Chính Phi Của Độc Vương - Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
Tiêu Khuynh Thành cầm thuốc nhét vào trong cổ họng Thiển Nguyệt, lúc này nàng ta mới sống sót mà không có chuyên gì nữa. Đức Lâm ngồi một bên, nhỏ giọng trách móc, "Ngay từ đầu, ngươi chưa hề nghĩ sẽ cứu nàng, đúng không?"
"Nàng có chết hay không, ta đều thua!" Nàng sớm đã nhìn thấu lão hồ ly kia nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, chỉ có diều không nghĩ tới bà ta sẽ đánh trả nàng như thế, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Hiện tại cái đồ vật Thiển Nguyệt này ném, hay không ném, đều rất khó. Thật sự là một củ khoai lang nóng, ném không được, lại phỏng tay.
Đức Lâm suy nghĩ đơn giản, tuyệt nhiên không hiểu ý của Tiêu Khuynh Thành, bình tĩnh nói chuyện, "Thắng thua thì thế nào, đó cũng là một mạng người. Giống như ở Hoàng thất, tính mạng của những hạ nhân kia không khác gì cỏ rác, không đáng một đồng, bóp chết các nàng, giống như chỉ giết một con kiến. Thậm chí còn trở thành vật hi sinh cho các chủ tử đấu đá nhau."
Tiêu Khuynh Thành hơi kinh ngạc, không ngờ Đức Lâm tuổi còn nhỏ mà lại có nhiều cảm khái như vậy. Nhìn nàng giống như được Nguyên đế bảo vệ rất tốt, nhưng cũng tránh không được tranh đấu của Hoàng thất. Những cảnh máu tanh kia, nàng đã sớm được nhìn thấy từ trước.
"Đúng vậy, có lẽ mạng là của các nàng. Chỉ có điều các nàng phải có năng lực nắm giữ số phận của mình, lại hào quang, an tâm làm một viên đá vụn, bất kể người thao túng thế nào, vẫn không quan hệ với nàng." Nàng nói rất rõ ràng, đồng thời nói cho Thiển Nguyệt đang nằm trên giường nghe.
Lúc ấy Thiển Nguyệt đã tỉnh lại từ trong mê man, lời nói Tiêu Khuynh Thành cực kỳ thích hợp lọt vào trong tai, tay nàng gắt gao nắm chặt góc chăn, thời điểm đó nàng bỗng nhiên không hề sợ chết nữa.
Chậm rãi đứng dậy từ trên giường, nhìn Tiêu Khuynh Thành, đột nhiên quỳ xuống, "Quận chúa, ơn cứu mạng của người, Thiển Nguyệt luôn luôn nhớ kỹ. Đời này cam nguyện vi người làm trâu làm ngựa."
Thiển Nguyệt đã từng phản bội hai người, có chắc là nàng ta sẽ không lặp lại không? Nghe một chút mà thôi, "Ngươi nguyện ý ở lại thì ở lại, không muốn, ngươi rời đi cũng không ảnh hưởng lớn đến ta."
Thiển nguyệt khẽ cắn môi dưới, nàng có thể hiểu Tiêu Khuynh Thành, đối với người hay thay đổi, hoàn toàn không có khả năng tín nhiệm.
Đi ra khỏi sương phòng, A Doanh nhỏ giọng trách móc, "Kẻ kia không biết tốt xấu, suýt nữa hại tiểu thư nhà nô tỳ, hiện tại trái lại không biết xấu hổ nói lên những lời này."
Tiêu Khuynh Thành chậm rãi quay đầu nhìn A Doanh, "A Doanh, tiểu thư nhà ngươi chính là người hẹp hòi như vậy sao? Đừng tiếp tục lải nhải chuyện này nữa, nếu để cho người khác nghe thấy sẽ cười nhạo cho mà xem, biết chưa?"
"Dạ, quận chúa."
Đức Lâm duỗi cái lưng mệt mỏi nói, "Ài, hầu môn sâu như biển, đúng là không ít rắc rối. Lại nói này Khuynh Thành, chuyện ám khí là thế nào. Bổn Công chúa đã truy hỏi 100 lần, nhưng ngươi đều không để đến ý ta."
Tiêu Khuynh Thành ngồi vào trên ghế đá, "Vật kia quá nguy hiểm, không thích hợp để ngươi chơi. Ngươi nên chơi cái trâm cài đầu thì tốt hơn. Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, ta không thể không giao nộp nó. Ta vừa mới tranh thủ được thời gian để vùng dậy đó."
"Tiêu Khuynh Thành, ở trong mắt ngươi, ta chính là một người ngốc như vậy sao? Tự mình chơi một cái ám khí, cũng có thể bị thương? Ta cảm thấy ngươi quả thực là đang sỉ nhục ta! Không được, ta sẽ không nghe những lời này của ngươi, ta muốn chơi! Ta muốn!" Đức Lâm ngóc đầu lên, giống như một đứa bé.
Tiêu Khuynh Thành lắc đầu, sao nàng lại quên, Đức Lâm vẫn là một tiểu hài tử, càng không cho nàng làm, thì nàng càng muốn làm, thật sự là một hài tử khiến cho người ta đau dầu mà. Hạ Hầu Lưu, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới có thể đem muội muội của ngươi trở về đây!
Cuối cùng có người vẫn là thỏa hiệp, Đức Lâm ngồi trên ghế dá ngắm nghía những ám khí kia, hưng phấn kêu lên mấy tiếng, "Thật là thần kỳ, thú vị! Quá thú vị!"
"Nàng có chết hay không, ta đều thua!" Nàng sớm đã nhìn thấu lão hồ ly kia nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, chỉ có diều không nghĩ tới bà ta sẽ đánh trả nàng như thế, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Hiện tại cái đồ vật Thiển Nguyệt này ném, hay không ném, đều rất khó. Thật sự là một củ khoai lang nóng, ném không được, lại phỏng tay.
Đức Lâm suy nghĩ đơn giản, tuyệt nhiên không hiểu ý của Tiêu Khuynh Thành, bình tĩnh nói chuyện, "Thắng thua thì thế nào, đó cũng là một mạng người. Giống như ở Hoàng thất, tính mạng của những hạ nhân kia không khác gì cỏ rác, không đáng một đồng, bóp chết các nàng, giống như chỉ giết một con kiến. Thậm chí còn trở thành vật hi sinh cho các chủ tử đấu đá nhau."
Tiêu Khuynh Thành hơi kinh ngạc, không ngờ Đức Lâm tuổi còn nhỏ mà lại có nhiều cảm khái như vậy. Nhìn nàng giống như được Nguyên đế bảo vệ rất tốt, nhưng cũng tránh không được tranh đấu của Hoàng thất. Những cảnh máu tanh kia, nàng đã sớm được nhìn thấy từ trước.
"Đúng vậy, có lẽ mạng là của các nàng. Chỉ có điều các nàng phải có năng lực nắm giữ số phận của mình, lại hào quang, an tâm làm một viên đá vụn, bất kể người thao túng thế nào, vẫn không quan hệ với nàng." Nàng nói rất rõ ràng, đồng thời nói cho Thiển Nguyệt đang nằm trên giường nghe.
Lúc ấy Thiển Nguyệt đã tỉnh lại từ trong mê man, lời nói Tiêu Khuynh Thành cực kỳ thích hợp lọt vào trong tai, tay nàng gắt gao nắm chặt góc chăn, thời điểm đó nàng bỗng nhiên không hề sợ chết nữa.
Chậm rãi đứng dậy từ trên giường, nhìn Tiêu Khuynh Thành, đột nhiên quỳ xuống, "Quận chúa, ơn cứu mạng của người, Thiển Nguyệt luôn luôn nhớ kỹ. Đời này cam nguyện vi người làm trâu làm ngựa."
Thiển Nguyệt đã từng phản bội hai người, có chắc là nàng ta sẽ không lặp lại không? Nghe một chút mà thôi, "Ngươi nguyện ý ở lại thì ở lại, không muốn, ngươi rời đi cũng không ảnh hưởng lớn đến ta."
Thiển nguyệt khẽ cắn môi dưới, nàng có thể hiểu Tiêu Khuynh Thành, đối với người hay thay đổi, hoàn toàn không có khả năng tín nhiệm.
Đi ra khỏi sương phòng, A Doanh nhỏ giọng trách móc, "Kẻ kia không biết tốt xấu, suýt nữa hại tiểu thư nhà nô tỳ, hiện tại trái lại không biết xấu hổ nói lên những lời này."
Tiêu Khuynh Thành chậm rãi quay đầu nhìn A Doanh, "A Doanh, tiểu thư nhà ngươi chính là người hẹp hòi như vậy sao? Đừng tiếp tục lải nhải chuyện này nữa, nếu để cho người khác nghe thấy sẽ cười nhạo cho mà xem, biết chưa?"
"Dạ, quận chúa."
Đức Lâm duỗi cái lưng mệt mỏi nói, "Ài, hầu môn sâu như biển, đúng là không ít rắc rối. Lại nói này Khuynh Thành, chuyện ám khí là thế nào. Bổn Công chúa đã truy hỏi 100 lần, nhưng ngươi đều không để đến ý ta."
Tiêu Khuynh Thành ngồi vào trên ghế đá, "Vật kia quá nguy hiểm, không thích hợp để ngươi chơi. Ngươi nên chơi cái trâm cài đầu thì tốt hơn. Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, ta không thể không giao nộp nó. Ta vừa mới tranh thủ được thời gian để vùng dậy đó."
"Tiêu Khuynh Thành, ở trong mắt ngươi, ta chính là một người ngốc như vậy sao? Tự mình chơi một cái ám khí, cũng có thể bị thương? Ta cảm thấy ngươi quả thực là đang sỉ nhục ta! Không được, ta sẽ không nghe những lời này của ngươi, ta muốn chơi! Ta muốn!" Đức Lâm ngóc đầu lên, giống như một đứa bé.
Tiêu Khuynh Thành lắc đầu, sao nàng lại quên, Đức Lâm vẫn là một tiểu hài tử, càng không cho nàng làm, thì nàng càng muốn làm, thật sự là một hài tử khiến cho người ta đau dầu mà. Hạ Hầu Lưu, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới có thể đem muội muội của ngươi trở về đây!
Cuối cùng có người vẫn là thỏa hiệp, Đức Lâm ngồi trên ghế dá ngắm nghía những ám khí kia, hưng phấn kêu lên mấy tiếng, "Thật là thần kỳ, thú vị! Quá thú vị!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận