Di Thu - Chương 15
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 15
CHƯƠNG 15
Vừa vào Tướng quân phủ, Thái y liền thúc Tống Lâm dẫn thẳng tới phòng ngủ Thu Nhi, cùng lúc này quản gia và lang trung cũng đến.
Yến thái y tới bên người Thu Nhi, nhìn hắn giống hệt một con thú nhỏ bị trọng thương nằm thu lu một góc, đầu đẫm mồ hôi, môi khô nứt nẻ, mày nhíu chặt, trong lòng lão không khỏi run lên.
Yến thái y trèo lên giường, cẩn thận đem Thu Nhi ôm vào trong lòng, thâm tình nói: “Thu Nhi, Thu Nhi, ta tìm được ngươi rồi! Nhẫn nhịn một chút, mọi chuyện rồi sẽ ổn!”.
Thu Nhi cố hết sức mở mắt ra, thấy Thái y liền mỉm cười, nói: “Thái y, ta cũng không dám nghĩ có thể gặp được ông! Hoan Nhi sao rồi? Ta nằm mơ thấy nó! Nó đã biết ngồi chưa?”.
“Chúng ta chữa bệnh trước đã, chờ ngươi khỏe hơn lại từ từ nói tiếp, được không?” Thu Nhi ngay cả một câu đầy đủ nói cũng thực khó khăn. Thái y rất sợ, không biết nếu duy trì mấy ngày nữa Thu Nhi sẽ thế nào! Sờ sờ bụng Thu Nhi, lại bắt mạch cho hắn, Thái y hỏi lang trung trước mặt: “Có thể nói cho ta, ngươi cho Thu Nhi uống những dược gì rồi không?”.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là chút quán thông dược, bởi vì không hữu hiệu nên sau đó cho hắn ăn tiếp ba đậu!” Lang trung đáp cụ thể.
Thái y thở dài, nói: “Mấy thứ kia đối với hắn đều vô dụng, chỉ có thể tăng thêm đau đớn! Mọi người đều đi ra ngoài đi, ta cần tắm cho hắn, các ngươi ở trong này không tiện! Vị huynh đệ kia, giúp ta đem ít dược này đi sắc được rồi!” Thái y từ trong hòm thuốc lấy ra một bao dược đưa cho Tống Lâm.
Thái y giúp Thu Nhi cởi quần nằm nghiêng trên giường, từ trong hòm thuốc lấy ra một cái ống trúc hình dạng kì quái, tại phía bên trên ống trúc gắn một bơm khí có vòi dài chừng một tấc, phía bên này ống trúc có một chiếc van. Thái y hạ ống trúc xuống, chậm rãi đem vòi ống bơm cắm vào mật huyệt Thu Nhi, đầu có van dìm ngập trong nước, rồi mới mở van, bóp bình hút khí đem nước đẩy mạnh vào trong cơ thể.
Thái y làm hết sức nhẹ nhàng, như vậy Thu Nhi có thể chậm rãi thích ứng biến hóa của cơ thể. Ước chừng khoảng một khắc, Thái y đem bơm khí rút ra, đỡ hắn xuống giường ngồi vào bô thượng. Thu Nhi tựa trên người Thái y, đau bụng khiến hắn cả người đều vô lực. Hắn từ nhỏ tới lớn đã quen súc ruột như vậy, chính là lần này không quá thuận lợi, dường như đau tới mức bụng luôn rút gân.
Tống Lâm khi đưa thuốc trở về liền nhìn thấy Thu Nhi đang rúc trong lòng vị Thái y, mùi lạ cùng tình cảnh ghê tởm trước mắt đều khiến Tống Lâm cảm thấy buồn nôn. Hắn buông chén thuốc, liền bước nhanh rời khỏi căn phòng.
Sau khi được Thái y trị liệu, thân mình Thu Nhi thư thái hơn rất nhiều, ăn dược xong liền nặng nề ngủ. Thái y đắp lại chăn cho hắn, thầm nghĩ Thu Nhi cứ ở Tướng quân phủ như vậy cũng không phải kế lâu dài, hắn quyết định thương lượng cùng tướng quân, đem Thu Nhi trở về nhà mình.
Thái y rời phòng, thấy Tống Lâm ở chuồng ngựa cách đó không xa, liền bước lại đối Tống Lâm nói: “Vị huynh đệ, có thể chỉ ta đường tới chỗ tướng quân không?”.
“Ngài có việc gì?” Vừa nghĩ tới tình cảnh kia, Tống Lâm vẫn là một trận buồn nôn.
“Ta muốn chuộc thân cho Thu Nhi, thế nên cần thương lượng cùng tướng quân một chút!”.
Tống Lâm vừa nghe liền mở cờ trong bụng, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cái tên “di thu” kia, nhiều ngày như thế hắn chịu đủ rồi!
Tống Lâm lòng tràn đầy vui mừng dẫn Thái y đi tới thư phòng của tướng quân. Thái y hướng tướng quân hành lễ xong liền đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tướng quân, ta muốn chuộc thân cho Thu Nhi! Đứa nhỏ kia từ bé đã mệnh khổ, ta muốn cho hắn ở bên ta hưởng thụ những ngày sau này thật thoải mái!”.
Tướng quân có chút hờn giận, chẳng lẽ Di Thu ở Tướng quân phủ chính là chịu tội hay sao? Thế là lạnh nhạt nói: “Ý Thái y là chúng ta không dưỡng nổi hắn?”.
Thái y liền giải thích: “Tướng quân, tại hạ không có ý tứ đó! Chẳng qua thân thể Thu Nhi về cơ bản đã muốn vứt đi, để hắn trong phủ cũng không làm được cái gì!”.
“Vứt đi, là ý gì?” Biểu hiện của Di Thu ở trong phủ hắn cũng nghe được sơ sơ, lần này thấy Thái y nói liền sinh lòng hiếu kì. Thái y lắc đầu thở dài, liền ngồi xuống chậm rãi kể.
“Thu Nhi ước chừng 3 tuổi thì bị đưa vào cung làm thái giám, lại vì diện mạo xinh đẹp mà bị đưa đi dạy dỗ để trở thành nam sủng của bệ hạ. Khi đó ta vừa làm Thái y, chưa đủ tài cán vì bệ hạ và nhóm nương nương xem chẩn, thế nên mới được người ta điều tới chỗ cho nam sủng xem bệnh!”.
“Nga? Bọn họ thường xuyên sinh bệnh sao?” Tướng quân tò mò hỏi.
“Lúc ban đầu ta từng cảm thấy may mắn thay bọn nhỏ, cảm thấy dù sao chúng ít nhất vẫn bảo tồn được gốc rễ nam nhân, sau đó lâu dần ta không còn nghĩ như vậy nữa. Làm thái giám, phần nam nhân bị phế bỏ. Làm nam sủng, ngay cả phần người cũng chẳng còn!”.
Vừa vào Tướng quân phủ, Thái y liền thúc Tống Lâm dẫn thẳng tới phòng ngủ Thu Nhi, cùng lúc này quản gia và lang trung cũng đến.
Yến thái y tới bên người Thu Nhi, nhìn hắn giống hệt một con thú nhỏ bị trọng thương nằm thu lu một góc, đầu đẫm mồ hôi, môi khô nứt nẻ, mày nhíu chặt, trong lòng lão không khỏi run lên.
Yến thái y trèo lên giường, cẩn thận đem Thu Nhi ôm vào trong lòng, thâm tình nói: “Thu Nhi, Thu Nhi, ta tìm được ngươi rồi! Nhẫn nhịn một chút, mọi chuyện rồi sẽ ổn!”.
Thu Nhi cố hết sức mở mắt ra, thấy Thái y liền mỉm cười, nói: “Thái y, ta cũng không dám nghĩ có thể gặp được ông! Hoan Nhi sao rồi? Ta nằm mơ thấy nó! Nó đã biết ngồi chưa?”.
“Chúng ta chữa bệnh trước đã, chờ ngươi khỏe hơn lại từ từ nói tiếp, được không?” Thu Nhi ngay cả một câu đầy đủ nói cũng thực khó khăn. Thái y rất sợ, không biết nếu duy trì mấy ngày nữa Thu Nhi sẽ thế nào! Sờ sờ bụng Thu Nhi, lại bắt mạch cho hắn, Thái y hỏi lang trung trước mặt: “Có thể nói cho ta, ngươi cho Thu Nhi uống những dược gì rồi không?”.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là chút quán thông dược, bởi vì không hữu hiệu nên sau đó cho hắn ăn tiếp ba đậu!” Lang trung đáp cụ thể.
Thái y thở dài, nói: “Mấy thứ kia đối với hắn đều vô dụng, chỉ có thể tăng thêm đau đớn! Mọi người đều đi ra ngoài đi, ta cần tắm cho hắn, các ngươi ở trong này không tiện! Vị huynh đệ kia, giúp ta đem ít dược này đi sắc được rồi!” Thái y từ trong hòm thuốc lấy ra một bao dược đưa cho Tống Lâm.
Thái y giúp Thu Nhi cởi quần nằm nghiêng trên giường, từ trong hòm thuốc lấy ra một cái ống trúc hình dạng kì quái, tại phía bên trên ống trúc gắn một bơm khí có vòi dài chừng một tấc, phía bên này ống trúc có một chiếc van. Thái y hạ ống trúc xuống, chậm rãi đem vòi ống bơm cắm vào mật huyệt Thu Nhi, đầu có van dìm ngập trong nước, rồi mới mở van, bóp bình hút khí đem nước đẩy mạnh vào trong cơ thể.
Thái y làm hết sức nhẹ nhàng, như vậy Thu Nhi có thể chậm rãi thích ứng biến hóa của cơ thể. Ước chừng khoảng một khắc, Thái y đem bơm khí rút ra, đỡ hắn xuống giường ngồi vào bô thượng. Thu Nhi tựa trên người Thái y, đau bụng khiến hắn cả người đều vô lực. Hắn từ nhỏ tới lớn đã quen súc ruột như vậy, chính là lần này không quá thuận lợi, dường như đau tới mức bụng luôn rút gân.
Tống Lâm khi đưa thuốc trở về liền nhìn thấy Thu Nhi đang rúc trong lòng vị Thái y, mùi lạ cùng tình cảnh ghê tởm trước mắt đều khiến Tống Lâm cảm thấy buồn nôn. Hắn buông chén thuốc, liền bước nhanh rời khỏi căn phòng.
Sau khi được Thái y trị liệu, thân mình Thu Nhi thư thái hơn rất nhiều, ăn dược xong liền nặng nề ngủ. Thái y đắp lại chăn cho hắn, thầm nghĩ Thu Nhi cứ ở Tướng quân phủ như vậy cũng không phải kế lâu dài, hắn quyết định thương lượng cùng tướng quân, đem Thu Nhi trở về nhà mình.
Thái y rời phòng, thấy Tống Lâm ở chuồng ngựa cách đó không xa, liền bước lại đối Tống Lâm nói: “Vị huynh đệ, có thể chỉ ta đường tới chỗ tướng quân không?”.
“Ngài có việc gì?” Vừa nghĩ tới tình cảnh kia, Tống Lâm vẫn là một trận buồn nôn.
“Ta muốn chuộc thân cho Thu Nhi, thế nên cần thương lượng cùng tướng quân một chút!”.
Tống Lâm vừa nghe liền mở cờ trong bụng, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cái tên “di thu” kia, nhiều ngày như thế hắn chịu đủ rồi!
Tống Lâm lòng tràn đầy vui mừng dẫn Thái y đi tới thư phòng của tướng quân. Thái y hướng tướng quân hành lễ xong liền đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tướng quân, ta muốn chuộc thân cho Thu Nhi! Đứa nhỏ kia từ bé đã mệnh khổ, ta muốn cho hắn ở bên ta hưởng thụ những ngày sau này thật thoải mái!”.
Tướng quân có chút hờn giận, chẳng lẽ Di Thu ở Tướng quân phủ chính là chịu tội hay sao? Thế là lạnh nhạt nói: “Ý Thái y là chúng ta không dưỡng nổi hắn?”.
Thái y liền giải thích: “Tướng quân, tại hạ không có ý tứ đó! Chẳng qua thân thể Thu Nhi về cơ bản đã muốn vứt đi, để hắn trong phủ cũng không làm được cái gì!”.
“Vứt đi, là ý gì?” Biểu hiện của Di Thu ở trong phủ hắn cũng nghe được sơ sơ, lần này thấy Thái y nói liền sinh lòng hiếu kì. Thái y lắc đầu thở dài, liền ngồi xuống chậm rãi kể.
“Thu Nhi ước chừng 3 tuổi thì bị đưa vào cung làm thái giám, lại vì diện mạo xinh đẹp mà bị đưa đi dạy dỗ để trở thành nam sủng của bệ hạ. Khi đó ta vừa làm Thái y, chưa đủ tài cán vì bệ hạ và nhóm nương nương xem chẩn, thế nên mới được người ta điều tới chỗ cho nam sủng xem bệnh!”.
“Nga? Bọn họ thường xuyên sinh bệnh sao?” Tướng quân tò mò hỏi.
“Lúc ban đầu ta từng cảm thấy may mắn thay bọn nhỏ, cảm thấy dù sao chúng ít nhất vẫn bảo tồn được gốc rễ nam nhân, sau đó lâu dần ta không còn nghĩ như vậy nữa. Làm thái giám, phần nam nhân bị phế bỏ. Làm nam sủng, ngay cả phần người cũng chẳng còn!”.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108