràng vừa rồi cọ qua, nhưng tại sao lại không có chút vết xước nào?
Làm sao anh ta biết được, chiếc ô tô tưởng chừng như bình thường lại có thân xe được chế tạo đặc biệt để chống cháy nổ.
Tên đầu trọc gãi đầu, lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ.”
Sau đó, anh ta nằm bò trên cửa xe nhìn vào trong, vẻ mặt nháy mắt trở nên dâm đãng: "Chà, thì ra là một cô em xinh đẹp như vậy. Ôi chao, đều là lỗi của anh trai. Nào nào, xuống xe để anh trai xem em có bị thương ở đâu không?"
Tên đầu trọc kéo tay cầm ô tô nhưng không kéo ra được, vì thế gõ mạnh vào cửa kính.
Cố Muội Ly đã bị dọa sợ đến không biết phải làm sao, ánh mắt Hoàng Lương lạnh lẽo, mở cửa xe đi ra ngoài.
Tên đầu trọc vốn say mơ màng, vừa rồi chỉ nhìn thấy Cố Muội Ly, không để ý đến trong xe còn có một người khác, khi nhìn thấy một người đàn ông từ trong xe đi ra, anh ta lập tức nổi giận.
Đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa tìm được người yêu, bông hoa xinh đẹp lại bị người khác hái mất rồi.
“Say rượu lái xe, đúng là tìm chết!” nhìn đối phương.
Hoàng Lương lạnh lùng
Xã hội có quy định chặt chẽ về việc lái xe khi say rượu, đặc biệt là ở Tru Thần Điện. Hoàng Lương đích thân ra lệnh, trong điện không ai được uống rượu khi làm nhiệm vụ, ai vi phạm quy định này sẽ bị giết không tha!
Đừng nói là chiến sĩ bình thường, ngay cả đám Cô Bại Thiên và Thịnh Hổ khi làm nhiệm vụ cũng không bao giờ dám uống rượu, đây là quân lệnh.
"Say rượu lái xe?" Tên đầu trọc chế nhạo: "Mày nói tao uống rượu thì là tao uống rượu thật à? Ông đây cũng nói mày uống rượu đấy!"
"Này! Chúng mày nói xem ông đây có uống rượu không?" Tên đầu trọc hét lên với đám đông vây xem.
Đám người xung quanh lập tức cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy, ngày nay bớt chút chuyện còn hơn dây vào chuyện khác.
Tên đầu trọc hừ lạnh, cảm thấy rất đắc ý.
Tên anh ta là Cát Phi, ông trùm của Tây Thành - Tưởng Thiên Long là anh rể của anh ta.
Trên đường ai cũng biết, nếu muốn làm ăn ở Tây Thành, bất kể là phát triển bất động sản hay bày sạp nhỏ bán đồ ăn trái cây, trước hết phải thông qua Tưởng Thiên Long.
Nếu không nộp phí tự ý làm ăn buôn bán thì chính là tự tìm đến cái chết.
Tuy nhiên, Tưởng Thiên Long không hài lòng với thân phận xã hội đen chém chém giết giết của mình, cảm thấy không thể lên được mặt bàn. Trong những năm gần đây, ông ta dần tẩy trắng, thành lập công ty tập đoàn Thiên Long, quản lý vô số quán Karaoke, quán bar, trạm trộn bê tông và sòng bạc.
Đừng coi thường những sòng bạc trông có vẻ bình thường này, mỗi phòng đều liên quan đến cờ bạc, tiền đánh bạc của mỗi sòng hằng đêm chảy vào hàng triệu tệ, ông ta có thể kiếm được hàng trăm nghìn tệ lợi nhuận từ đó.
Dù tỷ lệ cá cược có cao đến đâu, những con bạc này cũng sẵn lòng chơi, bọn họ đều biết, chỉ cần là sòng bạc do Tưởng Thiên Long mở ra thì đều an toàn đáng tin cậy, không ai dám kiểm tra.
Mắt thấy chiếc xe trộn bê tông sắp tông vào mình, Cố Muội Ly hét lên, mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Hoàng Lương nắm lấy vô lăng kéo mạnh sang bên phải, chiếc xe trộn bê tông cọ qua thân xe, phát ra âm thanh ma sát chói tai.
Cố Muội Ly không ngừng thở hổn hển, trên trán chảy đầy mồ hôi, rõ ràng là bị hoảng hồn.
Xe trộn bê tông phanh một quãng dài, dừng lại cách đó không xa, tài xế đầu trọc nhảy ra khỏi xe, dáng vẻ rõ ràng là Say rượu.
Tên đầu trọc nấc rượu, lắc lư thân mình đi đến bên cạnh xe của Cố Muội Ly.
"ý?"
Tên đầu trọc vẻ mặt khó hiểu, nhìn quanh xe Cố Muội Ly mấy lần, rõ ràng vừa rồi cọ qua, nhưng tại sao lại không có chút vết xước nào?
Làm sao anh ta biết được, chiếc ô tô tưởng chừng như bình thường lại có thân xe được chế tạo đặc biệt để chống cháy nổ.
Tên đầu trọc gãi đầu, lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ.”
Sau đó, anh ta nằm bò trên cửa xe nhìn vào trong, vẻ mặt nháy mắt trở nên dâm đãng: "Chà, thì ra là một cô em xinh đẹp như vậy. Ôi chao, đều là lỗi của anh trai. Nào nào, xuống xe để anh trai xem em có bị thương ở đâu không?"
Tên đầu trọc kéo tay cầm ô tô nhưng không kéo ra được, vì thế gõ mạnh vào cửa kính.
Cố Muội Ly đã bị dọa sợ đến không biết phải làm sao, ánh mắt Hoàng Lương lạnh lẽo, mở cửa xe đi ra ngoài.
Tên đầu trọc vốn say mơ màng, vừa rồi chỉ nhìn thấy Cố Muội Ly, không để ý đến trong xe còn có một người khác, khi nhìn thấy một người đàn ông từ trong xe đi ra, anh ta lập tức nổi giận.
Đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa tìm được người yêu, bông hoa xinh đẹp lại bị người khác hái mất rồi.
“Say rượu lái xe, đúng là tìm chết!” nhìn đối phương.
Hoàng Lương lạnh lùng
Xã hội có quy định chặt chẽ về việc lái xe khi say rượu, đặc biệt là ở Tru Thần Điện. Hoàng Lương đích thân ra lệnh, trong điện không ai được uống rượu khi làm nhiệm vụ, ai vi phạm quy định này sẽ bị giết không tha!
Đừng nói là chiến sĩ bình thường, ngay cả đám Cô Bại Thiên và Thịnh Hổ khi làm nhiệm vụ cũng không bao giờ dám uống rượu, đây là quân lệnh.
"Say rượu lái xe?" Tên đầu trọc chế nhạo: "Mày nói tao uống rượu thì là tao uống rượu thật à? Ông đây cũng nói mày uống rượu đấy!"
"Này! Chúng mày nói xem ông đây có uống rượu không?" Tên đầu trọc hét lên với đám đông vây xem.
Đám người xung quanh lập tức cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy, ngày nay bớt chút chuyện còn hơn dây vào chuyện khác.
Tên đầu trọc hừ lạnh, cảm thấy rất đắc ý.
Tên anh ta là Cát Phi, ông trùm của Tây Thành - Tưởng Thiên Long là anh rể của anh ta.
Trên đường ai cũng biết, nếu muốn làm ăn ở Tây Thành, bất kể là phát triển bất động sản hay bày sạp nhỏ bán đồ ăn trái cây, trước hết phải thông qua Tưởng Thiên Long.
Nếu không nộp phí tự ý làm ăn buôn bán thì chính là tự tìm đến cái chết.
Tuy nhiên, Tưởng Thiên Long không hài lòng với thân phận xã hội đen chém chém giết giết của mình, cảm thấy không thể lên được mặt bàn. Trong những năm gần đây, ông ta dần tẩy trắng, thành lập công ty tập đoàn Thiên Long, quản lý vô số quán Karaoke, quán bar, trạm trộn bê tông và sòng bạc.
Đừng coi thường những sòng bạc trông có vẻ bình thường này, mỗi phòng đều liên quan đến cờ bạc, tiền đánh bạc của mỗi sòng hằng đêm chảy vào hàng triệu tệ, ông ta có thể kiếm được hàng trăm nghìn tệ lợi nhuận từ đó.
Dù tỷ lệ cá cược có cao đến đâu, những con bạc này cũng sẵn lòng chơi, bọn họ đều biết, chỉ cần là sòng bạc do Tưởng Thiên Long mở ra thì đều an toàn đáng tin cậy, không ai dám kiểm tra.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết