Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 68: Thách đấu
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 68: Thách đấu
Sau khi ước định xong, đoàn người đi đến huyện nha.
Quan sai Đại Lý Tự ở phía trước dẫn đường, đi thêm non nửa canh giờ mới đến nha môn của huyện Hồng Diệp.
Trái phải mỗi bên là một dãy phố, mỗi đầu phố có tấm bảng khắc chữ “Tiết dụng” và “Ái nhân”, cửa chính của huyện nha có ba cánh, dưới tấm biển có mấy nha dịch đang đứng, bởi vì trời lạnh mà phải liên tục dậm chân cho ấm người.
Các nha địch nhìn thấy Nguyễn Tễ bèn cuống quít chạy ra hành lễ. Nguyễn Tễ ghé tai nói vài câu, nha dịch liếc một cái về phía xe ngựa của Khấu Lẫm, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng vội vàng chạy vào nha môn. Chỉ chốc lát sau, Triệu Huyện lệnh thần sắc hoảng sợ chạy tới nghênh đón.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Khấu Lẫm vốn dĩ sẽ ngồi ghế chủ vị, nhưng vì Sở Dao cũng ở đây nên hắn ngồi với nàng ở ghế đầu bên trái. Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ ngồi đối diện. Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn thấy Đoạn Tiểu Giang đứng phía sau Khấu Lẫm nên chỉ có thể cùng đứng với nhau. Hai vị lục phẩm Bách hộ đều đứng, Triệu Huyện lệnh nào dám ngồi, cũng đành đứng theo.
Sở Dao cực kỳ nghiêm túc nghe Nguyễn Tễ trình bày vụ án.
Nạn nhân thứ nhất là một nữ tử thanh lâu bị bóp cổ chết trong phòng chính mình vào hai mươi ngày trước.
Sáng sớm ba ngày sau, nạn nhân thứ hai là một tú tài đi ngang qua huyện Hồng Diệp, chết vì trúng độc ở trong khách điếm.
Vào đêm hôm đó, một hòa thượng bị chủy thủ đâm thủng ngực chết trong một ngôi chùa ở thành Bắc.
Qua năm ngày sau, một lão bản của họa trai bị chém đứt cánh tay, chết vì đổ máu quá nhiều trong cửa hàng của mình.
Huyện lệnh Hồng Diệp thật sự tra không ra, lập tức trình báo lên Đại Lý Tự. Sau khi Nguyễn Tễ tới tra vẫn không có đầu mối, đã vậy trong lúc đang điều tra thì chết thêm một bộ khoái -- -- bị đập đầu đẩy xuống mương thoát nước.
Khấu Lẫm nghe rất chăm chú, ngón tay hơi gõ xuống mặt bàn, nhìn về Liễu Ngôn Bạch phía đối diện: “Liễu Tiến sĩ có cao kiến gì không?”
Liễu Ngôn Bạch ngồi vô cùng quy củ, lắc đầu: “Tạm thời không có manh mối.”
Viên Thiếu Cẩn yên lặng nhẩm lại chi tiết vụ án này trong lòng, quay sang nhìn Sở Tiêu thấp giọng hỏi: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Sở Tiêu nghe thôi mà còn chưa hiểu rõ, bèn học bộ dáng của Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: “Tạm thời không có manh mối.”
Sở Dao đội mũ rèm quay đầu nhìn bọn họ một cái, do dự chút xíu rồi lên tiếng hỏi: “Nguyễn Thiếu Khanh, giữa những nạn nhân này nghe như không hề có liên hệ với nhau, thậm chí cách chết cũng khác nhau, vì sao ngài nhận định bọn họ bị cùng một hung thủ giết hại?”
Vấn đề xử lý chính sự đâu thể nào đến phiên một nữ nhân xen mồm, vốn dĩ thấy Sở Dao không chờ ở phòng trong mà lại ngồi nghe với mọi người, trong lòng Nguyễn Tễ đã không thoải mái, nhưng e ngại Khấu Lẫm nên hắn chỉ có thể nhịn xuống mà giải thích: “Bởi vì huyện Hồng Diệp này cũng không lớn, Triệu Huyện lệnh cần cù chăm chỉ yêu dân như con, huyện Hồng Diệp so với mấy huyện khác ngay cả hàng xóm tranh cãi cũng gần như không có chứ đừng nói đến vụ án liên quan đến mạng người; thế mà bỗng nhiên trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủn đã phát sinh năm hung án, đã vậy cả năm vụ đều tra không ra hung thủ...”
Khấu Lẫm liếc mắt một cái đánh giá Triệu Huyện lệnh, nghiêng đầu nói với Sở Dao: “Trong ba mươi sáu huyện thuộc Bắc Trực Lệ, chiếu theo tiêu chuẩn khảo hạch của... phụ thân, Triệu Huyện lệnh có thể là một trong ba người dẫn đầu. Xét theo thành tích của Triệu Huyện lệnh, mùa xuân này chắc chắn sẽ được lên chức, tuy nhiên xảy ra vụ án này thì sợ là sẽ bị loại.”
Triệu Huyện lệnh lo lắng sốt ruột nói: “Lên chức chỉ là chuyện nhỏ, hạ quan hy vọng sớm ngày tập nã hung thủ quy án, chớ có hại thêm tính mệnh của dân chúng.”
Khấu Lẫm cong cong khóe môi: “Chúng ta cũng nghĩ như vậy, do đó mới dừng chân ở nơi này.” Khi đứng dậy lại nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch, “Liễu Tiến sĩ, bản quan cảm thấy vụ án này cũng không cần quá ba ngày là có thể phá, hai ngày là đã đủ rồi. Liễu Tiến sĩ nghĩ sao?”
Liễu Ngôn Bạch cũng đứng dậy, hơi nhướng mày: “Khấu Chỉ Huy Sứ, với hạ quan mà nói, trận đánh cuộc này tuy thế nào cũng phải thua nhưng hạ quan vẫn cảm thấy không quá công bằng.”
Khấu Lẫm không chút để ý: “Sao?”
Liễu Ngôn Bạch nhìn về phía sau lưng Khấu Lẫm: “Bên người Khấu Chỉ Huy Sứ không chỉ có Đoạn Tổng kỳ, còn có hai môn sinh đắc ý của hạ quan tương trợ. Còn về phía hạ quan thì có thể nói là lẻ loi một mình.”
Ôi giời, lại còn môn sinh đắc ý nữa chứ! Khấu Lẫm thầm bật cười, liên quan đến phá án thì hai tên phế vật này có thể dùng được gì sao?
Nguyễn Tễ xen mồm: “Đại Lý Tự có thể...”
“Đại Lý Tự các ngươi chỉ cần cung cấp hồ sơ, đừng trộn lẫn vào vụ này.” Khấu Lẫm lạnh giọng gạt đi, lại chỉ chỉ Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu thản nhiên nói, “Để tránh bị cho là bản quan thắng không công bằng, nếu bọn họ đã là môn sinh đắc ý của Liễu Tiến sĩ vậy thì để bọn họ đi theo, bản quan chỉ cần một mình Tiểu Giang.”
Liễu Ngôn Bạch chắp tay: “Đa tạ.”
Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu thật là cầu mà không được, vội vàng đi qua bên người Liễu Ngôn Bạch.
Trong vài ngày này sẽ tá túc tại nha môn, e ngại thân phận Khấu Lẫm vả lại còn mang theo nữ quyến, Huyện lệnh cố ý nhường ra viện chính cho hắn trụ. Sở Tiêu thì đi theo Liễu Ngôn Bạch đến dãy phòng phía Tây.
Qưa khỏi tiền viện của nha môn xuyên qua một cổng vòm là đến dãy nhà thứ hai, đó là hậu nha nơi ăn ở và làm việc của Huyện lão gia.
Thị nữ dẫn đường ở phía trước, Khấu Lẫm đỡ Sở Dao chậm rãi đi, cũng không nói lời nào, Sở Dao biết chàng ta đang suy nghĩ về vụ án. Bỗng nhiên nghe được giọng cười thanh thúy của nữ tử, nàng theo tiếng nhìn lại, xa xa thấy một thiếu nữ đang chơi đánh đu dưới giàn nho ở sườn phía Tây. Thiếu nữ kia mặc áo cánh lụa màu xanh ngọc, gương mặt trái xoan mắt hình quả hạnh, dung mạo tương đối xuất chúng, hẳn là nữ nhi của Triệu Huyện lệnh. Dựa theo đạo lý mà nói, trong phủ có khách nam thì các nữ nhi chưa xuất giá vốn nên giấu mặt ở trong phòng mới đúng. Đằng này không những chạy ra sân, trời giá rét như thế này mà lại còn chơi đánh đu?
Sở Dao thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khấu Lẫm, thấy chàng ta mắt vẫn nhìn thẳng dường như không nghe được tiếng cười yêu kiều kia. Sở Dao trực tiếp vén lên tấm lụa mỏng của mũ rèm, hướng về phía thiếu nữ kia mỉm cười.
Thiếu nữ vốn đang chú ý từng cử động bên này, thấy được dung mạo của Sở Dao, cả người rõ ràng ngưng trệ.
Sở Dao chợt buông lụa mỏng, làm như không có việc gì thản nhiên quay đầu lại.
Tất cả hành động của nàng đều lọt vào mắt Khấu Lẫm, bỗng dưng trong lòng hắn vui như nở hoa, nghiêng người nhướng mày: “Nàng so đo với nó làm gì? Loại mỹ nhân ‘không rành thế sự’ như vậy, bất luận là ở kinh thành hay ở các tỉnh thì ta ít nhất đã gặp qua trên dưới một trăm đứa rồi...”
Đoạn Tiểu Giang ở sau lưng bật cười thấp giọng nói: “Chơi đánh đu, đi nhầm đường, thả diều, rớt khăn... nói chung nhiều nhất vẫn là rớt kim thoa...”
Sở Dao nhíu mày: “Đây là phu quân đang muốn khoe mình có bao nhiêu sức hấp dẫn đấy à?”
Khấu Lẫm biểu tình hài hước, ghé vào tai Sở Dao thầm thì: “Cho nên nàng phải canh chừng ta kỹ vào, đừng để cho đám tiểu hồ ly tinh bên ngoài câu dẫn ta đi mất.”
“Câu đi liền dẹp luôn chứ sao.” Sở Dao không thèm để ý đáp trả, lại hiếu kỳ hỏi, “Vậy lúc trước chàng ứng phó thế nào?”
Nếu đổi thành nam nhân chọc hắn phiền lòng, Khấu Lẫm tuyệt đối đá cho một cú bay ra ngoài; nhưng hắn đối với nữ nhân tương đối khoan dung, rất ít khi giáp mặt nhục nhã.
“Về vấn đề tâm cơ thủ đoạn thì cứ làm như không thấy.” Khấu Lẫm hơi nhếnh môi, “Còn nếu đánh rớt kim sức thì dĩ nhiên nhặt lên bỏ vào tay áo rồi mới đi.” ?
Sở Dao giật giật khóe miệng, thật ra ngẫm lại cũng đúng.
Khấu Lẫm chậc chậc vài tiếng, rất là cảm khái: “Nhắc mới nhớ, người mà ta gặp ra tay rộng rãi nhất vẫn phải kể tới tiểu thư của Hộ Bộ Lý Thị lang. Mỗi lần thấy nàng ta, không phải bị rớt vòng tay vàng thì cũng là bộ diêu vàng, phân lượng nặng trĩu luôn đấy. Nhưng sau khi bị ta thu vài lần thì không bao giờ tới tìm ta nữa, thật là đáng tiếc...”
Sở Dao yên lặng nghe, á khẩu không biết nên nói cái gì. Có vài người độc thân nhiều năm như vậy quả thật là có nguyên nhân. Bản thân nàng có thể bứt được "đóa hoa sắt" này ra khỏi cành cũng thật sự không dễ dàng chút nào.
Tiến vào trong phòng, Khấu Lẫm trực tiếp ngồi xuống án thư, đặt chồng hồ sơ lấy được từ chỗ Nguyễn Tễ trên mặt bàn, phân phó Đoạn Tiểu Giang: “Tìm cho bản quan bản đồ huyện Hồng Diệp, quan hệ cá nhân của người chết, còn có tất cả vụ án liên quan đến án mạng mà nha môn đã xử lý trong vòng một năm qua.”
Đoạn Tiểu Giang bên ngoài ôm quyền: “Vâng."
Sở Dao đi đến bên người Khấu Lẫm: “Chàng cũng cảm thấy vụ án này là cùng một người gây ra hay sao?”
Khấu Lẫm nheo mắt, không đáp mà hỏi lại: “Nàng cảm thấy giữa ta và vị lão sư của nàng, ai sẽ thắng?”
Sở Dao nghiêm mặt nói: “Thắng thua không quan trọng, dù sao cũng là mạng người.”
Thấy nàng nghiêm túc, Khấu Lẫm cũng thu hồi trêu đùa, chậm rãi nói: “Ta không rõ lắm có phải cùng một người gây ra hay không, nhưng khẳng định khởi điểm của năm vụ án này có liên hệ với nhau. Chỉ cần tìm được sự liên hệ này là sẽ phá án ngay.” “Nghe có vẻ thập phần phức tạp, hai ngày thật sự có thể phá à?”
“Nhìn qua phức tạp nhưng vụ án xảy ra trong dân gian thông thường không khó phá, bởi vì những người này quan hệ cá nhân rất đơn giản, không vòng vèo quanh co như ở kinh thành. Ví dụ như vụ mất trộm ở Đông Cung, chẳng qua chỉ mất đi một bức họa nhưng người liên lụy quá nhiều, căn bản không thể nào xuống tay.”
Sở Dao cầm lấy hồ sơ, lật xem từng trang: “Phá án phải yêu cầu chú ý điều gì?”
Khấu Lẫm kéo nàng ngồi trên đùi mình: “Nếu nàng có hứng thú thì ta sẽ dạy nàng.”
Nguyễn Tễ đưa bộ hồ sơ phó bản đến phòng của Liễu Ngôn Bạch, thật cẩn thận đặt trên mặt bàn: “Liễu huynh đáp ứng so tài với Khấu Chỉ Huy Sứ, thật sự ra ngoài dự kiến của ta.”
“Hắn đã nguyện ý góp tay, chẳng phải không thể tốt hơn.” Trong phòng đốt lò than nên Liễu Ngôn Bạch thay ra bộ trường sam, chỉ mặc một áo lụa thủ công tinh tế, tướng mạo như ngọc thụ lâm phong.
“Thật đúng là vậy.” Nguyễn Tễ lại cười nói, “Khấu Chỉ Huy Sứ tra án xác thật rất lợi hại, nhưng bản lĩnh của Liễu huynh ta cũng biết rõ ràng.”
Liễu Ngôn Bạch ngồi xuống trước bàn, chỉ làm động tác tay như cảm tạ.
Nguyễn Tễ biết đây là hắn muốn hạ lệnh trục khách, mỉm cười đi ra cửa: “Ta đi lấy cho huynh một bầu rượu nóng.”
Liễu Ngôn Bạch chợt nói: “Huynh cứ đi làm việc của mình, bảo Sở Tiêu đưa rượu lại đây được rồi.”
“Được.”
Một lát sau, Sở Tiêu bưng bầu rượu đã được hâm nóng gõ cửa: “Lão sư.”
Bên trong truyền ra thanh âm lạnh nhạt của Liễu Ngôn Bạch: “Tiến vào.”
Sở Tiêu vào cửa, đem rượu đặt trên bàn trà, hơi có chút kinh ngạc: “Hóa ra lão sư thích uống rượu à?”
Liễu Ngôn Bạch từ đống hồ sơ ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Có gì không thể sao?”
“Không có ạ.” Sở Tiêu không thể chịu được sự càn rỡ của Khấu Lẫm, trong lòng đang hy vọng lão sư nhà mình thắng trận tỷ thí này, “Vậy ngài cứ nghiên cứu vụ án đi, đồ đệ ra ngoài trước.”
Liễu Ngôn Bạch kêu hắn lại: “Sở Tiêu, ba năm trước ngươi sinh bệnh bỏ lỡ cuộc thi Đình, hiện giờ bệnh đã khỏi hoàn toàn chưa?”
Sở Tiêu gật đầu: “Cũng khá tốt rồi ạ.”
Lời nói cử chỉ của Sở Tiêu đối với Liễu Ngôn Bạch cực kỳ cung kính. Lúc trước ở Quốc Tử Giám hơn phân nửa thời gian là Sở Dao thay hắn học tập, nhưng cũng không ngăn được hảo cảm của hắn với vị lão sư Liễu Ngôn Bạch này.
Năm đó hắn và Ngu Thanh trốn trên chạc cây dùng ná bắn tất cả lão sư phu tử, vị nào cũng bị chọc tức đến dậm chân, chỉ duy nhất một mình Liễu Ngôn Bạch bị bắn trúng mà mặt vẫn không đổi sắc, đi tới dưới tàng cây bảo bọn họ đừng trèo quá cao dễ bị ngã, phải cẩn thận một ít.
Sở Tiêu đang ngẩn người lâm vào hồi ức thì chợt nghe Liễu Ngôn Bạch bảo: “Sở Tiêu, ngươi đến tráp mây lấy hộ ta quyển Tẩy Oan Tập Lục”
Sở Tiêu giật mình định thần lại, theo hướng ngón tay chỉ của Liễu Ngôn Bạch nhìn thấy một tráp đan bằng mây trong góc phòng, chắc hẳn là tráp đựng sách lão sư mang theo bên người: “Vâng ạ.”
Ánh mắt Liễu Ngôn Bạch sâu thẳm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hắn.
Sở Tiêu cong gối ngồi xổm xuống, mở ra tráp kia. Trong chớp mắt hắn chợt cảm giác có con gì đó cắn một miếng vào lòng bàn tay của mình. Hắn vội vàng buông nắp tráp thu tay lại, nắp tráp lạch cạch sập xuống.
Liễu Ngôn Bạch hỏi: “Làm sao vậy?”
Sở Tiêu vừa giơ lên tay lên liền thấy lòng bàn tay đổ máu ào ạt, hắn tức khắc kinh hoảng: “Máu...”
Liễu Ngôn Bạch buông hồ sơ, đứng dậy vòng qua án đài, nhìn Sở Tiêu té xỉu trên mặt đất, thầm nghĩ chứng vựng huyết này coi bộ vẫn rất là nặng, chẳng qua không rõ Sở Dao có thể đổi thân tỉnh lại hay không?
Ba năm trước đây sở dĩ Sở Tiêu giả bệnh bỏ lỡ thi Đình, Liễu Ngôn Bạch biết rất rõ ràng bởi vì hai huynh muội mất đi cảm ứng.
Chờ một lát nếu đúng là Sở Dao tỉnh lại trong thân thể Sở Tiêu, như vậy hắn đã có thể đoán ra được nguyên nhân vì sao vụ Hồng Tụ Chiêu lại bị bại lộ địa điểm ngầm.
Quan sai Đại Lý Tự ở phía trước dẫn đường, đi thêm non nửa canh giờ mới đến nha môn của huyện Hồng Diệp.
Trái phải mỗi bên là một dãy phố, mỗi đầu phố có tấm bảng khắc chữ “Tiết dụng” và “Ái nhân”, cửa chính của huyện nha có ba cánh, dưới tấm biển có mấy nha dịch đang đứng, bởi vì trời lạnh mà phải liên tục dậm chân cho ấm người.
Các nha địch nhìn thấy Nguyễn Tễ bèn cuống quít chạy ra hành lễ. Nguyễn Tễ ghé tai nói vài câu, nha dịch liếc một cái về phía xe ngựa của Khấu Lẫm, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng vội vàng chạy vào nha môn. Chỉ chốc lát sau, Triệu Huyện lệnh thần sắc hoảng sợ chạy tới nghênh đón.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Khấu Lẫm vốn dĩ sẽ ngồi ghế chủ vị, nhưng vì Sở Dao cũng ở đây nên hắn ngồi với nàng ở ghế đầu bên trái. Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ ngồi đối diện. Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn thấy Đoạn Tiểu Giang đứng phía sau Khấu Lẫm nên chỉ có thể cùng đứng với nhau. Hai vị lục phẩm Bách hộ đều đứng, Triệu Huyện lệnh nào dám ngồi, cũng đành đứng theo.
Sở Dao cực kỳ nghiêm túc nghe Nguyễn Tễ trình bày vụ án.
Nạn nhân thứ nhất là một nữ tử thanh lâu bị bóp cổ chết trong phòng chính mình vào hai mươi ngày trước.
Sáng sớm ba ngày sau, nạn nhân thứ hai là một tú tài đi ngang qua huyện Hồng Diệp, chết vì trúng độc ở trong khách điếm.
Vào đêm hôm đó, một hòa thượng bị chủy thủ đâm thủng ngực chết trong một ngôi chùa ở thành Bắc.
Qua năm ngày sau, một lão bản của họa trai bị chém đứt cánh tay, chết vì đổ máu quá nhiều trong cửa hàng của mình.
Huyện lệnh Hồng Diệp thật sự tra không ra, lập tức trình báo lên Đại Lý Tự. Sau khi Nguyễn Tễ tới tra vẫn không có đầu mối, đã vậy trong lúc đang điều tra thì chết thêm một bộ khoái -- -- bị đập đầu đẩy xuống mương thoát nước.
Khấu Lẫm nghe rất chăm chú, ngón tay hơi gõ xuống mặt bàn, nhìn về Liễu Ngôn Bạch phía đối diện: “Liễu Tiến sĩ có cao kiến gì không?”
Liễu Ngôn Bạch ngồi vô cùng quy củ, lắc đầu: “Tạm thời không có manh mối.”
Viên Thiếu Cẩn yên lặng nhẩm lại chi tiết vụ án này trong lòng, quay sang nhìn Sở Tiêu thấp giọng hỏi: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Sở Tiêu nghe thôi mà còn chưa hiểu rõ, bèn học bộ dáng của Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: “Tạm thời không có manh mối.”
Sở Dao đội mũ rèm quay đầu nhìn bọn họ một cái, do dự chút xíu rồi lên tiếng hỏi: “Nguyễn Thiếu Khanh, giữa những nạn nhân này nghe như không hề có liên hệ với nhau, thậm chí cách chết cũng khác nhau, vì sao ngài nhận định bọn họ bị cùng một hung thủ giết hại?”
Vấn đề xử lý chính sự đâu thể nào đến phiên một nữ nhân xen mồm, vốn dĩ thấy Sở Dao không chờ ở phòng trong mà lại ngồi nghe với mọi người, trong lòng Nguyễn Tễ đã không thoải mái, nhưng e ngại Khấu Lẫm nên hắn chỉ có thể nhịn xuống mà giải thích: “Bởi vì huyện Hồng Diệp này cũng không lớn, Triệu Huyện lệnh cần cù chăm chỉ yêu dân như con, huyện Hồng Diệp so với mấy huyện khác ngay cả hàng xóm tranh cãi cũng gần như không có chứ đừng nói đến vụ án liên quan đến mạng người; thế mà bỗng nhiên trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủn đã phát sinh năm hung án, đã vậy cả năm vụ đều tra không ra hung thủ...”
Khấu Lẫm liếc mắt một cái đánh giá Triệu Huyện lệnh, nghiêng đầu nói với Sở Dao: “Trong ba mươi sáu huyện thuộc Bắc Trực Lệ, chiếu theo tiêu chuẩn khảo hạch của... phụ thân, Triệu Huyện lệnh có thể là một trong ba người dẫn đầu. Xét theo thành tích của Triệu Huyện lệnh, mùa xuân này chắc chắn sẽ được lên chức, tuy nhiên xảy ra vụ án này thì sợ là sẽ bị loại.”
