Chính Phi Của Độc Vương - Chương 52: Có người tập kích
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 52: Có người tập kích
"Thái tử điện hạ tôn quý, Khuynh Thành không dám trèo cao! Cho nên tự giáctrở lại ngồi trong xe ngựa của mình, Công chúa cũng cho rằng như vậy ư?" Tiêu Khuynh Thành ngồi trên xe ngựa, phong thái tao nhã, nghiêm chỉnh.
Công chúa Ngữ Luân khinh thường hất cằm: "Đương nhiên, chỉ có nữ tử Hoànggia mới xứng đôi với ca ca ta. Mặc dù ngươi có địa vị Quận chúa caoquý, nhưng lại xuất thân từ dân thường, hơn nữa còn là thứ nữ."
Nàng ta vừa đến kinh đô liền biết tất cả mọi chuyện, xem ra đã có người thật sự không chịu từ bỏ ý đồ với nàng rồi, muốn hành hạ nàng cho đến chết,sau đó mới chịu thu tay lại, chẳng qua nàng căn bản khinh thường.
Tiêu Khuynh Thành không nói.
Ánh mắt Dạ Vô Minh đảo qua Ngữ Luân, hắng giọng, khẽ trách mắng: "Ngữ Luân, ở đây là Đại Tấn, không được vô lễ. Quận chúa là do Hoàng Thượng khâmđiểm, vậy nên dĩ nhiên cũng là người Hoàng gia. Hoàng huynh đi xem mắtnữ tử, không phải xem bối cảnh, mà là nhìn vào tài đức của họ, hiểuchưa?"
Lời nói trong miệng hắn lộ ra sự cưng chiều, đồng thời thêm một ít nghiêm túc.
Nhưng Ngữ Luân lại xì mũi coi thường, nàng ta vừa mới ra đời thì đã vô cùngcao quý, cho nên tự nhiên sẽ coi thường Tiêu Khuynh Thành, nàng ta ítbiết rõ về nàng, chỉ nghe lời đồn đãi vô căn cứ, như vậy, cũng là chuyện bình thường.
Đội ngũ to lớn chậm rãi đi về phía trước, vào cửathành, qua đường cái phồn hoa, thì vẫn còn một con đường mòn nhỏ hẹp,bởi vì hôm nay Thái tử Đại Dực quốc và Công chúa đi sứ, cho nên tạm thời phong tỏa.
Hai bên đường mòn kinh đô là núi cao, sự sống trảirộng khắp nơi. Đầu hạ, thời tiết không quá nóng bức, gió nhẹ thổi vàomặt, có một loại cảm giác mát mẻ. Nhưng đường mòn bình thường như vậynhất định là không ổn.
Mặc dù ở kinh đô, nhưng có không ít nghịch tặc dám âm thầm lập tổ chức cướp đoạt của cải. Chỉ có điều đối tượngđều là người bình thường, như vậy vừa được tiền tài, vừa không dấy lênsóng to gió lớn.
Người dám làm chuyện như vậy, tuyệt đối khôngphải hạng tầm thường, cho nên phần lớn người bị hại chỉ có thể ngậm bồhòn mà thôi.
Hôm nay đội ngũ đi sứ đi ngang qua, hiển nhiên sẽphải kiểm tra tầng tầng lớp lớp, đảm bảo tuyệt đối không chút sơ sótnào. Thế nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, có rất nhiều chuyện cũngkhông phải như ý muốn của con người.
Một làn gió lạnh phất qua,khả năng nghe của Tiêu Khuynh Thành rất cao cho nên liền cảm giác đượcxung quanh có động tĩnh lạ, bỗng dưng ngồi dậy vén rèm lên, la lớn:"Toàn quân đề phòng, quân địch đang tới đây, cần phải bảo vệ tốt Thái tử điện hạ và Công chúa Ngữ Luân."
Toàn bộ người Đại Tấn đều biếtTiêu Khuynh Thành đã biến thành một nhân tài, võ công và tài năng đềukhông phải người bình thường. Lời nói của nàng không chút giả dối, lậptức đề cao cảnh giác, chuẩn bị nghênh chiến bất kì lúc nào.
Rầm rầm.
Dường như là âm thanh của những tảng đá lăn xuống, đột nhiên nàng trừng lớn hai mắt, "Rút lui! Tiến về sơn cốc đằng trước."
Một giọng nói cứng rắn rơi xuống.
Vô số khối đá lớn rơi xuống từ trên đỉnh núi, Tiêu Khuynh Thành liều lĩnhchạy đến giữa không trung, lấy nội lực đẩy những khối đá kia ra. Dạ VôMinh híp mắt, thế nào cũng không ngờ nữ tử này không sợ chết như vậy,dám lớn mật đi nghênh chiến như thế.
Hắn huýt sáo, phân phó thị vệ bên cạnh, "Bảo vệ tốt Công chúa, bản Thái tử đi giúp Quận chúa."
"Dạ! Điện hạ."
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, đá rơi xuống không ngừng, lập tức một đám hắc y nhân ùn ùn tấn công tới. Tình huống vô cùng đột ngột, không kịp đềphòng.
Nội lực Tiêu Khuynh Thành đã sớm luyện đến trạng thái LôHỏa Thuần Thanh, chống lại mấy hòn đá lớn hoàn toàn không thành vấn đề,nhưng mà vừa phải ngăn cản những tảng đá lớn, vừa phải đánh trả với mộtđám hắc y nhân công kích, thể lực của nàng đã có phần chống đỡ hết nổi.
Bởi vì có Dạ Vô Minh trợ giúp, cho nên không tốn nhiều thời gian để xử lýxong những loạn tặc nọ. Thị vệ cũng bị thương không ít.
TiêuKhuynh Thành kiểm tra những sát thủ kia, không người nào còn sống, xemra đối phương đã có chuẩn bị, chỉ cần thất bại, liền tự sát, tuyệt đốisẽ không lưu lại dấu vết. Nàng cắn môi dưới, lạnh lùng rủa một tiếng:"Chết tiệt..."
Công chúa Ngữ Luân khinh thường hất cằm: "Đương nhiên, chỉ có nữ tử Hoànggia mới xứng đôi với ca ca ta. Mặc dù ngươi có địa vị Quận chúa caoquý, nhưng lại xuất thân từ dân thường, hơn nữa còn là thứ nữ."
Nàng ta vừa đến kinh đô liền biết tất cả mọi chuyện, xem ra đã có người thật sự không chịu từ bỏ ý đồ với nàng rồi, muốn hành hạ nàng cho đến chết,sau đó mới chịu thu tay lại, chẳng qua nàng căn bản khinh thường.
Tiêu Khuynh Thành không nói.
Ánh mắt Dạ Vô Minh đảo qua Ngữ Luân, hắng giọng, khẽ trách mắng: "Ngữ Luân, ở đây là Đại Tấn, không được vô lễ. Quận chúa là do Hoàng Thượng khâmđiểm, vậy nên dĩ nhiên cũng là người Hoàng gia. Hoàng huynh đi xem mắtnữ tử, không phải xem bối cảnh, mà là nhìn vào tài đức của họ, hiểuchưa?"
Lời nói trong miệng hắn lộ ra sự cưng chiều, đồng thời thêm một ít nghiêm túc.
Nhưng Ngữ Luân lại xì mũi coi thường, nàng ta vừa mới ra đời thì đã vô cùngcao quý, cho nên tự nhiên sẽ coi thường Tiêu Khuynh Thành, nàng ta ítbiết rõ về nàng, chỉ nghe lời đồn đãi vô căn cứ, như vậy, cũng là chuyện bình thường.
Đội ngũ to lớn chậm rãi đi về phía trước, vào cửathành, qua đường cái phồn hoa, thì vẫn còn một con đường mòn nhỏ hẹp,bởi vì hôm nay Thái tử Đại Dực quốc và Công chúa đi sứ, cho nên tạm thời phong tỏa.
Hai bên đường mòn kinh đô là núi cao, sự sống trảirộng khắp nơi. Đầu hạ, thời tiết không quá nóng bức, gió nhẹ thổi vàomặt, có một loại cảm giác mát mẻ. Nhưng đường mòn bình thường như vậynhất định là không ổn.
Mặc dù ở kinh đô, nhưng có không ít nghịch tặc dám âm thầm lập tổ chức cướp đoạt của cải. Chỉ có điều đối tượngđều là người bình thường, như vậy vừa được tiền tài, vừa không dấy lênsóng to gió lớn.
Người dám làm chuyện như vậy, tuyệt đối khôngphải hạng tầm thường, cho nên phần lớn người bị hại chỉ có thể ngậm bồhòn mà thôi.
Hôm nay đội ngũ đi sứ đi ngang qua, hiển nhiên sẽphải kiểm tra tầng tầng lớp lớp, đảm bảo tuyệt đối không chút sơ sótnào. Thế nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, có rất nhiều chuyện cũngkhông phải như ý muốn của con người.
Một làn gió lạnh phất qua,khả năng nghe của Tiêu Khuynh Thành rất cao cho nên liền cảm giác đượcxung quanh có động tĩnh lạ, bỗng dưng ngồi dậy vén rèm lên, la lớn:"Toàn quân đề phòng, quân địch đang tới đây, cần phải bảo vệ tốt Thái tử điện hạ và Công chúa Ngữ Luân."
Toàn bộ người Đại Tấn đều biếtTiêu Khuynh Thành đã biến thành một nhân tài, võ công và tài năng đềukhông phải người bình thường. Lời nói của nàng không chút giả dối, lậptức đề cao cảnh giác, chuẩn bị nghênh chiến bất kì lúc nào.
Rầm rầm.
Dường như là âm thanh của những tảng đá lăn xuống, đột nhiên nàng trừng lớn hai mắt, "Rút lui! Tiến về sơn cốc đằng trước."
Một giọng nói cứng rắn rơi xuống.
Vô số khối đá lớn rơi xuống từ trên đỉnh núi, Tiêu Khuynh Thành liều lĩnhchạy đến giữa không trung, lấy nội lực đẩy những khối đá kia ra. Dạ VôMinh híp mắt, thế nào cũng không ngờ nữ tử này không sợ chết như vậy,dám lớn mật đi nghênh chiến như thế.
Hắn huýt sáo, phân phó thị vệ bên cạnh, "Bảo vệ tốt Công chúa, bản Thái tử đi giúp Quận chúa."
"Dạ! Điện hạ."
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, đá rơi xuống không ngừng, lập tức một đám hắc y nhân ùn ùn tấn công tới. Tình huống vô cùng đột ngột, không kịp đềphòng.
Nội lực Tiêu Khuynh Thành đã sớm luyện đến trạng thái LôHỏa Thuần Thanh, chống lại mấy hòn đá lớn hoàn toàn không thành vấn đề,nhưng mà vừa phải ngăn cản những tảng đá lớn, vừa phải đánh trả với mộtđám hắc y nhân công kích, thể lực của nàng đã có phần chống đỡ hết nổi.
Bởi vì có Dạ Vô Minh trợ giúp, cho nên không tốn nhiều thời gian để xử lýxong những loạn tặc nọ. Thị vệ cũng bị thương không ít.
TiêuKhuynh Thành kiểm tra những sát thủ kia, không người nào còn sống, xemra đối phương đã có chuẩn bị, chỉ cần thất bại, liền tự sát, tuyệt đốisẽ không lưu lại dấu vết. Nàng cắn môi dưới, lạnh lùng rủa một tiếng:"Chết tiệt..."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận