Chính Phi Của Độc Vương - Chương 25: Nhận nghĩa nữ
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 25: Nhận nghĩa nữ
Editor: thuyvu
Trong ngự thư phòng xuất hiện một loại hơi thở quái dị, Tiêu Khuynh Thành không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng Nguyên đế, không một chút sợ sệt. Thấy Nguyên đế không nói lời nào, nàng mở miệng lần thứ hai nói: "Mẫu thân từng sống như thế nào ở phủ Đại Công chúa, chắc hẳn Hoàng Thượng rất rõ. Cho nên mẫu thân không muốn con gái chịu khổ, khi còn sống luôn dặn dò, tuyệt đối không thể làm thiếp. Khuynh Thành không muốn làm trái lệnh của mẫu thân, xin Hoàng thượng thành toàn."
Tay Nguyên đế vừa nắm chặt vừa hơi buông lỏng, nét mặt muôn vàn phức tạp, cuối cùng vứt vạt áo ngồi xuống, cầm bút vẩy. Trong nháy mắt đó, yên tĩnh đến mức giống như chỉ có thể nghe thấy âm thanh va chạm giữa giấy và bút trong tay ông.
Đức Lâm ngay cả điểm tâm cũng không ăn, ngơ ngác nhìn Nguyên đế. Phụ hoàng rõ ràng coi trọng nữ nhân của ca ca, mà toàn bộ kinh thành đều biết ca ca thích Tiêu Khuynh Thành, phụ hoàng đang làm gì vậy?
Mà Tiêu Khuynh Thành này cũng lạ, lá gan lại có thể lớn đến như vậy, dám trực tiếp cự tuyệt phụ hoàng. Trời ạ, vậy chẳng phải giây iếp theo nàng sẽ được chứng kiến thi thể của Tiêu Khuynh Thành sao! Chắc chắn Phụ hoàng đã hạ chỉ rồi!
Suy nghĩ đến bước này, bỗng dưng nàng đứng dậy ôm cánh tay Tiêu Khuynh Thành, đáng thương nhìn về phía Nguyên đế, "Phụ hoàng, con gái rất thích Khuynh Thành tỷ tỷ. Ngài có thể hạ thủ lưu tình hay không!?"
Nguyên đế buồn bực nhìn Đức Lâm, sau đó sang sảng cười to: "Trong mắt của con phụ hoàng là người tàn nhẫn như vậy sao?"
"Không phải... Cho nên phụ hoàng càng không thể đụng vào Khuynh Thành tỷ tỷ, bởi vì có rất nhiều người đã thấy nàng vào đây. Chuyện ngài muốn nạp nàng làm phi tử, rất nhiều người đều biết. Nếu nàng chết, dám chắc người trong thiên hạ sẽ biết nguyên nhân, như thế chẳng phải thiên uy của ngài đã bị tổn hại sao." Trong phúc chốc, Tiêu Khuynh Thành nàng thật sự đủ đáng thương.
Nguyên đế lắc đầu thở dài, tư tưởng đứa con gái này thật đúng là ba hoa chích chòe. Ông cầm thánh chỉ giơ lên, "Qua đây đọc thánh chỉ cho Khuynh Thành tỷ tỷ của con nghe đi. Trẫm còn có việc, đi đến chỗ mẫu hậu con."
Đức Lâm nhìn thánh chỉ, sợ hãi a một tiếng: "Phụ hoàng, ngài muốn mượn đao giết người sao?"
Tiêu Khuynh Thành đã thấy được ánh sáng bình minh, Công chúa này nhưng lại đáng yêu đến vậy, vô cùng ngây thơ, nàng rất hâm mộ cuộc sống vô ưu vô lo như thế.
Nguyên đế để thánh chỉ xuống, im lặng hỏi trời cao: "Phụ hoàng con không phải người như vậy, nhìn thánh chỉ, con sẽ hiểu rõ tất cả! Sau đó con cầm thánh chỉ này đến Tiêu phủ hạ lệnh!"
"À... Trước tiên để con nhìn kỹ rồi hãy nói." Tay chân Đức Lâm nhanh nhẹn như mèo đi đến trước ngự án, cầm thánh chỉ xem xét, lập tức mừng rỡ nhướn mày, "Phụ hoàng quả nhiên là người cha tốt nhất thiên hạ."
...
Ngồi xe ngựa trờ về Tiêu phủ, dọc đường đi Đức Lâm luôn miệng nói không ngớt, nàng kỳ quái chọc chọc Tiêu Khuynh Thành, "Này, ngươi không hiếu kỳ bên trong này ghi cái gì à?"
"Dù sao cũng không phải là chết!" Giọng nói Tiêu Khuynh Thành nhàn nhạt. Một bộ dáng định liệu trước.
Lập tức Đức Lâm không thể bình tĩnh nữa rồi! Kinh ngạc nhìn nàng, "Tiêu Khuynh Thành, làm sao ngươi biết? Nói cho ta nghe, thực ra ngươi đã nhìn lén rồi, đúng không? Hừ, ta mới không tin ngươi có năng lực suy đoán tốt như vậy!?"
Tiêu Khuynh Thành chỉ có thể cảm khái Đức Lâm quá đơn thuần, nàng nhẹ tiến đến bên tai của nàng ta, "Ta không có nhìn lén, tuyệt đối không có, về phần ta làm sao biết, Công chúa điện hãy từ từ đoán đi!"
"Ngươi..." Đức Lâm chán nản, "Ngươi có tin ta sẽ xé rách thánh chỉ này hay không, cho ngươi không được làm quận chúa! ?" Nói xong, nàng hận không thể khâu miệng mình lại, cuối cùng buồn bực ném vật kia, "Hừ, ta không đi! Thật mất mặt..."
Trong ngự thư phòng xuất hiện một loại hơi thở quái dị, Tiêu Khuynh Thành không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng Nguyên đế, không một chút sợ sệt. Thấy Nguyên đế không nói lời nào, nàng mở miệng lần thứ hai nói: "Mẫu thân từng sống như thế nào ở phủ Đại Công chúa, chắc hẳn Hoàng Thượng rất rõ. Cho nên mẫu thân không muốn con gái chịu khổ, khi còn sống luôn dặn dò, tuyệt đối không thể làm thiếp. Khuynh Thành không muốn làm trái lệnh của mẫu thân, xin Hoàng thượng thành toàn."
Tay Nguyên đế vừa nắm chặt vừa hơi buông lỏng, nét mặt muôn vàn phức tạp, cuối cùng vứt vạt áo ngồi xuống, cầm bút vẩy. Trong nháy mắt đó, yên tĩnh đến mức giống như chỉ có thể nghe thấy âm thanh va chạm giữa giấy và bút trong tay ông.
Đức Lâm ngay cả điểm tâm cũng không ăn, ngơ ngác nhìn Nguyên đế. Phụ hoàng rõ ràng coi trọng nữ nhân của ca ca, mà toàn bộ kinh thành đều biết ca ca thích Tiêu Khuynh Thành, phụ hoàng đang làm gì vậy?
Mà Tiêu Khuynh Thành này cũng lạ, lá gan lại có thể lớn đến như vậy, dám trực tiếp cự tuyệt phụ hoàng. Trời ạ, vậy chẳng phải giây iếp theo nàng sẽ được chứng kiến thi thể của Tiêu Khuynh Thành sao! Chắc chắn Phụ hoàng đã hạ chỉ rồi!
Suy nghĩ đến bước này, bỗng dưng nàng đứng dậy ôm cánh tay Tiêu Khuynh Thành, đáng thương nhìn về phía Nguyên đế, "Phụ hoàng, con gái rất thích Khuynh Thành tỷ tỷ. Ngài có thể hạ thủ lưu tình hay không!?"
Nguyên đế buồn bực nhìn Đức Lâm, sau đó sang sảng cười to: "Trong mắt của con phụ hoàng là người tàn nhẫn như vậy sao?"
"Không phải... Cho nên phụ hoàng càng không thể đụng vào Khuynh Thành tỷ tỷ, bởi vì có rất nhiều người đã thấy nàng vào đây. Chuyện ngài muốn nạp nàng làm phi tử, rất nhiều người đều biết. Nếu nàng chết, dám chắc người trong thiên hạ sẽ biết nguyên nhân, như thế chẳng phải thiên uy của ngài đã bị tổn hại sao." Trong phúc chốc, Tiêu Khuynh Thành nàng thật sự đủ đáng thương.
Nguyên đế lắc đầu thở dài, tư tưởng đứa con gái này thật đúng là ba hoa chích chòe. Ông cầm thánh chỉ giơ lên, "Qua đây đọc thánh chỉ cho Khuynh Thành tỷ tỷ của con nghe đi. Trẫm còn có việc, đi đến chỗ mẫu hậu con."
Đức Lâm nhìn thánh chỉ, sợ hãi a một tiếng: "Phụ hoàng, ngài muốn mượn đao giết người sao?"
Tiêu Khuynh Thành đã thấy được ánh sáng bình minh, Công chúa này nhưng lại đáng yêu đến vậy, vô cùng ngây thơ, nàng rất hâm mộ cuộc sống vô ưu vô lo như thế.
Nguyên đế để thánh chỉ xuống, im lặng hỏi trời cao: "Phụ hoàng con không phải người như vậy, nhìn thánh chỉ, con sẽ hiểu rõ tất cả! Sau đó con cầm thánh chỉ này đến Tiêu phủ hạ lệnh!"
"À... Trước tiên để con nhìn kỹ rồi hãy nói." Tay chân Đức Lâm nhanh nhẹn như mèo đi đến trước ngự án, cầm thánh chỉ xem xét, lập tức mừng rỡ nhướn mày, "Phụ hoàng quả nhiên là người cha tốt nhất thiên hạ."
...
Ngồi xe ngựa trờ về Tiêu phủ, dọc đường đi Đức Lâm luôn miệng nói không ngớt, nàng kỳ quái chọc chọc Tiêu Khuynh Thành, "Này, ngươi không hiếu kỳ bên trong này ghi cái gì à?"
"Dù sao cũng không phải là chết!" Giọng nói Tiêu Khuynh Thành nhàn nhạt. Một bộ dáng định liệu trước.
Lập tức Đức Lâm không thể bình tĩnh nữa rồi! Kinh ngạc nhìn nàng, "Tiêu Khuynh Thành, làm sao ngươi biết? Nói cho ta nghe, thực ra ngươi đã nhìn lén rồi, đúng không? Hừ, ta mới không tin ngươi có năng lực suy đoán tốt như vậy!?"
Tiêu Khuynh Thành chỉ có thể cảm khái Đức Lâm quá đơn thuần, nàng nhẹ tiến đến bên tai của nàng ta, "Ta không có nhìn lén, tuyệt đối không có, về phần ta làm sao biết, Công chúa điện hãy từ từ đoán đi!"
"Ngươi..." Đức Lâm chán nản, "Ngươi có tin ta sẽ xé rách thánh chỉ này hay không, cho ngươi không được làm quận chúa! ?" Nói xong, nàng hận không thể khâu miệng mình lại, cuối cùng buồn bực ném vật kia, "Hừ, ta không đi! Thật mất mặt..."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận