Chính Phi Của Độc Vương - Chương 33: Học quản lý (2)
Chương trước- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chính Phi Của Độc Vương
Chương 33: Học quản lý (2)
Editor: thuyvu115257
Đức Lâm không cam tâm tình nguyện ngồi xuống, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành rời đi.
Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Lâm Thủy uyển, vượt qua cổng vòm, lại tiếp tục băng qua dải hành lang gấp khúc thật dài, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng bên trong đại viện. Hiện tại khoảng cách giữa chỗ ở Lâm Thủy uyển của nàng và đại viện rất gần nhau, vài bước xa, đây chính là sự khác biệt giữa được sủng ái và không được sủng ái.
Bước vào trong viện, liền nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh Hạ Hầu Vân - Cẩm Nương đang đứng dưới mái hiên chờ đợi, thấy nàng đến, chỉ gọi một tiếng tượng trưng "Vinh Quận chúa". Nhớ lại trước đây bà ta hung hăng kiêu ngạo, ý cười trên miệng nàng càng thêm sâu sắc, "Buổi sáng Cẩm cô cô ăn thiếu hay sao mà ũ rũ như vậy? Người ngoài không biết còn tưởng rằng Tiêu phủ đã cắt xén đồ ăn của lão nhân gia ngài."
Thân thể Cẩm Nương không khỏi thoáng run lên, lập tức khom người đứng dậy, "Lão nô bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa điện hạ vạn an. Đa tạ Quận chúa quan tâm, lão nô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, hơn nữa quý phủ cũng không có bạc đãi lão nô."
Tiêu Khuynh Thành chỉ khẽ cười, đụng nhẹ thân thể của bà ta trước khi đi vào thư phòng, dáng vẻ hết sức khinh cuồng. Lạnh lẽo không thể tiếp cận, cao quý khinh cuồng hòa chung một chỗ, quả thực là vô song.
Cẩm Nương nhìn bóng lưng của nàng, tay gắt gao vò khăn gấm, thời gian qua quen thói hung hăng càn quấy trong phủ, thật không ngờ sẽ có một ngày cúi đầu khom lưng với một thứ nữ như vậy, lại còn rước lấy nhục nhã.
Tiêu Khuynh Thành đi vào thư phòng, liền nhìn thấy hai người Hạ Hầu Vân và Tiêu Thiên kính đang ngồi ở trên sạp đánh cờ. Hạ Hầu Vân nghe tiếng, lập tức đặt quân cờ xuống, thân thiết tiến lên lôi kéo tay mềm của nàng, "Khuynh Thành con vừa tới đó à, đến đây... Thay mẫu thân chơi ván này với cha con đi. Mẫu thân thật sự là hết đường đi rồi."
Tiêu Thiên Kính cười sảng khoái, "Nàng thật biết xoay chuyển thời thế, lại có thể kéo Khuynh Thành ra làm lá chắn, chẳng qua ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Khuynh Thành đến đây đi... Hai cha con chúng ta quyết đấu một phen."
Tiêu Khuynh Thành gật đầu đồng ý, Hạ Hầu Vân này trở mặt thật nhanh, khiến cho nàng tránh không khỏi sợ hãi cùng thán phục, quả nhiên là người của Hoàng thất, tất cả mọi người đều đang diễn trò, chẳng qua là xem ai diễn hay nhất, giống y như thật nhất mà thôi.
"Khuynh Thành không thế nào lĩnh hội được hết ván cờ này, phụ thân cần phải hạ thủ lưu tình mới được nha." Khi nói chuyện, nàng quan sát quân cờ trắng của Hạ Hầu Vân một phen, sau đó đánh một viên cờ trắng xuống, động tác cực kỳ ung dung.
Tiêu Thiên Kính thấy nàng đi một bước kia, mím môi cười cười, "Ngươi đi nước cờ như vậy thật sự là... Ài... Tóm lại cũng do vi phụ đã không trông nom ngươi, mẫu thân ngươi vì thế mà phiền não rất lâu."
Tiêu Khuynh Thành mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Kính, "Ý phụ thân là con đánh cờ rất tốt sao?" Nàng vốn chẳng biết đánh cờ vây, đấy chẳng qua là đánh bừa mà trúng thôi!
Tiêu Thiên Kính chỉ cười không nói gì, lại cầm một viên cờ đen đấu tiếp với nàng, điều làm ông ta kinh ngạc chính là tiểu cô nương này thật kỳ lạ, chỉ đánh cờ loạn xạ nhưng lại tạo thành đường cờ thông suốt. Cuối cùng ông ta chiến thắng, cất tiếng cười to: "Sau này có rảnh học tập mẫu thân ngươi một ít, kỳ nghệ này thật là làm cho người ta xấu hổ. Cờ cũng đã đánh xong rồi, nói chính sự thôi."
"Khuynh Thành nhất định sẽ theo mẫu thân học tập thật tốt, không để cho phụ thân thất vọng." Nhưng thật ra, chính xác thì phải học cho thật xuất sắc loại cờ này, người cổ đại yêu thích đánh cờ, đó là niềm vui thú của bọn họ.
Tiêu Thiên Kính ừ một tiếng, kéo tay Hạ Hầu Vân ngồi vào bên cạnh mình, "Hoàng Thượng phong ngươi là Quận chúa, đây là vinh quang của toàn bộ kinh đô. Một mình mẫu thân ngươi quản lý chuyện lớn nhỏ của quý phủ quả thực hơi có chút vất vả, về sau ngươi theo nàng học tập, sau đó giúp đỡ mẫu thân ngươi cùng nhau quản lý."
Tiêu Khuynh Thành nghe xong, khẽ nâng mắt, sau đó thu lại nét mặt. Nước cờ này đúng thật là vô cùng hiểm độc, rõ ràng làm cho nàng phải làm việc dưới mi mắt của bà ta, muốn nắm điểm yếu của nàng sao?
Đức Lâm không cam tâm tình nguyện ngồi xuống, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành rời đi.
Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Lâm Thủy uyển, vượt qua cổng vòm, lại tiếp tục băng qua dải hành lang gấp khúc thật dài, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng bên trong đại viện. Hiện tại khoảng cách giữa chỗ ở Lâm Thủy uyển của nàng và đại viện rất gần nhau, vài bước xa, đây chính là sự khác biệt giữa được sủng ái và không được sủng ái.
Bước vào trong viện, liền nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh Hạ Hầu Vân - Cẩm Nương đang đứng dưới mái hiên chờ đợi, thấy nàng đến, chỉ gọi một tiếng tượng trưng "Vinh Quận chúa". Nhớ lại trước đây bà ta hung hăng kiêu ngạo, ý cười trên miệng nàng càng thêm sâu sắc, "Buổi sáng Cẩm cô cô ăn thiếu hay sao mà ũ rũ như vậy? Người ngoài không biết còn tưởng rằng Tiêu phủ đã cắt xén đồ ăn của lão nhân gia ngài."
Thân thể Cẩm Nương không khỏi thoáng run lên, lập tức khom người đứng dậy, "Lão nô bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa điện hạ vạn an. Đa tạ Quận chúa quan tâm, lão nô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, hơn nữa quý phủ cũng không có bạc đãi lão nô."
Tiêu Khuynh Thành chỉ khẽ cười, đụng nhẹ thân thể của bà ta trước khi đi vào thư phòng, dáng vẻ hết sức khinh cuồng. Lạnh lẽo không thể tiếp cận, cao quý khinh cuồng hòa chung một chỗ, quả thực là vô song.
Cẩm Nương nhìn bóng lưng của nàng, tay gắt gao vò khăn gấm, thời gian qua quen thói hung hăng càn quấy trong phủ, thật không ngờ sẽ có một ngày cúi đầu khom lưng với một thứ nữ như vậy, lại còn rước lấy nhục nhã.
Tiêu Khuynh Thành đi vào thư phòng, liền nhìn thấy hai người Hạ Hầu Vân và Tiêu Thiên kính đang ngồi ở trên sạp đánh cờ. Hạ Hầu Vân nghe tiếng, lập tức đặt quân cờ xuống, thân thiết tiến lên lôi kéo tay mềm của nàng, "Khuynh Thành con vừa tới đó à, đến đây... Thay mẫu thân chơi ván này với cha con đi. Mẫu thân thật sự là hết đường đi rồi."
Tiêu Thiên Kính cười sảng khoái, "Nàng thật biết xoay chuyển thời thế, lại có thể kéo Khuynh Thành ra làm lá chắn, chẳng qua ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Khuynh Thành đến đây đi... Hai cha con chúng ta quyết đấu một phen."
Tiêu Khuynh Thành gật đầu đồng ý, Hạ Hầu Vân này trở mặt thật nhanh, khiến cho nàng tránh không khỏi sợ hãi cùng thán phục, quả nhiên là người của Hoàng thất, tất cả mọi người đều đang diễn trò, chẳng qua là xem ai diễn hay nhất, giống y như thật nhất mà thôi.
"Khuynh Thành không thế nào lĩnh hội được hết ván cờ này, phụ thân cần phải hạ thủ lưu tình mới được nha." Khi nói chuyện, nàng quan sát quân cờ trắng của Hạ Hầu Vân một phen, sau đó đánh một viên cờ trắng xuống, động tác cực kỳ ung dung.
Tiêu Thiên Kính thấy nàng đi một bước kia, mím môi cười cười, "Ngươi đi nước cờ như vậy thật sự là... Ài... Tóm lại cũng do vi phụ đã không trông nom ngươi, mẫu thân ngươi vì thế mà phiền não rất lâu."
Tiêu Khuynh Thành mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Kính, "Ý phụ thân là con đánh cờ rất tốt sao?" Nàng vốn chẳng biết đánh cờ vây, đấy chẳng qua là đánh bừa mà trúng thôi!
Tiêu Thiên Kính chỉ cười không nói gì, lại cầm một viên cờ đen đấu tiếp với nàng, điều làm ông ta kinh ngạc chính là tiểu cô nương này thật kỳ lạ, chỉ đánh cờ loạn xạ nhưng lại tạo thành đường cờ thông suốt. Cuối cùng ông ta chiến thắng, cất tiếng cười to: "Sau này có rảnh học tập mẫu thân ngươi một ít, kỳ nghệ này thật là làm cho người ta xấu hổ. Cờ cũng đã đánh xong rồi, nói chính sự thôi."
"Khuynh Thành nhất định sẽ theo mẫu thân học tập thật tốt, không để cho phụ thân thất vọng." Nhưng thật ra, chính xác thì phải học cho thật xuất sắc loại cờ này, người cổ đại yêu thích đánh cờ, đó là niềm vui thú của bọn họ.
Tiêu Thiên Kính ừ một tiếng, kéo tay Hạ Hầu Vân ngồi vào bên cạnh mình, "Hoàng Thượng phong ngươi là Quận chúa, đây là vinh quang của toàn bộ kinh đô. Một mình mẫu thân ngươi quản lý chuyện lớn nhỏ của quý phủ quả thực hơi có chút vất vả, về sau ngươi theo nàng học tập, sau đó giúp đỡ mẫu thân ngươi cùng nhau quản lý."
Tiêu Khuynh Thành nghe xong, khẽ nâng mắt, sau đó thu lại nét mặt. Nước cờ này đúng thật là vô cùng hiểm độc, rõ ràng làm cho nàng phải làm việc dưới mi mắt của bà ta, muốn nắm điểm yếu của nàng sao?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiểu thư ngu ngốc
- Chương 2: Tỷ tỷ khiêu khích
- Chương 3: Ngu ngốc biến thành thiên tài
- Chương 4: Phủ đại công chúa chấn động
- Chương 5: Nam tử yêu nghiệt
- Chương 6: Lấy thân báo đáp
- Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí
- Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
- Chương 9: Mời lên chính đường tiêu gia
- Chương 10: Giả heo ăn thịt hổ
- Chương 11: Được phụ thân trọng dụng
- Chương 12: Chủ mẫu giả nhân giả nghĩa
- Chương 13: Thân phận thật sự của hắn
- Chương 14: Dược thảo có độc
- Chương 15: Thiên tài toàn năng
- Chương 16: Thần phổ ngự thú
- Chương 17: Ban đêm đi thăm dò hoàng cung
- Chương 18: Thọ yến hoàng hậu
- Chương 19: Kinh diễm toàn trường (1)
- Chương 20: Kinh diễm toàn trường (2)
- Chương 21: Kinh diễm toàn trường (3)
- Chương 22: Kim đồng ngọc nữ
- Chương 23: Gả ta làm phi
- Chương 24: Hóa giải nguy hiểm
- Chương 25: Nhận nghĩa nữ
- Chương 26: Gặp quyền thế lớn
- Chương 27: Vinh quang của quận chúa
- Chương 28: Chung tay cùng hợp tác
- Chương 29: Quân cờ yếu ớt
- Chương 30: Cảnh cáo
- Chương 31: Có chết hay không nàng đều thua
- Chương 32: Học quản lý (1)
- Chương 33: Học quản lý (2)
- Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 35: Lời đồn thổi lên bốn phía
- Chương 36: Treo thi tiêu phủ
- Chương 37: Một cước đạp đến ngọn nguồn
- Chương 38: Cái gọi là chân tướng
- Chương 39: Thu thập triệu đồ
- Chương 40: Tiêu Quân Nhi biến thành kẻ ngu
- Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
- Chương 42: Tàn phế dục vương
- Chương 43: Nhất định phải liên quan
- Chương 44: Giúp nàng không cần lý do
- Chương 45: Mua ngươi
- Chương 46: Đại Dực quốc đi sứ
- Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết
- Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
- Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
- Chương 50: Thử thích người khác
- Chương 51: Chúng ta lại gặp mặt
- Chương 52: Có người tập kích
- Chương 53: Ám vệ
- Chương 54: Ta muốn ngươi chiệu trách nhiệm
- Chương 55: Dạ Vô Minh biết sử dụng cỗ thuật
- Chương 56: Nàng còn sống trở lại
- Chương 57: Khuyên hắn nạp phi
- Chương 58: Bất đắc dĩ lựa chọn
- Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
- Chương 60: Ngự Thú phổ
- Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
- Chương 62: Yêu người chỉ cần một cái liếc mắt
- Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
- Chương 64: Nàng là người vô tội
- Chương 65: Toàn gia vinh hiển
- Chương 66: Sáo ngọc bích
- Chương 67: Ngọc di nương
- Chương 68: Liên kết làm một
- Chương 69: Hương thơm trên người hắn
- Chương 70: Lòng dạ đen tối
- Chương 71: Linh hồn của nàng đã trở lại rồi
- Chương 72: Nàng ta tuyệt đối không có khả năng trở về
- Chương 73: Tân di nương
- Chương 74: Lại là nàng ta!
- Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
- Chương 76: Ngọc di nương
- Chương 77: Ám vệ Bạch Hi
- Chương 78: Con thừa tự
- Chương 79: Trâm ngọc làm nên sóng gió
- Chương 80: Tĩnh Quý Phi hung hãn
- Chương 81: Mượn tay của nàng
- Chương 82: Võ lâm minh chủ trong truyền thuyết
- Chương 83: Toàn bộ đều là của nàng!
- Chương 84: Hơi thở nhu mì
- Chương 85: Đúng là đứa ngốc
- Chương 86: Ngữ Luân ngốc nghếch
- Chương 87: Ngủ cùng giường
- Chương 88: Hóa ra Nỗ vương là?
- Chương 89: Liệu còn có điều gì kinh hỉ nữa không?
- Chương 90: Tình yêu thầm kín
- Chương 91: Là huynh xuống tay với hắn?
- Chương 92: Hai người một đời một kiếp
- Chương 93: Đại điện kinh hồn
- Chương 94: Bố cục tỉ mỉ
- Chương 95: Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 96: Hạ Hầu Vân lâm bệnh nặng
- Chương 97: Đánh quý phi
- Chương 98: Đau khổ
- Chương 99: Đại kết cục
- bình luận