Tru Thần Điện - Chương 26: Bác cả
Chương trước- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tru Thần Điện
Chương 26: Bác cả
Nhà họ Tô biết rõ về vụ tai nạn xe hơi bảy năm trước, con trai Tô Minh Khởi của lão gia nhà họ Tô và con dâu đã va phải một chiếc xe tải trên đường từ công ty về nhà, hai người và tài xế trong xe đều thiệt mạng. Vốn dĩ bọn họ định đi đón con gái, may mà lúc đó Tô Giản Hề đang ở lớp học thêm, nếu không thì cả nhà ba người đều chết trong vụ tai nạn đó rồi.
“Bác cả, Minh Khởi và Sở Tình gặp tai nạn, không ai ngờ tới, sao bác có thể vu khống cháu giết họ được chứ?”
Tô Văn Húc thề, trong vụ tai nạn giao thông đó, cảnh sát đã xác định, tài xế xe tải không lái xe trong tình trạng say rượu hay là sử dụng ma túy, chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường mà thôi.
“Hừi Không sai, hôm qua mày cũng cãi giống bây giờ. Nhìn bề ngoài thì quả thực là một vụ tai nạn xe bình thường, ngày xưa tao cũng từng nghĩ như vậy.”
“Nhưng muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, mày đã đưa năm trăm vạn cho anh vợ, tìm một tài xế xe tải để ngụy tạo thành tai nạn giao thông.”
“Dù sao đây cũng là lời nói một phía của người khác, tao vốn không tin là mày làm, nhưng đi hỏi mày, mày lại muốn giết tao diệt khẩu! Khu khụ...” Tô Vạn Sơn nói một hơi, ho dữ dội, máu chảy ra từ khóe miệng.
Sau khi nghe xong, cuối cùng mọi người cũng hiểu, nếu Tô Văn Húc giết Tô Minh Khởi thì anh ta quả thực có động cơ giết người. Rất rõ ràng, giết được Tô Minh Khởi, cả nhà họ Tô sẽ không còn ai cạnh tranh vị trí người nắm quyền với anh ta nữa.
“Mọi người đừng nghe ông ta nói bậy, ông già này tự uống thuốc độc, chắc chắn sinh ảo giác rồi, những gì ông ta nói, đều do ông ta ảo tưởng ra.” Tô Văn Húc nói năng sắc bén, có chết cũng không chịu nhận chuyện này.
“Chung Hùng, ra tay đi.” Tô Vạn Sơn thở hổn hển, ông ấy nhất định phải thấy kẻ giết con trai và con dâu mình chết trước mắt mình.
“Đừng, đừng qua đây.” Nhìn Chung Hùng đang từng bước tới gần, Tô Văn Húc liên tục lùi về phía sau.
“Tô Mẫn, cứu tôi, cầu xin hộ tôi đi, tôi không giết Minh Khởi và Sở Tình”
“Tử Hiên, Tô Nhiễm, giúp tôi với.”
Tô Văn Húc đẩy xe lăn cầu xin sự thương xót của người nhà họ Tô ở bên cạnh, nhưng không một ai đứng ra.
Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông Tô đã hạ lệnh, không ai có thể cứu anh ta.
Mắt thấy không còn hy vọng nữa, mặt Tô Văn Húc đầy vẻ không cam lòng.
Tai nạn xe của Tô Minh Khởi và Sở Tình quả thực do anh †a sắp xếp, cũng tự tay anh ta cho Tô Vạn Sơn uống hết cả một chai thuốc diệt cỏ, ông ấy chết là cái chắc, người ngoài sẽ cho rằng ông ấy tự sát. Đây là một kế hoạch hoàn mỹ.
Anh ta làm tất cả những chuyện này, chính là vì đợi lão già họ Tô chết, mình có thể quản lý nhà họ Tô.
Kế hoạch đã sắp thành công, nhưng lại xảy ra biến cố không ngờ tới.
“Chung Hùng, đừng giết tôi, mỗi năm tôi đều cung phụng lễ vật đúng hạn cho anh.”
“À đúng rồi, tôi tăng thêm tiền cho anh, gấp đôi, không, gấp ba, gấp năm lần!”
“Lão già họ Tô đã uống thuốc diệt cỏ, thần tiên cũng khó cứu, chắc chăn sẽ chết. Ông ta chết rồi, tôi sẽ thành gia chủ của nhà họ Tô, đến lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, anh bảy tôi ba cũng được.”
Đầu óc Tô Văn Húc quay cuồng, cho dù từ bỏ cả nhà họ Tô mà được sống, anh ta cũng bằng lòng.
Bước chân của Chung Hùng khựng lại.
Trong lòng Tô Văn Húc vui mừng khôn xiết, lập tức nhìn thấy hi vọng sống. Anh ta nói tiếp: “Chung Hùng, khi tôi trở thành gia chủ nhà họ Tô, phần lớn số tiền tôi kiếm được sẽ đưa cho anh. Hơn nữa, theo tôi được biết, con trai anh đã gần ba mươi, vẫn chưa tìm được người yêu, tôi sẽ gả Tô Giản Hề cho con trai anh.”
“Bác cả, Minh Khởi và Sở Tình gặp tai nạn, không ai ngờ tới, sao bác có thể vu khống cháu giết họ được chứ?”
Tô Văn Húc thề, trong vụ tai nạn giao thông đó, cảnh sát đã xác định, tài xế xe tải không lái xe trong tình trạng say rượu hay là sử dụng ma túy, chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường mà thôi.
“Hừi Không sai, hôm qua mày cũng cãi giống bây giờ. Nhìn bề ngoài thì quả thực là một vụ tai nạn xe bình thường, ngày xưa tao cũng từng nghĩ như vậy.”
“Nhưng muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, mày đã đưa năm trăm vạn cho anh vợ, tìm một tài xế xe tải để ngụy tạo thành tai nạn giao thông.”
“Dù sao đây cũng là lời nói một phía của người khác, tao vốn không tin là mày làm, nhưng đi hỏi mày, mày lại muốn giết tao diệt khẩu! Khu khụ...” Tô Vạn Sơn nói một hơi, ho dữ dội, máu chảy ra từ khóe miệng.
Sau khi nghe xong, cuối cùng mọi người cũng hiểu, nếu Tô Văn Húc giết Tô Minh Khởi thì anh ta quả thực có động cơ giết người. Rất rõ ràng, giết được Tô Minh Khởi, cả nhà họ Tô sẽ không còn ai cạnh tranh vị trí người nắm quyền với anh ta nữa.
“Mọi người đừng nghe ông ta nói bậy, ông già này tự uống thuốc độc, chắc chắn sinh ảo giác rồi, những gì ông ta nói, đều do ông ta ảo tưởng ra.” Tô Văn Húc nói năng sắc bén, có chết cũng không chịu nhận chuyện này.
“Chung Hùng, ra tay đi.” Tô Vạn Sơn thở hổn hển, ông ấy nhất định phải thấy kẻ giết con trai và con dâu mình chết trước mắt mình.
“Đừng, đừng qua đây.” Nhìn Chung Hùng đang từng bước tới gần, Tô Văn Húc liên tục lùi về phía sau.
“Tô Mẫn, cứu tôi, cầu xin hộ tôi đi, tôi không giết Minh Khởi và Sở Tình”
“Tử Hiên, Tô Nhiễm, giúp tôi với.”
Tô Văn Húc đẩy xe lăn cầu xin sự thương xót của người nhà họ Tô ở bên cạnh, nhưng không một ai đứng ra.
Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông Tô đã hạ lệnh, không ai có thể cứu anh ta.
Mắt thấy không còn hy vọng nữa, mặt Tô Văn Húc đầy vẻ không cam lòng.
Tai nạn xe của Tô Minh Khởi và Sở Tình quả thực do anh †a sắp xếp, cũng tự tay anh ta cho Tô Vạn Sơn uống hết cả một chai thuốc diệt cỏ, ông ấy chết là cái chắc, người ngoài sẽ cho rằng ông ấy tự sát. Đây là một kế hoạch hoàn mỹ.
Anh ta làm tất cả những chuyện này, chính là vì đợi lão già họ Tô chết, mình có thể quản lý nhà họ Tô.
Kế hoạch đã sắp thành công, nhưng lại xảy ra biến cố không ngờ tới.
“Chung Hùng, đừng giết tôi, mỗi năm tôi đều cung phụng lễ vật đúng hạn cho anh.”
“À đúng rồi, tôi tăng thêm tiền cho anh, gấp đôi, không, gấp ba, gấp năm lần!”
“Lão già họ Tô đã uống thuốc diệt cỏ, thần tiên cũng khó cứu, chắc chăn sẽ chết. Ông ta chết rồi, tôi sẽ thành gia chủ của nhà họ Tô, đến lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, anh bảy tôi ba cũng được.”
Đầu óc Tô Văn Húc quay cuồng, cho dù từ bỏ cả nhà họ Tô mà được sống, anh ta cũng bằng lòng.
Bước chân của Chung Hùng khựng lại.
Trong lòng Tô Văn Húc vui mừng khôn xiết, lập tức nhìn thấy hi vọng sống. Anh ta nói tiếp: “Chung Hùng, khi tôi trở thành gia chủ nhà họ Tô, phần lớn số tiền tôi kiếm được sẽ đưa cho anh. Hơn nữa, theo tôi được biết, con trai anh đã gần ba mươi, vẫn chưa tìm được người yêu, tôi sẽ gả Tô Giản Hề cho con trai anh.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết