Tru Thần Điện - Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
Chương trước- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tru Thần Điện
Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
Cả tầng lầu bên trong nháy mắt rơi vào sự tĩnh lặng.
Hai nhân viên bất động sản đứng ở quầy lễ tân há hốc mồm một cách khoa trương, đôi mắt họ trợn to đến mức như muốn rớt ra khỏi tròng mắt.
Người kia thực sự đã mua được tòa vương, phần hoa hồng đó cũng phải lên tới hơn tám mươi vạn nhân dân tệ! Cả đời bọn họ đều không thể kiếm được nhiều như vậy.
Hai người hối hận cực kỳ, bọn họ thực sự cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Lữ Trung Nguyên đứng bên cạnh duỗi tay ra, chỉ thẳng vào bàn cát: “Đến nào, biểu diễn.
“Anh, anh ơi, em sai rồi, là mắt chó của em không nhìn ra núi cao.”
Tên đàn ông lái Mercedes thay đổi thái độ, hắn ta liều mạng cúi đầu, người có thể dễ dàng chỉ ra hơn hai trăm vạn, dù là chủ tịch tập đoàn hay thiếu gia của một gia tộc lớn, đây không phải là những thứ mà hắn ta, một người mới giàu có, có thể xúc phạm đến được.
Lữ Trung Nguyên cười tà mị, chỉ vào bàn cát, nói: “Cậu thích cái này hay là cái này? A, đúng rồi, tôi quên mất cậu thích tòa vương này.”
Nói xong, Lữ Trung Nguyên nhanh chóng nắm lấy mô hình tòa vương trên bàn cát.
“Anh, anh ơi, đừng giốn nữa, chuyện này không đùa được đâu”
Tên đàn ông lái Mercedes nhìn mô hình khổng lồ trước mặt, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Nếu là mô hình xốp thông thường nào đó, hắn ta sẽ nghiến răng nghiến lợi ăn ngay. Nhưng những mô hình này. đều được làm bằng gỗ nguyên khối, cực kỳ cứng.
Lữ Trung Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?”
Nói xong, tay anh ta đột nhiên tăng lực độ, dùng sức nhét mô hình vào miệng tên đàn ông lái Mercedes.
Khóe miệng của tên đàn ông lái Mercedes lập tức bị rách, máu chảy ra.
“A!"
Gần như toàn bộ đại sảnh đều là phụ nữ, cảnh tượng đẫm máu này khiến mọi người không khỏi che mặt hét lên.
Cảnh tượng này có vẻ đẫm máu, nhưng Lữ Trung Nguyên biết anh ta không phải kẻ khát máu điên cuồng, đây chỉ là một hình phạt nhỏ cho hẳn ta mà thôi.
Tên đàn ông lái Mercedes chỉ bị rách khóe miệng, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài tháng có thể hồi phục rồi, tuy nhiên trong khoảng thời gian này việc ăn uống và nói chuyện của hẳn ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Lần này chẳn chẳn sẽ khiến hẳn ta hoàn toàn dài trí nhớ, không bao giờ dám nhìn người khác bằng đôi mắt chó đó nữa.
Hai bố con ăn trưa ở bên ngoài, Hoàng Lương dẫn Tâm Ngữ đi công viên giải trí chơi suốt cả buổi chiều.
Lúc cả hai về đến nhà đã gần tối, Cố Muội Ly vẫn chưa về, Tâm Ngữ lại quấn lấy bố mình, bảo anh kể chuyện cho con bé.
Hoàng Lương kể cho con gái nghe một câu chuyện một lúc, rồi sau đó mới bước vào bếp bắt đầu làm bữa tối.
Giờ ăn tối đã trôi qua mà Cố Muội Ly vẫn chưa về, nhìn bụng con gái đang kêu gào không ngừng, Hoàng Lương cảm thấy đau lòng, bảo con bé ăn cơm trước.
Tâm Ngữ ăn ngấu nghiến, vừa ăn con bé vừa nói rằng đây là bữa ăn ngon nhất trên đời.
Hoàng Lương cười khúc khích, anh thêm một lượng nhỏ. chân khí vào thức ăn, điều này có tác dụng rất lớn đối với việc phục hồi thể chất của con gái anh.
Hai nhân viên bất động sản đứng ở quầy lễ tân há hốc mồm một cách khoa trương, đôi mắt họ trợn to đến mức như muốn rớt ra khỏi tròng mắt.
Người kia thực sự đã mua được tòa vương, phần hoa hồng đó cũng phải lên tới hơn tám mươi vạn nhân dân tệ! Cả đời bọn họ đều không thể kiếm được nhiều như vậy.
Hai người hối hận cực kỳ, bọn họ thực sự cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Lữ Trung Nguyên đứng bên cạnh duỗi tay ra, chỉ thẳng vào bàn cát: “Đến nào, biểu diễn.
“Anh, anh ơi, em sai rồi, là mắt chó của em không nhìn ra núi cao.”
Tên đàn ông lái Mercedes thay đổi thái độ, hắn ta liều mạng cúi đầu, người có thể dễ dàng chỉ ra hơn hai trăm vạn, dù là chủ tịch tập đoàn hay thiếu gia của một gia tộc lớn, đây không phải là những thứ mà hắn ta, một người mới giàu có, có thể xúc phạm đến được.
Lữ Trung Nguyên cười tà mị, chỉ vào bàn cát, nói: “Cậu thích cái này hay là cái này? A, đúng rồi, tôi quên mất cậu thích tòa vương này.”
Nói xong, Lữ Trung Nguyên nhanh chóng nắm lấy mô hình tòa vương trên bàn cát.
“Anh, anh ơi, đừng giốn nữa, chuyện này không đùa được đâu”
Tên đàn ông lái Mercedes nhìn mô hình khổng lồ trước mặt, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Nếu là mô hình xốp thông thường nào đó, hắn ta sẽ nghiến răng nghiến lợi ăn ngay. Nhưng những mô hình này. đều được làm bằng gỗ nguyên khối, cực kỳ cứng.
Lữ Trung Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?”
Nói xong, tay anh ta đột nhiên tăng lực độ, dùng sức nhét mô hình vào miệng tên đàn ông lái Mercedes.
Khóe miệng của tên đàn ông lái Mercedes lập tức bị rách, máu chảy ra.
“A!"
Gần như toàn bộ đại sảnh đều là phụ nữ, cảnh tượng đẫm máu này khiến mọi người không khỏi che mặt hét lên.
Cảnh tượng này có vẻ đẫm máu, nhưng Lữ Trung Nguyên biết anh ta không phải kẻ khát máu điên cuồng, đây chỉ là một hình phạt nhỏ cho hẳn ta mà thôi.
Tên đàn ông lái Mercedes chỉ bị rách khóe miệng, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài tháng có thể hồi phục rồi, tuy nhiên trong khoảng thời gian này việc ăn uống và nói chuyện của hẳn ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Lần này chẳn chẳn sẽ khiến hẳn ta hoàn toàn dài trí nhớ, không bao giờ dám nhìn người khác bằng đôi mắt chó đó nữa.
Hai bố con ăn trưa ở bên ngoài, Hoàng Lương dẫn Tâm Ngữ đi công viên giải trí chơi suốt cả buổi chiều.
Lúc cả hai về đến nhà đã gần tối, Cố Muội Ly vẫn chưa về, Tâm Ngữ lại quấn lấy bố mình, bảo anh kể chuyện cho con bé.
Hoàng Lương kể cho con gái nghe một câu chuyện một lúc, rồi sau đó mới bước vào bếp bắt đầu làm bữa tối.
Giờ ăn tối đã trôi qua mà Cố Muội Ly vẫn chưa về, nhìn bụng con gái đang kêu gào không ngừng, Hoàng Lương cảm thấy đau lòng, bảo con bé ăn cơm trước.
Tâm Ngữ ăn ngấu nghiến, vừa ăn con bé vừa nói rằng đây là bữa ăn ngon nhất trên đời.
Hoàng Lương cười khúc khích, anh thêm một lượng nhỏ. chân khí vào thức ăn, điều này có tác dụng rất lớn đối với việc phục hồi thể chất của con gái anh.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhà họ Chu ở Kinh Hải
- Chương 2: Người Quan Trọng
- Chương 3: Chuyện xưa
- Chương 4: Dạy dỗ là được
- Chương 5: Anh ấy là huyền thoại
- Chương 6: Cô bé này là ai?
- Chương 7: Tâm Ngữ!
- Chương 8: Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả
- Chương 9: Mối thù sâu đậm của bố mẹ!
- Chương 10: Cậu định đi đâu vậy?
- Chương 11: Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc đời của cô!
- Chương 12: Tìm chết!
- Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!
- Chương 14: Đi ra ngoài!
- Chương 15: Tâm Ngữ muốn ăn gì cũng được ạ?
- Chương 16: Sáng sớm hôm sau
- Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?
- Chương 18: Vậy căn này đi
- Chương 19: Hoàng Lương trực tiếp xua tay
- Chương 20: Ai rảnh mà đi đùa nhau với cậu?
- Chương 21: Mẹ nhanh thử đi
- Chương 22: Thật sao?
- Chương 23: Con gái ta ra ngoài rồi
- Chương 24: Câm miệng!
- Chương 25: Bác không sao à
- Chương 26: Bác cả
- Chương 27: Chăm sóc tốt Giản Hề
- Chương 28: Thịnh Hổ!
- Chương 29: Chú lừa người ta
- Chương 30: Còn khát nữa không?
- Chương 31: Có lẽ là vì hôm đó
- Chương 32: Hoàng Lương!
- Chương 33: Nhớ chưa?
- Chương 34: Tài xế taxi thấy hai người không
- Chương 35: Tới rồi
- Chương 36: Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối
- Chương 37: Từ nhỏ mẹ đã dạy con
- Chương 38: Vậy phải làm sao đây?
- Chương 39: Nhưng thưa ông
- Chương 40: Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng
- Chương 41: Cậu là ai!
- Chương 42: Cậu đi đi
- Chương 43: Tôi tới đăng ký nhập học
- Chương 44: Chuyện này
- Chương 45: Hoàng Lương không nói gì
- Chương 46: Cô câm miệng cho tôi!
- Chương 47: Đều tại cô!
- Chương 48: Hoàng Lương!
- Chương 49: Có thích không?
- Chương 50: Thật là kỳ lạ
- Chương 51: Cánh tay của tôi!
- Chương 52: Xe chạy êm
- Chương 53: Cố Muội Ly tức run người
- Chương 54: Sao vậy?
- Chương 55: Giám đốc Phùng?
- Chương 56: Mọi chuyện
- Chương 57: Là võ giả cảnh giới
- Chương 58: Mọi chuyện
- Chương 59: Là võ giả cảnh giới
- Chương 60: Theo như tôi được biết