Chính Phi Của Độc Vương - Chương 26: Gặp quyền thế lớn
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 26: Gặp quyền thế lớn
Editor: thuyvu
Nét mặt Tiêu Khuynh Thành bình tĩnh lạ thường, chỉ khẽ chuyển mắt nhìn Đức Lâm, nguội lạnh nói: "Được rồi, vậy Khuynh Thành sẽ đưa Công chúa điện hạ hồi cung." Nói xong, không đợi Đức Lâm kịp phản ứng lập tức cho kiệu phu quay đầu ngựa lại.
Đức Lâm nghe xong, phồng má, mất hứng trợn mắt nhìn nàng, "Ngươi không cho ta đi, ta càng muốn đi! Không được hồi cung, lập tức tiến nhanh về Tiêu phủ, Bổn công chúa phải đi tuyên thánh chỉ."
Kiệu phu kia ngược lại hồ đồ rồi, chỉ có điều nếu so sánh Công chúa điện hạ và Lục tiểu thư, chắc chắn phân lượng của người sẽ nặng hơn, nghe người, nhất định không sai. Vì vậy lập tức tuân mệnh giơ roi, tăng tốc tiến về Tiêu phủ.
Vì là kiệu liễn của Công chúa điện hạ, cho nên tới cửa Tiêu phủ, Trên dưới nữ quyến của Tiêu gia đều phải ra trước cửa nghênh đón. Quân là quân, thần là thần, tại Huyền Minh Đại Lục này cũng không ngoại lệ.
Hạ Hầu Vân dẫn nhóm gia quyến quý phủ chờ trước cửa, bởi vì trong cung đã sớm truyền tin tức, công chúa muốn giá lâm Tiêu phủ, tuyên bố thánh chỉ. Tay Tiêu Quân Nhi gắt gao xoắn khăn lụa, bực bội lo lắng la hét, "Công chúa điện hạ nhất định là đến tuyên chỉ kẻ vô dụng kia được làm Thái Tử Phi, mẫu thân, con không muốn nghe, nghe xong sẽ khó chịu."
Hạ Hầu Vân chuyển mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua nàng, nàng lập tức biết điều cúi đầu xuống. Tiêu Vũ Linh vỗ vai nàng, an ủi: "Tỷ tỷ, cho dù nàng ta làm Thái Tử Phi thì sao. Tính cách Thái tử như vậy, có thể chỉ là cảm giác mới mẻ với nàng ta ít ngày, không chừng vài ngày nữa sẽ bị từ hôn thôi, đến lúc đó nàng ta sẽ là trò cười của toàn bộ kinh thành."
"Nếu thật như vậy, ta sẽ yên lặng ngồi đợi chế giễu nha." Tiêu Quân Nhi tưởng tượng đến cảnh đó, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng không hề thích thú vị trí Thái Tử Phi kia, bởi vì người nàng vừa ý là công tử tướng phủ. Nhưng nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành được sống tốt, muốn một cước dẫm nát nàng ta dưới chân. Khiến cho nàng ta cả đời này không thể trở mình.
Kẻ vô dụng này càng ngày càng cuồng vọng, nàng tuyệt nhiên chạm không tới, loại cảm giác bất an này khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.
Thở dài...
Kiệu phu kéo dây cương, bước xuống từ trên xe ngựa, mang một chiếc ghế nhỏ đến, vén rèm nghênh đón Công chúa tôn quý xuống xe. Hạ Hầu Vân lập tức nghiêng nửa thân, "Bái kiến Công chúa điện hạ, Công chúa vạn phúc kim an."
Đức Lâm lập tức chạy đến trước mặt Hạ Hầu Vân, tự tay nâng bà đứng dậy, thân thiết cười nói: "Hoàng cô cô, không cần khách sáo với Đức Lâm. Người là cô cô của cháu, không cần làm lễ lớn với cháu như vậy."
"Quân là quân, thần là thần, cô cô cũng phải hành lễ với Công chúa điện hạ. Mệt mỏi rồi, cô cô đã sắp xếp xong chỗ cho cháu nghỉ ngơi..." Hạ Hầu Vân đối đãi như một nữ nhân dịu dàng lương thiện. Nên rất được các vị hoàng cháu trai, hoàng chất nữ ưa thích.
Đức Lâm lắc đầu, "Nghỉ ngơi thì không vội, cháu trước tiên tuyên bố thánh chỉ đã! Khuynh Thành, mau chóng tới tiếp chỉ, từ ngày mai địa vị của ngươi sẽ không giống với lúc trước rồi!" Nàng vội vàng tóm Tiêu Khuynh Thành qua.
Mọi người đều nghi hoặc, vị Công chúa điện hạ này và Lục tiểu thư mới lần đầu tiên gặp mặt, tình cảm liền tốt như vậy rồi, cái này khiến cho người ta thật ngạc nhiên nha.
Tiêu Khuynh Thành đi đến trước mặt Hạ Hầu Vân, nghiêng nửa thân trên, "Bái kiến chủ mẫu, tỷ tỷ, các vị di nương."
Đức Lâm vừa thấy nàng khiêm nhường như vậy, lập tức túm lấy thân thể của nàng, "Khuynh Thành tỷ tỷ, ngươi chính quận chúa, không cần hành lễ gì đó với tỷ tỷ dòng chính của ngươi. Ngươi mau mau tiếp chỉ thôi, tiếp chỉ xong là tốt rồi, ngươi lăn qua lăn lại như thế, có mệt hay không nha!"
Tiêu Khuynh Thành chỉ cười không nói, đặc biệt nhìn về phía Tiêu Quân Nhi, Tiêu Vũ Linh vẻ mặt khinh cuồng như ngân châm bén nhọn chui vào trong thân thể của các nàng!
Nét mặt Tiêu Khuynh Thành bình tĩnh lạ thường, chỉ khẽ chuyển mắt nhìn Đức Lâm, nguội lạnh nói: "Được rồi, vậy Khuynh Thành sẽ đưa Công chúa điện hạ hồi cung." Nói xong, không đợi Đức Lâm kịp phản ứng lập tức cho kiệu phu quay đầu ngựa lại.
Đức Lâm nghe xong, phồng má, mất hứng trợn mắt nhìn nàng, "Ngươi không cho ta đi, ta càng muốn đi! Không được hồi cung, lập tức tiến nhanh về Tiêu phủ, Bổn công chúa phải đi tuyên thánh chỉ."
Kiệu phu kia ngược lại hồ đồ rồi, chỉ có điều nếu so sánh Công chúa điện hạ và Lục tiểu thư, chắc chắn phân lượng của người sẽ nặng hơn, nghe người, nhất định không sai. Vì vậy lập tức tuân mệnh giơ roi, tăng tốc tiến về Tiêu phủ.
Vì là kiệu liễn của Công chúa điện hạ, cho nên tới cửa Tiêu phủ, Trên dưới nữ quyến của Tiêu gia đều phải ra trước cửa nghênh đón. Quân là quân, thần là thần, tại Huyền Minh Đại Lục này cũng không ngoại lệ.
Hạ Hầu Vân dẫn nhóm gia quyến quý phủ chờ trước cửa, bởi vì trong cung đã sớm truyền tin tức, công chúa muốn giá lâm Tiêu phủ, tuyên bố thánh chỉ. Tay Tiêu Quân Nhi gắt gao xoắn khăn lụa, bực bội lo lắng la hét, "Công chúa điện hạ nhất định là đến tuyên chỉ kẻ vô dụng kia được làm Thái Tử Phi, mẫu thân, con không muốn nghe, nghe xong sẽ khó chịu."
Hạ Hầu Vân chuyển mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua nàng, nàng lập tức biết điều cúi đầu xuống. Tiêu Vũ Linh vỗ vai nàng, an ủi: "Tỷ tỷ, cho dù nàng ta làm Thái Tử Phi thì sao. Tính cách Thái tử như vậy, có thể chỉ là cảm giác mới mẻ với nàng ta ít ngày, không chừng vài ngày nữa sẽ bị từ hôn thôi, đến lúc đó nàng ta sẽ là trò cười của toàn bộ kinh thành."
"Nếu thật như vậy, ta sẽ yên lặng ngồi đợi chế giễu nha." Tiêu Quân Nhi tưởng tượng đến cảnh đó, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng không hề thích thú vị trí Thái Tử Phi kia, bởi vì người nàng vừa ý là công tử tướng phủ. Nhưng nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành được sống tốt, muốn một cước dẫm nát nàng ta dưới chân. Khiến cho nàng ta cả đời này không thể trở mình.
Kẻ vô dụng này càng ngày càng cuồng vọng, nàng tuyệt nhiên chạm không tới, loại cảm giác bất an này khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.
Thở dài...
Kiệu phu kéo dây cương, bước xuống từ trên xe ngựa, mang một chiếc ghế nhỏ đến, vén rèm nghênh đón Công chúa tôn quý xuống xe. Hạ Hầu Vân lập tức nghiêng nửa thân, "Bái kiến Công chúa điện hạ, Công chúa vạn phúc kim an."
Đức Lâm lập tức chạy đến trước mặt Hạ Hầu Vân, tự tay nâng bà đứng dậy, thân thiết cười nói: "Hoàng cô cô, không cần khách sáo với Đức Lâm. Người là cô cô của cháu, không cần làm lễ lớn với cháu như vậy."
"Quân là quân, thần là thần, cô cô cũng phải hành lễ với Công chúa điện hạ. Mệt mỏi rồi, cô cô đã sắp xếp xong chỗ cho cháu nghỉ ngơi..." Hạ Hầu Vân đối đãi như một nữ nhân dịu dàng lương thiện. Nên rất được các vị hoàng cháu trai, hoàng chất nữ ưa thích.
Đức Lâm lắc đầu, "Nghỉ ngơi thì không vội, cháu trước tiên tuyên bố thánh chỉ đã! Khuynh Thành, mau chóng tới tiếp chỉ, từ ngày mai địa vị của ngươi sẽ không giống với lúc trước rồi!" Nàng vội vàng tóm Tiêu Khuynh Thành qua.
Mọi người đều nghi hoặc, vị Công chúa điện hạ này và Lục tiểu thư mới lần đầu tiên gặp mặt, tình cảm liền tốt như vậy rồi, cái này khiến cho người ta thật ngạc nhiên nha.
Tiêu Khuynh Thành đi đến trước mặt Hạ Hầu Vân, nghiêng nửa thân trên, "Bái kiến chủ mẫu, tỷ tỷ, các vị di nương."
Đức Lâm vừa thấy nàng khiêm nhường như vậy, lập tức túm lấy thân thể của nàng, "Khuynh Thành tỷ tỷ, ngươi chính quận chúa, không cần hành lễ gì đó với tỷ tỷ dòng chính của ngươi. Ngươi mau mau tiếp chỉ thôi, tiếp chỉ xong là tốt rồi, ngươi lăn qua lăn lại như thế, có mệt hay không nha!"
Tiêu Khuynh Thành chỉ cười không nói, đặc biệt nhìn về phía Tiêu Quân Nhi, Tiêu Vũ Linh vẻ mặt khinh cuồng như ngân châm bén nhọn chui vào trong thân thể của các nàng!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận