Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 84-2: Rối rắm (2)
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 84-2: Rối rắm (2)
Lúc này, trong phòng Sở Tiêu vẫn còn sáng đèn.
Nghe Ngu Thanh kể lại những chuyện phát sinh đêm nay, Sở Tiêu vô cùng tiếc nuối bản thân lại không được tham dự, còn quở trách Ngu Thanh: “Ngươi xuống tay cũng quá độc ác, đánh Viên Thiếu Cẩn thành như vậy.”
Ngu Thanh nằm ở ghế mây ăn táo, nhún vai: “Đâu còn biện pháp nào, lúc ấy tình huống nguy cấp, ta không đánh thật sự thì làm thế nào khiến bọn chúng tin tưởng ta tới đoạt Long bào?”
Sở Tiêu trợn trắng mắt: “Thôi đi, ngươi rõ ràng là cố ý.”
“Cố ý thì thế nào?” Ngu Thanh cười hắc hắc, “Chẳng phải lúc xưa chúng ta cũng đánh hắn như vậy?” Chợt hồ nghi nhìn Sở Tiêu, “Sao ta cảm thấy chỉ không quá bao lâu mà hai đối thủ một mất một còn như các ngươi dường như hòa hợp không ít?”
“Thật ra muội muội nói không sai, Viên Thiếu Cẩn này ngoại trừ quá cố chấp luôn thích so tranh với ta, thực chất thì tâm địa không hư.”
Ngu Thanh trước nay đều không cho rằng Viên Thiếu Cẩn là người xấu, chẳng qua lúc xưa gia hỏa này thường xuyên kéo bè kéo cánh chèn ép Sở Tiêu, vì thế nàng mới thích đập hắn.
“Ngược lại về A Phi.” Sở Tiêu hỏi, “Ngu Thanh, ngươi xác định hắn chính là Tống Thế Phi?”
Ngu Thanh lắc đầu: “Không phải thực xác định, nhưng có lẽ là vậy.”
Sở Tiêu thò lại gần hỏi: “Việc này ngươi đã báo cho Khấu đại nhân biết chưa?”
“Rồi.”
“Y có phản ứng gì?”
“Có thể ra phản ứng gì?”
Sở Tiêu nặng nề giải thích: “Ngươi phải biết, A Phi trước kia là Tống Thế Phi, nhưng hiện tại hắn là thích khách của Thiên Ảnh, giết rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện xấu.”
Ngu Thanh răng rắc cắn một miếng táo: “Nhưng chỉ vì hắn bị hại nên mới thành như vậy.”
“Nhưng hắn vẫn giết rất nhiều người.” Sở Tiêu thở dài, hắn cũng thực tiếc hận, cảm thấy Tống Thế Phi thật đáng thương, cho dù hắn không có tình nghĩa thâm hậu với Tống Thế Phi bằng Ngu Thanh, nhưng dù gì cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ, làm sao có thể không đau lòng.
“Ngu Thanh này, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ba tháng kỳ hạn qua rồi, hắn không khôi phục được ký ức thì nên làm gì bây giờ? Nếu dưới tình huống hắn không bị thương, ngươi có nắm chắc bắt được hắn hay không? Chẳng lẽ cứ để hắn lăn lộn trong Thiên Ảnh tiếp tục hại người?”
Ngu Thanh dạo này cũng đang đau đầu về điểm này, cười khổ: “Thì không phải còn hơn hai tháng nữa sao? Sở Đại, mọi chuyện nên thiên về chiều hướng tốt để suy nghĩ.”
Sở Tiêu cười khẩy: “Ngươi đây là lạc quan một cách mù quáng hay vẫn là lừa mình dối người?”
Sắc mặt Ngu Thanh chợt nghiêm túc: “Vậy thì sao, chẳng lẽ ta nên học theo ngươi, thích lôi mọi chuyện ra ngăn chặn từ ngọn nguồn? Sợ chính mình học hành sẽ biến chất liền không học nữa, sợ thích ta sẽ thống khổ liền không chịu thích? Một khi đã như vậy, dù sao sớm muộn gì ai cũng sẽ chết, ngươi còn muốn tồn tại làm chi?”
Sở Tiêu bị nghẹn không lời nào để nói, trừng mắt lườm nàng một cái: “Ngu Thanh, trước nay ngươi không bao giờ phát giận với ta.”
Ngu Thanh cũng chỉ vì dạo này bị sự tình của A Phi làm phiền lòng, do đó ngữ khí mới nặng như vậy, nghe thế bèn lập tức đưa quả táo trong tay đến bên miệng hắn: “Không, ta nói giỡn thôi. Ý của ta là nếu đã thành huynh đệ tốt thì phải đối xử chân tình, ta không thể dễ dàng cứ như vậy mà từ bỏ hắn.”
Trong lòng Sở Tiêu bỗng nhiên chua không chịu được: “Quả nhiên có Tống Thế Phi là ngươi liền không để ý đến ta. Khi còn nhỏ đã như thế, ngươi đối với Tống Thế Phi tốt hơn đối với ta rất nhiều. Sau đó ngươi cho rằng hắn đã chết, ngươi chỉ còn lại một mình ta là bạn nên mới tốt với ta.” Tiếp theo lại kể ra rất nhiều chứng cứ Ngu Thanh đối tốt với Tống Thế Phi hơn với hắn.
Ngu Thanh nghe mà khóe miệng giựt giựt, những chuyện "thóc mục vừng thối" kia nàng đã sớm quên sạch, quả thực bội phục trí nhớ kinh người của Sở Tiêu, ăn xong quả táo lập tức tìm cớ chạy lấy người.
*By Bà Còm in Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn ở trong nhà ăn của Bách Hộ Sở dùng bữa sáng.
Viên Thiếu Cẩn chỉ có thể sử dụng tay trái cầm muỗng ăn cháo, bàn tay phải bị băng bó kín mít, cổ tay sưng như móng heo, thế mà mặt mày lại vô cùng kiêu hãnh, chỉ lo khoe khoang với Sở Tiêu thương thích của hắn.
Cho dù biết là Ngu Thanh cố ý nhưng Sở Tiêu vẫn thực hâm mộ, thầm cảm khái không biết đến bao giờ chứng vựng huyết của mình mới có thể khỏi được?
“Ủa, Ngu Thanh.” Viên Thiếu Cẩn cũng không biết người hôm qua đánh hắn là Ngu Thanh, hôm nay nhìn thấy "nàng" thập phần kinh ngạc.
Ngu Thanh đi vào chào hỏi.
Đôi mắt Sở Tiêu trầm xuống, cầm lấy đôi đũa gắp một ngụm đồ ăn đưa đến bên miệng Viên Thiếu Cẩn: “Nè, há mồm!”
Viên Thiếu Cẩn sửng sốt: “Làm gì thế?”
Sở Tiêu cười: “Không phải tay ngươi không tiện gắp đồ ăn hay sao, ta đút cho ngươi.”
Viên Thiếu Cẩn vừa muốn nói nữa thì đũa đã thọc vào miệng hắn, Sở Tiêu lại nói: “Huynh đệ tốt chính là phải giúp đỡ cho nhau.”
Cái quỷ gì thế này? Lông tơ cả người Viên Thiếu Cẩn đều dựng thẳng.
Ngu Thanh dừng lại bước chân, trong lòng dở khóc dở cười, kinh ngạc cảm thán thế gian sao vẫn còn có người ấu trĩ như vậy, cong khóe môi lắc đầu rồi xoay người đi mất.
Sở Tiêu ở trong lòng thầm nghĩ: Thế nào, bực bội chứ gì, có vậy ngươi mới cảm giác được cảm thụ của ta? ?
*By Bà Còm in Wattpad*
Ngu Thanh đến phòng Sở Dao thuật lại câu chuyện hôm qua và chuyện vừa xảy ra hôm nay trong phòng ăn, Sở Dao cũng cười ngặt nghẽo một hồi.
Sau khi cười xong, biểu tình Sở Dao dần dần hiện ra lo lắng, dò hỏi Ngu Thanh: “Tỷ vẫn tính cứ luôn giữ bộ dáng "nữ giả nam" như vậy, làm Ngu thiếu soái suốt đời hay sao?”
“Đương nhiên không phải.” Ngu Thanh chưa ăn sáng bèn ăn đỡ điểm tâm trong phòng Sở Dao, “Sau này ta còn phải làm Ngu Tổng binh."
Sở Dao đã hiểu.
Ngu Thanh cũng minh bạch ý tứ của nàng, mỉm cười nói: “Sở Nhị, đời người chính là như thế, có được có mất, cầm lấy thì cũng có lúc phải buông.”
“Ừ.” Sở Dao ngồi trước án thư, cũng không hề khuyên thêm điều gì.
Ngu Thanh theo thói quen ném điểm tâm lên rồi ngửa đầu dùng miệng hứng lấy, đột nhiên nhìn thấy trên xà ngang có một thứ gì đó lộ ra một góc, hiếu kỳ hỏi, “Là sách hay sao?”
Sở Dao cũng ngửa đầu, theo tay chỉ của Ngu Thanh cũng vừa thấy, nhìn như là một góc của quyển sách. Nhớ tới lúc trước đây là phòng của Chu Bách hộ, tim nàng cứng lại: “Ngu Thanh, mau lấy xuống.”
Ngu Thanh nhẹ nhàng phi thân lên cầm đồ xuống, hóa ra là một bảng chữ mẫu.
Sở Dao tiếp nhận ngắm nghía, nhìn bìa mặt rất mới, ngay cả chút bụi cũng không có. Đang êm đẹp vì sao phải giấu một bảng chữ mẫu trên xà nhà? Nhất định là Chu Bách hộ cố ý lưu lại manh mối gì đó. ?
Nàng và Ngu Thanh nghiêm túc nghiên cứu.
Bản chữ mẫu này là chữ viết trên tấm bia Đa Bảo Tháp Bi của đại thư pháp Nhan Chân Khanh nổi tiếng thời Đường. Sở Dao đã thuộc làu làu, lật xem vài lần thì thấy về nội dung không có một xíu vấn đề nào.
(Đa Bảo Tháp Bi: Bia ghi lại nguyên do kiến tạo tháp Đa Bảo của ngài Sở Kim ở chùa Thiên Phúc tại Tây Kinh đời Đường. Bia do đại thư pháp Nhan Chân Khanh viết chữ.
Nhân Chân Khanh: là một trong 10 nhà thư pháp hàng đầu trong lịch sử Trung Hoa. Ông là người chân thật chính trực, từng là nguyên lão của 4 triều vua thời Đường. Chữ viết của ông cứng cáp mạnh mẽ hiên ngang nghiêm cẩn cương nghị giống như con người ông)
Ngu Thanh thì kiểm tra trang giấy được dùng chính là giấy Bạch miên gần đây được giới quý tộc ưa chuộng, có thể thấy được bản chữ mẫu này có giá trị xa xỉ. Ngoại trừ chất lượng giấy thì không nhìn ra bất luận manh mối nào.
Hai người vây quanh bản chữ mẫu lật tới lật lui cả một buổi sáng cũng không thu hoạch được gì.
“Khấu đại nhân đâu?” Ngu Thanh đứng bên cửa sổ giơ bảng chữ mẫu lên soi. Ánh dương ấm áp chiếu vào trang giấy, có thể thấy được từng nét chữ mạch lạc rõ ràng.
“Chàng đi nhìn chằm chằm Bùi Chí Khôn, buộc Bùi Chí Khôn liệt ra danh sách, trong lén lút xử quyết tất cả phạm nhân tham dự vào án mỏ vàng năm đó.”
Đêm qua Sở Dao thiếp đi trong xe ngựa rồi ngủ một lèo, buổi sáng tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên giường còn Khấu Lẫm thì không thấy đâu. Sở Dao đi đến bên cửa sổ gõ theo ám hiệu Khấu Lẫm dạy nàng để triệu tới Tiểu Hà đang âm thầm bảo hộ nàng, dò hỏi mới biết được canh năm Khấu Lẫm đã ra cửa.
Sở Dao có chút lo lắng cho sức khỏe Khấu Lẫm, lúc trước khi ở nha môn làm việc đã biết chàng thường không ngủ, hơn phân nửa là nghỉ ngơi trên xe ngựa. Sau khi thành thân nàng càng biết rõ ràng hơn, Khấu Lẫm canh bốn đi ngủ canh năm thức dậy, nhiều lắm chỉ nghỉ ngơi một canh giờ.
Nàng nhịn không được hỏi Ngu Thanh: “Những người tập võ đều không cần ngủ hay sao?”
“Ai nói, dạo này ta nhàn rỗi ở kinh thành, hơn phân nửa thời gian đều chỉ hết ăn rồi ngủ.” Ngu Thanh biết nàng lo lắng cho Khấu Lẫm, bổ sung một câu, “Tuy nhiên khi ta ra chiến trường, dăm ba bữa không chợp mắt cũng là chuyện thường. Thể lực tốt thì không có gì đáng ngại, rảnh rỗi nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ lấy lại sức ngay.”
Đại khái đây chính là người tài giỏi thường nhiều việc, Sở Dao luôn muốn góp một phần sức lực nhưng lại không biết chính mình nên làm gì.
Nàng đem bảng chữ mẫu tìm không ra manh mối đặt sang một bên rồi hỏi Ngu Thanh: “Tỷ còn có thể nhớ đại khái diện mạo của vị lão nhân năm đó gặp qua ở phủ Định Quốc Công hay không?”
Lúc trước Sở Dao có hỏi qua Sở Tiêu nhưng ca ca không nhớ rõ, chỉ biết tóc lão ta trắng xoá, trên mặt còn có vết sẹo.
“Muội muốn họa ra à?” Khi Ngu Thanh đoán được nguyên nhân vì sao ba người bị ám sát, cũng có nghĩ tới họa ra tướng mạo của người này. Nhưng sự tình đã qua mười năm, ấn tượng còn lại cực kỳ mơ hồ, bản thân nàng lại không giỏi về hội họa, “Ta không nhớ rõ, tuy nhiên nếu lão ta hiện thân, chắc hẳn ta có thể nhận ra.”
“Tỷ lục lại hồi ức một chút, tận lực tả ra càng tỉ mỉ càng tốt, muội sẽ họa xem sao.” Sở Dao vuốt phẳng một tờ giấy Tuyên Thành rồi chặn lại, cuốn tay áo lên.
“Sở Nhị, chuyện này không dễ dàng đâu, cùng lắm ta chỉ có thể miêu tả hình dáng đại khái mà thôi.” Ngu Thanh dùng tay phác họa, “Nói ví dụ gương mặt như vậy, trán dồ ra có rất nhiều nếp nhăn, lông mày lưa thưa, đôi mắt thon dài, cái mũi...”
Sở Dao cầm bút nhưng chưa vẽ tranh, chỉ viết xuống tất cả những gì Ngu Thanh miêu tả. Ngu Thanh nói xong nàng nghiêm túc suy tư một hồi, lại vuốt phẳng một tờ giấy Tuyên Thành khác, chưa vẽ hình dạng gương mặt mà họa đôi mắt trước tiên.
“Giống như vậy không?”
“Không giống, đuôi mắt phải cụp xuống một ít.”
“Như vậy à?”
“Cũng không giống...”
Sở Dao vẽ ra hai mươi kiểu mắt, trước sau đều bị Ngu Thanh phủ quyết. Cơm trưa đưa vào phòng, hai người ăn vội rồi tiếp tục, mãi đến buổi chiều khi Sở Dao vẽ hết một xấp giấy Tuyên Thành thật dầy mới đổi được một câu từ Ngu Thanh “Hình như đã gần giống rồi”.
"Gần giống" vẫn chưa đủ, Sở Dao không khỏi nhíu mày, chuyện này so với nàng nghĩ gian nan hơn nhiều. Nàng theo thói quen cắn cắn đầu bút, hàng mày lá liễu cong cong nhíu lại, tư duy hồi lâu mới nghĩ ra một biện pháp.
Nàng từ đống giấy vẽ ngẩng đầu lên: “Ngu Thanh, sau này mỗi khi nhàn rỗi, tỷ hãy đi dạo trong thành chỗ lão nhân tụ tập nhiều nhất, lưu ý cẩn thận một chút.”
“Ý của muội là...” Ngu Thanh chớp chớp mắt, “Tìm kiếm người có cùng loại hình dáng và ngũ quan?”
“Đúng. Người hoàn toàn tương tự thì khó tìm, nhưng kiếm từng nét tương tự riêng biệt thì dễ dàng hơn rất nhiều.” Sở Dao cầm bút lông điểm điểm lên giấy, “Để khi nào tỷ tìm được người có đôi mắt tương tự, người khác có cái miệng tương tự, muội sẽ phân biệt vẽ ra. Sau khi thu thập đầy đủ thì muội sẽ kết hợp lại thành bức chân dung hoàn chỉnh.”
“Nói dễ hơn làm, ngũ quan trên mỗi gương mặt tỉ lệ đều không giống nhau, tướng mạo mỗi người đều khác nhau như trời với đất, đây là một đại công trình.”
“Khi muội về vẽ lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm cũng là một đại công trình. Nếu có thể diệt trừ tổ chức Thiên Ảnh tìm về bút tích thực, việc làm này sẽ có nhiều ý nghĩa hơn là họa một bức đồ dỏm.”
Ngu Thanh suy đi nghĩ lại thấy cũng có lý.
Nghe Ngu Thanh kể lại những chuyện phát sinh đêm nay, Sở Tiêu vô cùng tiếc nuối bản thân lại không được tham dự, còn quở trách Ngu Thanh: “Ngươi xuống tay cũng quá độc ác, đánh Viên Thiếu Cẩn thành như vậy.”
Ngu Thanh nằm ở ghế mây ăn táo, nhún vai: “Đâu còn biện pháp nào, lúc ấy tình huống nguy cấp, ta không đánh thật sự thì làm thế nào khiến bọn chúng tin tưởng ta tới đoạt Long bào?”
Sở Tiêu trợn trắng mắt: “Thôi đi, ngươi rõ ràng là cố ý.”
“Cố ý thì thế nào?” Ngu Thanh cười hắc hắc, “Chẳng phải lúc xưa chúng ta cũng đánh hắn như vậy?” Chợt hồ nghi nhìn Sở Tiêu, “Sao ta cảm thấy chỉ không quá bao lâu mà hai đối thủ một mất một còn như các ngươi dường như hòa hợp không ít?”
“Thật ra muội muội nói không sai, Viên Thiếu Cẩn này ngoại trừ quá cố chấp luôn thích so tranh với ta, thực chất thì tâm địa không hư.”
Ngu Thanh trước nay đều không cho rằng Viên Thiếu Cẩn là người xấu, chẳng qua lúc xưa gia hỏa này thường xuyên kéo bè kéo cánh chèn ép Sở Tiêu, vì thế nàng mới thích đập hắn.
“Ngược lại về A Phi.” Sở Tiêu hỏi, “Ngu Thanh, ngươi xác định hắn chính là Tống Thế Phi?”
Ngu Thanh lắc đầu: “Không phải thực xác định, nhưng có lẽ là vậy.”
Sở Tiêu thò lại gần hỏi: “Việc này ngươi đã báo cho Khấu đại nhân biết chưa?”
“Rồi.”
“Y có phản ứng gì?”
“Có thể ra phản ứng gì?”
Sở Tiêu nặng nề giải thích: “Ngươi phải biết, A Phi trước kia là Tống Thế Phi, nhưng hiện tại hắn là thích khách của Thiên Ảnh, giết rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện xấu.”
Ngu Thanh răng rắc cắn một miếng táo: “Nhưng chỉ vì hắn bị hại nên mới thành như vậy.”
“Nhưng hắn vẫn giết rất nhiều người.” Sở Tiêu thở dài, hắn cũng thực tiếc hận, cảm thấy Tống Thế Phi thật đáng thương, cho dù hắn không có tình nghĩa thâm hậu với Tống Thế Phi bằng Ngu Thanh, nhưng dù gì cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ, làm sao có thể không đau lòng.
“Ngu Thanh này, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ba tháng kỳ hạn qua rồi, hắn không khôi phục được ký ức thì nên làm gì bây giờ? Nếu dưới tình huống hắn không bị thương, ngươi có nắm chắc bắt được hắn hay không? Chẳng lẽ cứ để hắn lăn lộn trong Thiên Ảnh tiếp tục hại người?”
Ngu Thanh dạo này cũng đang đau đầu về điểm này, cười khổ: “Thì không phải còn hơn hai tháng nữa sao? Sở Đại, mọi chuyện nên thiên về chiều hướng tốt để suy nghĩ.”
Sở Tiêu cười khẩy: “Ngươi đây là lạc quan một cách mù quáng hay vẫn là lừa mình dối người?”
Sắc mặt Ngu Thanh chợt nghiêm túc: “Vậy thì sao, chẳng lẽ ta nên học theo ngươi, thích lôi mọi chuyện ra ngăn chặn từ ngọn nguồn? Sợ chính mình học hành sẽ biến chất liền không học nữa, sợ thích ta sẽ thống khổ liền không chịu thích? Một khi đã như vậy, dù sao sớm muộn gì ai cũng sẽ chết, ngươi còn muốn tồn tại làm chi?”
Sở Tiêu bị nghẹn không lời nào để nói, trừng mắt lườm nàng một cái: “Ngu Thanh, trước nay ngươi không bao giờ phát giận với ta.”
Ngu Thanh cũng chỉ vì dạo này bị sự tình của A Phi làm phiền lòng, do đó ngữ khí mới nặng như vậy, nghe thế bèn lập tức đưa quả táo trong tay đến bên miệng hắn: “Không, ta nói giỡn thôi. Ý của ta là nếu đã thành huynh đệ tốt thì phải đối xử chân tình, ta không thể dễ dàng cứ như vậy mà từ bỏ hắn.”
Trong lòng Sở Tiêu bỗng nhiên chua không chịu được: “Quả nhiên có Tống Thế Phi là ngươi liền không để ý đến ta. Khi còn nhỏ đã như thế, ngươi đối với Tống Thế Phi tốt hơn đối với ta rất nhiều. Sau đó ngươi cho rằng hắn đã chết, ngươi chỉ còn lại một mình ta là bạn nên mới tốt với ta.” Tiếp theo lại kể ra rất nhiều chứng cứ Ngu Thanh đối tốt với Tống Thế Phi hơn với hắn.
Ngu Thanh nghe mà khóe miệng giựt giựt, những chuyện "thóc mục vừng thối" kia nàng đã sớm quên sạch, quả thực bội phục trí nhớ kinh người của Sở Tiêu, ăn xong quả táo lập tức tìm cớ chạy lấy người.
*By Bà Còm in Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn ở trong nhà ăn của Bách Hộ Sở dùng bữa sáng.
Viên Thiếu Cẩn chỉ có thể sử dụng tay trái cầm muỗng ăn cháo, bàn tay phải bị băng bó kín mít, cổ tay sưng như móng heo, thế mà mặt mày lại vô cùng kiêu hãnh, chỉ lo khoe khoang với Sở Tiêu thương thích của hắn.
Cho dù biết là Ngu Thanh cố ý nhưng Sở Tiêu vẫn thực hâm mộ, thầm cảm khái không biết đến bao giờ chứng vựng huyết của mình mới có thể khỏi được?
“Ủa, Ngu Thanh.” Viên Thiếu Cẩn cũng không biết người hôm qua đánh hắn là Ngu Thanh, hôm nay nhìn thấy "nàng" thập phần kinh ngạc.
Ngu Thanh đi vào chào hỏi.
Đôi mắt Sở Tiêu trầm xuống, cầm lấy đôi đũa gắp một ngụm đồ ăn đưa đến bên miệng Viên Thiếu Cẩn: “Nè, há mồm!”
Viên Thiếu Cẩn sửng sốt: “Làm gì thế?”
Sở Tiêu cười: “Không phải tay ngươi không tiện gắp đồ ăn hay sao, ta đút cho ngươi.”
Viên Thiếu Cẩn vừa muốn nói nữa thì đũa đã thọc vào miệng hắn, Sở Tiêu lại nói: “Huynh đệ tốt chính là phải giúp đỡ cho nhau.”
Cái quỷ gì thế này? Lông tơ cả người Viên Thiếu Cẩn đều dựng thẳng.
Ngu Thanh dừng lại bước chân, trong lòng dở khóc dở cười, kinh ngạc cảm thán thế gian sao vẫn còn có người ấu trĩ như vậy, cong khóe môi lắc đầu rồi xoay người đi mất.
Sở Tiêu ở trong lòng thầm nghĩ: Thế nào, bực bội chứ gì, có vậy ngươi mới cảm giác được cảm thụ của ta? ?
*By Bà Còm in Wattpad*
Ngu Thanh đến phòng Sở Dao thuật lại câu chuyện hôm qua và chuyện vừa xảy ra hôm nay trong phòng ăn, Sở Dao cũng cười ngặt nghẽo một hồi.
Sau khi cười xong, biểu tình Sở Dao dần dần hiện ra lo lắng, dò hỏi Ngu Thanh: “Tỷ vẫn tính cứ luôn giữ bộ dáng "nữ giả nam" như vậy, làm Ngu thiếu soái suốt đời hay sao?”
“Đương nhiên không phải.” Ngu Thanh chưa ăn sáng bèn ăn đỡ điểm tâm trong phòng Sở Dao, “Sau này ta còn phải làm Ngu Tổng binh."
Sở Dao đã hiểu.
Ngu Thanh cũng minh bạch ý tứ của nàng, mỉm cười nói: “Sở Nhị, đời người chính là như thế, có được có mất, cầm lấy thì cũng có lúc phải buông.”
“Ừ.” Sở Dao ngồi trước án thư, cũng không hề khuyên thêm điều gì.
Ngu Thanh theo thói quen ném điểm tâm lên rồi ngửa đầu dùng miệng hứng lấy, đột nhiên nhìn thấy trên xà ngang có một thứ gì đó lộ ra một góc, hiếu kỳ hỏi, “Là sách hay sao?”
Sở Dao cũng ngửa đầu, theo tay chỉ của Ngu Thanh cũng vừa thấy, nhìn như là một góc của quyển sách. Nhớ tới lúc trước đây là phòng của Chu Bách hộ, tim nàng cứng lại: “Ngu Thanh, mau lấy xuống.”
Ngu Thanh nhẹ nhàng phi thân lên cầm đồ xuống, hóa ra là một bảng chữ mẫu.
Sở Dao tiếp nhận ngắm nghía, nhìn bìa mặt rất mới, ngay cả chút bụi cũng không có. Đang êm đẹp vì sao phải giấu một bảng chữ mẫu trên xà nhà? Nhất định là Chu Bách hộ cố ý lưu lại manh mối gì đó. ?
Nàng và Ngu Thanh nghiêm túc nghiên cứu.
Bản chữ mẫu này là chữ viết trên tấm bia Đa Bảo Tháp Bi của đại thư pháp Nhan Chân Khanh nổi tiếng thời Đường. Sở Dao đã thuộc làu làu, lật xem vài lần thì thấy về nội dung không có một xíu vấn đề nào.
(Đa Bảo Tháp Bi: Bia ghi lại nguyên do kiến tạo tháp Đa Bảo của ngài Sở Kim ở chùa Thiên Phúc tại Tây Kinh đời Đường. Bia do đại thư pháp Nhan Chân Khanh viết chữ.
Nhân Chân Khanh: là một trong 10 nhà thư pháp hàng đầu trong lịch sử Trung Hoa. Ông là người chân thật chính trực, từng là nguyên lão của 4 triều vua thời Đường. Chữ viết của ông cứng cáp mạnh mẽ hiên ngang nghiêm cẩn cương nghị giống như con người ông)
Ngu Thanh thì kiểm tra trang giấy được dùng chính là giấy Bạch miên gần đây được giới quý tộc ưa chuộng, có thể thấy được bản chữ mẫu này có giá trị xa xỉ. Ngoại trừ chất lượng giấy thì không nhìn ra bất luận manh mối nào.
Hai người vây quanh bản chữ mẫu lật tới lật lui cả một buổi sáng cũng không thu hoạch được gì.
“Khấu đại nhân đâu?” Ngu Thanh đứng bên cửa sổ giơ bảng chữ mẫu lên soi. Ánh dương ấm áp chiếu vào trang giấy, có thể thấy được từng nét chữ mạch lạc rõ ràng.
“Chàng đi nhìn chằm chằm Bùi Chí Khôn, buộc Bùi Chí Khôn liệt ra danh sách, trong lén lút xử quyết tất cả phạm nhân tham dự vào án mỏ vàng năm đó.”
Đêm qua Sở Dao thiếp đi trong xe ngựa rồi ngủ một lèo, buổi sáng tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên giường còn Khấu Lẫm thì không thấy đâu. Sở Dao đi đến bên cửa sổ gõ theo ám hiệu Khấu Lẫm dạy nàng để triệu tới Tiểu Hà đang âm thầm bảo hộ nàng, dò hỏi mới biết được canh năm Khấu Lẫm đã ra cửa.
Sở Dao có chút lo lắng cho sức khỏe Khấu Lẫm, lúc trước khi ở nha môn làm việc đã biết chàng thường không ngủ, hơn phân nửa là nghỉ ngơi trên xe ngựa. Sau khi thành thân nàng càng biết rõ ràng hơn, Khấu Lẫm canh bốn đi ngủ canh năm thức dậy, nhiều lắm chỉ nghỉ ngơi một canh giờ.
Nàng nhịn không được hỏi Ngu Thanh: “Những người tập võ đều không cần ngủ hay sao?”
“Ai nói, dạo này ta nhàn rỗi ở kinh thành, hơn phân nửa thời gian đều chỉ hết ăn rồi ngủ.” Ngu Thanh biết nàng lo lắng cho Khấu Lẫm, bổ sung một câu, “Tuy nhiên khi ta ra chiến trường, dăm ba bữa không chợp mắt cũng là chuyện thường. Thể lực tốt thì không có gì đáng ngại, rảnh rỗi nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ lấy lại sức ngay.”
Đại khái đây chính là người tài giỏi thường nhiều việc, Sở Dao luôn muốn góp một phần sức lực nhưng lại không biết chính mình nên làm gì.
Nàng đem bảng chữ mẫu tìm không ra manh mối đặt sang một bên rồi hỏi Ngu Thanh: “Tỷ còn có thể nhớ đại khái diện mạo của vị lão nhân năm đó gặp qua ở phủ Định Quốc Công hay không?”
Lúc trước Sở Dao có hỏi qua Sở Tiêu nhưng ca ca không nhớ rõ, chỉ biết tóc lão ta trắng xoá, trên mặt còn có vết sẹo.
“Muội muốn họa ra à?” Khi Ngu Thanh đoán được nguyên nhân vì sao ba người bị ám sát, cũng có nghĩ tới họa ra tướng mạo của người này. Nhưng sự tình đã qua mười năm, ấn tượng còn lại cực kỳ mơ hồ, bản thân nàng lại không giỏi về hội họa, “Ta không nhớ rõ, tuy nhiên nếu lão ta hiện thân, chắc hẳn ta có thể nhận ra.”
“Tỷ lục lại hồi ức một chút, tận lực tả ra càng tỉ mỉ càng tốt, muội sẽ họa xem sao.” Sở Dao vuốt phẳng một tờ giấy Tuyên Thành rồi chặn lại, cuốn tay áo lên.
“Sở Nhị, chuyện này không dễ dàng đâu, cùng lắm ta chỉ có thể miêu tả hình dáng đại khái mà thôi.” Ngu Thanh dùng tay phác họa, “Nói ví dụ gương mặt như vậy, trán dồ ra có rất nhiều nếp nhăn, lông mày lưa thưa, đôi mắt thon dài, cái mũi...”
Sở Dao cầm bút nhưng chưa vẽ tranh, chỉ viết xuống tất cả những gì Ngu Thanh miêu tả. Ngu Thanh nói xong nàng nghiêm túc suy tư một hồi, lại vuốt phẳng một tờ giấy Tuyên Thành khác, chưa vẽ hình dạng gương mặt mà họa đôi mắt trước tiên.
“Giống như vậy không?”
“Không giống, đuôi mắt phải cụp xuống một ít.”
“Như vậy à?”
“Cũng không giống...”
Sở Dao vẽ ra hai mươi kiểu mắt, trước sau đều bị Ngu Thanh phủ quyết. Cơm trưa đưa vào phòng, hai người ăn vội rồi tiếp tục, mãi đến buổi chiều khi Sở Dao vẽ hết một xấp giấy Tuyên Thành thật dầy mới đổi được một câu từ Ngu Thanh “Hình như đã gần giống rồi”.
"Gần giống" vẫn chưa đủ, Sở Dao không khỏi nhíu mày, chuyện này so với nàng nghĩ gian nan hơn nhiều. Nàng theo thói quen cắn cắn đầu bút, hàng mày lá liễu cong cong nhíu lại, tư duy hồi lâu mới nghĩ ra một biện pháp.
Nàng từ đống giấy vẽ ngẩng đầu lên: “Ngu Thanh, sau này mỗi khi nhàn rỗi, tỷ hãy đi dạo trong thành chỗ lão nhân tụ tập nhiều nhất, lưu ý cẩn thận một chút.”
“Ý của muội là...” Ngu Thanh chớp chớp mắt, “Tìm kiếm người có cùng loại hình dáng và ngũ quan?”
“Đúng. Người hoàn toàn tương tự thì khó tìm, nhưng kiếm từng nét tương tự riêng biệt thì dễ dàng hơn rất nhiều.” Sở Dao cầm bút lông điểm điểm lên giấy, “Để khi nào tỷ tìm được người có đôi mắt tương tự, người khác có cái miệng tương tự, muội sẽ phân biệt vẽ ra. Sau khi thu thập đầy đủ thì muội sẽ kết hợp lại thành bức chân dung hoàn chỉnh.”
“Nói dễ hơn làm, ngũ quan trên mỗi gương mặt tỉ lệ đều không giống nhau, tướng mạo mỗi người đều khác nhau như trời với đất, đây là một đại công trình.”
“Khi muội về vẽ lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm cũng là một đại công trình. Nếu có thể diệt trừ tổ chức Thiên Ảnh tìm về bút tích thực, việc làm này sẽ có nhiều ý nghĩa hơn là họa một bức đồ dỏm.”
Ngu Thanh suy đi nghĩ lại thấy cũng có lý.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
- bình luận