Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 98: Phu thê
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 98: Phu thê
Sở Dao hỏi Tạ Tòng Diễm: "Khấu Lẫm đâu rồi?"
"Có lẽ tìm chỗ nào đó để giải sầu." Tạ Tòng Diễm nghiêng đầu nhìn bộ dáng lo lắng của Sở Dao, bèn an ủi, "Yên tâm đi, hắn chính là người ngay cả tỷ phu và Viên Thủ Phụ liên thủ cũng đấu không ngã, tuy không kết bè kết đảng nhưng vẫn là một chính khách lão luyện. Suy sụp lớn nhỏ đối với bọn họ mà nói thì chỉ đơn giản là trì hoãn thêm một chút hay trì hoãn thiếu một chút mà thôi."
Sở Dao gật đầu: "Chỉ hy vọng được như thế."
Tạ Tòng Diễm lại nói: "Tuy nhiên, ta thật hy vọng ngươi có thể cầu hắn một cái tình."
Sở Dao nhìn về phía tiểu cữu cữu: "Cầu tình?"
Tạ Tòng Diễm gật đầu: "Có lẽ hắn chuẩn bị giết toàn bộ Hạ Lan gia. Đây vẫn còn nhẹ, nếu muốn thì hắn có thể tìm một lý do gì đó, bẩm báo lên Thánh Thượng để tru di cửu tộc cũng không phải việc khó."
Sở Dao ngẩn ra.
Tạ Tòng Diễm nói: "Khấu Toàn thì cứ tùy tiện xử trí, nếu không vui thì cũng có thể lôi Hạ Lan Triết và Hạ Lan Nhân ra cùng giết. Nhưng còn những người khác ở trong danh sách khai tử, toàn bộ Hạ Lan gia cũng đâu có gây ra lỗi, nếu giết tất cả mấy trăm mạng cho hả giận thì Khấu Lẫm không khác biệt gì với lạm sát kẻ vô tội. Đương nhiên, hắn lạm sát kẻ vô tội cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa lại càng là chuyện riêng của hắn, không quan hệ với ta. Thế nhưng Hạ Lan lão gia tử có ân đối với mẫu thân ta, càng hiếm có là không đến tìm ta tranh công, đúng là sợ mang họa tới thân cho hậu bối. Suy cho cùng, Hạ Lan thế gia sở dĩ bị một kiếp này, coi như cũng có quan hệ đến lão gia tử năm đó động lòng trắc ẩn xen vào việc người khác."
"Ta minh bạch." Sở Dao trong lòng hiểu rõ.
Nhưng nàng lo lắng chính mình không khuyên được Khấu Lẫm, vốn dĩ bởi vì bị Hạ Lan Triết tính kế mà chàng liền do dự có lôi Hạ Lan thị ra xét nhà tịch thu tài sản hay không huống chi hiện giờ gây ra biến cố lớn đến bực này.
Suy nghĩ của Khấu Lẫm luôn bao gồm cả chính và tà, nhưng coi bộ đã càng thiên về hướng "Tà" nhiều hơn.
"Ai?" Ánh mắt Tạ Tòng Diễm trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ.
"Cộc cộc." Sau đó thành cửa sổ được gõ có tiết tấu.
"Là ám vệ do Khấu Lẫm phái tới bảo hộ ta." Sở Dao đứng dậy đi đến bên cửa sổ, "Tiểu Hà?"
Thanh âm Tiểu Hà cất lên: "Phu nhân, đại nhân đã quay lại."
Trong lòng Sở Dao không có cảm giác vui sướng khi trượng phu trở về nhà, ngược lại bỗng chốc khẩn trương hẳn lên.
*By Bà Còm in Wattpad*
Tạ Tòng Diễm không được ở trong Bách Hộ Sở nên đi đến khách điếm.
Sở Dao trở lại hậu viện nha môn, mấy phòng trong hậu viện đều vẫn còn sáng đèn. Đã nhiều ngày mưa gió nổi lên, Sở Tiêu bọn họ hoàn toàn không hay biết gì.
Khấu Lẫm cứ luôn chạy đến Hạ Lan gia, Sở Dao cũng nói cho Sở Tiêu là Khấu Lẫm đang tra xét vụ bảy con rối gỗ.
Tạm hoãn đi Phúc Kiến, Sở Tiêu nhàn tới nỗi không có việc gì mỗi đêm đều đọc sách đến giờ Tý, Viên Thiếu Cẩn thấy hắn không tắt đèn dĩ nhiên cũng bắt chước theo thức đêm khổ đọc.
Còn về phần Liễu Ngôn Bạch, Sở Dao cũng không rõ lắm vì sao tiên sinh suốt ngày không ra khỏi cửa, chẳng biết ở trong phòng làm chuyện gì.
Lúc này, trong phòng nàng cũng sáng đèn.
Lúc nãy rời phòng nàng chưa từng khóa cửa. Bước chân khập khà khập khiễng, Sở Dao thấp thỏm bất an đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Khấu Lẫm nửa nằm ở trên ghế mây.
Khấu Lẫm cực kỳ thích loại ghế mây có thể hơi lay động này, nếu ở một chỗ trụ lâu hơn vài ngày sẽ sai thủ hạ đi mua một chiếc. Trải lên ghế mây một tấm lông thú thật dày, một nửa sẽ làm đệm lưng còn một nửa dùng như tấm chăn để đắp trên người. Khi thời tiết ấm áp sẽ dọn ra sân viện nằm phơi nắng, tuyết rơi liền dọn vào hành lang nằm xem cảnh tuyết, nhưng hơn phân nửa là vừa nằm xuống chỉ cần mấy cái búng tay liền ngủ mất rồi.
Sở Dao lặng yên không một tiếng động đóng cửa cho kỹ, đỡ chân đi đến bên người Khấu Lẫm.
Hai mắt chàng nhắm lại nhưng nàng biết Khấu Lẫm vẫn còn tỉnh. Sở Dao đang do dự không biết có nên mở miệng hay không thì Khấu Lẫm bỗng dưng đưa tay lên nắm lấy cổ tay nàng, hơi dùng một chút lực khiến Sở Dao ngã nằm úp trên người chàng.
Đột nhiên gia tăng trọng lượng khiến cho ghế mây lay động tới lui. Nửa bên gò má hơi lạnh của nàng dán vào hõm cổ ấm áp của hắn, thân thể nàng vặn vẹo tựa như con tằm, điều chỉnh tư thế để hai người đều có thể nằm thoải mái
Chợt nghe tiếng Khấu Lẫm cất lên từ trên đỉnh đầu: "Làm thế nào nàng phát hiện dị thường?"
Sở Dao biết Khấu Lẫm muốn hỏi về "Khấu Toàn", bèn đem lý do mình hoài nghi giải thích một lần.
Giọng nói của nàng dừng lại một hồi lâu, Khấu Lẫm mới hỏi: "Vì sao nàng không nói cho ta? Tự nhận hiểu biết ta, cảm thấy ta sẽ không tin tưởng, ngược lại sẽ trách cứ nàng?"
Sở Dao không hé răng.
"Hóa ra ở trong lòng của nàng, ta lại là một người hồ đồ xử trí theo cảm tính như vậy?" Thân thể thả lỏng nhưng thanh âm Khấu Lẫm lại có chút lạnh lẽo, "Ta đúng là 'Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường'. Nếu nàng đã nhìn ra manh mối, nàng có thể phái sư huynh Tiểu Giang trở lại kinh thành dò hỏi Tạ Tòng Diễm trước, hỏi ý hắn xem có thể tiết lộ bí mật của hắn cho ta được không, sau đó nên nói với ta về những lý do khiến nàng hoài nghi ả ta là người Từ gia, nàng cho rằng ta thật sự sẽ bỏ mặc?"
Sở Dao vẫn không nói lời nào.
