Chính Phi Của Độc Vương - Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
Sau khi tiểu tỳ nữ nhìn Tiêu Khuynh Thành rời khỏi, lập tức kêu tên gia đinh bên cạnh kéo Tiêu Vũ Linh từ trong nước lên, sợ hãi hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư, người có sao không, tiểu thư... Người đừng dọa nô tỳ."
Tiêu Vũ Linh uống một tí nước, nhưng cũng không đáng ngại. Nàng dựa vào vai tiểu tỳ nữ, nhìn bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, chua xót nhếch miệng, "Ha ha, ta coi như đã nhặt về một mạng."
"Quận chúa cũng xem như đã hạ thủ lưu tình rồi, tiểu thư, sau này có lẽ chúng ta nên an phận làm người, những chuyện thương thiên hại lí kia, không nên làm nữa." Tiểu nô tỳ biết rất rõ Tiêu Vũ Linh đã theo Tiêu Quân Nhi làm bao nhiêu chuyện xấu.
Tiêu Vũ Linh không nói gì, chỉ bình tĩnh gật đầu, trên mặt mang một tia ưu thương, người từ Quỷ Môn quan trở về, luôn luôn có rất nhiều cảm xúc, khiến cho người ta không cách nào hiểu rõ.
A Doanh một đường chạy chậm, mới miễn cưỡng đuổi kịp Tiêu Khuynh Thành, nàng có chút khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, tại sao người lựa chọn buông tha Tiêu Vũ Linh kia, nàng ta không phải thứ tốt gì, ít nhất có lẽ..."
"Nàng ta chẳng qua là người không có đầu óc, bị người xúi giục. Hôm nay kinh động lớn như vậy, khiến cho nàng ta quá sức rồi, chuyện bỏ đá xuống giếng, vẫn còn thiếu lắm." Nguyên tắc làm người của Tiêu Khuynh Thành cực kỳ độc đáo.
A Doanh như có điều suy nghĩ gật đầu.
Tiêu Khuynh Thành trở về Lâm Thủy uyển một chuyến liền vội vàng đi vào hoàng cung, bởi vì nguyên do học tập, cho nên cần phải ở trong hoàng cung vài ngày, mãi cho đến Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân Công chúa tiến cung, mới có thể trở lại Tiêu phủ.
Đến Dực Khôn cung, Hoàng hậu đã sớm chờ ở đó, Lương ma ma bên người bà thấy nàng tới, dẫn nàng tiến vào bên trong cung điện, "Quận chúa ngồi đi, đây là trà lão nô tự mình nấu vi ngài, ngày thường chỉ có Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương mới được uống."
Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma hữu lễ nghiêng thân, "Phiền toái ma ma rồi, Khuynh Thành phải nếm thử mới được."
Lương ma ma ngược lại sửng sốt một chút, đã sớm nghe nói tính tình của nàng không phải tốt như vậy, tương tự như điện hạ nhà bà. Hôm nay vừa thấy mới biết, thì ra lời đồn chỉ vẫn là lời đồn mà thôi.
"Vậy lão nô sẽ không quấy rầy ngài và Hoàng hậu nương nương nghị sự."
"Ừm."
Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma đi rồi, đến phía sau rèm, nghiêng nửa thân, "Tiêu Khuynh Thành bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Hoàng hậu toàn thân loan phục đẹp đẽ quý giá, không giận mà uy, hơi thở rất sát người, bà ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa, ngón tay được bao bọc bởi đồi mồi khảm ngọc thạch, nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Chuyện Thái tử điện hạ Đại Dực quốc chỉ đích danh ngươi nghênh đón người. Bổn cung biết được cho nên đã sai nội vụ phủ an bài xuống dưới, ngươi cứ việc học tập lễ nghi cho tốt. Về phần chỗ ở, Bổn cung cũng đã sắp xếp cho ngươi tốt rồi, ngươi sẽ ngụ ở Tây Noãn các của Dực Khôn."
Tiêu Khuynh Thành khẽ dạ, "Đa tạ nương nương."
"Ở trong đó làm gì, người khác không biết, còn tưởng rằng Bổn cung hà khắc với Quận chúa." Thái độ Hoàng hậu với Tiêu Khuynh Thành vừa thấy liền có thể nhìn ra, nàng cũng biết đó là nguyên do gì.
Nàng không thèm để ý, bởi vì nàng không phải là người dựa vào sắc mặt người khác để sống.
"Người khác thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ... Khuynh Thành biết rõ là tốt rồi. Đúng không? Hoàng hậu nương nương."
"Ha ha, miệng ngược lại rất lợi hại, chỉ có điều Bổn cung vẫn nên nói cho ngươi biết một câu, Hoàng gia là Hoàng gia, dân gian là dân gian. Cho dù ngươi có ở tại Hoàng gia, choàng hoa phục Hoàng gia, thì trong xương ngươi vẫn là dân gian. Hiểu chưa?" Khí thế Hoàng hậu cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng dọa người, cơ hồ làm cho không người nào có thể hô hấp
Tiêu Vũ Linh uống một tí nước, nhưng cũng không đáng ngại. Nàng dựa vào vai tiểu tỳ nữ, nhìn bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, chua xót nhếch miệng, "Ha ha, ta coi như đã nhặt về một mạng."
"Quận chúa cũng xem như đã hạ thủ lưu tình rồi, tiểu thư, sau này có lẽ chúng ta nên an phận làm người, những chuyện thương thiên hại lí kia, không nên làm nữa." Tiểu nô tỳ biết rất rõ Tiêu Vũ Linh đã theo Tiêu Quân Nhi làm bao nhiêu chuyện xấu.
Tiêu Vũ Linh không nói gì, chỉ bình tĩnh gật đầu, trên mặt mang một tia ưu thương, người từ Quỷ Môn quan trở về, luôn luôn có rất nhiều cảm xúc, khiến cho người ta không cách nào hiểu rõ.
A Doanh một đường chạy chậm, mới miễn cưỡng đuổi kịp Tiêu Khuynh Thành, nàng có chút khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, tại sao người lựa chọn buông tha Tiêu Vũ Linh kia, nàng ta không phải thứ tốt gì, ít nhất có lẽ..."
"Nàng ta chẳng qua là người không có đầu óc, bị người xúi giục. Hôm nay kinh động lớn như vậy, khiến cho nàng ta quá sức rồi, chuyện bỏ đá xuống giếng, vẫn còn thiếu lắm." Nguyên tắc làm người của Tiêu Khuynh Thành cực kỳ độc đáo.
A Doanh như có điều suy nghĩ gật đầu.
Tiêu Khuynh Thành trở về Lâm Thủy uyển một chuyến liền vội vàng đi vào hoàng cung, bởi vì nguyên do học tập, cho nên cần phải ở trong hoàng cung vài ngày, mãi cho đến Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân Công chúa tiến cung, mới có thể trở lại Tiêu phủ.
Đến Dực Khôn cung, Hoàng hậu đã sớm chờ ở đó, Lương ma ma bên người bà thấy nàng tới, dẫn nàng tiến vào bên trong cung điện, "Quận chúa ngồi đi, đây là trà lão nô tự mình nấu vi ngài, ngày thường chỉ có Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương mới được uống."
Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma hữu lễ nghiêng thân, "Phiền toái ma ma rồi, Khuynh Thành phải nếm thử mới được."
Lương ma ma ngược lại sửng sốt một chút, đã sớm nghe nói tính tình của nàng không phải tốt như vậy, tương tự như điện hạ nhà bà. Hôm nay vừa thấy mới biết, thì ra lời đồn chỉ vẫn là lời đồn mà thôi.
"Vậy lão nô sẽ không quấy rầy ngài và Hoàng hậu nương nương nghị sự."
"Ừm."
Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma đi rồi, đến phía sau rèm, nghiêng nửa thân, "Tiêu Khuynh Thành bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Hoàng hậu toàn thân loan phục đẹp đẽ quý giá, không giận mà uy, hơi thở rất sát người, bà ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa, ngón tay được bao bọc bởi đồi mồi khảm ngọc thạch, nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Chuyện Thái tử điện hạ Đại Dực quốc chỉ đích danh ngươi nghênh đón người. Bổn cung biết được cho nên đã sai nội vụ phủ an bài xuống dưới, ngươi cứ việc học tập lễ nghi cho tốt. Về phần chỗ ở, Bổn cung cũng đã sắp xếp cho ngươi tốt rồi, ngươi sẽ ngụ ở Tây Noãn các của Dực Khôn."
Tiêu Khuynh Thành khẽ dạ, "Đa tạ nương nương."
"Ở trong đó làm gì, người khác không biết, còn tưởng rằng Bổn cung hà khắc với Quận chúa." Thái độ Hoàng hậu với Tiêu Khuynh Thành vừa thấy liền có thể nhìn ra, nàng cũng biết đó là nguyên do gì.
Nàng không thèm để ý, bởi vì nàng không phải là người dựa vào sắc mặt người khác để sống.
"Người khác thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ... Khuynh Thành biết rõ là tốt rồi. Đúng không? Hoàng hậu nương nương."
"Ha ha, miệng ngược lại rất lợi hại, chỉ có điều Bổn cung vẫn nên nói cho ngươi biết một câu, Hoàng gia là Hoàng gia, dân gian là dân gian. Cho dù ngươi có ở tại Hoàng gia, choàng hoa phục Hoàng gia, thì trong xương ngươi vẫn là dân gian. Hiểu chưa?" Khí thế Hoàng hậu cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng dọa người, cơ hồ làm cho không người nào có thể hô hấp
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận