Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 108-2: Ngu việt (2)
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 108-2: Ngu việt (2)
“Ngu Thanh có bốn đệ đệ, nhỏ nhất còn chưa đến mười tuổi, Ngu Ngũ năm nay mười ba, Ngu Tứ và Ngu Tam hơn kém nhau nửa tuổi.” Sở Dao liệt kê cho Khấu Lẫm.
“Vậy đứa này chắc là Ngu Tam hoặc Ngu Tứ?” Khấu Lẫm nhíu mày.
“Hẳn vậy.” Sở Dao gật đầu. Tuy Ngu Khang An cũng có huynh đệ, nhưng chất nhi tuổi không khớp.
Trên thành lâu, Ngu Việt tiếp nhận súng kíp do thủ hạ đưa sang, nhắm ngay đầu Khấu Lẫm, giọng điệu lạnh lẽo cực độ: “Nói, các ngươi từ đâu đến? Vì sao giả mạo quân nhân Ngu gia?”
Khấu Lẫm không còn cách nào khác, thu lại lệnh bài của Ngu Thanh, lấy ra thẻ bài ngà của chính mình: “Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Khấu Lẫm.”
Binh sĩ trên thành lâu giống như không nghe rõ, trong lúc này tất cả đều ngẩn người không có bất kỳ phản ứng gì.
Cẩm Y Vệ không thiết lập Bách hộ sở ở Kim Trúc, bọn họ cũng chưa bao giờ giao tiếp với Cẩm Y Vệ, nhưng chỉ cần là con dân Đại Lương thì không có ai lại không biết và không sợ Cẩm Y Vệ, huống chi lại còn là Chỉ Huy Sứ. Chúng binh sĩ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Ngu Tam thiếu và Thiên hộ quan.
Vị Thiên hộ quan mở to hai mắt, hoảng sợ nói với Ngu Việt: “Mạt tướng đích xác có nghe nói Khấu Chỉ Huy Sứ rời kinh, hiện giờ đang ở bên ngoài tuần tra!”
Ngu Việt khẽ nhíu mày, nhìn về phía Sở Dao đang ngồi chung một con ngựa với Khấu Lẫm.
“Khấu Chỉ Huy Sứ xin chờ một lát!” Thiên hộ quan liền muốn đích thân đi xuống mở cửa thành đón chào.
“Chờ một chút!” Ngu Việt ngăn lại, dò hỏi Khấu Lẫm, “Tin tức giặc Oa lên bờ phân ba đường xâm lấn là do ngươi truyền ra?”
“Không sai.” Thấy chúng binh sĩ trên thành lâu ngoài ba mươi quân của Ngu gia đã bắt đầu buông lỏng binh khí, Khấu Lẫm thu hồi thẻ bài ngà, lại ghìm cương ngựa quay lại đối diện với cửa thành.
“Ngươi từ đâu có được tin tức?” Ngu Việt chất vấn.
Khấu Lẫm nhẫn nại giải thích: “Với thân phận của bản quan, biết được tin tức trước tiên chẳng lẽ không bình thường?”
Sở dĩ Khấu Lẫm rất kiên nhẫn hỏi gì đáp nấy vì hắn cũng từ quân doanh mà ra, minh bạch đây là kiểm tra hợp lý.
Ngu Việt hỏi lại: “Ngươi làm thế nào có thể chứng minh ngươi là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?”
Khấu Lẫm nhướng mày nhìn hắn: “Sao hả, thẻ bài ngà còn chưa đủ? Hay ngươi muốn bản quan thỉnh Thánh Thượng tới làm chứng?”
Ngu Việt cười lạnh: “Lúc nãy ngươi còn cầm lệnh bài của Nhị ca đi khắp nơi giả mạo Ngu gia quân, ai biết thẻ bài ngà Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ này là từ ngõ ngách nào kiếm tới? Giặc Oa xảo trá, chiêu thức vặn vẹo nào cũng không làm khó được bọn chúng...”
Bộ dáng "ai cũng không thể tin được" của Ngu Việt chọc cho đáy mắt Khấu Lẫm tối sầm lại: “Muốn bản quan chứng minh?”
Cánh tay Khấu Lẫm hơi nhấc lên muốn bắn ra tụ tiễn xuyên qua búi tóc của tên nhãi ranh kia để dạy hắn một bài học. Tuy nhiên Khấu Lẫm lại sợ binh sĩ trên thành lâu có người bị kinh hách cướp cò, hỏa khí sẽ khiến Sở Dao bị thương. Vì thế Khấu Lẫm nâng tay lên tay chỉ gom lại mái tóc rối sang một bên, mỉm cười nói: “Mấy tháng trước, bản quan chặn được mấy rương tiền bẩn từ Phúc Kiến đưa đến kinh thành, chắc Ngu Tướng quân cũng biết trong rương chứa thứ gì...”
(Tụ tiễn: một loại nỏ nhỏ giấu trong tay áo. Khi khởi động cơ quan thì mũi tên nhỏ hoặc kim châm tẩm độc sẽ bắn ra, là một loại ám khí)
Sắc măt Ngu Việt nháy mắt thay đổi.
“Phu quân...” Sở Dao lên tiếng nhắc nhở Khấu Lẫm đừng nói nữa, bận tâm cho danh tiếng của Ngu Thanh.
Khấu Lẫm vốn cũng không tính nói ra, bèn chuyển đề tài: “Ngu Tướng quân, ngươi phái người đi một chuyến đến khách điếm tên Hỉ Tương Phùng trong thành, hỏi Mạnh tiểu thư một câu liền biết bản quan có phải thật sự là Chỉ Huy Sứ hay không.”
“Biểu tỷ ở trong thành?” Ngu Việt hơi ngẩn ngơ, vội phân phó thủ hạ đi tìm.
Hai bên đều không nói chuyện nữa.
Sau đó, thủ hạ trở về ghé tai nói vài câu.
Sau khi Ngu Việt nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Khấu Lẫm càng thêm tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và quan sát kỹ, trầm mặc thật lâu. Thiên hộ quan ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt: “Thế nào?”
Ngu Việt giơ tay ra hiệu, Ngu gia quân đồng loạt thu hồi hỏa khí: “Ngô Tướng quân, mở cửa thành đi.”
Ngô Thiên hộ hốt hoảng chạy xuống thành lâu: “Mở cửa thành! Mau mở cửa thành!”
Cửa thành trong ngoài liên tiếp mở ra, Ngô Thiên hộ tự mình mang theo thủ hạ đi nhặt bàn chông sắt ngoài cửa, dọn sạch một con đường: “Khấu Chỉ Huy Sứ...”
Khấu Lẫm mang theo Sở Dao giục ngựa đi qua, cắt ngang lời Ngô Thiên hộ: “Ngậm cho chặt cái miệng của ngươi và thủ hạ ngươi, không được phép lộ ra thân phận của bản quan.”
Ngô Thiên hộ gật đầu như giã tỏi: “Vâng, vâng!”
Sau khi Khấu Lẫm vào thành, chông sắt lại một lần nữa rải ra, cửa thành lại một lần nữa khép lại.
Ngu Việt cũng đã xuống thành lâu, ngồi trên lưng ngựa bên trong cửa thành chờ Khấu Lẫm, ôm quyền nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ, mạt tướng cũng chỉ kiểm tra theo lệ thường, nếu có chỗ nào đắc tội mong rằng bao dung.”
Khấu Lẫm quan sát hắn: “Ngu gia Tam thiếu?”
Ngu Việt ôm quyền cúi đầu, chưa từng phủ nhận.
Các bá tánh vùng duyên hải theo thói quen xưng hô Ngu Khang An là Đại lão gia, các huynh đệ Ngu gia dĩ nhiên đều được xưng hô là thiếu gia, nhưng “Ngu Thiếu soái” thì chỉ có một, đó chính là Ngu Thanh.
Khấu Lẫm hơi cong môi, không hề để ý tới Ngu Việt, tìm theo dấu hiệu do ám vệ lưu lại đi về hướng khách điếm.
Trời gần tối, mặt trời còn chưa lặn hẳn, trong thành một mảnh tiêu điều, trên đường không thấy bóng người, từng nhà đều đóng chặt cửa. Nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, mấy nhà hé cửa sổ ra một chút lén quan sát xung quanh. Khấu Lẫm theo dấu hiệu quẹo vào một ngõ nhỏ, họ có thể nghe được tiếng nói chuyện văng vẳng của huyện dân trong nhà.
“Đại lão gia bị trọng thương, giặc Oa thật sự sẽ đến sao?”
“Đừng sợ, chúng ta có Kim Trì Vệ Thiên hộ sở đóng quân ở đây.”
“Kim Trì Vệ Thiên hộ sở thì có ích lợi gì, năm đó chỉ có sáu mươi giặc Oa lên bờ, bốn ngàn binh của Kim Trì Vệ đuổi theo mấy chục dặm cũng bắt không được, không ít huyện thành và thôn trấn bị cướp.”
“Yên tâm yên tâm, ta mới vừa hỏi thăm, nghe nói Ngu gia thiếu gia mang theo mấy chục cá nhân tới đây, đang ở trên thành lâu bố phòng đấy.”
“Ngươi cũng thật lạc quan, người tới đâu phải Thiếu soái...”
Sở Dao một đường đều nghe được huyện dân đang thảo luận chuyện này, đơn giản là trước tiên cảm thấy may mắn người Ngu gia thế nhưng lại tới Kim Trúc giúp đỡ, sau đó lại cảm khái đáng tiếc không phải Ngu Thanh. Sở Dao nhịn không được nhìn thoáng qua Ngu Việt đi theo phía sau, nhìn sắc mặt hắn vẫn bình thường không hề có dị trạng, phỏng chừng sớm đã nghe thành thói quen.
“Ngu Thanh thật sự oai phong quá.” Khấu Lẫm không chút để ý khen một câu.
“Vâng.” Sở Dao đồng ý gật đầu.
Khấu Lẫm lại ghé sát tai nàng nhỏ giọng thì thầm: “Hắn có biết chuyện Ngu Thanh là Đại tỷ chứ không phải là Nhị ca hay không?”
“Không biết.” Sở Dao nói xong lại bổ sung, “Thiếp muốn nói là thiếp không biết hắn có biết hay chưa, Ngu Thanh không đề cập tới.”
Khấu Lẫm mím môi.
Sở Dao ngửa đầu: “Làm sao vậy?”
“Vào khách điếm cái đã.” Khấu Lẫm không trả lời, xuống ngựa xong ôm Sở Dao xuống, khách điếm vốn cũng đóng cửa, đã bị binh lính Ngu gia kêu mở.
“A Dao!” Sở Tiêu đã chờ hơn nửa ngày, chạy nhanh tới đón nàng.
Đi vào sảnh đường, không chỉ có Viên Thiếu Cẩn và Liễu Ngôn Bạch ngồi đó, Mạnh Quân Quân cũng có mặt, nhìn thấy Ngu Việt khẩn trương hỏi: “Biểu đệ, Nhị biểu ca đâu? Vì sao lại là đệ tới đón ta?”
Khấu Lẫm liền thấy sắc mặt Ngu Việt biến đổi: “Nhị ca làm trái quân kỷ, tự mình dẫn người ra biển, chỉ chừa phong thư cho ta tới đón tỷ.”
Mạnh Quân Quân càng thêm lo lắng: “Nhị biểu ca ra biển làm gì?”
Ngu Việt cười lạnh: “Ta nào biết đâu được, dù sao cũng làm trái với quân kỷ, chờ trở về bị phạt đi!”
Mạnh Quân Quân bất mãn bênh vực: “Nhất định biểu ca có lý do.”
Ngu Việt không kiên nhẫn nói mát: “Đúng vậy, không sai, bất luận Nhị ca làm cái gì cũng đều có lý do.”
Sở Dao nghe biểu tỷ đệ nói chuyện, đệ đệ ruột này của Ngu Thanh coi bộ không thèm che lấp sự bất mãn đối với Ngu Thanh đúng ra thật nên che lấp.
“Biểu tỷ cứ đợi ở đây, ta đi thành lâu.” Vẻ mặt Ngu Việt nhìn rất phiền lòng, nói xong chỉ chắp tay với Khấu Lẫm rồi xoay người liền rời khỏi khách điếm.
Mạnh Quân Quân cảm tạ ân cứu mạng của Sở Dao, cũng lên lầu trở về phòng.
Bà Còm biên tập đăng ở Wattpad
Mấy người ngồi trong sảnh đường trống rỗng, Khấu Lẫm hạ giọng nói: “Chúng ta phải cẩn thận, Kim Trúc không nhất định giữ được.”
Viên Thiếu Cẩn sửng sốt: “Không thể nào? Tới bao nhiêu người như vậy mà!”
“Bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là Ngu Việt có khả năng sẽ cố ý cho giặc Oa vào thành, nhân cơ hội giết...” Khấu Lẫm chỉ chỉ Sở Tiêu, “Đừng quên, Ngu gia đứng về phe Viên Thủ Phụ.”
Sở Tiêu đang lo lắng cho Ngu Thanh, đột nhiên ngẩn ra, không tin được: “Đại nhân, năm nay Ngu Việt mới mười tám, sẽ có tâm tư ác độc như vậy sao?”
Khấu Lẫm liếc nhìn hắn một cái, cười khẩy: “Ác độc hay không ác độc có quan hệ đến tuổi tác hay sao? Mười tám mà còn rất nhỏ à? Bản quan mười tám đã ở trong quân giết địch hơn một ngàn, cha ngươi mười tám đã là Lại Bộ Thị Lang, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi?”
Sở Tiêu đột nhiên bị mắng một tràng ngay trước mặt Viên Thiếu Cẩn và Liễu Ngôn Bạch vô cùng chật vật, không rõ chính mình đắc tội hắn chỗ nào: “Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
"Giang sơn" của Khấu Lẫm thất thủ, không đành lòng đi tranh đoạt với Sở Dao bèn 'giận cá chém thớt' trút hết lên người Sở Tiêu: “Ngươi cũng chỉ biết hỏi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Ở nhà thì trông cậy vào cha ngươi và muội muội, ra cửa thì trông cậy vào bản quan và Ngu Thanh, ngươi không thể tự mình động não chút xíu nào sao?!”
Sắc mặt của Sở Tiêu vốn đi đường mệt mỏi đã không dễ nhìn lại càng thêm trắng xanh, bàn tay đặt trên mặt bàn gắt gao nắm chặt. Nhưng thực mau nắm tay siết chặt lại buông lỏng, Khấu Lẫm quở trách hắn đều là lời nói thật, ngay cả chính hắn cũng cho rằng mình không khác gì một phế vật, cho nên hắn không hề phản bác. Phát giác Khấu Lẫm tâm tình không vui cố ý nhắm vào hắn, thôi thì cứ câm miệng không lên tiếng nữa là được.
Sở Dao ngồi an tĩnh, cũng không hề có phản ứng gì -- từ khi cha nàng biết danh hiệu “Tài tử” của ca ca là giả, một ngày ba bữa ca ca dường như đều ăn mắng, câu mắng còn khó nghe hơn nhiều so với lần này.
Chỉ cần ca ca không bị đánh thì nàng sẽ không đau lòng.
“Vậy đứa này chắc là Ngu Tam hoặc Ngu Tứ?” Khấu Lẫm nhíu mày.
“Hẳn vậy.” Sở Dao gật đầu. Tuy Ngu Khang An cũng có huynh đệ, nhưng chất nhi tuổi không khớp.
Trên thành lâu, Ngu Việt tiếp nhận súng kíp do thủ hạ đưa sang, nhắm ngay đầu Khấu Lẫm, giọng điệu lạnh lẽo cực độ: “Nói, các ngươi từ đâu đến? Vì sao giả mạo quân nhân Ngu gia?”
Khấu Lẫm không còn cách nào khác, thu lại lệnh bài của Ngu Thanh, lấy ra thẻ bài ngà của chính mình: “Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Khấu Lẫm.”
Binh sĩ trên thành lâu giống như không nghe rõ, trong lúc này tất cả đều ngẩn người không có bất kỳ phản ứng gì.
Cẩm Y Vệ không thiết lập Bách hộ sở ở Kim Trúc, bọn họ cũng chưa bao giờ giao tiếp với Cẩm Y Vệ, nhưng chỉ cần là con dân Đại Lương thì không có ai lại không biết và không sợ Cẩm Y Vệ, huống chi lại còn là Chỉ Huy Sứ. Chúng binh sĩ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Ngu Tam thiếu và Thiên hộ quan.
Vị Thiên hộ quan mở to hai mắt, hoảng sợ nói với Ngu Việt: “Mạt tướng đích xác có nghe nói Khấu Chỉ Huy Sứ rời kinh, hiện giờ đang ở bên ngoài tuần tra!”
Ngu Việt khẽ nhíu mày, nhìn về phía Sở Dao đang ngồi chung một con ngựa với Khấu Lẫm.
“Khấu Chỉ Huy Sứ xin chờ một lát!” Thiên hộ quan liền muốn đích thân đi xuống mở cửa thành đón chào.
“Chờ một chút!” Ngu Việt ngăn lại, dò hỏi Khấu Lẫm, “Tin tức giặc Oa lên bờ phân ba đường xâm lấn là do ngươi truyền ra?”
“Không sai.” Thấy chúng binh sĩ trên thành lâu ngoài ba mươi quân của Ngu gia đã bắt đầu buông lỏng binh khí, Khấu Lẫm thu hồi thẻ bài ngà, lại ghìm cương ngựa quay lại đối diện với cửa thành.
“Ngươi từ đâu có được tin tức?” Ngu Việt chất vấn.
Khấu Lẫm nhẫn nại giải thích: “Với thân phận của bản quan, biết được tin tức trước tiên chẳng lẽ không bình thường?”
Sở dĩ Khấu Lẫm rất kiên nhẫn hỏi gì đáp nấy vì hắn cũng từ quân doanh mà ra, minh bạch đây là kiểm tra hợp lý.
Ngu Việt hỏi lại: “Ngươi làm thế nào có thể chứng minh ngươi là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?”
Khấu Lẫm nhướng mày nhìn hắn: “Sao hả, thẻ bài ngà còn chưa đủ? Hay ngươi muốn bản quan thỉnh Thánh Thượng tới làm chứng?”
Ngu Việt cười lạnh: “Lúc nãy ngươi còn cầm lệnh bài của Nhị ca đi khắp nơi giả mạo Ngu gia quân, ai biết thẻ bài ngà Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ này là từ ngõ ngách nào kiếm tới? Giặc Oa xảo trá, chiêu thức vặn vẹo nào cũng không làm khó được bọn chúng...”
Bộ dáng "ai cũng không thể tin được" của Ngu Việt chọc cho đáy mắt Khấu Lẫm tối sầm lại: “Muốn bản quan chứng minh?”
Cánh tay Khấu Lẫm hơi nhấc lên muốn bắn ra tụ tiễn xuyên qua búi tóc của tên nhãi ranh kia để dạy hắn một bài học. Tuy nhiên Khấu Lẫm lại sợ binh sĩ trên thành lâu có người bị kinh hách cướp cò, hỏa khí sẽ khiến Sở Dao bị thương. Vì thế Khấu Lẫm nâng tay lên tay chỉ gom lại mái tóc rối sang một bên, mỉm cười nói: “Mấy tháng trước, bản quan chặn được mấy rương tiền bẩn từ Phúc Kiến đưa đến kinh thành, chắc Ngu Tướng quân cũng biết trong rương chứa thứ gì...”
(Tụ tiễn: một loại nỏ nhỏ giấu trong tay áo. Khi khởi động cơ quan thì mũi tên nhỏ hoặc kim châm tẩm độc sẽ bắn ra, là một loại ám khí)
Sắc măt Ngu Việt nháy mắt thay đổi.
“Phu quân...” Sở Dao lên tiếng nhắc nhở Khấu Lẫm đừng nói nữa, bận tâm cho danh tiếng của Ngu Thanh.
Khấu Lẫm vốn cũng không tính nói ra, bèn chuyển đề tài: “Ngu Tướng quân, ngươi phái người đi một chuyến đến khách điếm tên Hỉ Tương Phùng trong thành, hỏi Mạnh tiểu thư một câu liền biết bản quan có phải thật sự là Chỉ Huy Sứ hay không.”
“Biểu tỷ ở trong thành?” Ngu Việt hơi ngẩn ngơ, vội phân phó thủ hạ đi tìm.
Hai bên đều không nói chuyện nữa.
Sau đó, thủ hạ trở về ghé tai nói vài câu.
Sau khi Ngu Việt nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Khấu Lẫm càng thêm tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và quan sát kỹ, trầm mặc thật lâu. Thiên hộ quan ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt: “Thế nào?”
Ngu Việt giơ tay ra hiệu, Ngu gia quân đồng loạt thu hồi hỏa khí: “Ngô Tướng quân, mở cửa thành đi.”
Ngô Thiên hộ hốt hoảng chạy xuống thành lâu: “Mở cửa thành! Mau mở cửa thành!”
Cửa thành trong ngoài liên tiếp mở ra, Ngô Thiên hộ tự mình mang theo thủ hạ đi nhặt bàn chông sắt ngoài cửa, dọn sạch một con đường: “Khấu Chỉ Huy Sứ...”
Khấu Lẫm mang theo Sở Dao giục ngựa đi qua, cắt ngang lời Ngô Thiên hộ: “Ngậm cho chặt cái miệng của ngươi và thủ hạ ngươi, không được phép lộ ra thân phận của bản quan.”
Ngô Thiên hộ gật đầu như giã tỏi: “Vâng, vâng!”
Sau khi Khấu Lẫm vào thành, chông sắt lại một lần nữa rải ra, cửa thành lại một lần nữa khép lại.
Ngu Việt cũng đã xuống thành lâu, ngồi trên lưng ngựa bên trong cửa thành chờ Khấu Lẫm, ôm quyền nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ, mạt tướng cũng chỉ kiểm tra theo lệ thường, nếu có chỗ nào đắc tội mong rằng bao dung.”
Khấu Lẫm quan sát hắn: “Ngu gia Tam thiếu?”
Ngu Việt ôm quyền cúi đầu, chưa từng phủ nhận.
Các bá tánh vùng duyên hải theo thói quen xưng hô Ngu Khang An là Đại lão gia, các huynh đệ Ngu gia dĩ nhiên đều được xưng hô là thiếu gia, nhưng “Ngu Thiếu soái” thì chỉ có một, đó chính là Ngu Thanh.
Khấu Lẫm hơi cong môi, không hề để ý tới Ngu Việt, tìm theo dấu hiệu do ám vệ lưu lại đi về hướng khách điếm.
Trời gần tối, mặt trời còn chưa lặn hẳn, trong thành một mảnh tiêu điều, trên đường không thấy bóng người, từng nhà đều đóng chặt cửa. Nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, mấy nhà hé cửa sổ ra một chút lén quan sát xung quanh. Khấu Lẫm theo dấu hiệu quẹo vào một ngõ nhỏ, họ có thể nghe được tiếng nói chuyện văng vẳng của huyện dân trong nhà.
“Đại lão gia bị trọng thương, giặc Oa thật sự sẽ đến sao?”
“Đừng sợ, chúng ta có Kim Trì Vệ Thiên hộ sở đóng quân ở đây.”
“Kim Trì Vệ Thiên hộ sở thì có ích lợi gì, năm đó chỉ có sáu mươi giặc Oa lên bờ, bốn ngàn binh của Kim Trì Vệ đuổi theo mấy chục dặm cũng bắt không được, không ít huyện thành và thôn trấn bị cướp.”
“Yên tâm yên tâm, ta mới vừa hỏi thăm, nghe nói Ngu gia thiếu gia mang theo mấy chục cá nhân tới đây, đang ở trên thành lâu bố phòng đấy.”
“Ngươi cũng thật lạc quan, người tới đâu phải Thiếu soái...”
Sở Dao một đường đều nghe được huyện dân đang thảo luận chuyện này, đơn giản là trước tiên cảm thấy may mắn người Ngu gia thế nhưng lại tới Kim Trúc giúp đỡ, sau đó lại cảm khái đáng tiếc không phải Ngu Thanh. Sở Dao nhịn không được nhìn thoáng qua Ngu Việt đi theo phía sau, nhìn sắc mặt hắn vẫn bình thường không hề có dị trạng, phỏng chừng sớm đã nghe thành thói quen.
“Ngu Thanh thật sự oai phong quá.” Khấu Lẫm không chút để ý khen một câu.
“Vâng.” Sở Dao đồng ý gật đầu.
Khấu Lẫm lại ghé sát tai nàng nhỏ giọng thì thầm: “Hắn có biết chuyện Ngu Thanh là Đại tỷ chứ không phải là Nhị ca hay không?”
“Không biết.” Sở Dao nói xong lại bổ sung, “Thiếp muốn nói là thiếp không biết hắn có biết hay chưa, Ngu Thanh không đề cập tới.”
Khấu Lẫm mím môi.
Sở Dao ngửa đầu: “Làm sao vậy?”
“Vào khách điếm cái đã.” Khấu Lẫm không trả lời, xuống ngựa xong ôm Sở Dao xuống, khách điếm vốn cũng đóng cửa, đã bị binh lính Ngu gia kêu mở.
“A Dao!” Sở Tiêu đã chờ hơn nửa ngày, chạy nhanh tới đón nàng.
Đi vào sảnh đường, không chỉ có Viên Thiếu Cẩn và Liễu Ngôn Bạch ngồi đó, Mạnh Quân Quân cũng có mặt, nhìn thấy Ngu Việt khẩn trương hỏi: “Biểu đệ, Nhị biểu ca đâu? Vì sao lại là đệ tới đón ta?”
Khấu Lẫm liền thấy sắc mặt Ngu Việt biến đổi: “Nhị ca làm trái quân kỷ, tự mình dẫn người ra biển, chỉ chừa phong thư cho ta tới đón tỷ.”
Mạnh Quân Quân càng thêm lo lắng: “Nhị biểu ca ra biển làm gì?”
Ngu Việt cười lạnh: “Ta nào biết đâu được, dù sao cũng làm trái với quân kỷ, chờ trở về bị phạt đi!”
Mạnh Quân Quân bất mãn bênh vực: “Nhất định biểu ca có lý do.”
Ngu Việt không kiên nhẫn nói mát: “Đúng vậy, không sai, bất luận Nhị ca làm cái gì cũng đều có lý do.”
Sở Dao nghe biểu tỷ đệ nói chuyện, đệ đệ ruột này của Ngu Thanh coi bộ không thèm che lấp sự bất mãn đối với Ngu Thanh đúng ra thật nên che lấp.
“Biểu tỷ cứ đợi ở đây, ta đi thành lâu.” Vẻ mặt Ngu Việt nhìn rất phiền lòng, nói xong chỉ chắp tay với Khấu Lẫm rồi xoay người liền rời khỏi khách điếm.
Mạnh Quân Quân cảm tạ ân cứu mạng của Sở Dao, cũng lên lầu trở về phòng.
Bà Còm biên tập đăng ở Wattpad
Mấy người ngồi trong sảnh đường trống rỗng, Khấu Lẫm hạ giọng nói: “Chúng ta phải cẩn thận, Kim Trúc không nhất định giữ được.”
Viên Thiếu Cẩn sửng sốt: “Không thể nào? Tới bao nhiêu người như vậy mà!”
“Bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là Ngu Việt có khả năng sẽ cố ý cho giặc Oa vào thành, nhân cơ hội giết...” Khấu Lẫm chỉ chỉ Sở Tiêu, “Đừng quên, Ngu gia đứng về phe Viên Thủ Phụ.”
Sở Tiêu đang lo lắng cho Ngu Thanh, đột nhiên ngẩn ra, không tin được: “Đại nhân, năm nay Ngu Việt mới mười tám, sẽ có tâm tư ác độc như vậy sao?”
Khấu Lẫm liếc nhìn hắn một cái, cười khẩy: “Ác độc hay không ác độc có quan hệ đến tuổi tác hay sao? Mười tám mà còn rất nhỏ à? Bản quan mười tám đã ở trong quân giết địch hơn một ngàn, cha ngươi mười tám đã là Lại Bộ Thị Lang, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi?”
Sở Tiêu đột nhiên bị mắng một tràng ngay trước mặt Viên Thiếu Cẩn và Liễu Ngôn Bạch vô cùng chật vật, không rõ chính mình đắc tội hắn chỗ nào: “Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
"Giang sơn" của Khấu Lẫm thất thủ, không đành lòng đi tranh đoạt với Sở Dao bèn 'giận cá chém thớt' trút hết lên người Sở Tiêu: “Ngươi cũng chỉ biết hỏi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Ở nhà thì trông cậy vào cha ngươi và muội muội, ra cửa thì trông cậy vào bản quan và Ngu Thanh, ngươi không thể tự mình động não chút xíu nào sao?!”
Sắc mặt của Sở Tiêu vốn đi đường mệt mỏi đã không dễ nhìn lại càng thêm trắng xanh, bàn tay đặt trên mặt bàn gắt gao nắm chặt. Nhưng thực mau nắm tay siết chặt lại buông lỏng, Khấu Lẫm quở trách hắn đều là lời nói thật, ngay cả chính hắn cũng cho rằng mình không khác gì một phế vật, cho nên hắn không hề phản bác. Phát giác Khấu Lẫm tâm tình không vui cố ý nhắm vào hắn, thôi thì cứ câm miệng không lên tiếng nữa là được.
Sở Dao ngồi an tĩnh, cũng không hề có phản ứng gì -- từ khi cha nàng biết danh hiệu “Tài tử” của ca ca là giả, một ngày ba bữa ca ca dường như đều ăn mắng, câu mắng còn khó nghe hơn nhiều so với lần này.
Chỉ cần ca ca không bị đánh thì nàng sẽ không đau lòng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
- bình luận