Khấu Lẫm lạnh lùng cười: "Thế nhưng nàng không rên một tiếng, trực tiếp hô Tạ Tòng Diễm từ kinh thành chạy tới Lạc Dương lôi ta ra hung hăng nhục nhã một phen, tập kích ta khiến ta trở tay không kịp, làm ta chật vật bất kham. Gia sự vốn nên để ta lén lút đi kiểm chứng đi giải quyết, lại náo động thành một cục diện nan kham như vậy, nàng cho rằng nàng làm đúng hay không?"
Sở Dao thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, là thiếp đã thiếu suy xét."
"Nàng không hề thiếu suy xét, ngược lại nàng trải qua một phen suy nghĩ rất cặn kẽ." Khấu Lẫm ôm Sở Dao vào ngực, hất tấm chăn lên đắp cho cả hai người, "Nàng muốn thừa dịp này để chọc tức ta, khiến ta nổi giận với nàng, sau đó mới hung hăng đánh ta một gậy khiến ta thanh tỉnh. Vào thời điểm ta mất đi cột trụ tinh thần là 'tỷ tỷ' kia, vậy thì ta sẽ tràn ngập tự trách đối với nàng..."
Sở Dao cắn cắn môi: "Thiếp..."
"Tâm tư nàng như vậy, đâu khác gì với màn ta tính kế 'cứu' cha của nàng, giả bộ tự mình hại mình vì muốn chiếm được cảm kích của cha? Chẳng phải nàng đã nói giữa người nhà với nhau không cần tính kế hay sao?" Khấu Lẫm một lần nữa nhắm mắt lại, giọng điệu từ từ dịu lại, "Lúc nào nàng ở trước mặt ta luôn là nói gì nghe nấy, hao hết tâm tư lấy lòng ta. Nếu không náo động ra trận này, gần như ta đã quên khuấy suýt nữa nàng đã trở thành nữ nhân đầu tiên của triều đại liên tiếp trúng Tam Nguyên, hoàn toàn không phải là đóa mẫu đơn mảnh mai yêu cầu che chở."
(Tam Nguyên: là Giải Nguyên, Hội Nguyên và Trạng Nguyên, ba vị trí đầu bảng của kỳ thi Hương, thi Hội và thi Đình. Sở Dao đã dùng danh nghĩa Sở Tiêu dành được Nhị Nguyên rồi không tham gia thi Đình)
Đối với sự lên án của Khấu Lẫm, Sở Dao không có cách gì phản bác, nàng thật sự có tư tâm, nàng chưa bao giờ phủ nhận điều này.
Nguyên nhân thứ nhất là vì nàng chán ghét Khấu Toàn, muốn xả giận cho bản thân. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có nữ nhân nào bày ra sắc mặt như vậy cho nàng xem qua, cho dù là Hoàng Hậu cũng phải e ngại mặt mũi phụ thân nàng mà vẫn luôn đối xử với rất ôn hoà. Nếu nữ nhân kia thật sự là tỷ tỷ của Khấu Lẫm, hoặc là một lòng hướng về Khấu Lẫm, nàng có thể nhẫn nhịn tối đa. Thế nhưng tình huống chân thật vừa lúc tương phản, làm sao nàng có thể nhẫn nhịn nổi?
Còn nguyên nhân thứ hai đúng như lời Khấu Lẫm, nàng muốn được trái tim của phu quân.
Nàng và Khấu Lẫm gắn bó bên nhau tôn trọng nhau như khách, hoàn toàn dựa trên sự "Thiện giải nhân ý" của nàng. Sở Dao biết rõ, đây chính là nguyên nhân Khấu Lẫm lựa chọn nàng làm bạn đời.
Phu thê thiếu niên làm bạn đời với nhau tới già, Khấu Lẫm thường thích dùng từ "Bạn đời" này, thật sự có thể thuyết minh một ít vấn đề.
Tuổi tác Khấu Lẫm cũng không tính là lớn, nhưng chàng đã trải qua biết bao sương gió thăng trầm của cuộc đời, sớm đã không còn tâm tính của thiếu niên, cơ trí khôn khéo đủ để sánh vai với phụ thân nàng và Viên Thủ Phụ. Sở Dao chỉ có thể chậm rãi thăm dò tính tình của chàng với ý đồ đi vào trong tim chàng, một bước cũng không dám đi sai.
Nàng yêu nam nhân cô đơn tưởng như bị nguyền rủa này, càng hiểu biết càng yêu. Nàng muốn sưởi ấm con tim của chàng, nhưng nếu ngay cả tới gần cũng không thể, vậy hết thảy chỉ là lời nói suông. Có thể đi vào tim của nhau thì mới có được cảm tình phu thê đích thực, nàng muốn giành lấy trái tim phu quân, nàng cho rằng đây không phải là tính kế.
Nhưng nàng minh bạch, chính mình lần này đã dẫm lên điểm mấu chốt của Khấu Lẫm, không thể không giải thích: "Thiếp tính kế chàng, nhưng phần ước nguyện để thiếp tính kế hoàn toàn không giống với người khác..."
"Ta biết, là bởi vì nàng để ý đến ta. Thế nhưng con người của ta hận nhất bị người khác tính kế, quả thật ta không biết nên buồn bực hay nên sung sướng." Khấu Lẫm nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười khổ, "Ta chỉ biết, tuy rằng trong lòng ta còn có chút bực nàng, nhưng lại vẫn muốn ôm nàng như vậy, muốn nàng ở bên cạnh ta. Rốt cuộc từ nay về sau, ta chỉ còn lại có nàng, cũng rất may mắn vẫn còn có nàng..." ?
"Chàng vĩnh viễn đều có thiếp bên cạnh."
"Chỉ là Dao Dao à, có một vài lời ta không thể không nói! Tuy ta học hành không nhiều lắm nhưng lại rất thích một câu thơ."
"Sao ạ?"
"Đó là câu 'Kết tóc làm phu thê; Ân ái không nghi ngờ '."
Sở Dao ngửa đầu nhìn cằm phu quân.
"Ta không biết liệu ta có cho nàng đủ 'Ân ái' hay chưa, nhưng vấn đề 'Không nghi ngờ' thì ta chắc chắn làm được." Cách lớp xiêm y của nàng, Khấu Lẫm sờ đến chiếc chìa khóa vàng, "Khi cả hai chúng ta đều chưa hiểu biết nhau đủ, ta liền dám đem của cải ta sở hữu nói thẳng ra với nàng. Nếu đối với người bên gối còn muốn che che dấu dấu cẩn thận phòng bị, ta đây tình nguyện cô độc một đời."
Sở Dao gật gật đầu: "Vâng."
Khấu Lẫm nói: "Hãy nhớ hai chữ 'Tín nhiệm' này vạn kim khó cầu, vô cùng trân quý."
Sở Dao trầm mặc một hồi rồi nghiêm túc hứa: "Thiếp đáp ứng chàng, từ nay về sau vô luận phát sinh bất kỳ biến cố gì, thiếp đều sẽ không giấu chàng, trước tiên nói cho chàng biết, cùng chàng thương lượng, sẽ không tự chủ trương."
Sau một lúc lâu Khấu Lẫm mới mở miệng: "Ta cũng sẽ thử đổi một loại cách sống mới."
Hắn nâng lên một lọn tóc đem nhánh mượt mà của nàng, nhập với một lọn tóc dài của mình thắt lại thành cái kết.
'Kết tóc làm phu thê; Ân ái không nghi ngờ ', có lẽ trong cuộc sống phu thê phải có "Ân ái" trước đã rồi mới dẫn đến "Không nghi ngờ". Từ trước tới giờ, coi bộ hắn đã lầm thứ tự nhân quả của quan hệ này.
Lời hứa hẹn của Khấu Lẫm Sở Dao sẽ không dễ dàng để vào trong lòng, nhưng nàng thật sự nhẹ nhàng thở phào. Trước đó nàng vẫn luôn sợ Khấu Lẫm sẽ bởi vì chuyện này mà bị đả kích trầm trọng, lại sợ chàng sẽ "giận chó đánh mèo" trên người mình.
Quả nhiên vẫn là Tạ Tòng Diễm nói rất đúng, nàng đã đánh giá thấp sự lão luyện của Khấu Lẫm.
"Có lẽ tìm chỗ nào đó để giải sầu." Tạ Tòng Diễm nghiêng đầu nhìn bộ dáng lo lắng của Sở Dao, bèn an ủi, "Yên tâm đi, hắn chính là người ngay cả tỷ phu và Viên Thủ Phụ liên thủ cũng đấu không ngã, tuy không kết bè kết đảng nhưng vẫn là một chính khách lão luyện. Suy sụp lớn nhỏ đối với bọn họ mà nói thì chỉ đơn giản là trì hoãn thêm một chút hay trì hoãn thiếu một chút mà thôi."
Sở Dao gật đầu: "Chỉ hy vọng được như thế."
Tạ Tòng Diễm lại nói: "Tuy nhiên, ta thật hy vọng ngươi có thể cầu hắn một cái tình."
Sở Dao nhìn về phía tiểu cữu cữu: "Cầu tình?"
Tạ Tòng Diễm gật đầu: "Có lẽ hắn chuẩn bị giết toàn bộ Hạ Lan gia. Đây vẫn còn nhẹ, nếu muốn thì hắn có thể tìm một lý do gì đó, bẩm báo lên Thánh Thượng để tru di cửu tộc cũng không phải việc khó."
Sở Dao ngẩn ra.
Tạ Tòng Diễm nói: "Khấu Toàn thì cứ tùy tiện xử trí, nếu không vui thì cũng có thể lôi Hạ Lan Triết và Hạ Lan Nhân ra cùng giết. Nhưng còn những người khác ở trong danh sách khai tử, toàn bộ Hạ Lan gia cũng đâu có gây ra lỗi, nếu giết tất cả mấy trăm mạng cho hả giận thì Khấu Lẫm không khác biệt gì với lạm sát kẻ vô tội. Đương nhiên, hắn lạm sát kẻ vô tội cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa lại càng là chuyện riêng của hắn, không quan hệ với ta. Thế nhưng Hạ Lan lão gia tử có ân đối với mẫu thân ta, càng hiếm có là không đến tìm ta tranh công, đúng là sợ mang họa tới thân cho hậu bối. Suy cho cùng, Hạ Lan thế gia sở dĩ bị một kiếp này, coi như cũng có quan hệ đến lão gia tử năm đó động lòng trắc ẩn xen vào việc người khác."
"Ta minh bạch." Sở Dao trong lòng hiểu rõ.
Nhưng nàng lo lắng chính mình không khuyên được Khấu Lẫm, vốn dĩ bởi vì bị Hạ Lan Triết tính kế mà chàng liền do dự có lôi Hạ Lan thị ra xét nhà tịch thu tài sản hay không huống chi hiện giờ gây ra biến cố lớn đến bực này.
Suy nghĩ của Khấu Lẫm luôn bao gồm cả chính và tà, nhưng coi bộ đã càng thiên về hướng "Tà" nhiều hơn.
"Ai?" Ánh mắt Tạ Tòng Diễm trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ.
"Cộc cộc." Sau đó thành cửa sổ được gõ có tiết tấu.
"Là ám vệ do Khấu Lẫm phái tới bảo hộ ta." Sở Dao đứng dậy đi đến bên cửa sổ, "Tiểu Hà?"
Thanh âm Tiểu Hà cất lên: "Phu nhân, đại nhân đã quay lại."
Trong lòng Sở Dao không có cảm giác vui sướng khi trượng phu trở về nhà, ngược lại bỗng chốc khẩn trương hẳn lên.
*By Bà Còm in Wattpad*
Tạ Tòng Diễm không được ở trong Bách Hộ Sở nên đi đến khách điếm.
Sở Dao trở lại hậu viện nha môn, mấy phòng trong hậu viện đều vẫn còn sáng đèn. Đã nhiều ngày mưa gió nổi lên, Sở Tiêu bọn họ hoàn toàn không hay biết gì.
Khấu Lẫm cứ luôn chạy đến Hạ Lan gia, Sở Dao cũng nói cho Sở Tiêu là Khấu Lẫm đang tra xét vụ bảy con rối gỗ.
Tạm hoãn đi Phúc Kiến, Sở Tiêu nhàn tới nỗi không có việc gì mỗi đêm đều đọc sách đến giờ Tý, Viên Thiếu Cẩn thấy hắn không tắt đèn dĩ nhiên cũng bắt chước theo thức đêm khổ đọc.
Còn về phần Liễu Ngôn Bạch, Sở Dao cũng không rõ lắm vì sao tiên sinh suốt ngày không ra khỏi cửa, chẳng biết ở trong phòng làm chuyện gì.
Lúc này, trong phòng nàng cũng sáng đèn.
Lúc nãy rời phòng nàng chưa từng khóa cửa. Bước chân khập khà khập khiễng, Sở Dao thấp thỏm bất an đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Khấu Lẫm nửa nằm ở trên ghế mây.
Khấu Lẫm cực kỳ thích loại ghế mây có thể hơi lay động này, nếu ở một chỗ trụ lâu hơn vài ngày sẽ sai thủ hạ đi mua một chiếc. Trải lên ghế mây một tấm lông thú thật dày, một nửa sẽ làm đệm lưng còn một nửa dùng như tấm chăn để đắp trên người. Khi thời tiết ấm áp sẽ dọn ra sân viện nằm phơi nắng, tuyết rơi liền dọn vào hành lang nằm xem cảnh tuyết, nhưng hơn phân nửa là vừa nằm xuống chỉ cần mấy cái búng tay liền ngủ mất rồi.
Sở Dao lặng yên không một tiếng động đóng cửa cho kỹ, đỡ chân đi đến bên người Khấu Lẫm.
Hai mắt chàng nhắm lại nhưng nàng biết Khấu Lẫm vẫn còn tỉnh. Sở Dao đang do dự không biết có nên mở miệng hay không thì Khấu Lẫm bỗng dưng đưa tay lên nắm lấy cổ tay nàng, hơi dùng một chút lực khiến Sở Dao ngã nằm úp trên người chàng.
Đột nhiên gia tăng trọng lượng khiến cho ghế mây lay động tới lui. Nửa bên gò má hơi lạnh của nàng dán vào hõm cổ ấm áp của hắn, thân thể nàng vặn vẹo tựa như con tằm, điều chỉnh tư thế để hai người đều có thể nằm thoải mái
Chợt nghe tiếng Khấu Lẫm cất lên từ trên đỉnh đầu: "Làm thế nào nàng phát hiện dị thường?"
Sở Dao biết Khấu Lẫm muốn hỏi về "Khấu Toàn", bèn đem lý do mình hoài nghi giải thích một lần.
Giọng nói của nàng dừng lại một hồi lâu, Khấu Lẫm mới hỏi: "Vì sao nàng không nói cho ta? Tự nhận hiểu biết ta, cảm thấy ta sẽ không tin tưởng, ngược lại sẽ trách cứ nàng?"
Sở Dao không hé răng.
"Hóa ra ở trong lòng của nàng, ta lại là một người hồ đồ xử trí theo cảm tính như vậy?" Thân thể thả lỏng nhưng thanh âm Khấu Lẫm lại có chút lạnh lẽo, "Ta đúng là 'Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường'. Nếu nàng đã nhìn ra manh mối, nàng có thể phái sư huynh Tiểu Giang trở lại kinh thành dò hỏi Tạ Tòng Diễm trước, hỏi ý hắn xem có thể tiết lộ bí mật của hắn cho ta được không, sau đó nên nói với ta về những lý do khiến nàng hoài nghi ả ta là người Từ gia, nàng cho rằng ta thật sự sẽ bỏ mặc?"
Sở Dao vẫn không nói lời nào.
Khấu Lẫm lạnh lùng cười: "Thế nhưng nàng không rên một tiếng, trực tiếp hô Tạ Tòng Diễm từ kinh thành chạy tới Lạc Dương lôi ta ra hung hăng nhục nhã một phen, tập kích ta khiến ta trở tay không kịp, làm ta chật vật bất kham. Gia sự vốn nên để ta lén lút đi kiểm chứng đi giải quyết, lại náo động thành một cục diện nan kham như vậy, nàng cho rằng nàng làm đúng hay không?"
Sở Dao thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, là thiếp đã thiếu suy xét."
"Nàng không hề thiếu suy xét, ngược lại nàng trải qua một phen suy nghĩ rất cặn kẽ." Khấu Lẫm ôm Sở Dao vào ngực, hất tấm chăn lên đắp cho cả hai người, "Nàng muốn thừa dịp này để chọc tức ta, khiến ta nổi giận với nàng, sau đó mới hung hăng đánh ta một gậy khiến ta thanh tỉnh. Vào thời điểm ta mất đi cột trụ tinh thần là 'tỷ tỷ' kia, vậy thì ta sẽ tràn ngập tự trách đối với nàng..."
Sở Dao cắn cắn môi: "Thiếp..."
"Tâm tư nàng như vậy, đâu khác gì với màn ta tính kế 'cứu' cha của nàng, giả bộ tự mình hại mình vì muốn chiếm được cảm kích của cha? Chẳng phải nàng đã nói giữa người nhà với nhau không cần tính kế hay sao?" Khấu Lẫm một lần nữa nhắm mắt lại, giọng điệu từ từ dịu lại, "Lúc nào nàng ở trước mặt ta luôn là nói gì nghe nấy, hao hết tâm tư lấy lòng ta. Nếu không náo động ra trận này, gần như ta đã quên khuấy suýt nữa nàng đã trở thành nữ nhân đầu tiên của triều đại liên tiếp trúng Tam Nguyên, hoàn toàn không phải là đóa mẫu đơn mảnh mai yêu cầu che chở."
(Tam Nguyên: là Giải Nguyên, Hội Nguyên và Trạng Nguyên, ba vị trí đầu bảng của kỳ thi Hương, thi Hội và thi Đình. Sở Dao đã dùng danh nghĩa Sở Tiêu dành được Nhị Nguyên rồi không tham gia thi Đình)
Đối với sự lên án của Khấu Lẫm, Sở Dao không có cách gì phản bác, nàng thật sự có tư tâm, nàng chưa bao giờ phủ nhận điều này.
Nguyên nhân thứ nhất là vì nàng chán ghét Khấu Toàn, muốn xả giận cho bản thân. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có nữ nhân nào bày ra sắc mặt như vậy cho nàng xem qua, cho dù là Hoàng Hậu cũng phải e ngại mặt mũi phụ thân nàng mà vẫn luôn đối xử với rất ôn hoà. Nếu nữ nhân kia thật sự là tỷ tỷ của Khấu Lẫm, hoặc là một lòng hướng về Khấu Lẫm, nàng có thể nhẫn nhịn tối đa. Thế nhưng tình huống chân thật vừa lúc tương phản, làm sao nàng có thể nhẫn nhịn nổi?
Còn nguyên nhân thứ hai đúng như lời Khấu Lẫm, nàng muốn được trái tim của phu quân.
Nàng và Khấu Lẫm gắn bó bên nhau tôn trọng nhau như khách, hoàn toàn dựa trên sự "Thiện giải nhân ý" của nàng. Sở Dao biết rõ, đây chính là nguyên nhân Khấu Lẫm lựa chọn nàng làm bạn đời.
Phu thê thiếu niên làm bạn đời với nhau tới già, Khấu Lẫm thường thích dùng từ "Bạn đời" này, thật sự có thể thuyết minh một ít vấn đề.
Tuổi tác Khấu Lẫm cũng không tính là lớn, nhưng chàng đã trải qua biết bao sương gió thăng trầm của cuộc đời, sớm đã không còn tâm tính của thiếu niên, cơ trí khôn khéo đủ để sánh vai với phụ thân nàng và Viên Thủ Phụ. Sở Dao chỉ có thể chậm rãi thăm dò tính tình của chàng với ý đồ đi vào trong tim chàng, một bước cũng không dám đi sai.
Nàng yêu nam nhân cô đơn tưởng như bị nguyền rủa này, càng hiểu biết càng yêu. Nàng muốn sưởi ấm con tim của chàng, nhưng nếu ngay cả tới gần cũng không thể, vậy hết thảy chỉ là lời nói suông. Có thể đi vào tim của nhau thì mới có được cảm tình phu thê đích thực, nàng muốn giành lấy trái tim phu quân, nàng cho rằng đây không phải là tính kế.
Nhưng nàng minh bạch, chính mình lần này đã dẫm lên điểm mấu chốt của Khấu Lẫm, không thể không giải thích: "Thiếp tính kế chàng, nhưng phần ước nguyện để thiếp tính kế hoàn toàn không giống với người khác..."
"Ta biết, là bởi vì nàng để ý đến ta. Thế nhưng con người của ta hận nhất bị người khác tính kế, quả thật ta không biết nên buồn bực hay nên sung sướng." Khấu Lẫm nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười khổ, "Ta chỉ biết, tuy rằng trong lòng ta còn có chút bực nàng, nhưng lại vẫn muốn ôm nàng như vậy, muốn nàng ở bên cạnh ta. Rốt cuộc từ nay về sau, ta chỉ còn lại có nàng, cũng rất may mắn vẫn còn có nàng..." ?
"Chàng vĩnh viễn đều có thiếp bên cạnh."
"Chỉ là Dao Dao à, có một vài lời ta không thể không nói! Tuy ta học hành không nhiều lắm nhưng lại rất thích một câu thơ."
"Sao ạ?"
"Đó là câu 'Kết tóc làm phu thê; Ân ái không nghi ngờ '."
Sở Dao ngửa đầu nhìn cằm phu quân.
"Ta không biết liệu ta có cho nàng đủ 'Ân ái' hay chưa, nhưng vấn đề 'Không nghi ngờ' thì ta chắc chắn làm được." Cách lớp xiêm y của nàng, Khấu Lẫm sờ đến chiếc chìa khóa vàng, "Khi cả hai chúng ta đều chưa hiểu biết nhau đủ, ta liền dám đem của cải ta sở hữu nói thẳng ra với nàng. Nếu đối với người bên gối còn muốn che che dấu dấu cẩn thận phòng bị, ta đây tình nguyện cô độc một đời."
Sở Dao gật gật đầu: "Vâng."
Khấu Lẫm nói: "Hãy nhớ hai chữ 'Tín nhiệm' này vạn kim khó cầu, vô cùng trân quý."
Sở Dao trầm mặc một hồi rồi nghiêm túc hứa: "Thiếp đáp ứng chàng, từ nay về sau vô luận phát sinh bất kỳ biến cố gì, thiếp đều sẽ không giấu chàng, trước tiên nói cho chàng biết, cùng chàng thương lượng, sẽ không tự chủ trương."
Sau một lúc lâu Khấu Lẫm mới mở miệng: "Ta cũng sẽ thử đổi một loại cách sống mới."
Hắn nâng lên một lọn tóc đem nhánh mượt mà của nàng, nhập với một lọn tóc dài của mình thắt lại thành cái kết.
'Kết tóc làm phu thê; Ân ái không nghi ngờ ', có lẽ trong cuộc sống phu thê phải có "Ân ái" trước đã rồi mới dẫn đến "Không nghi ngờ". Từ trước tới giờ, coi bộ hắn đã lầm thứ tự nhân quả của quan hệ này.
Lời hứa hẹn của Khấu Lẫm Sở Dao sẽ không dễ dàng để vào trong lòng, nhưng nàng thật sự nhẹ nhàng thở phào. Trước đó nàng vẫn luôn sợ Khấu Lẫm sẽ bởi vì chuyện này mà bị đả kích trầm trọng, lại sợ chàng sẽ "giận chó đánh mèo" trên người mình.
Quả nhiên vẫn là Tạ Tòng Diễm nói rất đúng, nàng đã đánh giá thấp sự lão luyện của Khấu Lẫm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
- bình luận