Triệu Huyện lệnh lo lắng sốt ruột nói: “Lên chức chỉ là chuyện nhỏ, hạ quan hy vọng sớm ngày tập nã hung thủ quy án, chớ có hại thêm tính mệnh của dân chúng.”
Khấu Lẫm cong cong khóe môi: “Chúng ta cũng nghĩ như vậy, do đó mới dừng chân ở nơi này.” Khi đứng dậy lại nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch, “Liễu Tiến sĩ, bản quan cảm thấy vụ án này cũng không cần quá ba ngày là có thể phá, hai ngày là đã đủ rồi. Liễu Tiến sĩ nghĩ sao?”
Liễu Ngôn Bạch cũng đứng dậy, hơi nhướng mày: “Khấu Chỉ Huy Sứ, với hạ quan mà nói, trận đánh cuộc này tuy thế nào cũng phải thua nhưng hạ quan vẫn cảm thấy không quá công bằng.”
Khấu Lẫm không chút để ý: “Sao?”
Liễu Ngôn Bạch nhìn về phía sau lưng Khấu Lẫm: “Bên người Khấu Chỉ Huy Sứ không chỉ có Đoạn Tổng kỳ, còn có hai môn sinh đắc ý của hạ quan tương trợ. Còn về phía hạ quan thì có thể nói là lẻ loi một mình.”
Ôi giời, lại còn môn sinh đắc ý nữa chứ! Khấu Lẫm thầm bật cười, liên quan đến phá án thì hai tên phế vật này có thể dùng được gì sao?
Nguyễn Tễ xen mồm: “Đại Lý Tự có thể...”
“Đại Lý Tự các ngươi chỉ cần cung cấp hồ sơ, đừng trộn lẫn vào vụ này.” Khấu Lẫm lạnh giọng gạt đi, lại chỉ chỉ Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu thản nhiên nói, “Để tránh bị cho là bản quan thắng không công bằng, nếu bọn họ đã là môn sinh đắc ý của Liễu Tiến sĩ vậy thì để bọn họ đi theo, bản quan chỉ cần một mình Tiểu Giang.”
Liễu Ngôn Bạch chắp tay: “Đa tạ.”
Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu thật là cầu mà không được, vội vàng đi qua bên người Liễu Ngôn Bạch.
Trong vài ngày này sẽ tá túc tại nha môn, e ngại thân phận Khấu Lẫm vả lại còn mang theo nữ quyến, Huyện lệnh cố ý nhường ra viện chính cho hắn trụ. Sở Tiêu thì đi theo Liễu Ngôn Bạch đến dãy phòng phía Tây.
Qưa khỏi tiền viện của nha môn xuyên qua một cổng vòm là đến dãy nhà thứ hai, đó là hậu nha nơi ăn ở và làm việc của Huyện lão gia.
Thị nữ dẫn đường ở phía trước, Khấu Lẫm đỡ Sở Dao chậm rãi đi, cũng không nói lời nào, Sở Dao biết chàng ta đang suy nghĩ về vụ án. Bỗng nhiên nghe được giọng cười thanh thúy của nữ tử, nàng theo tiếng nhìn lại, xa xa thấy một thiếu nữ đang chơi đánh đu dưới giàn nho ở sườn phía Tây. Thiếu nữ kia mặc áo cánh lụa màu xanh ngọc, gương mặt trái xoan mắt hình quả hạnh, dung mạo tương đối xuất chúng, hẳn là nữ nhi của Triệu Huyện lệnh. Dựa theo đạo lý mà nói, trong phủ có khách nam thì các nữ nhi chưa xuất giá vốn nên giấu mặt ở trong phòng mới đúng. Đằng này không những chạy ra sân, trời giá rét như thế này mà lại còn chơi đánh đu?
Sở Dao thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khấu Lẫm, thấy chàng ta mắt vẫn nhìn thẳng dường như không nghe được tiếng cười yêu kiều kia. Sở Dao trực tiếp vén lên tấm lụa mỏng của mũ rèm, hướng về phía thiếu nữ kia mỉm cười.
Thiếu nữ vốn đang chú ý từng cử động bên này, thấy được dung mạo của Sở Dao, cả người rõ ràng ngưng trệ.
Sở Dao chợt buông lụa mỏng, làm như không có việc gì thản nhiên quay đầu lại.
Tất cả hành động của nàng đều lọt vào mắt Khấu Lẫm, bỗng dưng trong lòng hắn vui như nở hoa, nghiêng người nhướng mày: “Nàng so đo với nó làm gì? Loại mỹ nhân ‘không rành thế sự’ như vậy, bất luận là ở kinh thành hay ở các tỉnh thì ta ít nhất đã gặp qua trên dưới một trăm đứa rồi...”
Đoạn Tiểu Giang ở sau lưng bật cười thấp giọng nói: “Chơi đánh đu, đi nhầm đường, thả diều, rớt khăn... nói chung nhiều nhất vẫn là rớt kim thoa...”
Sở Dao nhíu mày: “Đây là phu quân đang muốn khoe mình có bao nhiêu sức hấp dẫn đấy à?”
Khấu Lẫm biểu tình hài hước, ghé vào tai Sở Dao thầm thì: “Cho nên nàng phải canh chừng ta kỹ vào, đừng để cho đám tiểu hồ ly tinh bên ngoài câu dẫn ta đi mất.”
“Câu đi liền dẹp luôn chứ sao.” Sở Dao không thèm để ý đáp trả, lại hiếu kỳ hỏi, “Vậy lúc trước chàng ứng phó thế nào?”
Nếu đổi thành nam nhân chọc hắn phiền lòng, Khấu Lẫm tuyệt đối đá cho một cú bay ra ngoài; nhưng hắn đối với nữ nhân tương đối khoan dung, rất ít khi giáp mặt nhục nhã.
“Về vấn đề tâm cơ thủ đoạn thì cứ làm như không thấy.” Khấu Lẫm hơi nhếnh môi, “Còn nếu đánh rớt kim sức thì dĩ nhiên nhặt lên bỏ vào tay áo rồi mới đi.” ?
Sở Dao giật giật khóe miệng, thật ra ngẫm lại cũng đúng.
Khấu Lẫm chậc chậc vài tiếng, rất là cảm khái: “Nhắc mới nhớ, người mà ta gặp ra tay rộng rãi nhất vẫn phải kể tới tiểu thư của Hộ Bộ Lý Thị lang. Mỗi lần thấy nàng ta, không phải bị rớt vòng tay vàng thì cũng là bộ diêu vàng, phân lượng nặng trĩu luôn đấy. Nhưng sau khi bị ta thu vài lần thì không bao giờ tới tìm ta nữa, thật là đáng tiếc...”
Sở Dao yên lặng nghe, á khẩu không biết nên nói cái gì. Có vài người độc thân nhiều năm như vậy quả thật là có nguyên nhân. Bản thân nàng có thể bứt được "đóa hoa sắt" này ra khỏi cành cũng thật sự không dễ dàng chút nào.
Tiến vào trong phòng, Khấu Lẫm trực tiếp ngồi xuống án thư, đặt chồng hồ sơ lấy được từ chỗ Nguyễn Tễ trên mặt bàn, phân phó Đoạn Tiểu Giang: “Tìm cho bản quan bản đồ huyện Hồng Diệp, quan hệ cá nhân của người chết, còn có tất cả vụ án liên quan đến án mạng mà nha môn đã xử lý trong vòng một năm qua.”
Đoạn Tiểu Giang bên ngoài ôm quyền: “Vâng."
Sở Dao đi đến bên người Khấu Lẫm: “Chàng cũng cảm thấy vụ án này là cùng một người gây ra hay sao?”
Khấu Lẫm nheo mắt, không đáp mà hỏi lại: “Nàng cảm thấy giữa ta và vị lão sư của nàng, ai sẽ thắng?”
Sở Dao nghiêm mặt nói: “Thắng thua không quan trọng, dù sao cũng là mạng người.”
Thấy nàng nghiêm túc, Khấu Lẫm cũng thu hồi trêu đùa, chậm rãi nói: “Ta không rõ lắm có phải cùng một người gây ra hay không, nhưng khẳng định khởi điểm của năm vụ án này có liên hệ với nhau. Chỉ cần tìm được sự liên hệ này là sẽ phá án ngay.” “Nghe có vẻ thập phần phức tạp, hai ngày thật sự có thể phá à?”
“Nhìn qua phức tạp nhưng vụ án xảy ra trong dân gian thông thường không khó phá, bởi vì những người này quan hệ cá nhân rất đơn giản, không vòng vèo quanh co như ở kinh thành. Ví dụ như vụ mất trộm ở Đông Cung, chẳng qua chỉ mất đi một bức họa nhưng người liên lụy quá nhiều, căn bản không thể nào xuống tay.”
Sở Dao cầm lấy hồ sơ, lật xem từng trang: “Phá án phải yêu cầu chú ý điều gì?”
Khấu Lẫm kéo nàng ngồi trên đùi mình: “Nếu nàng có hứng thú thì ta sẽ dạy nàng.”
Nguyễn Tễ đưa bộ hồ sơ phó bản đến phòng của Liễu Ngôn Bạch, thật cẩn thận đặt trên mặt bàn: “Liễu huynh đáp ứng so tài với Khấu Chỉ Huy Sứ, thật sự ra ngoài dự kiến của ta.”
“Hắn đã nguyện ý góp tay, chẳng phải không thể tốt hơn.” Trong phòng đốt lò than nên Liễu Ngôn Bạch thay ra bộ trường sam, chỉ mặc một áo lụa thủ công tinh tế, tướng mạo như ngọc thụ lâm phong.
“Thật đúng là vậy.” Nguyễn Tễ lại cười nói, “Khấu Chỉ Huy Sứ tra án xác thật rất lợi hại, nhưng bản lĩnh của Liễu huynh ta cũng biết rõ ràng.”
Liễu Ngôn Bạch ngồi xuống trước bàn, chỉ làm động tác tay như cảm tạ.
Nguyễn Tễ biết đây là hắn muốn hạ lệnh trục khách, mỉm cười đi ra cửa: “Ta đi lấy cho huynh một bầu rượu nóng.”
Liễu Ngôn Bạch chợt nói: “Huynh cứ đi làm việc của mình, bảo Sở Tiêu đưa rượu lại đây được rồi.”
“Được.”
Một lát sau, Sở Tiêu bưng bầu rượu đã được hâm nóng gõ cửa: “Lão sư.”
Bên trong truyền ra thanh âm lạnh nhạt của Liễu Ngôn Bạch: “Tiến vào.”
Sở Tiêu vào cửa, đem rượu đặt trên bàn trà, hơi có chút kinh ngạc: “Hóa ra lão sư thích uống rượu à?”
Liễu Ngôn Bạch từ đống hồ sơ ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Có gì không thể sao?”
“Không có ạ.” Sở Tiêu không thể chịu được sự càn rỡ của Khấu Lẫm, trong lòng đang hy vọng lão sư nhà mình thắng trận tỷ thí này, “Vậy ngài cứ nghiên cứu vụ án đi, đồ đệ ra ngoài trước.”
Liễu Ngôn Bạch kêu hắn lại: “Sở Tiêu, ba năm trước ngươi sinh bệnh bỏ lỡ cuộc thi Đình, hiện giờ bệnh đã khỏi hoàn toàn chưa?”
Sở Tiêu gật đầu: “Cũng khá tốt rồi ạ.”
Lời nói cử chỉ của Sở Tiêu đối với Liễu Ngôn Bạch cực kỳ cung kính. Lúc trước ở Quốc Tử Giám hơn phân nửa thời gian là Sở Dao thay hắn học tập, nhưng cũng không ngăn được hảo cảm của hắn với vị lão sư Liễu Ngôn Bạch này.
Năm đó hắn và Ngu Thanh trốn trên chạc cây dùng ná bắn tất cả lão sư phu tử, vị nào cũng bị chọc tức đến dậm chân, chỉ duy nhất một mình Liễu Ngôn Bạch bị bắn trúng mà mặt vẫn không đổi sắc, đi tới dưới tàng cây bảo bọn họ đừng trèo quá cao dễ bị ngã, phải cẩn thận một ít.
Sở Tiêu đang ngẩn người lâm vào hồi ức thì chợt nghe Liễu Ngôn Bạch bảo: “Sở Tiêu, ngươi đến tráp mây lấy hộ ta quyển Tẩy Oan Tập Lục”
Sở Tiêu giật mình định thần lại, theo hướng ngón tay chỉ của Liễu Ngôn Bạch nhìn thấy một tráp đan bằng mây trong góc phòng, chắc hẳn là tráp đựng sách lão sư mang theo bên người: “Vâng ạ.”
Ánh mắt Liễu Ngôn Bạch sâu thẳm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hắn.
Sở Tiêu cong gối ngồi xổm xuống, mở ra tráp kia. Trong chớp mắt hắn chợt cảm giác có con gì đó cắn một miếng vào lòng bàn tay của mình. Hắn vội vàng buông nắp tráp thu tay lại, nắp tráp lạch cạch sập xuống.
Liễu Ngôn Bạch hỏi: “Làm sao vậy?”
Sở Tiêu vừa giơ lên tay lên liền thấy lòng bàn tay đổ máu ào ạt, hắn tức khắc kinh hoảng: “Máu...”
Liễu Ngôn Bạch buông hồ sơ, đứng dậy vòng qua án đài, nhìn Sở Tiêu té xỉu trên mặt đất, thầm nghĩ chứng vựng huyết này coi bộ vẫn rất là nặng, chẳng qua không rõ Sở Dao có thể đổi thân tỉnh lại hay không?
Ba năm trước đây sở dĩ Sở Tiêu giả bệnh bỏ lỡ thi Đình, Liễu Ngôn Bạch biết rất rõ ràng bởi vì hai huynh muội mất đi cảm ứng.
Chờ một lát nếu đúng là Sở Dao tỉnh lại trong thân thể Sở Tiêu, như vậy hắn đã có thể đoán ra được nguyên nhân vì sao vụ Hồng Tụ Chiêu lại bị bại lộ địa điểm ngầm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
- bình luận