Di Thu - Chương 23
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 23
CHƯƠNG 23
Đại quân vừa ra khỏi thành cảnh sắc liền khác biệt. Thu Nhi ngồi không quen trên mã xa xóc nảy liền choáng váng đầu óc, nhưng dù thế Thu Nhi vẫn mở to con mắt nhìn ngắm hết thảy chung quanh. Hóa ra núi có thể cao như vậy, vực có thể thẳm như vậy, cây cối có thể trăm hình vạn trạng như thế!
Đội trưởng thấy Thu Nhi bộ dáng si ngốc ngơ ngơ ngác ngác, cười hắn: “Vừa nhìn liền biết đây chính là lần đầu tiên ngươi xuất môn, xem cái gì cũng tò mò, hành lý còn mang nhiều như vậy!” Thu Nhi quay đầu lại ngây ngốc cười, tiếp tục ngồi một chỗ ôm xe ngựa vãn cảnh.
Sắc trời ngả tối, tướng quân vừa ra lệnh hạ trại Thu Nhi liền nhanh như bay nhảy xuống xe, đầu váng mắt hoa, hắn đứng không vững liền một đường té ngã. Đội trưởng và những người khác đều cười Thu Nhi, thế nhưng Thu Nhi cũng không cảm thấy khó chịu, hắn nghe được trong tiếng cười không hề có trào phúng! Thu Nhi cũng cười ha ha, đứng lên tiếp tục chạy tới chỗ tướng quân.
Đầu tiên là múc nước cho tướng quân rửa mặt, kế đến tới chỗ đội trưởng lấy cơm cho tướng quân, tiếp theo là thu thập cho tướng quân giấy bút. Tống Lâm nói gì Thu Nhi liền ghi tạc trong đầu cái đó. Tướng quân cũng rất kinh ngạc Thu Nhi lại chịu khó như thế. Lúc ăn cơm Thu Nhi chỉ uống hai chén canh, tướng quân hỏi hắn vì cái gì không ăn cơm, Thu Nhi nói hắn không quen ăn cơm buổi tối.
Đường hành quân càng đi càng hoang vắng, từ thành thị phồn hoa tới trấn nhỏ tiêu điều, từ rừng rậm sum xuê rậm rạp tới sa mạc hẻo lánh hoang vu. Thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, Thu Nhi liền bị thiên nhiên đa dạng mà biến chuyển thất thường này làm cho rung động mãnh liệt.
Tốc độ hành quân lúc nhanh lúc chậm, có khi phải đi cả ngày lẫn đêm. Đường hành quân càng ngày càng thêm xóc nảy khiến Thu Nhi bắt đầu ăn không tiêu. Tuy rằng Thái y đưa hắn rất nhiều dược, nhưng Thu Nhi không biết chuyến hành trình sẽ kéo dài bao lâu, thế nên hắn luôn tận lực không ăn, không ăn sẽ không cần uống thuốc, chỉ cần có thể chịu liền tận lực chịu đựng không súc ruột.
Đội trưởng phát hiện trong hai bao hành lý lớn của Thu Nhi ngoài dược ra cũng chẳng còn gì nên ngầm hiểu được thân thể Thu Nhi không tốt, mỗi ngày được phát cơm đều để lại cho hắn một phần, thế nhưng dù là vậy Thu Nhi cũng thường xuyên không ăn!.
Đồ ăn thức uống không đủ, lại tàu xe mệt nhọc ngày đêm, quả nhiên Thu Nhi nhanh chóng bị bệnh, đầu váng mắt hoa, dạ dày khó chịu lại nôn không được, mỗi ngày đều thu lu vào một góc xe ngựa, không nhúc nhích.
Thời gian lâu dần tướng quân cũng phát hiện Thu Nhi có điểm lạ. Vốn nghĩ hắn thông minh, hiện tại càng ngày càng thấy hắn trì độn, một sáng nọ thế nhưng còn té xỉu ở trên giường.
Tướng quân tới lay hắn tỉnh mới phát hiện hắn phát sốt liền lập tức cho gọi quân y. Quân y bắt mạch liền chuẩn đoán là hắn đói lả. Tướng quân hỏi hắn vì cái gì không chịu ăn cơm, trước khi xuất chinh không phải hắn đã từng cam đoan thân thể sẽ không vấn đề gì hay sao? Thu Nhi sợ tướng quân bỏ hắn một mình lại nơi này nên đành khai sạch. Tướng quân nghe xong liền mắng hắn ngu ngốc, dược dùng hết có thể mua, cớ sao phải khiến mình khó chịu!
Thu Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai còn có thể như vậy! Thu Nhi nhịn không được ngây ngô cười, quân y cũng cười theo.
Tướng quân muốn giúp Thu Nhi đi lấy dược, phải vào các tiểu quán trong thành. Lúc trước, Thu Nhi không thể hiểu được Thái y vì cái gì lại đem hắn tới nơi ấy, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được rồi! Hắn nhớ lại trước đây từng gặp Thái y tới nơi này lấy dược, hắn hấp tấp đi vào lại vì giận tới đầu bốc hỏa liền lao ra, Thái y đuổi theo hắn nói cái gì đó, chỉ tiếc hắn đi quá nhanh nên không có nghe rõ.
Vấn đề được giải quyết, Thu Nhi theo đội trưởng lấy một chậu nước ấm rửa mặt, ngay cả canh cũng cố gắng ăn hết. Ăn cơm no xong Thu Nhi cũng không buồn ngủ, trên đường nói nói cười cười, còn giúp hỏa đầu quân làm việc, thời điểm cắm trại lại có thể nhanh như chớp chạy tới chỗ tướng quân, thừa dịp vẫn còn dư sức lực, buổi tối lại không biết mệt mà đem quần áo tướng quân giặt sạch sẽ.
Tướng quân xử lí xong quân sự, trở về liền thấy Thu Nhi đang phơi phóng quần áo của mình. Gia khỏa này rất có ý tứ. Hắn từng cảm thấy người này cũng chẳng khác gì mấy cô nương nũng nịu, không nghĩ tới còn có khả năng này, dọc đường đi ngoài đói lả một hồi cũng không hề sinh bệnh, chăm sóc bản thân cũng rất khá.
Tướng quân không thể không thừa nhận, Thu Nhi dù sao cũng là nam sủng ở bên cạnh bệ hạ lâu năm, quả nhiên có chỗ hơn người!
Đại quân vừa ra khỏi thành cảnh sắc liền khác biệt. Thu Nhi ngồi không quen trên mã xa xóc nảy liền choáng váng đầu óc, nhưng dù thế Thu Nhi vẫn mở to con mắt nhìn ngắm hết thảy chung quanh. Hóa ra núi có thể cao như vậy, vực có thể thẳm như vậy, cây cối có thể trăm hình vạn trạng như thế!
Đội trưởng thấy Thu Nhi bộ dáng si ngốc ngơ ngơ ngác ngác, cười hắn: “Vừa nhìn liền biết đây chính là lần đầu tiên ngươi xuất môn, xem cái gì cũng tò mò, hành lý còn mang nhiều như vậy!” Thu Nhi quay đầu lại ngây ngốc cười, tiếp tục ngồi một chỗ ôm xe ngựa vãn cảnh.
Sắc trời ngả tối, tướng quân vừa ra lệnh hạ trại Thu Nhi liền nhanh như bay nhảy xuống xe, đầu váng mắt hoa, hắn đứng không vững liền một đường té ngã. Đội trưởng và những người khác đều cười Thu Nhi, thế nhưng Thu Nhi cũng không cảm thấy khó chịu, hắn nghe được trong tiếng cười không hề có trào phúng! Thu Nhi cũng cười ha ha, đứng lên tiếp tục chạy tới chỗ tướng quân.
Đầu tiên là múc nước cho tướng quân rửa mặt, kế đến tới chỗ đội trưởng lấy cơm cho tướng quân, tiếp theo là thu thập cho tướng quân giấy bút. Tống Lâm nói gì Thu Nhi liền ghi tạc trong đầu cái đó. Tướng quân cũng rất kinh ngạc Thu Nhi lại chịu khó như thế. Lúc ăn cơm Thu Nhi chỉ uống hai chén canh, tướng quân hỏi hắn vì cái gì không ăn cơm, Thu Nhi nói hắn không quen ăn cơm buổi tối.
Đường hành quân càng đi càng hoang vắng, từ thành thị phồn hoa tới trấn nhỏ tiêu điều, từ rừng rậm sum xuê rậm rạp tới sa mạc hẻo lánh hoang vu. Thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, Thu Nhi liền bị thiên nhiên đa dạng mà biến chuyển thất thường này làm cho rung động mãnh liệt.
Tốc độ hành quân lúc nhanh lúc chậm, có khi phải đi cả ngày lẫn đêm. Đường hành quân càng ngày càng thêm xóc nảy khiến Thu Nhi bắt đầu ăn không tiêu. Tuy rằng Thái y đưa hắn rất nhiều dược, nhưng Thu Nhi không biết chuyến hành trình sẽ kéo dài bao lâu, thế nên hắn luôn tận lực không ăn, không ăn sẽ không cần uống thuốc, chỉ cần có thể chịu liền tận lực chịu đựng không súc ruột.
Đội trưởng phát hiện trong hai bao hành lý lớn của Thu Nhi ngoài dược ra cũng chẳng còn gì nên ngầm hiểu được thân thể Thu Nhi không tốt, mỗi ngày được phát cơm đều để lại cho hắn một phần, thế nhưng dù là vậy Thu Nhi cũng thường xuyên không ăn!.
Đồ ăn thức uống không đủ, lại tàu xe mệt nhọc ngày đêm, quả nhiên Thu Nhi nhanh chóng bị bệnh, đầu váng mắt hoa, dạ dày khó chịu lại nôn không được, mỗi ngày đều thu lu vào một góc xe ngựa, không nhúc nhích.
Thời gian lâu dần tướng quân cũng phát hiện Thu Nhi có điểm lạ. Vốn nghĩ hắn thông minh, hiện tại càng ngày càng thấy hắn trì độn, một sáng nọ thế nhưng còn té xỉu ở trên giường.
Tướng quân tới lay hắn tỉnh mới phát hiện hắn phát sốt liền lập tức cho gọi quân y. Quân y bắt mạch liền chuẩn đoán là hắn đói lả. Tướng quân hỏi hắn vì cái gì không chịu ăn cơm, trước khi xuất chinh không phải hắn đã từng cam đoan thân thể sẽ không vấn đề gì hay sao? Thu Nhi sợ tướng quân bỏ hắn một mình lại nơi này nên đành khai sạch. Tướng quân nghe xong liền mắng hắn ngu ngốc, dược dùng hết có thể mua, cớ sao phải khiến mình khó chịu!
Thu Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai còn có thể như vậy! Thu Nhi nhịn không được ngây ngô cười, quân y cũng cười theo.
Tướng quân muốn giúp Thu Nhi đi lấy dược, phải vào các tiểu quán trong thành. Lúc trước, Thu Nhi không thể hiểu được Thái y vì cái gì lại đem hắn tới nơi ấy, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được rồi! Hắn nhớ lại trước đây từng gặp Thái y tới nơi này lấy dược, hắn hấp tấp đi vào lại vì giận tới đầu bốc hỏa liền lao ra, Thái y đuổi theo hắn nói cái gì đó, chỉ tiếc hắn đi quá nhanh nên không có nghe rõ.
Vấn đề được giải quyết, Thu Nhi theo đội trưởng lấy một chậu nước ấm rửa mặt, ngay cả canh cũng cố gắng ăn hết. Ăn cơm no xong Thu Nhi cũng không buồn ngủ, trên đường nói nói cười cười, còn giúp hỏa đầu quân làm việc, thời điểm cắm trại lại có thể nhanh như chớp chạy tới chỗ tướng quân, thừa dịp vẫn còn dư sức lực, buổi tối lại không biết mệt mà đem quần áo tướng quân giặt sạch sẽ.
Tướng quân xử lí xong quân sự, trở về liền thấy Thu Nhi đang phơi phóng quần áo của mình. Gia khỏa này rất có ý tứ. Hắn từng cảm thấy người này cũng chẳng khác gì mấy cô nương nũng nịu, không nghĩ tới còn có khả năng này, dọc đường đi ngoài đói lả một hồi cũng không hề sinh bệnh, chăm sóc bản thân cũng rất khá.
Tướng quân không thể không thừa nhận, Thu Nhi dù sao cũng là nam sủng ở bên cạnh bệ hạ lâu năm, quả nhiên có chỗ hơn người!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108