Không ít người chỉ trỏ vào họ.
"4 người này không đã làm chuyện ác gì nên che hết mặt không muốn người biết chứ".
"Ngươi nói bé thôi, nếu đúng như lời ngươi nói những người đó cũng không phải hạng người lương thiện. Không phải những người như chúng ta có thể bàn luận".
"Sợ gì, trong Phong Vân thành này còn có ai dám vi phạm quy định của phủ thành chủ mà ra tay với chúng ta".
"Ngươi quá ngây thơ rồi, chỉ cần có đủ thực lực muốn làm gì chẳng được. Tỷ như hơn 10 ngày trước trong thành đã có một số người bị diệt sát. Lúc đó phủ thành chủ ngay cả một câu cũng không dám ho he".
"Chuyện của người ta thì không đến lượt mấy vô danh tiểu tốt như chúng ta phải quan tâm".
Đi một lúc Triệu Viễn ghé vào một tửu lầu, đi đến trước bàn một lão đầu.
"Nơi này đông người nhiều tai mắt, nên là vào một nơi yên tĩnh để nói chuyện".
Nói xong liền gọi tiểu nhị tìm cho một gian phòng.
Sau khi 5 người đã vào phòng hết, Triệu Viễn phất tay đóng của lại, tiện tay bố trí lên ra cấm chế bao phủ căn phòng này lại để tránh người khác nghe lén.
"Tất cả ngồi xuống đi" xung quanh cái bàn mỗi người chia nhau ngồi một chỗ.
Triệu Viễn không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới một lần lão đầu chống gậy trúc đó, rồi không tự chỉ được than thở.
"Kiếm lão đầu, thật không ngờ tới qua bao nhiêu tuế nguyệt thì ngươi đã gặp được cơ duyên mà bước ra một bước đó. Làm ta rất bất ngờ à nha".
Lão đầu được gọi là kiếm lão đầu cũng chỉ than khẽ.
"Đặt đến bước kia thì đã như nào chứ, giờ quá tịch mịch rồi. Không còn biết đường phía trước phải đi như nào".
— QUẢNG CÁO —
Triệu Viễn quay sang nói với Thiên Khiếu 3 người.
"Giới thiệu với 3 ngươi một chút lão đầu này là Kiếm Tuyệt Trần. Có thể các ngươi đã nghe nói hoặc cũng có thể chưa. Nhưng kiếm lão có chút không hề đơn giản nha"
Phong Thiên Tiếu dùng linh hồn lực để dò xét kiếm lão thì chỉ phát hiện một vùng không gian to lớn trong đó chứa chỉ toàn là kiếm nhìn không tới cuối cùng. Ngoài ra khí tức, cảnh giới thì không cảm nhận được chút nào.
Đang suy nghĩ thì kiếm lão lên tiếng làm cho Phong Thiên Tiếu giật nảy cả mình.
"Tùy ý đi dò xét người khác là không tốt, lão phu là một người hiền lành không giống như ai đó sẽ ra tay giết người đấy".
Vừa nói Kiếm Tuyệt Trần vô tình hay cố ý nhìn sang Triệu Viễn.
Phong Thiên Tiếu cũng nhìn thấy vậy cũng nhìn lại Triệu Viễn vài lần nhưng không phát hiện cái gì.
"Tiền bối thứ tội, chỉ là ván bối hiếu kỳ mà thôi. Nhất định không có lần thứ hai".
Phong Thiên Tiếu trong lòng cũng biết rõ, lão đầu trước mắt này rất khủng bố, có thể lão đầu trước mắt đã bước ra một bước đó, mà đời hắn không ngừng mơ ước. Nếu như chọc giận lão đầu này thì có thể dẫn tới họa sát thân nên cũng không dám lãnh đạm.
Dạ Hàn, Thiên Khiếu nhìn thấy lão hữu của mình cũng phải xưng lão đầu là tiền bối nên cũng hiểu rằng lão đầu này rất mạnh nên mới làm vậy. Còn trước đây họ chưa bao giờ thấy Phong Thiên Tiếu làm như vậy. Nên hai người cũng cung kính chào hỏi Kiếm Tuyệt Trần.
"Kiếm lão, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì. Ta là một người lương thiện, giết người làm gì cho thêm tội sát sinh".
Nghe vậy Kiếm Tuyệt Trần lộ ra kỳ quái.
"Không ngờ lại có một ngày ta lại nghe được ngươi là người lương thiện. Không biết ngươi tự nói hay ai nói vậy".
"Đương nhiên là có người đánh giá vậy rồi, chỉ là lão đầu ngươi không ra ngoài nhiều nên mới không biết mà thôi" Triệu Viễn có chút đắc ý nói.
"Tiểu tử ngươi không phải gọi ta ra để nói những chuyện này chứ. Ta cũng không có thời gian nghe ngươi luyên thuyên. Ta đi ngủ nó còn hay hơn".
Triệu Viễn cũng không che giấu ý đồ của của mình. — QUẢNG CÁO —
"Ta định thành lập một cái tiểu thế lực, không biết kiếm lão có hứng thú gia nhập không".
"Lão đầu ta tiêu dao tự tại quen rồi nên không muốn gia nhập thế lực nào hết. Nghĩ đến mây cái quy củ đó ta cũng cảm thấy đau đầu rồi" Kiếm Tuyệt Trần xoa xoa hai huyệt thái dương như đang biểu thị lời vừa nói.
"Kiếm lão, chắc ngài cũng thấy được mấy năm nay Đại Lục lục thay đổi rất nhiều. Linh khí càng ngày càng nồng nặc kéo theo đó là thiên tài địa bảo cũng càng lúc càng nhiều cùng với thiên tài xuất hiện lớp lớp. Đây là thời đại cường thịnh gấp mấy lần mấy thời đại trước. Kiếm lão ngài từ đó chắc cũng đã đoán được không ít đi chứ. Không phải tự nhiên mà nó vậy. Ngay cả thiên địa cũng cảm nhận được nguy cơ chưa từng có nên mới thúc đẩy Đại Lục phát triển, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn để có thể có người đứng ra ngăn cản hạo kiếp đó".
Triệu Viễn thở dài rồi tự rót cho mình một chén trà, uống xong rồi mới tiếp tục nói.
"Có lẽ đã có người muốn chung kết thời đại rồi. Nếu chúng ta không thành lập một thế lực thì chỉ dựa vào thực lực bản thân cũng khó mà vượt qua được. Nhiều người, sức lớn đến lúc đó dù kẻ địch mạnh cỡ nào thì sẽ dễ vượt qua hơn là một người".
"Nếu Kiếm lão ngài chưa suy nghĩ kỹ có thể về suy nghĩ lại, ta luôn đợi tin tốt từ ngài. Còn thực sự ngài không muốn gia nhập ta cũng không dám bắt ép. Quyền là ngài tự quyết định. Nhưng ta cũng xin nhắc trước nếu hiện tại ngài không gia nhập thì đến lúc ngài muốn gia nhập thì cũng sợ thế lực của ta khó mà thừa chỗ cho lão nhân ngài rồi. Mong kiếm lão hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định".
Nói xong Triệu Viễn ngồi đó kiên nhẫn chờ đợi và thưởng thức trà.
Kiếm Tuyệt Trần cũng có chút do dự, bởi lão hiểu rất rõ tính của Triệu Viễn, và bên dưới Triệu Viễn có vô số nhân vật kinh khủng.
Trong lòng thì thầm suy nghĩ "nếu hiện tại ta mà không gia nhập thì sau này muốn gia nhập cũng khó, mà phía sau hắn đứng mấy lão đầu đó nếu thật sự hạo kiếp như lời hắn nói thì ta cũng rất khó vượt qua".
Khoảng chừng nửa ngày sau Kiếm Tuyệt Trần mới mở miệng.
"Ta gia nhập thế lực ngươi cũng được, nhưng quyền tự do của ta không muốn bị thế lực ước thúc".
"Chỉ cần Kiếm lão ngài không làm chuyện gây nguy hiểm cho thế lực của ta thì ta cũng không quản, ngài muốn làm gì thì làm".
"Vậy ta sẽ gia nhập" Kiếm Tuyệt Trần quyết định rất dứt khoát.
Nghe vậy Triệu Viễn cũng cảm thấy vui vẻ.
— QUẢNG CÁO —
"Kiếm lão gia nhập Đế Đạo tông chính là sự vinh hạnh của tông ta. Chỉ cần Kiếm lão ở nhất định sẽ giúp cho Đế Đạo tông khiến cho cả Đại Lục cũng như mọi thời đại mỗi nhắc đến tông môn cuồng đại nhất chính là Đế Đạo tông ta".
"Tiểu tử, ngươi quá đề cao lão phu rồi, ngay cả mấy người sau lưng ngươi cũng xuất hiện cũng khó mà làm được. Đừng quá tham vọng quá, trên đời này có rất nhiều thế lực vô cùng cường đại, ta không nói ngươi chắc cũng biết rồi".
Triệu Viễn chỉ cười hì hì.
"Mọi cũng từ từ, không vội. Chỉ cần có quyết tâm không sợ không có gì làm không được chỉ cần có ai dám ngăn cản nhất định sẽ bị ta đạp dưới chân".
"Tiểu tử ngươi thay đổi rồi, không còn như trước nữa".
Haizz..
"Thời gian qua đi rất nhanh, nên cái gì có thể thay đổi được thì sẽ thay đổi tránh lúc phải hối hận cũng không kịp. Chỉ cần đạo tâm không thay đổi được" Triệu Viễn cũng cảm khái.
"Vậy di chỉ Đế Đạo tông của ngươi ở đâu"?
Triệu Viễn nghĩ một lát mới trả lời.
"Đế Đạo tông ta vừa rồi mới thành lập, ngay cả tên cũng mới đặt thì lấy đâu ra di chỉ".
Nghe vậy Kiếm Tuyệt Trần cũng không biết nói gì thêm.