Chính Phi Của Độc Vương - Chương 60: Ngự Thú phổ
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 60: Ngự Thú phổ
"Tốt, ta đáp ứng ngươi! Ngày mai phụ hoàng sẽ hạ chỉ, Đại Tấn cùng Đại Dực sẽ thành công hòa thân, ngươi sẽ trở thành Thái tử phi của Hạ Hầu Lưu ta, ta sẽ cho ngươi hết thảy tất cả, duy chỉ một thứ, ngươi vĩnh viễn không thể với tới được." Thanh âm Hạ Hầu Lưu lộ ra sự bén nhọn cùng lạnh lẽo.
Đứng ở ngoài cửa Tiêu Khuynh Thành mọi tâm tư đang dính chặt một chổ. Nàng giống như nhìn thấy được tương lai Ngữ Luân công chúa sẽ bi ai như thế nào, nàng nghĩ nàng ta sẽ hối hận đi. Một hôn nhân không có tình yêu, thật có thể hạnh phúc sao?
Nàng tự tay hủy diệt chính là hạnh phúc một đời của một cô gái đấy.
Ngữ Luân không hiểu thấu được, mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng nàng thân là công chúa, luôn kiêu ngạo, ngay cả như vậy cũng không mất đi một phần tôn quý: "Tự ta lựa chọn, vĩnh viễn sẽ không hối hận, hơn nữa ta tin tưởng ta sẽ làm cho ngươi yêu thích ta. Nhất định sẽ. . ."
Kỳ thực không khó.
Ở Đại Dực quốc, có một loại cổ gọi là độc tình, phân ra làm hai cổ, chỉ cần để nam tử ăn cổ đực, nữ tử ăn cổ mái, như vậy hắn cả đời cũng chỉ có một người trong lòng, cả đời gần nhau không chia lìa.
Nếu một trong hai người đứt tình, nảy sinh tình cảm với người khác, dù là nam tử hay nữ tử, đều sẽ bị cổ độc cắn nuốt toàn thân. Bọn họ là độc nhưng cũng là giải dược của nhau, càng dây dưa càng kéo dài, vĩnh viễn không thể ngăn cách.
Nhưng, nàng thân là Ngữ Luân công chúa, nàng không thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, nàng muốn hắn tự nhiên nảy sinh tình cảm với nàng, tâm tình nguyện, không có một tia khổ tâm.
Hạ Hầu Lưu chẳng qua là kéo nhẹ khóe miệng, sau đó phá cửa sổ bay ra ngoài.
Tiêu Khuynh Thành một người đi về phía Thượng Lâm Uyển không một bóng người, xung quanh chỉ cón tiếng gió chạm đến những cành cây, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, làm cho người ta có cảm giác hoang mang. Bất kể có thành công hay không, Hạ Hầu Lưu cũng nạp Ngữ Luân vì phi.
Nàng nên hưng phấn mới phải, làm sao một chút cao hứng cũng không có.
"Quận chúa tựa hồ có tâm sự." Thanh âm ôn nhuận của Hạ Hầu Ý vang lên phía sau lưng, trong tay hắn đang cầm sáo ngọc, phong thái thật nhàn nhã.
Tiêu Khuynh Thành xoay người nhìn đến khuôn mặt nam tử đẹp như trích tiến, tâm tính thiện lương tự nhiên bình tĩnh lại, có một loai cảm giác mát mẻ dể chịu: "Dục Vương điện hạ thật chỉ nhìn qua đã nhìn xem lòng người khác."
"Không phải là xem thấu, mà là đang trong bửa tiệc lơ đãng phát hiện chút sự tình mà thôi. Nếu chuyện đã y như trong dự đinh của ngươi thì để cho nó phát triển, Quận chúa nên thoải mái, chưa đến hồi kết thúc, nên chưa thể nói được điều gì." Hạ Hầu Ý vừa dứt lời, liền cầm lên sáo ngọc thổi ra một điệu khúc trầm bổng.
Điệu khúc uyển chuyển du dương, như cao sơn lưu thủy va chạm mạnh mẽ, như những giọt nước róc rách nhỏ giọt, lúc cao lúc thấp, quấn chặt lòng người. Nàng mặc dù không hiểu âm luật, nhưng cũng đại khái hiểu ý nghĩa điệu khúc.
Bổng nhiên nàng nhớ đến mẫu thân lưu lại Ngự Thú phổ, Hạ Hầu Lưu này tựa hồ tinh thông âm luật, thay vì đi tìm một nhân giáo không đáng tin, không bằng nhờ hắn. Nàng bước tới trước mặt hắn: "Vương gia, ngươi có biết Ngự Thú phổ?".
Hạ Hầu Ý nghe đến ba từ này, môi khẽ run một cái, sau đó thu lại thần sắc, bình tĩnh nhìn nàng: "Thế nào? Đã nghe qua, bất quá đã thất truyền từ lâu rồi, Quận chúa làm sao biết về nó?"
"Ngươi hãy dạy ta đánh đàn, thổi sáo đi. Ta nghĩ muốn học cách lấy âm ngự thú, cùng Vương gia hợp tác, Vương giá cũng đã trợ giúp Khuynh Thành rất nhiều, như vậy Khuynh Thành cũng không muốn giấu diếm, mẫu thân Khuynh Thành có để lại một bản gốc Ngự Thú phổ cho Khuynh Thành, nhưng là Khuynh Thành không hiểu âm luật, cho nên muốn thỉnh giáo Vương gia."
Tiêu Khuynh Thành lựa chọn tin tưởng một người, sẽ đặt hết niềm tin vào người đó, tuyệt đối sẽ không giữ lại.
Hết chương 60
Đứng ở ngoài cửa Tiêu Khuynh Thành mọi tâm tư đang dính chặt một chổ. Nàng giống như nhìn thấy được tương lai Ngữ Luân công chúa sẽ bi ai như thế nào, nàng nghĩ nàng ta sẽ hối hận đi. Một hôn nhân không có tình yêu, thật có thể hạnh phúc sao?
Nàng tự tay hủy diệt chính là hạnh phúc một đời của một cô gái đấy.
Ngữ Luân không hiểu thấu được, mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng nàng thân là công chúa, luôn kiêu ngạo, ngay cả như vậy cũng không mất đi một phần tôn quý: "Tự ta lựa chọn, vĩnh viễn sẽ không hối hận, hơn nữa ta tin tưởng ta sẽ làm cho ngươi yêu thích ta. Nhất định sẽ. . ."
Kỳ thực không khó.
Ở Đại Dực quốc, có một loại cổ gọi là độc tình, phân ra làm hai cổ, chỉ cần để nam tử ăn cổ đực, nữ tử ăn cổ mái, như vậy hắn cả đời cũng chỉ có một người trong lòng, cả đời gần nhau không chia lìa.
Nếu một trong hai người đứt tình, nảy sinh tình cảm với người khác, dù là nam tử hay nữ tử, đều sẽ bị cổ độc cắn nuốt toàn thân. Bọn họ là độc nhưng cũng là giải dược của nhau, càng dây dưa càng kéo dài, vĩnh viễn không thể ngăn cách.
Nhưng, nàng thân là Ngữ Luân công chúa, nàng không thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, nàng muốn hắn tự nhiên nảy sinh tình cảm với nàng, tâm tình nguyện, không có một tia khổ tâm.
Hạ Hầu Lưu chẳng qua là kéo nhẹ khóe miệng, sau đó phá cửa sổ bay ra ngoài.
Tiêu Khuynh Thành một người đi về phía Thượng Lâm Uyển không một bóng người, xung quanh chỉ cón tiếng gió chạm đến những cành cây, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, làm cho người ta có cảm giác hoang mang. Bất kể có thành công hay không, Hạ Hầu Lưu cũng nạp Ngữ Luân vì phi.
Nàng nên hưng phấn mới phải, làm sao một chút cao hứng cũng không có.
"Quận chúa tựa hồ có tâm sự." Thanh âm ôn nhuận của Hạ Hầu Ý vang lên phía sau lưng, trong tay hắn đang cầm sáo ngọc, phong thái thật nhàn nhã.
Tiêu Khuynh Thành xoay người nhìn đến khuôn mặt nam tử đẹp như trích tiến, tâm tính thiện lương tự nhiên bình tĩnh lại, có một loai cảm giác mát mẻ dể chịu: "Dục Vương điện hạ thật chỉ nhìn qua đã nhìn xem lòng người khác."
"Không phải là xem thấu, mà là đang trong bửa tiệc lơ đãng phát hiện chút sự tình mà thôi. Nếu chuyện đã y như trong dự đinh của ngươi thì để cho nó phát triển, Quận chúa nên thoải mái, chưa đến hồi kết thúc, nên chưa thể nói được điều gì." Hạ Hầu Ý vừa dứt lời, liền cầm lên sáo ngọc thổi ra một điệu khúc trầm bổng.
Điệu khúc uyển chuyển du dương, như cao sơn lưu thủy va chạm mạnh mẽ, như những giọt nước róc rách nhỏ giọt, lúc cao lúc thấp, quấn chặt lòng người. Nàng mặc dù không hiểu âm luật, nhưng cũng đại khái hiểu ý nghĩa điệu khúc.
Bổng nhiên nàng nhớ đến mẫu thân lưu lại Ngự Thú phổ, Hạ Hầu Lưu này tựa hồ tinh thông âm luật, thay vì đi tìm một nhân giáo không đáng tin, không bằng nhờ hắn. Nàng bước tới trước mặt hắn: "Vương gia, ngươi có biết Ngự Thú phổ?".
Hạ Hầu Ý nghe đến ba từ này, môi khẽ run một cái, sau đó thu lại thần sắc, bình tĩnh nhìn nàng: "Thế nào? Đã nghe qua, bất quá đã thất truyền từ lâu rồi, Quận chúa làm sao biết về nó?"
"Ngươi hãy dạy ta đánh đàn, thổi sáo đi. Ta nghĩ muốn học cách lấy âm ngự thú, cùng Vương gia hợp tác, Vương giá cũng đã trợ giúp Khuynh Thành rất nhiều, như vậy Khuynh Thành cũng không muốn giấu diếm, mẫu thân Khuynh Thành có để lại một bản gốc Ngự Thú phổ cho Khuynh Thành, nhưng là Khuynh Thành không hiểu âm luật, cho nên muốn thỉnh giáo Vương gia."
Tiêu Khuynh Thành lựa chọn tin tưởng một người, sẽ đặt hết niềm tin vào người đó, tuyệt đối sẽ không giữ lại.
Hết chương 60
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận