Di Thu - Chương 20
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 20
CHƯƠNG 20
Tống Lâm hỏi Hoan Nhi tại sao lại hứng thú với đồ trẻ con, Thu Nhi chỉ cười cười im lặng. Tống Lâm lại kéo Thu Nhi vào sạp bán kẹo đường trước mặt, kêu ông chủ cho hắn vài viên, mỗi loại mấy khối. Thu Nhi hỏi hắn mua cái này làm gì, Tống Lâm liền nhón một chiếc kẹo đút vào miệng Thu Nhi, cười ấm áp: “Ngươi cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, ăn mấy khối đường chắc là có thể chứ!”.
Thu Nhi mật ngọt trong miệng dường như tan vào trong tim, hắn nghe như có con sóng to ngập trời phá tan nội tâm vốn bình lặng, tình yêu đóng kín đã lâu như bắt đầu có khe hở mà dần dần mở ra. Thu Nhi chẳng còn tâm tư ngồi xem náo nhiệt, tim dộng thùng thùng, tựa như có thể ngay lập tức nhảy ra khỏi ***g ngực.
Hắn từng thử yêu Hoàng Thượng, dùng tâm tình rạo rực mà trầm luân trong những đêm lâm hạnh đau đớn, dù sao người nọ với hắn mà nói có lẽ là nam nhân một đời, là trời là đất. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể, vĩnh viễn chỉ có đau xót làm cho hắn không thể yêu nam nhân đã thi bạo chính mình. Lòng ái mộ vừa chớm nở liền nhanh chóng tan biến, toàn lực hắn có không dành để yêu mà chỉ để lấy về chút mê luyến nơi Hoàng đế, bảo vệ cuộc sống nơi thâm cung của chính mình.
Nhưng Tống Lâm không giống Hoàng Thượng. Tống Lâm không phải kẻ cao cao tại thượng, chưa từng thương tổn hắn, thậm chí hết lần này tới lần khác cứu hắn, cùng Tống Lâm bên nhau hắn chưa từng cảm thấy đau khổ, đa phần đều là những phút giây vui vẻ thoải mái. Thu Nhi tự hỏi lòng mình, người này có phải là người hắn có thể thích chăng?
Trên đường trở về Thu Nhi kề sát bên người Tống Lâm, trong lòng bất an không yên, hai tai không tự giác nóng lên đỏ ửng. Mình có muốn thích hắn? có muốn nói cho hắn mình thích hắn? Hắn liệu có vui vẻ chấp nhận chính mình không? Thu Nhi bị mớ bòng bong trong đầu làm cho hoang mang lo sợ, chỉ nghe thấy tim dậy bao nỗi lòng.
Tống Lâm không biết thực hư vẫn như cũ đối xử với Thu Nhi rất tốt. Lần này tới Thái y gia, Yến thái y cho Thu Nhi chút bổ thân dược, bảo hắn lúc nấu canh thì cho thêm dược này vào.
Thu Nhi không dám tới gần Tống Lâm, nhìn Tống Lâm từ rất xa cũng đủ khiến hắn mặt đỏ tai hồng. Thu Nhi trộm nghĩ nếu lúc này đến bên người hắn, mình có khi nào vỡ mạch mà chết?
Thu Nhi không được tự nhiên Tống Lâm rất nhanh liền phát hiện. Hắn hỏi Thái y có dặn dò thêm cái gì hay không, nếu bảo canh không đủ dinh dưỡng bồi bổ thân thể Thu Nhi, hắn cũng có thể nấu lại, không cần sợ phiền toái! Thu Nhi nghe thế liền vội vàng xua tay, nhưng mặt thì lập tức chín đỏ.
Thu Nhi không biết nên xử lí tình cảm mình như thế nào. Vài hôm sau đó, Thu Nhi phát hiện tình yêu nhiệt thành ngày ấy vốn đã lặng yên thì nay lại chuyển hóa thành ôn nhu ngọt ngào. Thu Nhi hưởng thụ mỗi một khắc Tống Lâm bên mình, dù cho Tống Lâm không ở bên thì trong đầu hắn khắp nơi đều in đầy hình bóng của người nọ. Có khi ban đêm không ngủ được, hắn liền lẳng lặng nhìn Tống Lâm đang say ngủ, muốn thông qua ánh trăng mà khẽ khàng hôn lên đôi môi, hôn lên hai má người ấy.
Có một ngày, Thu Nhi tan ca trở về phòng ngủ thì nhìn thấy Tống Lâm cùng một tú nương trong phủ tên là Tiểu Xa đang đứng trước cửa nói chuyện. Tiểu Xa xấu hổ, Tống Lâm ngại ngùng, cuối cùng chỉ cười ngây ngô. Thấy Thu Nhi lại gần, Tiểu Xa cúi đầu đỏ mặt chạy đi. Tống Lâm quay sang Thu Nhi, nét cười vẫn còn in trên khóe miệng.
“Các ngươi nói cái gì, xem xem ngươi cao hứng thành như vậy!”.
“Di Thu, huynh đệ ngươi sẽ cưới vợ đấy! Ha ha ha…Ta từ biên cương trở về liền chú ý Tiểu Xa, cuối cùng tháng trước ta hạ quyết tâm nhờ quản gia giúp ta làm mối. Đợi lâu như thế cũng không thấy nàng đả động gì, ta nghĩ mình đã hết hi vọng, kết quả hôm nay…ha ha ha…hôm nay…Nàng nói rằng nguyện ý gả cho ta…Ha ha ha ha…”.
Tâm Thu Nhi biến lạnh, cuối cùng đóng băng không thể nhúc nhích. Ngực hắn đau, giống như có gánh nặng ngàn cân đặt trên đầu vai của hắn. Thu Nhi nhất thời tắt tiếng, nhưng vẫn cố gắng há mồm hỏi Tống Lâm: “Ngươi thích gì ở nàng?”.
Tống Lâm cực độ hạnh phúc, làm sao còn để ý buồn vui nơi Thu Nhi, nắm bàn tay Thu Nhi, hắn hưng phấn nói: “Ngươi này thật khờ hết sức, nam nhân đương nhiên muốn cưới một nữ nhân ôn nhu xinh đẹp làm vợ, sau đó sinh hai ba đứa con! Ngươi xem Tiểu Xa xinh đẹp như thế! Ôn nhu như thế! Tổ tiên ta không biết tích đức bao đời, đời này mới có thể giúp ta lấy được người vợ tốt!”.
Tống Lâm hỏi Hoan Nhi tại sao lại hứng thú với đồ trẻ con, Thu Nhi chỉ cười cười im lặng. Tống Lâm lại kéo Thu Nhi vào sạp bán kẹo đường trước mặt, kêu ông chủ cho hắn vài viên, mỗi loại mấy khối. Thu Nhi hỏi hắn mua cái này làm gì, Tống Lâm liền nhón một chiếc kẹo đút vào miệng Thu Nhi, cười ấm áp: “Ngươi cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, ăn mấy khối đường chắc là có thể chứ!”.
Thu Nhi mật ngọt trong miệng dường như tan vào trong tim, hắn nghe như có con sóng to ngập trời phá tan nội tâm vốn bình lặng, tình yêu đóng kín đã lâu như bắt đầu có khe hở mà dần dần mở ra. Thu Nhi chẳng còn tâm tư ngồi xem náo nhiệt, tim dộng thùng thùng, tựa như có thể ngay lập tức nhảy ra khỏi ***g ngực.
Hắn từng thử yêu Hoàng Thượng, dùng tâm tình rạo rực mà trầm luân trong những đêm lâm hạnh đau đớn, dù sao người nọ với hắn mà nói có lẽ là nam nhân một đời, là trời là đất. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể, vĩnh viễn chỉ có đau xót làm cho hắn không thể yêu nam nhân đã thi bạo chính mình. Lòng ái mộ vừa chớm nở liền nhanh chóng tan biến, toàn lực hắn có không dành để yêu mà chỉ để lấy về chút mê luyến nơi Hoàng đế, bảo vệ cuộc sống nơi thâm cung của chính mình.
Nhưng Tống Lâm không giống Hoàng Thượng. Tống Lâm không phải kẻ cao cao tại thượng, chưa từng thương tổn hắn, thậm chí hết lần này tới lần khác cứu hắn, cùng Tống Lâm bên nhau hắn chưa từng cảm thấy đau khổ, đa phần đều là những phút giây vui vẻ thoải mái. Thu Nhi tự hỏi lòng mình, người này có phải là người hắn có thể thích chăng?
Trên đường trở về Thu Nhi kề sát bên người Tống Lâm, trong lòng bất an không yên, hai tai không tự giác nóng lên đỏ ửng. Mình có muốn thích hắn? có muốn nói cho hắn mình thích hắn? Hắn liệu có vui vẻ chấp nhận chính mình không? Thu Nhi bị mớ bòng bong trong đầu làm cho hoang mang lo sợ, chỉ nghe thấy tim dậy bao nỗi lòng.
Tống Lâm không biết thực hư vẫn như cũ đối xử với Thu Nhi rất tốt. Lần này tới Thái y gia, Yến thái y cho Thu Nhi chút bổ thân dược, bảo hắn lúc nấu canh thì cho thêm dược này vào.
Thu Nhi không dám tới gần Tống Lâm, nhìn Tống Lâm từ rất xa cũng đủ khiến hắn mặt đỏ tai hồng. Thu Nhi trộm nghĩ nếu lúc này đến bên người hắn, mình có khi nào vỡ mạch mà chết?
Thu Nhi không được tự nhiên Tống Lâm rất nhanh liền phát hiện. Hắn hỏi Thái y có dặn dò thêm cái gì hay không, nếu bảo canh không đủ dinh dưỡng bồi bổ thân thể Thu Nhi, hắn cũng có thể nấu lại, không cần sợ phiền toái! Thu Nhi nghe thế liền vội vàng xua tay, nhưng mặt thì lập tức chín đỏ.
Thu Nhi không biết nên xử lí tình cảm mình như thế nào. Vài hôm sau đó, Thu Nhi phát hiện tình yêu nhiệt thành ngày ấy vốn đã lặng yên thì nay lại chuyển hóa thành ôn nhu ngọt ngào. Thu Nhi hưởng thụ mỗi một khắc Tống Lâm bên mình, dù cho Tống Lâm không ở bên thì trong đầu hắn khắp nơi đều in đầy hình bóng của người nọ. Có khi ban đêm không ngủ được, hắn liền lẳng lặng nhìn Tống Lâm đang say ngủ, muốn thông qua ánh trăng mà khẽ khàng hôn lên đôi môi, hôn lên hai má người ấy.
Có một ngày, Thu Nhi tan ca trở về phòng ngủ thì nhìn thấy Tống Lâm cùng một tú nương trong phủ tên là Tiểu Xa đang đứng trước cửa nói chuyện. Tiểu Xa xấu hổ, Tống Lâm ngại ngùng, cuối cùng chỉ cười ngây ngô. Thấy Thu Nhi lại gần, Tiểu Xa cúi đầu đỏ mặt chạy đi. Tống Lâm quay sang Thu Nhi, nét cười vẫn còn in trên khóe miệng.
“Các ngươi nói cái gì, xem xem ngươi cao hứng thành như vậy!”.
“Di Thu, huynh đệ ngươi sẽ cưới vợ đấy! Ha ha ha…Ta từ biên cương trở về liền chú ý Tiểu Xa, cuối cùng tháng trước ta hạ quyết tâm nhờ quản gia giúp ta làm mối. Đợi lâu như thế cũng không thấy nàng đả động gì, ta nghĩ mình đã hết hi vọng, kết quả hôm nay…ha ha ha…hôm nay…Nàng nói rằng nguyện ý gả cho ta…Ha ha ha ha…”.
Tâm Thu Nhi biến lạnh, cuối cùng đóng băng không thể nhúc nhích. Ngực hắn đau, giống như có gánh nặng ngàn cân đặt trên đầu vai của hắn. Thu Nhi nhất thời tắt tiếng, nhưng vẫn cố gắng há mồm hỏi Tống Lâm: “Ngươi thích gì ở nàng?”.
Tống Lâm cực độ hạnh phúc, làm sao còn để ý buồn vui nơi Thu Nhi, nắm bàn tay Thu Nhi, hắn hưng phấn nói: “Ngươi này thật khờ hết sức, nam nhân đương nhiên muốn cưới một nữ nhân ôn nhu xinh đẹp làm vợ, sau đó sinh hai ba đứa con! Ngươi xem Tiểu Xa xinh đẹp như thế! Ôn nhu như thế! Tổ tiên ta không biết tích đức bao đời, đời này mới có thể giúp ta lấy được người vợ tốt!”.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108