Chính Phi Của Độc Vương - Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
Editor: Shelena
Tiêu Quân Nhi hoảng sợ đến mở to mắt, nàng là người luyện võ, tự nhiên cảm thấy Tiêu Khuynh Thành trở nên cường đại, cổ lực lượng kia cư nhiên có thể đem nàng phế bỏ. Biến hóa của Tiêu Khuynh Thàng nàng tận mắt chứng kiến, đơn giản là không thể tin nổi.
Tiêu Khuynh Thành nhìn thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, lúc này mới buông tay. Đối với Tiêu Quân Nhi, nàng không thể nhanh như vậy khiến khiến nàng ta chết. Cừu nhân giết nàng, làm sao nàng có thể ra tay tốt bụng như vậy được?
Ha ha.
Yến tiệc rốt cuộc cũng bắt đầu khi đương kim hoàng thượng giá lâm. Hoàng thượng tuổi đã ngũ tuần thoạt nhìn phong thái vẫn như cũ, Tiêu Khuynh Thành không một tia hứng thú. Liền thừa dịp rượu quá ba tuần, rời khỏi chổ. . . .
Nàng bước trên con đường mòn sâu thẳm, một cỗ mùi thơm đặc biệt ập vào mũi, nàng nhẹ cau lại đôi mày, trời sinh nàng khứu giác nhạy bén, nàng chỉ sợ mùi hương này là độc vô hình.
Nhưng là mùi thơm này rất chi là dễ chịu, một cỗ nhàn nhạt mùi thuốc trung y, lẫn vào đó có một mùi thơm lạ. Chân nàng không tự chủ được hướng chỗ sâu hơn đi tới, thanh âm bánh xe chuyền vào tai, trong đám sương nhàn nhạt, nàng nhìn thấy một bạch y nam tử lẳng lặng ngồi trên xe lăn, hắn ra sức chuyển động xe lăn, từng bước từng bước đi về phía trước.
Nàng tăng nhanh tốc độ đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng thay hắn đẩy xe lăn, nam tử cư nhiên không hề ngạc nhiên, chẳng qua là đạm mạc nói: "A Thiết, sau này không cần chạy loạn, ngươi biết ta không có ngươi, ta nữa bước cũng khó đi."
Tàn phế?
Hoàng cung Thượng Lâm Uyển xuất hiện một người tàn phế? Có thể là hoàng thân quốc thích đi? Còn là người trong hoàng tộc. Chẳng lẽ hắn là người con thứ 3 của đương kim hoàng thượng, thân thể quanh năm nuôi bằng dược, trời sanh tàn tật Tam hoàng tử?
Đương kim hoàng thượng con cháu thưa thớt, Đại công chúa cùng Nhị công chúa đã gả sang nước láng giềng, Tam hoàng tử trời sinh tàn tật, Tứ hoàng tử ra đời liền chết non, Lục hoàng tử là đương kim thái tử, đáng tiếc tính tình bất thường. Còn một vị công chúa, đó là hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng.
Hạ Hầu Ý không nghe được hồi âm, liền chuyền tầm mắt liền nhìn thấy một cô gái, hơn nữa là một cô gái xa lạ. Bởi vì Tiêu Khuynh Thành đứng ở nơi che bóng khuất, hắn không thể nhìn thấy rõ dung nhan của nàng, hắn chẳng qua là cười nhạt: "Làm phiền cô nương, ta còn tưởng rằng là tùy tùng A Thiết của ta."
"Tam hoàng tử không cần khách khí. Ngươi muốn đi đâu, Khuynh Thành dẫn ngươi đi." Tiêu Khuynh Thành cho tới bây giờ luôn khinh bỉ người yếu, nhưng là nhìn thấy con người yếu đuối trước mặt này, nàng cư nhiên sinh ra lòng thương tiếc.
Hạ Hầu Ý khẽ ừ một tiếng, thầm thì trong miệng: ": "Một cố khuynh thành, lại cố nghiêng quốc sắc. . . .."Thanh âm rất nhỏ, đại khái chỉ có hắn nghe được.
Hai người bước đến đình giữa hồ Thượng Lâm Uyển, Hạ Hầu Ý nhìn thấy Phượng vĩ cầm, vẫn đi lên phía trước, ngón tay trắng nõn gác lên dây đàn, nhẹ lưu chuyển, một khúc Lưu Thương uyển được ngâm ra!
Tiêu Khuynh Thành cặp mắt hơi trợn to, rõ ràng là moorjtt người tàn phế, nhưng không có vẽ đau thương. Từ tay hắn ngâm ra một khúc nhạc, cũng là động lòng người, mà không phải ưu thương. Ý chí của nam tử này sao mạnh như vậy?
"Khúc nhạc này tặng Khuynh Thành cô nương, đa tạ ngươi đưa ta đến đây." Hạ Hầu Ý thủy chung không cho Tiêu Khuynh Thành một cái liếc mắt, hắn phong khinh vân đạm, như một cơn gió mát, làm cho người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Tiêu Khuynh Thành nữa nghiêng thân người: "Đáng tiếc Khuynh Thành đối với nhạc khúc một chút cũng không biết. Bất quá vẫn cảm tạ Tam điện hạ ban tặng, thời gian không còn sớm. Khuynh Thành phải trở về vườn, cáo từ."
"Ừ."
Tiêu Quân Nhi hoảng sợ đến mở to mắt, nàng là người luyện võ, tự nhiên cảm thấy Tiêu Khuynh Thành trở nên cường đại, cổ lực lượng kia cư nhiên có thể đem nàng phế bỏ. Biến hóa của Tiêu Khuynh Thàng nàng tận mắt chứng kiến, đơn giản là không thể tin nổi.
Tiêu Khuynh Thành nhìn thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, lúc này mới buông tay. Đối với Tiêu Quân Nhi, nàng không thể nhanh như vậy khiến khiến nàng ta chết. Cừu nhân giết nàng, làm sao nàng có thể ra tay tốt bụng như vậy được?
Ha ha.
Yến tiệc rốt cuộc cũng bắt đầu khi đương kim hoàng thượng giá lâm. Hoàng thượng tuổi đã ngũ tuần thoạt nhìn phong thái vẫn như cũ, Tiêu Khuynh Thành không một tia hứng thú. Liền thừa dịp rượu quá ba tuần, rời khỏi chổ. . . .
Nàng bước trên con đường mòn sâu thẳm, một cỗ mùi thơm đặc biệt ập vào mũi, nàng nhẹ cau lại đôi mày, trời sinh nàng khứu giác nhạy bén, nàng chỉ sợ mùi hương này là độc vô hình.
Nhưng là mùi thơm này rất chi là dễ chịu, một cỗ nhàn nhạt mùi thuốc trung y, lẫn vào đó có một mùi thơm lạ. Chân nàng không tự chủ được hướng chỗ sâu hơn đi tới, thanh âm bánh xe chuyền vào tai, trong đám sương nhàn nhạt, nàng nhìn thấy một bạch y nam tử lẳng lặng ngồi trên xe lăn, hắn ra sức chuyển động xe lăn, từng bước từng bước đi về phía trước.
Nàng tăng nhanh tốc độ đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng thay hắn đẩy xe lăn, nam tử cư nhiên không hề ngạc nhiên, chẳng qua là đạm mạc nói: "A Thiết, sau này không cần chạy loạn, ngươi biết ta không có ngươi, ta nữa bước cũng khó đi."
Tàn phế?
Hoàng cung Thượng Lâm Uyển xuất hiện một người tàn phế? Có thể là hoàng thân quốc thích đi? Còn là người trong hoàng tộc. Chẳng lẽ hắn là người con thứ 3 của đương kim hoàng thượng, thân thể quanh năm nuôi bằng dược, trời sanh tàn tật Tam hoàng tử?
Đương kim hoàng thượng con cháu thưa thớt, Đại công chúa cùng Nhị công chúa đã gả sang nước láng giềng, Tam hoàng tử trời sinh tàn tật, Tứ hoàng tử ra đời liền chết non, Lục hoàng tử là đương kim thái tử, đáng tiếc tính tình bất thường. Còn một vị công chúa, đó là hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng.
Hạ Hầu Ý không nghe được hồi âm, liền chuyền tầm mắt liền nhìn thấy một cô gái, hơn nữa là một cô gái xa lạ. Bởi vì Tiêu Khuynh Thành đứng ở nơi che bóng khuất, hắn không thể nhìn thấy rõ dung nhan của nàng, hắn chẳng qua là cười nhạt: "Làm phiền cô nương, ta còn tưởng rằng là tùy tùng A Thiết của ta."
"Tam hoàng tử không cần khách khí. Ngươi muốn đi đâu, Khuynh Thành dẫn ngươi đi." Tiêu Khuynh Thành cho tới bây giờ luôn khinh bỉ người yếu, nhưng là nhìn thấy con người yếu đuối trước mặt này, nàng cư nhiên sinh ra lòng thương tiếc.
Hạ Hầu Ý khẽ ừ một tiếng, thầm thì trong miệng: ": "Một cố khuynh thành, lại cố nghiêng quốc sắc. . . .."Thanh âm rất nhỏ, đại khái chỉ có hắn nghe được.
Hai người bước đến đình giữa hồ Thượng Lâm Uyển, Hạ Hầu Ý nhìn thấy Phượng vĩ cầm, vẫn đi lên phía trước, ngón tay trắng nõn gác lên dây đàn, nhẹ lưu chuyển, một khúc Lưu Thương uyển được ngâm ra!
Tiêu Khuynh Thành cặp mắt hơi trợn to, rõ ràng là moorjtt người tàn phế, nhưng không có vẽ đau thương. Từ tay hắn ngâm ra một khúc nhạc, cũng là động lòng người, mà không phải ưu thương. Ý chí của nam tử này sao mạnh như vậy?
"Khúc nhạc này tặng Khuynh Thành cô nương, đa tạ ngươi đưa ta đến đây." Hạ Hầu Ý thủy chung không cho Tiêu Khuynh Thành một cái liếc mắt, hắn phong khinh vân đạm, như một cơn gió mát, làm cho người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Tiêu Khuynh Thành nữa nghiêng thân người: "Đáng tiếc Khuynh Thành đối với nhạc khúc một chút cũng không biết. Bất quá vẫn cảm tạ Tam điện hạ ban tặng, thời gian không còn sớm. Khuynh Thành phải trở về vườn, cáo từ."
"Ừ."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận