Di Thu - Chương 24
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 24
CHƯƠNG 24
Đoàn quân vừa tới tiền tuyến, trạng thái mọi người lập tức liền thay đổi, ngay cả một đám hỏa đầu quân ngày thường vẫn hi hi ha ha cũng đều trở nên nghiêm túc, bận bịu công chuyện của mỗi người.
Quân y từng tìm Thu Nhi, hỏi hắn có cần mua thêm chút dược hay không, chờ tới khi thực sự khai chiến muốn mua cũng không thể!.
Đây là lần đầu tiên Thu Nhi ra tiền tuyến, hắn cũng không biết đánh giặc đến tột cùng là như thế nào. Cảm xúc khẩn trương của mọi người khiến cho hắn mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu, cứ nhìn tướng quân, chính là cả ngày luôn thần tình căng thẳng. Trừ bỏ sợ hãi còn có một việc khiến Thu Nhi rung động mãnh liệt, đó là hình ảnh các tướng sĩ thao luyện nơi giáo trường!
Kết thúc hành quân, các tướng sĩ bắt đầu thao luyện chuẩn bị cho trận chiến. Ánh dương quang dần hạ, những binh lính tinh tráng lúc này thân thể đã ướt đẫm mồ hôi. Động tác hữu lực, mạnh mẽ tựa kim cương rung chấn cả đất, tiếng hô hùng hồn, trầm hậu một khắc kia xé ngang cả trời mà vang vọng khắp núi rừng. Thu Nhi chỉ xa xa đứng nhìn mà có thể cảm thấy được một phần dũng cảm trong lòng mình đang vô cùng kích động!
Nam nhân có lẽ phải như vậy, Thu Nhi trong lòng hâm mộ! Xem xem xét xét cánh tay người ta rồi lại nhìn nhìn đùi chính mình, tục ngữ nói đúng, lấy trứng trọi đá, nếu như cánh tay ấy mà đánh lên cái đùi này, phỏng chừng chẳng những gãy mà còn là nát bét. Thu Nhi than thở, hắn nếu có thể giống những tướng sĩ kia, có lẽ phải chờ tới khi đầu thai kiếp khác!
Thu Nhi mất mát trở lại nội trướng tướng quân, giúp tướng quân giảm bớt hành lý không cần thiết để lại nơi này, ngày mai bọn họ chính thức tiến tới chiến trường đích thực.
Đến nửa đêm, tiếu thanh chợt vang, một giọng nói thất thanh hô lớn: “Quân địch phục kích!”.
Tướng quân ngay tức thì liền mở mắt, Thu Nhi cũng tỉnh ngủ, chính là động tác hắn quá chậm nên bị tướng quân mắng to. Thu Nhi luống cuống tay chân giúp tướng quân mặc áo giáp, hắn đang muốn mặc thêm bộ áo khoác cho chính mình thì chợt nghe tướng quân mệnh lệnh: “Đi tìm hỏa đầu quân, tới chỗ bọn họ, mau!” Thu Nhi sợ tới mức ném cả áo quần, không kịp quay đầu liền hướng chỗ hỏa đầu quân chạy.
Đại quân suốt đêm nhổ trại lùi xuống chừng 30 lý, Thu Nhi vẫn tinh thần hoảng hốt. Diêu đội trưởng lần đầu tiên mắng Thu Nhi, còn dùng đai lưng quấn chặt Thu Nhi bên người, buộc hắn phải đi theo chính mình. Thu Nhi một đường thất tha thất thểu, đợi cho hết thảy an tĩnh trở lại, cả người liền trở nên ngơ ngác tựa như đánh mất hồn phách.
Diêu đội trưởng cởi đai lưng, không kiên nhẫn vứt kẻ vẫn đang thất hồn lạc phách kia sang một bên, bắt đầu bận rộn nấu nước, những người bị thương cần nước sôi đến rửa vết thương.
Lửa, máu tươi, cái chết…ngắn ngủi mấy khắc Thu Nhi đã trải qua những chuyện khủng bố nhất thế gian. Mấy ngày hôm trước, những tướng sĩ uy vũ kia còn trên giáo trường thao luyện, cơ hồ trong nháy mắt sinh mệnh liền mất đi.
Trong đầu Thu Nhi bây giờ tất cả đều là những ánh mắt của những người đã chết, trống rỗng, sợ hãi, lại không cam lòng. Hắn từng vô số lần nghĩ về cái chết, nhưng khi chính mắt hắn nhìn thấy, hết thảy những tưởng tượng kia đều có vẻ ngây thơ và nông cạn!
Diêu đội trưởng bất ngờ đi tới, bưng bát nước sôi đưa cho Thu Nhi, khai đạo hắn nói: “Ngươi đây là lần đầu tiên, ta tạm thời tha thứ! Đánh giặc chính là như vậy, mọi người đều giống như cõng thần Chết trên lưng, cái chết đều là những chuyện rất bình thường! Ngươi nhớ kĩ, ở trên chiến trường, không những phải bảo vệ mệnh mình mà còn phải chấm dứt mệnh địch, sau đó nếu có thể bảo hộ mệnh đồng đội thì càng tốt. Nếu xuất hiện thêm phiền phức, ngay tại chỗ tử hình không cần thông báo! Di Thu, nếu sau này ngươi còn như hôm nay, cũng đừng trách ta đối ngươi không khách khí!”.
Thu Nhi si ngốc gật đầu, Diêu đội trưởng sốt ruột quát: “Ngốc lăng ở đây làm cái gì, còn không mau đưa nước cho tướng quân rửa mặt!”. Thu Nhi nga một tiếng liền cầm theo nước ấm đi ra cửa tìm đại trướng tướng quân. Trên mặt áo giáp tướng quân tất cả đều là máu, hiện đang cùng vài vị đại nhân thương thảo quân sự. Thu Nhi chuẩn bị tốt nước ấm, tẩm ướt bố khăn, im lặng đứng một bên chờ.
Thu Nhi yên tĩnh bắt đầu nghĩ lại chuyện hôm nay, nói tóm lại, hôm nay hắn quá thất bại! Cũng hôm nay, Thu Nhi phát hiện hắn với các tướng sĩ kia không chỉ kém về thân thể cường tráng, ngay cả nội tâm hắn đều không so nổi! Thân thể tráng kiện hắn hâm mộ không đến, nhưng trong lòng kiên cường thì hắn có thể làm được! Thu Nhi trong lòng thầm ra mục tiêu, lần sau quyết không để thất thố như thế này nữa!
Bình tĩnh suy nghĩ lại, Thu Nhi còn phát hiện hôm nay tướng quân đã cứu hắn. Nếu không phải hắn rống lên bảo chính mình đi tìm hỏa đầu quân, Thu Nhi khó mà tưởng tượng nếu không có Diêu đội trưởng bảo hộ thì chính mình rốt cuộc có hay không còn sống!
.
Đoàn quân vừa tới tiền tuyến, trạng thái mọi người lập tức liền thay đổi, ngay cả một đám hỏa đầu quân ngày thường vẫn hi hi ha ha cũng đều trở nên nghiêm túc, bận bịu công chuyện của mỗi người.
Quân y từng tìm Thu Nhi, hỏi hắn có cần mua thêm chút dược hay không, chờ tới khi thực sự khai chiến muốn mua cũng không thể!.
Đây là lần đầu tiên Thu Nhi ra tiền tuyến, hắn cũng không biết đánh giặc đến tột cùng là như thế nào. Cảm xúc khẩn trương của mọi người khiến cho hắn mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu, cứ nhìn tướng quân, chính là cả ngày luôn thần tình căng thẳng. Trừ bỏ sợ hãi còn có một việc khiến Thu Nhi rung động mãnh liệt, đó là hình ảnh các tướng sĩ thao luyện nơi giáo trường!
Kết thúc hành quân, các tướng sĩ bắt đầu thao luyện chuẩn bị cho trận chiến. Ánh dương quang dần hạ, những binh lính tinh tráng lúc này thân thể đã ướt đẫm mồ hôi. Động tác hữu lực, mạnh mẽ tựa kim cương rung chấn cả đất, tiếng hô hùng hồn, trầm hậu một khắc kia xé ngang cả trời mà vang vọng khắp núi rừng. Thu Nhi chỉ xa xa đứng nhìn mà có thể cảm thấy được một phần dũng cảm trong lòng mình đang vô cùng kích động!
Nam nhân có lẽ phải như vậy, Thu Nhi trong lòng hâm mộ! Xem xem xét xét cánh tay người ta rồi lại nhìn nhìn đùi chính mình, tục ngữ nói đúng, lấy trứng trọi đá, nếu như cánh tay ấy mà đánh lên cái đùi này, phỏng chừng chẳng những gãy mà còn là nát bét. Thu Nhi than thở, hắn nếu có thể giống những tướng sĩ kia, có lẽ phải chờ tới khi đầu thai kiếp khác!
Thu Nhi mất mát trở lại nội trướng tướng quân, giúp tướng quân giảm bớt hành lý không cần thiết để lại nơi này, ngày mai bọn họ chính thức tiến tới chiến trường đích thực.
Đến nửa đêm, tiếu thanh chợt vang, một giọng nói thất thanh hô lớn: “Quân địch phục kích!”.
Tướng quân ngay tức thì liền mở mắt, Thu Nhi cũng tỉnh ngủ, chính là động tác hắn quá chậm nên bị tướng quân mắng to. Thu Nhi luống cuống tay chân giúp tướng quân mặc áo giáp, hắn đang muốn mặc thêm bộ áo khoác cho chính mình thì chợt nghe tướng quân mệnh lệnh: “Đi tìm hỏa đầu quân, tới chỗ bọn họ, mau!” Thu Nhi sợ tới mức ném cả áo quần, không kịp quay đầu liền hướng chỗ hỏa đầu quân chạy.
Đại quân suốt đêm nhổ trại lùi xuống chừng 30 lý, Thu Nhi vẫn tinh thần hoảng hốt. Diêu đội trưởng lần đầu tiên mắng Thu Nhi, còn dùng đai lưng quấn chặt Thu Nhi bên người, buộc hắn phải đi theo chính mình. Thu Nhi một đường thất tha thất thểu, đợi cho hết thảy an tĩnh trở lại, cả người liền trở nên ngơ ngác tựa như đánh mất hồn phách.
Diêu đội trưởng cởi đai lưng, không kiên nhẫn vứt kẻ vẫn đang thất hồn lạc phách kia sang một bên, bắt đầu bận rộn nấu nước, những người bị thương cần nước sôi đến rửa vết thương.
Lửa, máu tươi, cái chết…ngắn ngủi mấy khắc Thu Nhi đã trải qua những chuyện khủng bố nhất thế gian. Mấy ngày hôm trước, những tướng sĩ uy vũ kia còn trên giáo trường thao luyện, cơ hồ trong nháy mắt sinh mệnh liền mất đi.
Trong đầu Thu Nhi bây giờ tất cả đều là những ánh mắt của những người đã chết, trống rỗng, sợ hãi, lại không cam lòng. Hắn từng vô số lần nghĩ về cái chết, nhưng khi chính mắt hắn nhìn thấy, hết thảy những tưởng tượng kia đều có vẻ ngây thơ và nông cạn!
Diêu đội trưởng bất ngờ đi tới, bưng bát nước sôi đưa cho Thu Nhi, khai đạo hắn nói: “Ngươi đây là lần đầu tiên, ta tạm thời tha thứ! Đánh giặc chính là như vậy, mọi người đều giống như cõng thần Chết trên lưng, cái chết đều là những chuyện rất bình thường! Ngươi nhớ kĩ, ở trên chiến trường, không những phải bảo vệ mệnh mình mà còn phải chấm dứt mệnh địch, sau đó nếu có thể bảo hộ mệnh đồng đội thì càng tốt. Nếu xuất hiện thêm phiền phức, ngay tại chỗ tử hình không cần thông báo! Di Thu, nếu sau này ngươi còn như hôm nay, cũng đừng trách ta đối ngươi không khách khí!”.
Thu Nhi si ngốc gật đầu, Diêu đội trưởng sốt ruột quát: “Ngốc lăng ở đây làm cái gì, còn không mau đưa nước cho tướng quân rửa mặt!”. Thu Nhi nga một tiếng liền cầm theo nước ấm đi ra cửa tìm đại trướng tướng quân. Trên mặt áo giáp tướng quân tất cả đều là máu, hiện đang cùng vài vị đại nhân thương thảo quân sự. Thu Nhi chuẩn bị tốt nước ấm, tẩm ướt bố khăn, im lặng đứng một bên chờ.
Thu Nhi yên tĩnh bắt đầu nghĩ lại chuyện hôm nay, nói tóm lại, hôm nay hắn quá thất bại! Cũng hôm nay, Thu Nhi phát hiện hắn với các tướng sĩ kia không chỉ kém về thân thể cường tráng, ngay cả nội tâm hắn đều không so nổi! Thân thể tráng kiện hắn hâm mộ không đến, nhưng trong lòng kiên cường thì hắn có thể làm được! Thu Nhi trong lòng thầm ra mục tiêu, lần sau quyết không để thất thố như thế này nữa!
Bình tĩnh suy nghĩ lại, Thu Nhi còn phát hiện hôm nay tướng quân đã cứu hắn. Nếu không phải hắn rống lên bảo chính mình đi tìm hỏa đầu quân, Thu Nhi khó mà tưởng tượng nếu không có Diêu đội trưởng bảo hộ thì chính mình rốt cuộc có hay không còn sống!
.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108