Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 105: Xuyên tim

Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 105: Xuyên tim

Trong huyện Hoài Hưng, mưa vàng chỉ bé như hạt gạo, Đoạn Tiểu Giang lại rải mỗi nơi một ít, khu vực còn khá xa nhau. Đêm mưa không soi đèn được, huyện dân cố căng mắt trong bóng đêm giống như gà mổ thóc đi khắp nơi tìm kiếm, chỉ xem coi ai có ánh mắt tốt hơn mà thôi, cũng không xuất hiện tình huống tranh đoạt dẫm đạp dẫn tới bị thương -- -- đây là điều Sở Dao đã dự định trước, không thể vì cứu Mạnh Quân Quân mà gây thương tích cho huyện dân.

Theo từng khắc trôi qua, việc này đã tạo thành tiếng vang thật lớn, vượt xa dự đoán của Sở Dao. Không chỉ huyện dân nhặt vàng, ngay cả nha dịch được Huyện lão gia phái tới duy trì trị an cũng nhặt. Không biết tin tức truyền tải thế nào mà bá tánh của các huyện xung quanh đều đồng loạt chạy tới nơi này. Thậm chí đám hắc đạo tới bắt Mạnh Quân Quân cũng có một ít nhịn không được xen lẫn trong đám người khắp nơi tìm gạo vàng.

Trận mưa dần dần nhỏ lại, Sở Dao đứng trước cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài, nghe Đoạn Tiểu Giang mỗi khi gián đoạn lại trở về bẩm báo tình huống, nàng chậm rãi cảm thấy dường như mình đã đánh giá quá cao đám người hắc đạo kia.

Nàng nhanh chóng quyết định thay đổi kế hoạch, không chờ Khấu Lẫm nữa mà sai Khương Hành thừa dịp hỗn loạn lén đến cõng Mạnh Quân Quân chạy ra khỏi thành, ra được khỏi thành thì có thể tìm chỗ trốn khắp nơi. Thù lao đều đã cho Khương Hành nhưng Mạnh Quân Quân lại không muốn đi, lo lắng sau khi mình chạy thoát thì ma ma và hộ vệ sẽ bị giết chết.

Tuy Sở Dao cho rằng Mạnh Quân Quân có chút không màng đại cục, thế nhưng lại phải công nhận nàng ta có tình có nghĩa nên không thể trách cứ, càng không thể sai Khương Hành mạnh mẽ bắt cóc đem đi, chỉ có thể tiếp tục ngóng trông Khấu Lẫm tới sớm một chút.

Biên tập bởi Bà Còm, đăng ở Wattpad

Khấu Lẫm khoác áo tơi trèo đèo lội suối tới ngay, thật sự là trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nhất định phải tiến đến Hoài Hưng tìm tòi cho ra lẽ. Hắn lại không phải kẻ ngốc, làm sao hắn tin được có vụ trời đổ mưa vàng, nhất định phải có nguyên nhân đặc thù gì đó -- tỷ như có kẻ hiệp khách cướp phú tế bần lợi dụng trời mưa để phân phát tài lộc.

Chờ hắn hấp tấp tới nơi thì sớm không còn lợi thế nào để tận dụng. Nhưng hắn vẫn không thể khống chế được đôi chân của mình, nếu không tới xác nhận một chút thì hắn sẽ cảm thấy mình đã bỏ lỡ một ngọn núi vàng.

Nhưng khi hắn đến cửa thành của huyện Hoài Hưng, ở góc cạnh cửa nhìn thấy ám hiệu đặc thù của Đoạn Tiểu Giang lưu lại, tâm trạng Khấu Lẫm đột nhiên vô cùng phập phồng. Hắn chợt nảy sinh một loại cảm giác khủng hoảng, minh bạch cái gọi là mưa vàng có lẽ là thủ đoạn của Sở Dao vì khiến cho hắn chú ý muốn dẫn hắn tới đây.

Mà có thể sử dụng đến thủ đoạn loại này, nàng nhất định đã xảy ra chuyện, là chuyện rất nghiêm trọng.

Ý thức Khấu Lẫm trong một chớp mắt bỗng nhiên trở nên trống rỗng, hắn muốn vung roi quất ngựa vào thành nhưng cánh tay lại cứng đờ. Đợi đến khi bình tĩnh lại một chút thì khắp người hắn có chút cảm giác chết lặng, dường như trong lòng có con sâu nhỏ đang gặm cắn, tim hắn đập kịch liệt. Chưa bao giờ hắn từng trải qua một nỗi khủng hoảng lo sợ như vậy, phải cố gắng hết sức mới có thể bức bách bản thân thoáng bình tĩnh lại.

Vào trong thành, dọc theo dấu vết để lại trên đường tìm được khách điếm, cởi ra đấu lạp và áo tơi nhét vào túi treo phía sau yên ngựa, mặc kệ chưởng quầy chào đón chỉ lập tức dọc theo ám hiệu đi lên lầu hai.

Hắn ngừng ở ngoài phòng gõ gõ cửa. Trong lúc chờ cửa mở thì hắn lại một lần nữa thể nghiệm cảm giác hôm trước ở trong hang động chờ Hạ Lan phu nhân nói lên thân thế của mình, loại cảm giác vô lực không có cách gì vãn hồi mà chỉ có thể chờ đợi tuyên án.

Truyện đăng tại nhà bacom2 ở wattpad

“Khấu đại nhân.” Đoạn Tiểu Giang còn ở bên ngoài giám thị đám người kia, là Khương Hành ra mở cửa. Khi Sở Dao nói đấy là Khấu Lẫm, hắn còn không tin, cảm thấy làm sao Khấu Lẫm có thể tới nhanh như vậy, quả thật khiến hắn bội phục.

Khấu Lẫm trực tiếp đẩy ra Khương Hành xông vào phòng, ánh mắt vội vàng quét một vòng, nhìn thấy Sở Dao sắc mặt hồng nhuận êm đẹp ngồi cạnh bàn, không có bị thương cũng không có dấu hiệu không khoẻ, lúc này hắn mới chậm rãi buông ra nắm tay đang siết chặt giấu trong tay áo.

Sở Dao thấy Khấu Lẫm đứng ở cửa, nước mưa theo cằm nhỏ xuống, trường bào đen dùng ở trên đường bị bắn đầy bùn. Lại nhìn sắc mặt phu quân so với mây đen càng âm trầm hơn, tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ soi vào làm nổi bật hình dáng, rất có vài phần khiến người kinh hãi.

Nàng biết mình phung phí vàng như vậy khẳng định sẽ phải ăn mắng, chống mặt bàn đứng lên kêu: “Phu quân.”

Khấu Lẫm đi đến ngồi xuống: “Vội vã dẫn ta tới, có gì quan trọng sao?”

Khương Hành lui ra ngoài: “Phu nhân, tiểu nhân về phòng cách vách, nếu có gì sai khiến tiểu nhân thì ngài cứ kêu.”

Sở Dao chỉ lo nói chuyện với Khấu Lẫm, không chú ý Khương Hành: “Là chuyện như thế này, chúng ta bị mưa to chặn đường, chuẩn bị ở chỗ này nghỉ một đêm, vừa lúc gặp được biểu muội của Ngu Thanh tên là Mạnh Quân Quân...”

Nàng vừa giải thích vừa đi đến sau lưng Khấu Lẫm, cởi bỏ dây vấn tóc của chàng. Tóc Khấu Lẫm đang ướt nhẹp, nếu cứ để như vậy sẽ dễ dàng bị trúng gió. Sau đó đi đến giá đựng đồ rửa mặt chải đầu cầm lấy khăn giúp phu quân lau khô tóc. Ngày thường những chuyện này đều không tới phiên nàng làm, Khấu Lẫm đã quen chiếu cố bản thân, cũng biết chăm sóc nàng.

Chờ đến khi nói xong, thấy Khấu Lẫm đã uống vài chén trà, rũ mắt không hề hé răng, nàng xin lỗi trước: “Phu quân, thiếp thật sự không còn biện pháp nào, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này.”

Trong lòng Khấu Lẫm hiện giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nàng bình an không có việc gì thật tốt quá, chuyện còn lại không quan trọng.

Đây là suy nghĩ thiệt tình của hắn ngay lúc này.

Hắn sở dĩ vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, chỉ vì đang thầm phân tích cảm xúc khác thường bản thân vừa trải qua. Hắn cũng không ngờ Sở Dao ở trong lòng hắn đã thành quan trọng đến mức này, chỉ cần một khả năng “Nàng có lẽ xảy ra chuyện” đã có thể khiến tim hắn như bị đao cắt.

Nhưng lời trấn an vừa tới bên miệng, vẫn chưa xuất khẩu.

Bởi vì khi hắn chuẩn bị xoay người ôm choàng lấy Sở Dao, nói cho nàng biết lúc nãy mình bị dọa như thế nào, đuôi mắt hắn thoáng lướt qua vết nứt trên khay trà gỗ, kẹt giữa vết rạn đó là một hạt gạo lóe lên sắc vàng rực rỡ.

Tâm tình hắn vừa mới bình phục lại bị choảng cho một cú mãnh liệt. Hắn run run vươn tay, dùng móng tay khẩy ra hạt gạo vàng kia. Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng sấm nổ ầm, khí huyết hắn chảy ngược dồn hết lên đầu, hắn uất nghẹn đến mức mặt đỏ bừng lên, suýt nữa rơi nước mắt.

Hắn cẩn thận thả hạt gạo vàng kia vào trong tay áo, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Dao Dao, ta đưa nàng kim phiếu là để chuẩn bị cho nàng dùng trong bất cứ tình huống cần thiết nào, không phải để nàng lấy ra phung phí.”

Sở Dao giải thích: “Nhưng theo ý thiếp, đây là thời điểm cần thiết.”

Khấu Lẫm nuốt xuống ngụm máu nghẽn ở cổ họng, vẫn duy trì nụ cười: “Vậy nàng cũng không cần thật sự lấy ra chín trăm lượng vàng... Một trăm lượng là đủ quá rồi, hoặc là trộn lẫn bạc vào cũng có thể. Ta không chỉ mê vàng, tiền bạc ta đều mê, bởi vì vàng đáng giá nhất nên ta mới thích nhất. Nàng có rải tiền đồng thì ta cũng sẽ tới nhặt...”

“Thiếp chỉ sợ tiền quá ít sẽ không dẫn tới huyện dân chú ý, như vậy sẽ không tạo cảnh hỗn loạn, tốc độ truyền đi cũng chậm.” Sở Dao ăn ngay nói thật, “Bởi vì cần vàng quá gấp nên tiền trang vùng phụ cận không có dự trữ, chỉ đổi được có chín trăm lượng. Mới đầu thiếp còn có chút lo lắng nhiêu đó chưa đủ.”

Vàng quá ít?

QUÁ ÍT??

Khấu Lẫm gần như bị nghẹn thành nội thương. Lúc trước cứu ra Sở Dao từ trong tay Khương Hành, hắn tống tiền Sở Tu Ninh ba trăm lượng vàng, nàng giận hắn suốt một thời gian. Sau lại vì muốn phân rõ giới hạn với Sở Tu Ninh, hắn đòi hai ngàn lượng vàng để bịt miệng ngôn quan, nàng bày ra biểu tình “Ngươi tính bức tử cha ta hay sao”, lại giận hắn một trận. Hiện tại tùy tiện cầm vàng của hắn rải thành mưa, còn lo lắng không đủ?

Hắn cười khổ: “Dao Dao, nàng còn nhớ nguyên nhân xảy ra án giết người ở huyện Hồng Diệp chỉ vì một lượng bạc hay không?”

“Vâng.”

“Nàng có biết rõ bổng lộc của cha một năm là bao nhiêu không?”

“Chắc khoảng hơn hai trăm lượng bạc.”

“Một năm quân phí chi ra cho Ngu gia quân bao nhiêu nàng có biết con số hay không?” Khấu Lẫm nghĩ lại năm ấy, nàng nói không thích hắn tống tiền, bảo hắn đừng đi tống tiền nữa, còn nói nàng xài không tốn bao nhiêu.

Edited by Bà Còm in Wattpad

Sở Dao cũng nhận thức được, hiện giờ bản thân đối với quan niệm tiền bạc nổi lên biến hóa lớn.

Nàng không phải người coi trọng tiền tài, nhưng khi nhàn rỗi cũng sẽ vẽ lại một vài tranh chữ của danh gia bán đi trợ cấp gia dụng. Tuy không thể nghiệm khắc sâu nỗi khó khăn trong cuộc sống nhưng cũng biết giá trị của tiền bạc, bình thường rất ít khi phải dùng đến vàng. Nhưng nàng đã chịu ảnh hưởng của Khấu Lẫm, hiện giờ trong mắt nàng thì bạc không khác gì tiền đồng.

Rốt cuộc trong áo choàng của nàng đang chứa một vạn lượng kim phiếu. Trong tráp binh khí bảo bối của Khấu Lẫm, ngoại trừ mấy chục tờ khế đất, còn lại là kim phiếu nhiều không kể xiết. Trong nhà chỗ hốc ngầm còn cất giấu một cái rương thật to...

Mà tất cả số kim phiếu đó cùng lắm chỉ là Khấu Lẫm lưu trữ để tiện sử dụng hằng ngày, phần lớn tài sản của chàng được rải đều trong các cuộc kinh doanh khắp nơi.

Sở Dao thực hoài nghi Khấu Lẫm có biết chính mình tổng cộng có bao nhiêu gia sản, số gia sản này căn bản tiêu xài mấy đời cũng không hết.

Đang nghĩ ngợi thì Đoạn Tiểu Giang bên ngoài gõ cửa: “Phu nhân, đám người Tiểu Hà đã đuổi theo tới đây.”

Sở Dao vui vẻ, càng thêm yên lòng, vội vàng thúc giục Khấu Lẫm: “Phu quân, trước hết vẫn nghĩ biện pháp dẹp yên những thế lực hắc đạo kia đi, cứu người quan trọng hơn. Chuyện nhỏ này về sau chúng ta lại tính.”

CHUYỆN NHỎ?

Khấu Lẫm chỉ cảm thấy ngực lại trúng một mũi tên.

Thật muốn lôi bà nương phá của này ra ấn ngã trên đùi, lột váy phát cho vài cái vào mông.

Nhưng rốt cuộc cái gì hắn cũng không làm, gục đầu xám xịt hô: “Tiểu Giang, tiến vào.”

Đoạn Tiểu Giang đẩy cửa đi vào, trong lòng run sợ: “Đại nhân, ngài đã tới rồi.”

Thật ra từ khi đại nhân vào thành thì Tiểu Giang đã nhìn thấy, xa xa trốn tránh không dám tiến lên nói chuyện, chỉ đành chờ cho phu nhân trấn an đại nhân trước.

Khấu Lẫm thuận miệng hỏi: “Hiện tại bên ngoài tình huống thế nào?”

Đoạn Tiểu Giang đáp: “Gạo vàng gần như được nhặt hết cả rồi, có một số người vẫn chưa từ bỏ ý định, còn ở lại tìm kiếm.”

Lại là một mũi tên xuyên tim, Khấu Lẫm nghiến răng: “Bản quan muốn hỏi tình huống của đám gia hỏa hắc đạo kia!”

Đoạn Tiểu Giang vội vàng nói: “Thủ lĩnh của ba bang phái vẫn còn ngồi ở trà lâu, không biết vì chưa đạt thành hiệp nghị hay vì kiêng kỵ đối với trận mưa vàng này.”

Khấu Lẫm suy đoán: "Bọn họ cầu tài mà có thể ngồi xuống uống trà với nhau, chứng tỏ không có thù hận, chắc cũng không muốn làm thiệt hại tánh mạng huynh đệ. Coi bộ ba phe sẽ liên thủ rồi chia đều.”

Sở Dao hỏi: “Vậy chàng chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Khấu Lẫm trầm ngâm nửa ngày, phân phó Đoạn Tiểu Giang: “Đi tìm cho ta một bộ y phục sạch sẽ, tìm luôn cái mặt nạ.”

Đoạn Tiểu Giang đáp ứng.

Chờ y phục được đưa tới, Sở Dao nhìn Khấu Lẫm thay xong lại hỏi: “Chàng định làm gì?”

Khấu Lẫm vừa mặc vừa trả lời: “Đi trà lâu tìm ba đại đương gia kia uống trà.”

Sở Dao toát mồ hôi lạnh: “Nghe Tiểu Giang nói võ công bọn họ đều không yếu, hơn nữa người đông thế mạnh, chàng lại không thể bại lộ thân phận...”

Khấu Lẫm không chút để ý: “Không có sao đâu, người cầu tài ứng phó dễ dàng nhất, chỉ là chúng ta không tránh khỏi phải mang theo Mạnh Quân Quân cùng nhau lên đường, có lẽ còn thế lực khác truy đuổi, phải nghĩ biện pháp nào đó giải quyết dứt điểm trong một lần để yên thân.”

Gạo vàng này là do thê tử hắn rải, hắn không làm gì được. Đòi lại gạo vàng từ trong tay huyện dân cũng không có khả năng. Mạnh gia hiện tại tai vạ đến nơi, tống tiền Mạnh gia là không thực tế. Còn về phần Ngu gia, ngẫm lại vụ áo giáp tơ vàng lần trước, Khấu Lẫm cảm thấy tám phần mười cũng không diễn được. Món nợ này nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tính trên đầu kim chủ ra tiền mua Mạnh Quân Quân, mặc kệ người đó là ai.

Chờ thay xong y phục đầy bùn trên người, Khấu Lẫm phân phó Khương Hành bảo vệ Sở Dao, còn mình thì cầm ô rời khỏi khách điếm: “Tiểu Giang, bọn chúng đã gặp qua ngươi?”

Đoạn Tiểu Giang đáp: “Đúng ạ.”

Khấu Lẫm gật đầu: “Vậy bảo Tiểu Hà cùng đi với bản quan.”

Nghe tiếng huýt sáo của đại nhân, Tiểu Hà khoác áo tơi từ trong một góc chui ra: “Đại nhân.”

Khấu Lẫm chuẩn bị bước vào trong mưa đi về phía trước, lại nhịn không được quay đầu giáo huấn Đoạn Tiểu Giang: “Phu nhân không hiểu rõ cuộc sống, không biết củi gạo quý ra sao, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?”

Đoạn Tiểu Giang ngượng ngùng: “Đại nhân, thuộc hạ nói với phu nhân chỉ có thể đổi được chín trăm lượng vàng là lừa phu nhân, thật ra có thể đổi được nhiều hơn.”

Khấu Lẫm càng thêm bực bội: “Nếu biết vậy, sao ngươi không nói chỉ có thể đổi được một trăm lượng vàng? Không! Loại chủ ý ngu ngốc này sao ngươi có thể nghe theo nàng?”

Đoạn Tiểu Giang nhỏ giọng nói thầm: “Là ngài bảo thuộc hạ phải nghe theo phu nhân, coi mệnh lệnh của phu nhân trở thành mệnh lệnh của ngài...”

Khấu Lẫm bị nghẹn ứ, cong chân đá qua một cú, nghiến răng nói: “Còn có tên sư huynh kia của ngươi nữa, ngân phiếu thì lưu lại, kim phiếu lấy về hết cho bản quan! Ngươi và Thiên Cơ theo bản quan mấy năm, lúc bán mạng cũng không được trả quá nhiều vàng như vậy...”

Tiểu Hà xen miệng: “Đại nhân, đây là nguyên nhân Lục Thiên Cơ phản bội ngài đúng không?” ?

Khấu Lẫm lại bị nghẹn ứ, quay đầu cũng đá hắn một cú: “Cút!” Sau đó cầm ô, hít vào một hơi thật sâu, trộn lẫn vào đám người còn ở chung quanh tìm gạo vàng, đón mưa gió đi về hướng trà lâu.

Quả nhiên bầu trời sẽ không đổ mưa vàng, chỉ biết đổ mưa phi đao, mỗi đao đều xuyên thấu tim hắn. ?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận