Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 124: Mộ thất
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 124: Mộ thất
Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong trường bắn, Ngu Khang An vẫn đang tức giận vạch mặt Kim Trấm: "Ngươi đừng hòng bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt với ta, nếu ta bất tài thì ngươi càng bất tài hơn! Ngươi không chỉ bất tài, ngươi còn vô sỉ! Nhi tử của ta không nhận cha, Sở Tiêu chẳng phải cũng giống nhau không nhận ngươi à? Nếu không ngươi nhốt Sở Tiêu trong lồng sắt làm gì?"
Xem người nói rõ chỗ yếu của nhau mà không cần tự mình điều tra thật có ý tứ cực kỳ, Khấu Lẫm phải cố gắng lôi hết năng lực tự khống chế để không cho chính mình bật cười -- Không thể cười, bằng không sau đó có khả năng sẽ bị tức phụ đánh chết.
Sở Dao nghe lời này của Ngu Khang An suýt nữa ngất xỉu, nàng giãy giụa muốn đứng xuống đất nhưng mới vừa tỉnh lại không lâu nên chân tay đều mềm nhũn vô lực, chỉ có thể ở trong lòng Khấu Lẫm quay đầu nhìn về phía Kim Trấm, trên mặt mang theo buồn giận, dùng ánh mắt chất vấn ông ta.
Khấu Lẫm cũng nhìn về hướng Kim Trấm.
Kim Trấm rõ ràng sững sờ, tức giận thốt lên: "Ngu Khang An, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?"
Ngu Khang An thu đao vào bao, cười lạnh: "Năm đó Sở phu nhân qua đời, ngươi và ta chạy về kinh thành, suốt ngày ngươi chạy tới nhìn lén huynh muội hắn, còn muốn quan tâm hơn so với Sở Thượng Thư. Ngươi dám nói hai đứa bé không phải chung dòng máu với ngươi?"
Kim Trấm tức quá bật cười: "Ta cũng quan tâm nhi tử ngươi hơn nhiều so với ngươi, chẳng lẽ ta cũng ngủ với phu nhân nhà ngươi?"
"Ngươi dám nhục mạ vong thê của ta?!"
"Không cho phép ta nhục mạ vong thê của ngươi, vậy vong thê của Sở Thượng Thư để tùy ngươi tới nhục nhã?!"
"Vậy ngươi dám thề giữa ngươi và Tạ Tĩnh Xu đều thanh thanh bạch bạch?!"
"Ta và nàng có thanh bạch hay không mắc mớ gì đến ngươi?!"
"Trong lòng ngươi có quỷ! Hiện tại tuy ta và ngươi không nhìn mặt, nhưng từ trước ta và ngươi hiểu biết nhau nhiều hơn ai hết. Con người của ngươi làm chuyện gì đều thẳng thắn lỗi lạc, duy nhất mỗi khi nói đến Tạ Tĩnh Xu đều che che dấu dấu, bộ dáng vô cùng chột dạ, nhất định bởi vì cô nàng mà ngươi làm chuyện vi phạm đạo nghĩa khiến lương tâm bất an!"
Ngu Khang An nói xong một hồi mà Kim Trấm vẫn chưa lên tiếng phản bác, chỉ mím chặt môi, ẩn nhẫn hồi lâu rồi phun ra một chữ: "Cút!"
Ngu Khang An mặt lạnh nói: "Đoạn Xung là người Ngu gia, ta không chấp nhận hắn ở bên ngoài làm nhiều việc ác, cần phải mang về trong tộc trị tội!"
"Ngươi khỏi cần nằm mơ!" Kim Trấm nói, "Tốt nhất ngươi nhanh chóng cút khỏi đây cho ta, bằng không ngươi sẽ hối hận!"
"Ta giết không được các ngươi, nhưng ngươi cho rằng Ma Phong Đảo có thể vây khốn ta?" Ngu Khang An không chút nào yếu thế.
Kim Trấm lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Đoạn Xung!"
Đoạn Xung lập tức tiến lên ôm quyền: "Hài nhi có mặt!"
Kim Trấm ra lệnh: "Lập tức truyền lời ra ngoài, nói Ngu Tổng binh và Ngu Thiếu soái hiện giờ đều ở trên đảo chúng ta làm khách. Bảo đám Oa nhân, hải tặc cùng với thế lực hắc đạo ở vùng phụ cận Phúc Kiến đi đánh úp doanh trại của Ngu gia quân, cứ một đầu người thì Kim gia thưởng một trăm lượng!"
Ngu Khang An biến sắc: "Ngươi dám!"
Kim Trấm cười kiêu ngạo: "Ngươi cho rằng hiện giờ Kim Trấm ta đây có chuyện gì mà không dám làm?"
"Ngươi đừng cho là ta thật không có biện pháp tiêu diệt Ma Phong Đảo! Ta có thể dẹp yên nơi này một lần thì có thể dẹp yên lần thứ hai!" Ngu Khang An trầm giọng cảnh cáo, "Kim Trấm, ta cho ngươi hai tháng thời gian suy xét, áp giải Đoạn Xung đến cho ta xử trí, bằng không chúng ta gặp nhau trên chiến trường!"
"Cút!" Kim Trấm vẫn dùng một chữ này.
Ngu Khang An liếc mắt một cái về phía Đoạn Xung, phất tay áo rời đi.
Sau khi Ngu Khang An đi rồi, Kim Trấm đứng lặng ngay tại chỗ một lát, cảm giác được Sở Dao vẫn đang trừng mắt với mình, xoay người đi đến trước mặt Sở Dao: "Cô nương không cần nghe hắn nói bậy, ta mắng hắn mất hết mặt mũi, hắn tức quá nên cố tình bịa chuyện mà thôi."
Khấu Lẫm cười lạnh: "Tức tối với ngài là một lý do, về phương diện khác chính vì chúng ta đã biết Đoạn Xung là nhi tử của ông ta, vì thế muốn nhắc nhở chúng ta không nên nói lung tung, bằng không ông ta sẽ khiến mặt mũi nhạc phụ mất hết."
Kim Trấm hơi gật đầu: "Đúng là như vậy."
Sở Dao vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Kim Trấm, cắn răng chặt đến mức quai hàm đều đau: "Kim gia, không chỉ Ngu Tổng binh, ngay cả tiểu nữ cũng cảm thấy mỗi lần ngài nhắc tới mẫu thân, luôn nói lấp liếm cho qua." . Chương mới nhất tại ( TRUMtruyen . c om )
Kim Trấm cười khổ duỗi tay muốn xoa đầu nàng, nhưng Sở Dao lại nghiêng đầu tránh đi: "Chuyện này ta không muốn đề cập tới, cũng không muốn nói dối lừa gạt cô nương. Tóm lại, cô nương đừng suy nghĩ bậy bạ, ta cũng hy vọng ta có một đôi nhi nữ như vậy, nhưng ta không có phúc phận này."
Sở Dao lại muốn nói chuyện thì Kim Trấm nhìn về phía Khấu Lẫm: "Trên núi gió lớn, đưa thê tử trở về đi."
Khấu Lẫm gật đầu.
Đăng tại wattpad do bà còm biên tập
Khi trở lại trên đỉnh núi, Kim Trấm thay đổi chỗ ở cho Sở Dao. Lúc trước Sở Dao ở tại noãn các tương thông với phòng ngủ ông ta, Khấu Lẫm tiến vào dĩ nhiên không tiện.
Đặt Sở Dao trên giường, Khấu Lẫm đi rót chén nước đưa cho nàng: "Khi nàng hôn mê ra nhiều mồ hôi như vậy, lúc nãy tỉnh lại ta quên cho nàng uống nước trước đã."
Sở Dao ngồi ở trên giường không tiếp nhận chén nước, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm hình thêu Tô Châu trên chăn gấm: "Thiếp không khát."
"Đây không phải là vấn đề có khát hay không, lúc nãy nàng phát sốt, cần phải uống nước." Khấu Lẫm cầm chén nước ngồi xuống mép giường, "Không phải Kim lão bản đã nói rồi sao, ông ấy không có duyên quan hệ máu mủ với hai huynh muội, vì sao nàng không tin?"
"Khi ông ta nhắc tới mẫu thân, thật sự thích nói kiểu lấp liếm hiểu sao cũng được." Sở Dao thở dài thật sâu, "Nếu thật sự thanh thanh bạch bạch, vì sao lại không dám nói thẳng?"
"Có lẽ giữa ông ta và nhạc mẫu thật không trong sạch đâu, ta chỉ muốn nói đến thời điểm trước khi mẫu thân xuất giá." Khấu Lẫm phân tích, "Kim lão bản là người giang hồ không tuân thủ quy củ, nhạc mẫu lại vừa mới cập kê, tình đầu chớm nở, hai người làm chuyện du củ cũng thực bình thường. Nhưng Kim lão bản là người biết đạo nghĩa, sau khi nhạc mẫu xuất giá mà vẫn phát sinh loại chuyện này thì khả năng vô cùng nhỏ."
Khấu Lẫm căn cứ theo biểu hiện của Kim Trấm, cân nhắc hồi lâu, cho rằng đây là một giải thích hợp lý nhất.
Sở Dao sững sờ ngẩng đầu: "Như vậy sao?"
"Ừ." Khấu Lẫm giơ tay kề chén nước tới bên miệng nàng, ý bảo nàng mau uống, "Vừa rồi Ngu Khang An đã nói trắng ra như thế mà Kim lão bản vẫn không thừa nhận. Nếu hai huynh muội thật là hài tử của ông ấy, vì sao lại không thừa nhận? Giả sử như ông ấy chỉ là tên cướp biển tầm thường lênh đênh trên biển liều mạng ăn bữa hôm lo bữa mai, hy vọng nhi nữ ruột thịt có một phụ thân tốt hơn, không thừa nhận chuyện này cũng có thể hiểu được. Nhưng với bản lĩnh hiện tại của ông ấy, Hoàng đế lão tử còn không để trong mắt, căn bản không có lý do nào không nhận thân sinh ruột thịt, nàng nói có phải hay không?"
Có đạo lý! Sở Dao bị dời đi lực chú ý, liền giống như mèo con nhấp nhấp vài ngụm nước từ cái chén trên tay Khấu Lẫm, nuốt xuống thông nhuận yết hầu.
Khấu Lẫm nhìn đầu lưỡi ướt nước của nàng, đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khô. Cũng không biết cảm ứng giữa nàng và Sở Tiêu có bị chặt đứt hay chưa, hắn ngo ngoe rục rịch muốn thử một lần.
Sở Dao bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tuy nhiên, con người một khi động đến vấn đề cảm tình, lý trí thực dễ dàng bị cảm tình chi phối, tất cả đạo nghĩa và giáo dưỡng đều gạt sang một bên. Cho dù Kim lão bản cầm lòng được, nhưng có lẽ mẫu thân không muốn cuộc đời của mình lưu lại tiếc nuối..."
Khấu Lẫm thắc mắc: "Sao nàng có thể nghĩ về mẫu thân chính mình như vậy?"
"Thiếp cũng không muốn nghĩ thế," Biểu tình Sở Dao lộ ra sự giãy giụa, "Thiếp chỉ dùng phương thức suy đoán vụ án, đặt bản thân mình vào vị trí của mẫu thân. Thiếp là nữ nhi của bà, tư duy của thiếp và bà có lẽ rất giống nhau. Thiếp đặt giả thiết Ngu Thanh không phải là nữ giả nam, thiếp và Ngu Thanh là một đôi thanh mai trúc mã, tư định chung thân, nhưng Ngu Thanh lại chết trận sa trường, thiếp bất đắc dĩ phải gả cho chàng, hai năm sau Ngu Thanh sống sót trở về, vậy thì trong lòng thiếp sẽ phản ứng thế nào? Chàng cả ngày vội vàng tra án bỏ mặc thiếp, Ngu Thanh thì luôn ở bên cạnh làm bạn với thiếp. Thiếp đối với chàng cũng không có cảm giác áy náy, cũng không muốn cuộc đời của thiếp có điều gì phải tiếc nuối, muốn sinh nhi dục nữ cho người thiếp yêu..."
Khấu Lẫm theo lời nói nàng nói mà tưởng tượng, tư tưởng của huynh muội Sở gia đều tương đối kỳ lạ. Nếu Sở Dao giống nhạc mẫu, vậy không chừng thực sự có khả năng này. Chẳng lẽ Kim Trấm thật sự có khả năng là nhạc phụ của mình?
Khóe miệng Khấu Lẫm lại muốn ngoạc ra.
Khoan đã.
Nụ cười của hắn thu hồi trong chớp mắt, mặt mày đột nhiên xanh mét, chợt đứng lên cắt ngang lời Sở Dao: "Nàng dám!"
Sở Dao ngửa đầu nhìn Khấu Lẫm: "Thiếp chỉ là nói giả dụ mà thôi. Nếu thiếp thật làm như vậy, chàng sẽ xử trí thế nào?"
Ánh mắt Khấu Lẫm hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: "Đây còn phải hỏi hay sao? Nhân sinh có hai nỗi hận lớn, mối thù giết cha và mối hận đoạt thê! Cho dù ta đánh cược sinh mệnh cũng sẽ nhất định khiến Sở gia và Ngu gia mãn môn xét nhà diệt tộc!"
Sở Dao không chút nào sợ hãi, rũ mắt rồi lại ngẩng đầu nhìn Khấu Lẫm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cho nên, nếu Kim lão bản thật là thân phụ của thiếp, chàng có cảm nhận được tâm tình của phụ thân hay không?"
Khấu Lẫm bỗng nhiên ngẩn ra, minh bạch ý tứ của nàng, câm bặt.
Sở Dao hung tợn trừng mắt lườm Khấu Lẫm một cái, bực bội nói: "Chàng xem thường phụ thân chỉ có hai bàn tay trắng, xem thường Sở gia không có tiền, thực hy vọng đổi một nhạc phụ giàu có chứ gì?"
Khấu Lẫm lui một bước, lúng túng nói: "Đâu phải như thế."
Thật sự không phải, hắn chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Sở Dao giận đến nỗi muốn đập chàng ta, khổ nỗi cánh tay không đủ dài với không tới: "Sao lại không, lúc ấy Ngu Tổng binh nói đến câu 'Thê ly tử tán', chàng cười thích thú đến như vậy mà!"
Khấu Lẫm:...
Vừa rồi hắn cười rõ ràng lắm sao?
Thế mà bị phát hiện.
Nhớ tới lúc nãy trong trường bắn bộ dáng hơi vểnh lên khóe miệng của chàng ta, Sở Dao thật sự giận sôi máu. Nàng nằm vật xuống giường gạt qua đề tài này: "Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
Khấu Lẫm biết chính mình đuối lý, nói chuyện mang theo ba phần lấy lòng: "Trước tiên ở trên đảo trụ một thời gian, chờ Kim lão bản tìm thần y tới."
Sở Dao hoài nghi Khấu Lẫm muốn học cách kinh doanh với Kim lão bản, bỗng ngồi dậy: "Phu quân, khoảng cách đến quốc yến còn không quá bốn tháng, bức họa Núi Sông Vạn Dặm vẫn chưa có một chút manh mối nào, chàng lại ở xa tận Phúc Kiến, vụ án này giải quyết thế nào bây giờ?"
"Khi rời Lạc Dương, không phải ta đều giao cho cha hết rồi sao?" Khấu Lẫm thật cẩn thận một lần nữa ngồi lại mép giường, "Vốn dĩ phụ thân mặc kệ chuyện này, nhưng thân phận Tạ Tòng Diễm bị thọc ra, Thiên Ảnh lại có thể là vây cánh của Hoài Vương và Trấn Quốc Công, chuyện này có quan hệ đến phụ thân nên ông không thể không tra. Ta còn nhờ phụ thân tra xem vì sao Bắc Nguyên sẽ đột nhiên trả về bức họa Núi Sông Vạn Dặm."
"Vậy chàng yên tâm để phụ thân đi tra?" Sở Dao có chút lo lắng, "Cha đâu có kinh nghiệm gì về tra án."
"Nàng không khỏi quá xem thường cha rồi." Khấu Lẫm thấy nàng không tính toán truy cứu vụ cười trộm, âm thầm nhẹ nhàng thở phào, "Thiên Ảnh nhìn chằm chằm vào Cẩm Y Vệ, đối với tác phong hành sự của ta nhất định hiểu biết. Mà nơi phát ra tin tức của cha hoàn toàn khác hẳn so với ta, nhân mạch càng là nhiều hơn ta tưởng tượng. Chỉ cần cha chịu tra thì so với ta càng mau càng toàn diện hơn, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?"
"Thiên Ảnh sẽ ngáng chân, trở ngại cha tra rõ."
Sở Dao khẩn trương: "Phụ thân có thể bị nguy hiểm đến tánh mạng hay không?"
Khấu Lẫm cởi giày ôm Sở Dao nằm xuống: "Yên tâm, năm trước cha bị ám sát nên đã gõ hồi chuông cảnh báo, cha nhất định sẽ có chừng mực."
"Vậy bọn chúng sẽ gây trở ngại cho cha thế nào? Tựa như mười năm trước, Bùi Tụng Chi điều tra án thiếu nữ khuê các bị mất tích trong kinh thành, Tống Yên Hàn vì muốn làm hắn chia trí nên cố ý kéo chàng xuống nước?"
"Không sai biệt lắm, tuy nhiên Bùi Tụng Chi sao có thể so với cha. Nói thật nhé, ngay cả ta cũng nghĩ không ra điều gì có thể làm cha nổi danh là lão Hồ li bị chia trí?"
Trong khi nói chuyện, Khấu Lẫm không khỏi nghĩ đến giả thiết vừa rồi của Sở Dao.
Từ trước đến nay hắn cũng không nghĩ tới đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đặt ra giả thiết dựa trên bản thân mình, cảm thấy chính mình thật rất hỗn xược. Hắn và nhạc phụ lão Hồ li đã đấu với nhau rất nhiều năm, cực kỳ chán ghét ông ấy, nhưng nếu nếu về tư cách làm một phụ thân, thật ra ông ấy không hề tệ chút nào.
Mà này hình như cũng không phải vấn đề ai tốt hơn hay ai tệ hơn.
Khấu Lẫm bắt đầu nghiêm túc xét lại bản thân mình.
Nhà bacom 2 biên tập, đăng ở wattpad
Cách đó ngàn dặm, ở Lại Bộ trong kinh thành, Sở Tu Ninh ngồi ở sau án thư lật xem mật tin.
Đứng trước đài án là mấy thân tín đang bẩm báo.
"Đại nhân, ngài đoán không sai, thật sự là Trịnh Quốc công bí mật tặng không ít tiền tài cho mấy trọng thần của Bắc Nguyên, mấy trọng thần kia cuối cùng mới thuyết phục quân chủ Bắc Nguyên trao trả cho chúng ta bức họa Núi Sông Vạn Dặm..."
"Còn nữa, Trịnh Quốc công thường xuyên tiếp xúc với Thục Vương và Vân Nam vương. Vân Nam vương còn bắt đầu đóng quân..."
Sở Tu Ninh nghe một hồi, nhịn không được nhéo nhéo giữa mày: "Bắc Nguyên, Đông Doanh, đất Thục, Vân Nam vương... phải chi nhiều tiền như vậy, đến tột cùng là từ đâu chảy vào? Cho dù được thương hội Bắc Lục Tỉnh và Nam Thất Tỉnh duy trì, Thiên Ảnh cũng đâu thể dự trù nhiều tiền như vậy, đại kim chủ sau lưng đến tột cùng là ai?"
Sự tình khó giải quyết hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông, Sở Tu Ninh đau đầu tổng kết hết tất cả tin tức được nộp lên, đề bút viết một phong thư chuẩn bị đưa cho Cẩm Y Vệ, dùng tin ưng truền đến cho Khấu Lẫm.
Thư mới viết được một nửa thì một thân tín thần sắc hoảng loạn tới báo: "Thượng Thư đại nhân, Thần Cơ Doanh bên kia đã xảy ra chuyện."
Sở Tu Ninh ngẩn ra: "Tạ Tòng Diễm bị sao vậy?"
"Không phải là Tạ Tướng quân, là địa điểm sau núi của Thần Cơ Doanh, mộ thất của phu nhân bị người phá hỏng."
Sở Tu Ninh nửa ngày không phục hồi tinh thần: "Cái gì?"
"Tạ Tướng quân đã chạy đến đó trước, lại phái người tới thỉnh đại nhân qua, nói, nói quan tài phu nhân dường như bị người động qua, hung đồ phá mộ còn lưu lại một lá cờ nhũ vàng..."
Trong trường bắn, Ngu Khang An vẫn đang tức giận vạch mặt Kim Trấm: "Ngươi đừng hòng bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt với ta, nếu ta bất tài thì ngươi càng bất tài hơn! Ngươi không chỉ bất tài, ngươi còn vô sỉ! Nhi tử của ta không nhận cha, Sở Tiêu chẳng phải cũng giống nhau không nhận ngươi à? Nếu không ngươi nhốt Sở Tiêu trong lồng sắt làm gì?"
Xem người nói rõ chỗ yếu của nhau mà không cần tự mình điều tra thật có ý tứ cực kỳ, Khấu Lẫm phải cố gắng lôi hết năng lực tự khống chế để không cho chính mình bật cười -- Không thể cười, bằng không sau đó có khả năng sẽ bị tức phụ đánh chết.
Sở Dao nghe lời này của Ngu Khang An suýt nữa ngất xỉu, nàng giãy giụa muốn đứng xuống đất nhưng mới vừa tỉnh lại không lâu nên chân tay đều mềm nhũn vô lực, chỉ có thể ở trong lòng Khấu Lẫm quay đầu nhìn về phía Kim Trấm, trên mặt mang theo buồn giận, dùng ánh mắt chất vấn ông ta.
Khấu Lẫm cũng nhìn về hướng Kim Trấm.
Kim Trấm rõ ràng sững sờ, tức giận thốt lên: "Ngu Khang An, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?"
Ngu Khang An thu đao vào bao, cười lạnh: "Năm đó Sở phu nhân qua đời, ngươi và ta chạy về kinh thành, suốt ngày ngươi chạy tới nhìn lén huynh muội hắn, còn muốn quan tâm hơn so với Sở Thượng Thư. Ngươi dám nói hai đứa bé không phải chung dòng máu với ngươi?"
Kim Trấm tức quá bật cười: "Ta cũng quan tâm nhi tử ngươi hơn nhiều so với ngươi, chẳng lẽ ta cũng ngủ với phu nhân nhà ngươi?"
"Ngươi dám nhục mạ vong thê của ta?!"
"Không cho phép ta nhục mạ vong thê của ngươi, vậy vong thê của Sở Thượng Thư để tùy ngươi tới nhục nhã?!"
"Vậy ngươi dám thề giữa ngươi và Tạ Tĩnh Xu đều thanh thanh bạch bạch?!"
"Ta và nàng có thanh bạch hay không mắc mớ gì đến ngươi?!"
"Trong lòng ngươi có quỷ! Hiện tại tuy ta và ngươi không nhìn mặt, nhưng từ trước ta và ngươi hiểu biết nhau nhiều hơn ai hết. Con người của ngươi làm chuyện gì đều thẳng thắn lỗi lạc, duy nhất mỗi khi nói đến Tạ Tĩnh Xu đều che che dấu dấu, bộ dáng vô cùng chột dạ, nhất định bởi vì cô nàng mà ngươi làm chuyện vi phạm đạo nghĩa khiến lương tâm bất an!"
Ngu Khang An nói xong một hồi mà Kim Trấm vẫn chưa lên tiếng phản bác, chỉ mím chặt môi, ẩn nhẫn hồi lâu rồi phun ra một chữ: "Cút!"
Ngu Khang An mặt lạnh nói: "Đoạn Xung là người Ngu gia, ta không chấp nhận hắn ở bên ngoài làm nhiều việc ác, cần phải mang về trong tộc trị tội!"
"Ngươi khỏi cần nằm mơ!" Kim Trấm nói, "Tốt nhất ngươi nhanh chóng cút khỏi đây cho ta, bằng không ngươi sẽ hối hận!"
"Ta giết không được các ngươi, nhưng ngươi cho rằng Ma Phong Đảo có thể vây khốn ta?" Ngu Khang An không chút nào yếu thế.
Kim Trấm lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Đoạn Xung!"
Đoạn Xung lập tức tiến lên ôm quyền: "Hài nhi có mặt!"
Kim Trấm ra lệnh: "Lập tức truyền lời ra ngoài, nói Ngu Tổng binh và Ngu Thiếu soái hiện giờ đều ở trên đảo chúng ta làm khách. Bảo đám Oa nhân, hải tặc cùng với thế lực hắc đạo ở vùng phụ cận Phúc Kiến đi đánh úp doanh trại của Ngu gia quân, cứ một đầu người thì Kim gia thưởng một trăm lượng!"
Ngu Khang An biến sắc: "Ngươi dám!"
Kim Trấm cười kiêu ngạo: "Ngươi cho rằng hiện giờ Kim Trấm ta đây có chuyện gì mà không dám làm?"
"Ngươi đừng cho là ta thật không có biện pháp tiêu diệt Ma Phong Đảo! Ta có thể dẹp yên nơi này một lần thì có thể dẹp yên lần thứ hai!" Ngu Khang An trầm giọng cảnh cáo, "Kim Trấm, ta cho ngươi hai tháng thời gian suy xét, áp giải Đoạn Xung đến cho ta xử trí, bằng không chúng ta gặp nhau trên chiến trường!"
"Cút!" Kim Trấm vẫn dùng một chữ này.
Ngu Khang An liếc mắt một cái về phía Đoạn Xung, phất tay áo rời đi.
Sau khi Ngu Khang An đi rồi, Kim Trấm đứng lặng ngay tại chỗ một lát, cảm giác được Sở Dao vẫn đang trừng mắt với mình, xoay người đi đến trước mặt Sở Dao: "Cô nương không cần nghe hắn nói bậy, ta mắng hắn mất hết mặt mũi, hắn tức quá nên cố tình bịa chuyện mà thôi."
Khấu Lẫm cười lạnh: "Tức tối với ngài là một lý do, về phương diện khác chính vì chúng ta đã biết Đoạn Xung là nhi tử của ông ta, vì thế muốn nhắc nhở chúng ta không nên nói lung tung, bằng không ông ta sẽ khiến mặt mũi nhạc phụ mất hết."
Kim Trấm hơi gật đầu: "Đúng là như vậy."
Sở Dao vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Kim Trấm, cắn răng chặt đến mức quai hàm đều đau: "Kim gia, không chỉ Ngu Tổng binh, ngay cả tiểu nữ cũng cảm thấy mỗi lần ngài nhắc tới mẫu thân, luôn nói lấp liếm cho qua." . Chương mới nhất tại ( TRUMtruyen . c om )
Kim Trấm cười khổ duỗi tay muốn xoa đầu nàng, nhưng Sở Dao lại nghiêng đầu tránh đi: "Chuyện này ta không muốn đề cập tới, cũng không muốn nói dối lừa gạt cô nương. Tóm lại, cô nương đừng suy nghĩ bậy bạ, ta cũng hy vọng ta có một đôi nhi nữ như vậy, nhưng ta không có phúc phận này."
Sở Dao lại muốn nói chuyện thì Kim Trấm nhìn về phía Khấu Lẫm: "Trên núi gió lớn, đưa thê tử trở về đi."
Khấu Lẫm gật đầu.
Đăng tại wattpad do bà còm biên tập
Khi trở lại trên đỉnh núi, Kim Trấm thay đổi chỗ ở cho Sở Dao. Lúc trước Sở Dao ở tại noãn các tương thông với phòng ngủ ông ta, Khấu Lẫm tiến vào dĩ nhiên không tiện.
Đặt Sở Dao trên giường, Khấu Lẫm đi rót chén nước đưa cho nàng: "Khi nàng hôn mê ra nhiều mồ hôi như vậy, lúc nãy tỉnh lại ta quên cho nàng uống nước trước đã."
Sở Dao ngồi ở trên giường không tiếp nhận chén nước, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm hình thêu Tô Châu trên chăn gấm: "Thiếp không khát."
"Đây không phải là vấn đề có khát hay không, lúc nãy nàng phát sốt, cần phải uống nước." Khấu Lẫm cầm chén nước ngồi xuống mép giường, "Không phải Kim lão bản đã nói rồi sao, ông ấy không có duyên quan hệ máu mủ với hai huynh muội, vì sao nàng không tin?"
"Khi ông ta nhắc tới mẫu thân, thật sự thích nói kiểu lấp liếm hiểu sao cũng được." Sở Dao thở dài thật sâu, "Nếu thật sự thanh thanh bạch bạch, vì sao lại không dám nói thẳng?"
"Có lẽ giữa ông ta và nhạc mẫu thật không trong sạch đâu, ta chỉ muốn nói đến thời điểm trước khi mẫu thân xuất giá." Khấu Lẫm phân tích, "Kim lão bản là người giang hồ không tuân thủ quy củ, nhạc mẫu lại vừa mới cập kê, tình đầu chớm nở, hai người làm chuyện du củ cũng thực bình thường. Nhưng Kim lão bản là người biết đạo nghĩa, sau khi nhạc mẫu xuất giá mà vẫn phát sinh loại chuyện này thì khả năng vô cùng nhỏ."
Khấu Lẫm căn cứ theo biểu hiện của Kim Trấm, cân nhắc hồi lâu, cho rằng đây là một giải thích hợp lý nhất.
Sở Dao sững sờ ngẩng đầu: "Như vậy sao?"
"Ừ." Khấu Lẫm giơ tay kề chén nước tới bên miệng nàng, ý bảo nàng mau uống, "Vừa rồi Ngu Khang An đã nói trắng ra như thế mà Kim lão bản vẫn không thừa nhận. Nếu hai huynh muội thật là hài tử của ông ấy, vì sao lại không thừa nhận? Giả sử như ông ấy chỉ là tên cướp biển tầm thường lênh đênh trên biển liều mạng ăn bữa hôm lo bữa mai, hy vọng nhi nữ ruột thịt có một phụ thân tốt hơn, không thừa nhận chuyện này cũng có thể hiểu được. Nhưng với bản lĩnh hiện tại của ông ấy, Hoàng đế lão tử còn không để trong mắt, căn bản không có lý do nào không nhận thân sinh ruột thịt, nàng nói có phải hay không?"
Có đạo lý! Sở Dao bị dời đi lực chú ý, liền giống như mèo con nhấp nhấp vài ngụm nước từ cái chén trên tay Khấu Lẫm, nuốt xuống thông nhuận yết hầu.
Khấu Lẫm nhìn đầu lưỡi ướt nước của nàng, đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khô. Cũng không biết cảm ứng giữa nàng và Sở Tiêu có bị chặt đứt hay chưa, hắn ngo ngoe rục rịch muốn thử một lần.
Sở Dao bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tuy nhiên, con người một khi động đến vấn đề cảm tình, lý trí thực dễ dàng bị cảm tình chi phối, tất cả đạo nghĩa và giáo dưỡng đều gạt sang một bên. Cho dù Kim lão bản cầm lòng được, nhưng có lẽ mẫu thân không muốn cuộc đời của mình lưu lại tiếc nuối..."
Khấu Lẫm thắc mắc: "Sao nàng có thể nghĩ về mẫu thân chính mình như vậy?"
"Thiếp cũng không muốn nghĩ thế," Biểu tình Sở Dao lộ ra sự giãy giụa, "Thiếp chỉ dùng phương thức suy đoán vụ án, đặt bản thân mình vào vị trí của mẫu thân. Thiếp là nữ nhi của bà, tư duy của thiếp và bà có lẽ rất giống nhau. Thiếp đặt giả thiết Ngu Thanh không phải là nữ giả nam, thiếp và Ngu Thanh là một đôi thanh mai trúc mã, tư định chung thân, nhưng Ngu Thanh lại chết trận sa trường, thiếp bất đắc dĩ phải gả cho chàng, hai năm sau Ngu Thanh sống sót trở về, vậy thì trong lòng thiếp sẽ phản ứng thế nào? Chàng cả ngày vội vàng tra án bỏ mặc thiếp, Ngu Thanh thì luôn ở bên cạnh làm bạn với thiếp. Thiếp đối với chàng cũng không có cảm giác áy náy, cũng không muốn cuộc đời của thiếp có điều gì phải tiếc nuối, muốn sinh nhi dục nữ cho người thiếp yêu..."
Khấu Lẫm theo lời nói nàng nói mà tưởng tượng, tư tưởng của huynh muội Sở gia đều tương đối kỳ lạ. Nếu Sở Dao giống nhạc mẫu, vậy không chừng thực sự có khả năng này. Chẳng lẽ Kim Trấm thật sự có khả năng là nhạc phụ của mình?
Khóe miệng Khấu Lẫm lại muốn ngoạc ra.
Khoan đã.
Nụ cười của hắn thu hồi trong chớp mắt, mặt mày đột nhiên xanh mét, chợt đứng lên cắt ngang lời Sở Dao: "Nàng dám!"
Sở Dao ngửa đầu nhìn Khấu Lẫm: "Thiếp chỉ là nói giả dụ mà thôi. Nếu thiếp thật làm như vậy, chàng sẽ xử trí thế nào?"
Ánh mắt Khấu Lẫm hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: "Đây còn phải hỏi hay sao? Nhân sinh có hai nỗi hận lớn, mối thù giết cha và mối hận đoạt thê! Cho dù ta đánh cược sinh mệnh cũng sẽ nhất định khiến Sở gia và Ngu gia mãn môn xét nhà diệt tộc!"
Sở Dao không chút nào sợ hãi, rũ mắt rồi lại ngẩng đầu nhìn Khấu Lẫm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cho nên, nếu Kim lão bản thật là thân phụ của thiếp, chàng có cảm nhận được tâm tình của phụ thân hay không?"
Khấu Lẫm bỗng nhiên ngẩn ra, minh bạch ý tứ của nàng, câm bặt.
Sở Dao hung tợn trừng mắt lườm Khấu Lẫm một cái, bực bội nói: "Chàng xem thường phụ thân chỉ có hai bàn tay trắng, xem thường Sở gia không có tiền, thực hy vọng đổi một nhạc phụ giàu có chứ gì?"
Khấu Lẫm lui một bước, lúng túng nói: "Đâu phải như thế."
Thật sự không phải, hắn chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Sở Dao giận đến nỗi muốn đập chàng ta, khổ nỗi cánh tay không đủ dài với không tới: "Sao lại không, lúc ấy Ngu Tổng binh nói đến câu 'Thê ly tử tán', chàng cười thích thú đến như vậy mà!"
Khấu Lẫm:...
Vừa rồi hắn cười rõ ràng lắm sao?
Thế mà bị phát hiện.
Nhớ tới lúc nãy trong trường bắn bộ dáng hơi vểnh lên khóe miệng của chàng ta, Sở Dao thật sự giận sôi máu. Nàng nằm vật xuống giường gạt qua đề tài này: "Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
Khấu Lẫm biết chính mình đuối lý, nói chuyện mang theo ba phần lấy lòng: "Trước tiên ở trên đảo trụ một thời gian, chờ Kim lão bản tìm thần y tới."
Sở Dao hoài nghi Khấu Lẫm muốn học cách kinh doanh với Kim lão bản, bỗng ngồi dậy: "Phu quân, khoảng cách đến quốc yến còn không quá bốn tháng, bức họa Núi Sông Vạn Dặm vẫn chưa có một chút manh mối nào, chàng lại ở xa tận Phúc Kiến, vụ án này giải quyết thế nào bây giờ?"
"Khi rời Lạc Dương, không phải ta đều giao cho cha hết rồi sao?" Khấu Lẫm thật cẩn thận một lần nữa ngồi lại mép giường, "Vốn dĩ phụ thân mặc kệ chuyện này, nhưng thân phận Tạ Tòng Diễm bị thọc ra, Thiên Ảnh lại có thể là vây cánh của Hoài Vương và Trấn Quốc Công, chuyện này có quan hệ đến phụ thân nên ông không thể không tra. Ta còn nhờ phụ thân tra xem vì sao Bắc Nguyên sẽ đột nhiên trả về bức họa Núi Sông Vạn Dặm."
"Vậy chàng yên tâm để phụ thân đi tra?" Sở Dao có chút lo lắng, "Cha đâu có kinh nghiệm gì về tra án."
"Nàng không khỏi quá xem thường cha rồi." Khấu Lẫm thấy nàng không tính toán truy cứu vụ cười trộm, âm thầm nhẹ nhàng thở phào, "Thiên Ảnh nhìn chằm chằm vào Cẩm Y Vệ, đối với tác phong hành sự của ta nhất định hiểu biết. Mà nơi phát ra tin tức của cha hoàn toàn khác hẳn so với ta, nhân mạch càng là nhiều hơn ta tưởng tượng. Chỉ cần cha chịu tra thì so với ta càng mau càng toàn diện hơn, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?"
"Thiên Ảnh sẽ ngáng chân, trở ngại cha tra rõ."
Sở Dao khẩn trương: "Phụ thân có thể bị nguy hiểm đến tánh mạng hay không?"
Khấu Lẫm cởi giày ôm Sở Dao nằm xuống: "Yên tâm, năm trước cha bị ám sát nên đã gõ hồi chuông cảnh báo, cha nhất định sẽ có chừng mực."
"Vậy bọn chúng sẽ gây trở ngại cho cha thế nào? Tựa như mười năm trước, Bùi Tụng Chi điều tra án thiếu nữ khuê các bị mất tích trong kinh thành, Tống Yên Hàn vì muốn làm hắn chia trí nên cố ý kéo chàng xuống nước?"
"Không sai biệt lắm, tuy nhiên Bùi Tụng Chi sao có thể so với cha. Nói thật nhé, ngay cả ta cũng nghĩ không ra điều gì có thể làm cha nổi danh là lão Hồ li bị chia trí?"
Trong khi nói chuyện, Khấu Lẫm không khỏi nghĩ đến giả thiết vừa rồi của Sở Dao.
Từ trước đến nay hắn cũng không nghĩ tới đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đặt ra giả thiết dựa trên bản thân mình, cảm thấy chính mình thật rất hỗn xược. Hắn và nhạc phụ lão Hồ li đã đấu với nhau rất nhiều năm, cực kỳ chán ghét ông ấy, nhưng nếu nếu về tư cách làm một phụ thân, thật ra ông ấy không hề tệ chút nào.
Mà này hình như cũng không phải vấn đề ai tốt hơn hay ai tệ hơn.
Khấu Lẫm bắt đầu nghiêm túc xét lại bản thân mình.
Nhà bacom 2 biên tập, đăng ở wattpad
Cách đó ngàn dặm, ở Lại Bộ trong kinh thành, Sở Tu Ninh ngồi ở sau án thư lật xem mật tin.
Đứng trước đài án là mấy thân tín đang bẩm báo.
"Đại nhân, ngài đoán không sai, thật sự là Trịnh Quốc công bí mật tặng không ít tiền tài cho mấy trọng thần của Bắc Nguyên, mấy trọng thần kia cuối cùng mới thuyết phục quân chủ Bắc Nguyên trao trả cho chúng ta bức họa Núi Sông Vạn Dặm..."
"Còn nữa, Trịnh Quốc công thường xuyên tiếp xúc với Thục Vương và Vân Nam vương. Vân Nam vương còn bắt đầu đóng quân..."
Sở Tu Ninh nghe một hồi, nhịn không được nhéo nhéo giữa mày: "Bắc Nguyên, Đông Doanh, đất Thục, Vân Nam vương... phải chi nhiều tiền như vậy, đến tột cùng là từ đâu chảy vào? Cho dù được thương hội Bắc Lục Tỉnh và Nam Thất Tỉnh duy trì, Thiên Ảnh cũng đâu thể dự trù nhiều tiền như vậy, đại kim chủ sau lưng đến tột cùng là ai?"
Sự tình khó giải quyết hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông, Sở Tu Ninh đau đầu tổng kết hết tất cả tin tức được nộp lên, đề bút viết một phong thư chuẩn bị đưa cho Cẩm Y Vệ, dùng tin ưng truền đến cho Khấu Lẫm.
Thư mới viết được một nửa thì một thân tín thần sắc hoảng loạn tới báo: "Thượng Thư đại nhân, Thần Cơ Doanh bên kia đã xảy ra chuyện."
Sở Tu Ninh ngẩn ra: "Tạ Tòng Diễm bị sao vậy?"
"Không phải là Tạ Tướng quân, là địa điểm sau núi của Thần Cơ Doanh, mộ thất của phu nhân bị người phá hỏng."
Sở Tu Ninh nửa ngày không phục hồi tinh thần: "Cái gì?"
"Tạ Tướng quân đã chạy đến đó trước, lại phái người tới thỉnh đại nhân qua, nói, nói quan tài phu nhân dường như bị người động qua, hung đồ phá mộ còn lưu lại một lá cờ nhũ vàng..."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
- bình luận