Chính Phi Của Độc Vương - Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
Hạ Hầu Lưu giơ hai ngón tay cái lên, cười nói: "Qua hai ngày nữa là sinh nhật mẫu hậu ta, ngươi nhất định sẽ theo Tướng quân vào cung. Đến lúc đó ta sẽ để cho phụ hoàng hạ chỉ, đem ngươi ban cho ta như thế nào?"
Tiêu Khuynh Thành nghe xong, bổng dưngShelenangẩng đầu lên, một tay đè lấy tay hắn: "Không muốn, nếu như ngươi đem ta vây khốn trong hoàng cung, ta sẽ hận ngươi cả đời. Ta thích tự do, hơn nữa Đế vương từ xưa đến nay tam thê tứ thiếp, ngươi cảm thấy ta sẽ cùng nữ nhân khác chia xẻ một người đàn ông sao?"
"Thành nhi, ta có thể đồng ý với ngươi cả đời chỉ cưới một mình ngươi." Hắn muốn giữ lại thân phận Thái tử để bảo hộ nàng, lại muốn cả đời chỉ cưới một mình nàng, tựa hồ rất khó. Nhưng mà hắn nguyện ý. . . . .
Tiêu Khuynh Thành cười khẽ cho qua: "Chúng ta làm huynh đệ, không tốt sao? Tại sao phải có những khúc mắt tình cảm ở bên trong?" Nàng một lòng chỉ muốn ở nơi dị thế này có thể an bình sống qua ngày.
Trở thành cường giả, đi bảo hộ người quan trọng, đi tiêu dao khắp nơi trong kiếp này. Bởi vì kiếp trước, nàng gặp quá nhiều khổ nạn, ở trại huấn luyện đặc công, tất cả thống khổ cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều trải qua, đời này nàng quyết phải sống thật tiêu dao!
Hạ Hầu Lưu tâm lộp bộp một cái, nếu quan hệ của hắn cùng nàng bị phơi bày ra ánh sáng, sẽ chỉ làm hoàng hậu đối nàng động thủ, hơn nữa sẽ làm cô cô hận nàng đến tận xương. Như vậy chỉ khiến nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
"Tốt, nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không cưỡng bách. Bất quả ta hết thảy đều thuộc về ngươi. Thành nhi. . . ." Tình này như theo đuổi, tình này như cố chấp, giống như đã sớm ăn sâu bén rễ vào lòng hắn!
Tiêu Khuynh Thành không nghĩ đến loại người như hắn đối nàng lại cố chấp như vậy, bất quá nàng nhất định phải phụ hắn rồi. Nhưng điều này để lúc khác hãy nói vậy. . . . .
Thọ yến Hoàng hậu lại đến, theo như quy đinh Tiêu gia chỉ cần mang theo con trai trưởng cùng đích nữ tiến cung chúc thọ là được. Nhưng là Tiêu Thiên Kính phát hiện nữ nhi ngu ngốc có năng lực, phá lệ cho nàng tiến cung.
Chuyện như vậy khiến cho Đại công chúa buồn bực, ngồi trong xe ngựa, Tiêu Quân Nhi một mực lãi nhãi: "Phu quân sao lại để cho cái đứa ngu ngốc đó tiến cung, nếu như bêu xấu, mặt mũi Tiêu gia chúng ta làm sao bây giờ?
"Đó không phải chuyện ngươi nên quan tâm. Tâm tư của ngươi nên đặt trên người Thái tử kia kìa, nếu ngươi không thành công gả cho Thái tử, như vậy mặt mũi Tiêu gia sau này đều phải dựa vào Tiêu Khuynh Thành!" Ý tứ trong lời nói của Đại công chúa rất rõ ràng, chỉ cần cùng hoàng qia có ngàn lần quan hệ, mới có thể quang vinh sủng không suy.
Mặc dù con trai trưởng của nàng là Thiếu tướng quân, chiến tích nhiều không ích. Nhưng là công cao che chủ, khó bảo toàn có một ngày, hoàng thượng không kiêng kỵ binh lực trong tay Tiêu gia, tìm đại một lý do diệt Tiêu gia.
Như vậy. . . . .
Hết thảy tất cả cố gắng đều uỗng phí.
Tiêu Quân Nhi ủy khuất cắn môi dưới: "Mẹ, ngươi xác định Tiêu Khuynh Thành sẽ không đoạt hết danh tiếng của ta?"
"Sẽ sao? Ngươi là đích, nàng là thứ! Đây là sự thật không thể thay đổi, hoàng thượng và hoàng hậu sẽ không để cho thái tử điện hạ lập một thứ nữ làm phi. Đây là chuyện tuyệt đối không xảy ra!" Hạ Hầu Vân nói nhưng hào khí không đủ, bởi vì nàng cũng không nắm chắc mười phần.
Cẩm Nương lập tức trấn an Hạ Hầu Vân: "Công chúa điện hạ, vị Thái tử kia ở trên cao, chỉ biết Tiêu gia có một ngu nhân, làm sao có thể tốn tâm tư đi quan tâm một ngu nhân được?"
"Đúng vậy, ma ma nói đúng. Thái tử điện hạ ngay cả công chúa nước láng giềng cũng không để vào mắt, như thế nào lại coi trọng Tiêu Khuynh Thành." Tiêu Quân Nhi căn bản không muốn gả cho vị Thái tử điện hạ gì kia.
Tiêu Khuynh Thành nghe xong, bổng dưngShelenangẩng đầu lên, một tay đè lấy tay hắn: "Không muốn, nếu như ngươi đem ta vây khốn trong hoàng cung, ta sẽ hận ngươi cả đời. Ta thích tự do, hơn nữa Đế vương từ xưa đến nay tam thê tứ thiếp, ngươi cảm thấy ta sẽ cùng nữ nhân khác chia xẻ một người đàn ông sao?"
"Thành nhi, ta có thể đồng ý với ngươi cả đời chỉ cưới một mình ngươi." Hắn muốn giữ lại thân phận Thái tử để bảo hộ nàng, lại muốn cả đời chỉ cưới một mình nàng, tựa hồ rất khó. Nhưng mà hắn nguyện ý. . . . .
Tiêu Khuynh Thành cười khẽ cho qua: "Chúng ta làm huynh đệ, không tốt sao? Tại sao phải có những khúc mắt tình cảm ở bên trong?" Nàng một lòng chỉ muốn ở nơi dị thế này có thể an bình sống qua ngày.
Trở thành cường giả, đi bảo hộ người quan trọng, đi tiêu dao khắp nơi trong kiếp này. Bởi vì kiếp trước, nàng gặp quá nhiều khổ nạn, ở trại huấn luyện đặc công, tất cả thống khổ cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều trải qua, đời này nàng quyết phải sống thật tiêu dao!
Hạ Hầu Lưu tâm lộp bộp một cái, nếu quan hệ của hắn cùng nàng bị phơi bày ra ánh sáng, sẽ chỉ làm hoàng hậu đối nàng động thủ, hơn nữa sẽ làm cô cô hận nàng đến tận xương. Như vậy chỉ khiến nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
"Tốt, nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không cưỡng bách. Bất quả ta hết thảy đều thuộc về ngươi. Thành nhi. . . ." Tình này như theo đuổi, tình này như cố chấp, giống như đã sớm ăn sâu bén rễ vào lòng hắn!
Tiêu Khuynh Thành không nghĩ đến loại người như hắn đối nàng lại cố chấp như vậy, bất quá nàng nhất định phải phụ hắn rồi. Nhưng điều này để lúc khác hãy nói vậy. . . . .
Thọ yến Hoàng hậu lại đến, theo như quy đinh Tiêu gia chỉ cần mang theo con trai trưởng cùng đích nữ tiến cung chúc thọ là được. Nhưng là Tiêu Thiên Kính phát hiện nữ nhi ngu ngốc có năng lực, phá lệ cho nàng tiến cung.
Chuyện như vậy khiến cho Đại công chúa buồn bực, ngồi trong xe ngựa, Tiêu Quân Nhi một mực lãi nhãi: "Phu quân sao lại để cho cái đứa ngu ngốc đó tiến cung, nếu như bêu xấu, mặt mũi Tiêu gia chúng ta làm sao bây giờ?
"Đó không phải chuyện ngươi nên quan tâm. Tâm tư của ngươi nên đặt trên người Thái tử kia kìa, nếu ngươi không thành công gả cho Thái tử, như vậy mặt mũi Tiêu gia sau này đều phải dựa vào Tiêu Khuynh Thành!" Ý tứ trong lời nói của Đại công chúa rất rõ ràng, chỉ cần cùng hoàng qia có ngàn lần quan hệ, mới có thể quang vinh sủng không suy.
Mặc dù con trai trưởng của nàng là Thiếu tướng quân, chiến tích nhiều không ích. Nhưng là công cao che chủ, khó bảo toàn có một ngày, hoàng thượng không kiêng kỵ binh lực trong tay Tiêu gia, tìm đại một lý do diệt Tiêu gia.
Như vậy. . . . .
Hết thảy tất cả cố gắng đều uỗng phí.
Tiêu Quân Nhi ủy khuất cắn môi dưới: "Mẹ, ngươi xác định Tiêu Khuynh Thành sẽ không đoạt hết danh tiếng của ta?"
"Sẽ sao? Ngươi là đích, nàng là thứ! Đây là sự thật không thể thay đổi, hoàng thượng và hoàng hậu sẽ không để cho thái tử điện hạ lập một thứ nữ làm phi. Đây là chuyện tuyệt đối không xảy ra!" Hạ Hầu Vân nói nhưng hào khí không đủ, bởi vì nàng cũng không nắm chắc mười phần.
Cẩm Nương lập tức trấn an Hạ Hầu Vân: "Công chúa điện hạ, vị Thái tử kia ở trên cao, chỉ biết Tiêu gia có một ngu nhân, làm sao có thể tốn tâm tư đi quan tâm một ngu nhân được?"
"Đúng vậy, ma ma nói đúng. Thái tử điện hạ ngay cả công chúa nước láng giềng cũng không để vào mắt, như thế nào lại coi trọng Tiêu Khuynh Thành." Tiêu Quân Nhi căn bản không muốn gả cho vị Thái tử điện hạ gì kia.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận