Di Thu - Chương 53
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 53
CHƯƠNG 53
.
.
Từ khi Phó Lâm gửi thư lại Tướng quân phủ cũng đã qua vài ngày, thế nhưng đến nay vẫn chưa thấy thân ảnh tướng quân. Phó Lâm đang bận làm giường sinh cho Thu Nhi nên không thể phân tâm đi quản chuyện của hắn. Số lần Thu Nhi đau bụng sinh ngày một dày đặc. Hôm qua thế nhưng đau tới chín lần, thời gian đau bụng so với thời gian yên ổn cũng lâu hơn trước.
Buổi sáng hôm nay Thu Nhi đã đau ba lượt, bây giờ đang uể oải dựa bên giường hơi hơi thở dốc. Hiện tại bụng Thu Nhi cứng rắn như thiết, nếu không có người chăm sóc, cảm giác xé rách căng trướng nặng nề kia sẽ hành hắn một khắc cũng không thể sống yên ổn.
Đã ba ngày, ba ngày Thu Nhi chỉ có thể nằm trong lòng Phó Lâm, Vũ Thư, hoặc Thái y. Phải dựa dẫm vào người khác, phải nhờ người ta giúp hắn nâng bụng và xoa bóp thắt lưng, thì may mắn hắn mới có thể có được mấy canh giờ nghỉ ngơi.
Thái y nói, đau đớn ở lần sinh sản trước của Thu Nhi kéo dài mười lăm ngày thì ở ngày thứ mười bốn mới bắt đầu ra máu tươi, nhưng hôm nay Thu Nhi đã đau đớn tròn mười lăm ngày mà vẫn chưa thấy. Thuốc trợ sản thông thường hoàn toàn không có tác dụng. Lần trước Thái y cũng đã từng thử nghiệm, thế nhưng chỉ có thể dựa vào chính Thu Nhi mới mong vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tình huống Thu Nhi không mấy lạc quan. Tâm tình mọi người đều đang rất áp lực, nhất là Yến phu nhân. Mỗi lần tới đưa cơm cho Thu Nhi bà đều khóc lóc một hồi. Bà thật sự không đành lòng nhìn Thu Nhi khổ như vậy. Phó Lâm trong lòng cũng bắt đầu thầm oán tướng quân. Đã gần một tháng hắn không tới thăm Thu Nhi. Phó Lâm không tin suốt một tháng tướng quân không dành đâu ra một buổi chiều để đến thăm người sắp sinh đứa con của chính mình.
Kì thật Phó Lâm không mấy quan tâm việc này, tướng quân có đến hay không, đối với Thu Nhi mà nói hoàn toàn chẳng can dự. Tại cuộc sống thống khổ ấy, động lực đích thực duy trì cho Thu Nhi kì thực lại là Tiểu Hoan Nhi. Thời gian tiểu tử được đến thăm Thu Nhi tuy có hạn, nhưng chỉ khi nó xuất hiện mới có thể truyền cho Thu Nhi chút dũng khí sống sót.
Bình thường Tiểu Hoan Nhi yêu nhất là nắm tay Thu Nhi, dùng ánh mắt trong lành thuần khiết của nó mà nhìn hắn. Gặp lúc Thu Nhi đau bụng, tiểu gia hỏa này còn có thể học tập bộ dáng Yến phu nhân, chu cái miệng nhỏ nhắn ra hướng bụng Thu Nhi thổi khí, có khi còn dùng thanh âm trẻ con kêu lên: “Đau đau bay mất nào!”. Đây cũng chính là nguyên nhân căn bản nhất khiến Thu Nhi nói, dù có vì đứa trẻ mà chịu thêm nhiều tội nghiệt nữa hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.
Sau ngày Phó Lâm hoàn thiện chiếc giường, hạ thể Thu Nhi cũng bắt đầu xuất huyết, đau bụng sinh cũng ngày càng dày đặc. Trên giường Thái y để ít nhất mười bộ chăn đệm giúp Thu Nhi nằm nghiêng cũng không đến nỗi quá khó chịu. Cho dù như vậy, ở thắt lưng và chỗ để chân vẫn phải đặt thêm vài cái gối mềm. Thái y và Vũ Thư luân phiên nhau giúp Thu Nhi đẩy bụng và xoa bóp thắt lưng, nói với Thu Nhi không cần dùng sức, thể lực cần bảo trì đến thời khắc quyết định.
Thu Nhi tận lực không rên rỉ ra tiếng, chỉ khi nào cực kì đau đớn mới nói lầm bầm vài tiếng, hai tay nắm chắc cột trụ giường, nắm chặt đến mức khiến nó rung động mạnh.
Phó Lâm sau khi mang nồi nước ấm tới thì dứt việc một lúc để chạy tới Tướng quân phủ, vừa vào cửa, hắn không nói hai lời liền cúi đầu yên lặng viết thư, sau khi viết xong thì gấp thành hai mảnh giao cho Tống Ngũ, không một lời dư thừa liền nói: “Giao cho tướng quân, mau!” Dứt lời liền nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Phó Lâm rời phủ thực sự rất kì lạ. Tống Ngũ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán! Trí tuệ lóe sáng, tự cho mình hiểu chuyện, hắn nói: “Tình huống này chắc chắn là tướng quân bí mật phái Tống Lâm đến nơi nào đấy nằm vùng rồi!” Nghĩ đến đây, Tống Ngũ chợt cảm thấy tín trên tay nặng tựa ngàn cân, tung chân chạy như bay tới chính đường, chỉ sợ vì mình chậm trễ khiến tướng quân lỡ đại sự.
Ở phòng chính, tướng quân và công chúa đang cùng nhau nhàn nhã uống trà thưởng nguyệt, bàn bạc chuyện tổ chức lễ chúc mừng Tết Trung thu. Tống Ngũ hấp tấp hiển nhiên đã phá hủy bầu không khí tĩnh lặng. Công chúa không hờn không giận hé miệng, cúi đầu nhấp trà không nói gì. Tướng quân chất vấn Tống Ngũ: “Việc gì mà kích động như vậy?”.
Tống Ngũ nghĩ đến bức thư ắt hẳn có bí mật gì đó không thể cho ai biết, liên tiếp nháy mắt ra hiệu ám chỉ tướng quân. Tướng quân không có tính nhẫn nại, quát lớn: “Tống Ngũ, ngươi đang lấy bổn soái làm trò cười đấy phải không?”.
Tống Ngũ sợ tới mức run lên, nơm nớp lo sợ đưa tín thư cho tướng quân, nói: “Tống Lâm vừa mới đưa một phong thư cho ngài!”.
Tướng quân sắc mặt khẽ biến tiếp nhận tín thư, cuối cùng xác định bốn phía không có người nhòm ngó mới mở nó ra xem. Thư vẫn chỉ có một dòng chữ, viết: Thu Nhi sinh sản, tình huống nguy kịch, vạn mong tướng quân đừng làm gì để ngày sau phải hối tiếc. Tướng quân không cho là đúng líu lưỡi, thầm nghĩ lúc này lại sửa sang dùng uy hiếp?.
Công chúa hỏi nội dung tín thư, tướng quân lơ đãng xé thư thành hai mảnh, dường như không có việc gì xảy ra, nói dối: “Là hạ nhân cũ chạy đến vay tiền!”.
.
.
.
Từ khi Phó Lâm gửi thư lại Tướng quân phủ cũng đã qua vài ngày, thế nhưng đến nay vẫn chưa thấy thân ảnh tướng quân. Phó Lâm đang bận làm giường sinh cho Thu Nhi nên không thể phân tâm đi quản chuyện của hắn. Số lần Thu Nhi đau bụng sinh ngày một dày đặc. Hôm qua thế nhưng đau tới chín lần, thời gian đau bụng so với thời gian yên ổn cũng lâu hơn trước.
Buổi sáng hôm nay Thu Nhi đã đau ba lượt, bây giờ đang uể oải dựa bên giường hơi hơi thở dốc. Hiện tại bụng Thu Nhi cứng rắn như thiết, nếu không có người chăm sóc, cảm giác xé rách căng trướng nặng nề kia sẽ hành hắn một khắc cũng không thể sống yên ổn.
Đã ba ngày, ba ngày Thu Nhi chỉ có thể nằm trong lòng Phó Lâm, Vũ Thư, hoặc Thái y. Phải dựa dẫm vào người khác, phải nhờ người ta giúp hắn nâng bụng và xoa bóp thắt lưng, thì may mắn hắn mới có thể có được mấy canh giờ nghỉ ngơi.
Thái y nói, đau đớn ở lần sinh sản trước của Thu Nhi kéo dài mười lăm ngày thì ở ngày thứ mười bốn mới bắt đầu ra máu tươi, nhưng hôm nay Thu Nhi đã đau đớn tròn mười lăm ngày mà vẫn chưa thấy. Thuốc trợ sản thông thường hoàn toàn không có tác dụng. Lần trước Thái y cũng đã từng thử nghiệm, thế nhưng chỉ có thể dựa vào chính Thu Nhi mới mong vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tình huống Thu Nhi không mấy lạc quan. Tâm tình mọi người đều đang rất áp lực, nhất là Yến phu nhân. Mỗi lần tới đưa cơm cho Thu Nhi bà đều khóc lóc một hồi. Bà thật sự không đành lòng nhìn Thu Nhi khổ như vậy. Phó Lâm trong lòng cũng bắt đầu thầm oán tướng quân. Đã gần một tháng hắn không tới thăm Thu Nhi. Phó Lâm không tin suốt một tháng tướng quân không dành đâu ra một buổi chiều để đến thăm người sắp sinh đứa con của chính mình.
Kì thật Phó Lâm không mấy quan tâm việc này, tướng quân có đến hay không, đối với Thu Nhi mà nói hoàn toàn chẳng can dự. Tại cuộc sống thống khổ ấy, động lực đích thực duy trì cho Thu Nhi kì thực lại là Tiểu Hoan Nhi. Thời gian tiểu tử được đến thăm Thu Nhi tuy có hạn, nhưng chỉ khi nó xuất hiện mới có thể truyền cho Thu Nhi chút dũng khí sống sót.
Bình thường Tiểu Hoan Nhi yêu nhất là nắm tay Thu Nhi, dùng ánh mắt trong lành thuần khiết của nó mà nhìn hắn. Gặp lúc Thu Nhi đau bụng, tiểu gia hỏa này còn có thể học tập bộ dáng Yến phu nhân, chu cái miệng nhỏ nhắn ra hướng bụng Thu Nhi thổi khí, có khi còn dùng thanh âm trẻ con kêu lên: “Đau đau bay mất nào!”. Đây cũng chính là nguyên nhân căn bản nhất khiến Thu Nhi nói, dù có vì đứa trẻ mà chịu thêm nhiều tội nghiệt nữa hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.
Sau ngày Phó Lâm hoàn thiện chiếc giường, hạ thể Thu Nhi cũng bắt đầu xuất huyết, đau bụng sinh cũng ngày càng dày đặc. Trên giường Thái y để ít nhất mười bộ chăn đệm giúp Thu Nhi nằm nghiêng cũng không đến nỗi quá khó chịu. Cho dù như vậy, ở thắt lưng và chỗ để chân vẫn phải đặt thêm vài cái gối mềm. Thái y và Vũ Thư luân phiên nhau giúp Thu Nhi đẩy bụng và xoa bóp thắt lưng, nói với Thu Nhi không cần dùng sức, thể lực cần bảo trì đến thời khắc quyết định.
Thu Nhi tận lực không rên rỉ ra tiếng, chỉ khi nào cực kì đau đớn mới nói lầm bầm vài tiếng, hai tay nắm chắc cột trụ giường, nắm chặt đến mức khiến nó rung động mạnh.
Phó Lâm sau khi mang nồi nước ấm tới thì dứt việc một lúc để chạy tới Tướng quân phủ, vừa vào cửa, hắn không nói hai lời liền cúi đầu yên lặng viết thư, sau khi viết xong thì gấp thành hai mảnh giao cho Tống Ngũ, không một lời dư thừa liền nói: “Giao cho tướng quân, mau!” Dứt lời liền nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Phó Lâm rời phủ thực sự rất kì lạ. Tống Ngũ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán! Trí tuệ lóe sáng, tự cho mình hiểu chuyện, hắn nói: “Tình huống này chắc chắn là tướng quân bí mật phái Tống Lâm đến nơi nào đấy nằm vùng rồi!” Nghĩ đến đây, Tống Ngũ chợt cảm thấy tín trên tay nặng tựa ngàn cân, tung chân chạy như bay tới chính đường, chỉ sợ vì mình chậm trễ khiến tướng quân lỡ đại sự.
Ở phòng chính, tướng quân và công chúa đang cùng nhau nhàn nhã uống trà thưởng nguyệt, bàn bạc chuyện tổ chức lễ chúc mừng Tết Trung thu. Tống Ngũ hấp tấp hiển nhiên đã phá hủy bầu không khí tĩnh lặng. Công chúa không hờn không giận hé miệng, cúi đầu nhấp trà không nói gì. Tướng quân chất vấn Tống Ngũ: “Việc gì mà kích động như vậy?”.
Tống Ngũ nghĩ đến bức thư ắt hẳn có bí mật gì đó không thể cho ai biết, liên tiếp nháy mắt ra hiệu ám chỉ tướng quân. Tướng quân không có tính nhẫn nại, quát lớn: “Tống Ngũ, ngươi đang lấy bổn soái làm trò cười đấy phải không?”.
Tống Ngũ sợ tới mức run lên, nơm nớp lo sợ đưa tín thư cho tướng quân, nói: “Tống Lâm vừa mới đưa một phong thư cho ngài!”.
Tướng quân sắc mặt khẽ biến tiếp nhận tín thư, cuối cùng xác định bốn phía không có người nhòm ngó mới mở nó ra xem. Thư vẫn chỉ có một dòng chữ, viết: Thu Nhi sinh sản, tình huống nguy kịch, vạn mong tướng quân đừng làm gì để ngày sau phải hối tiếc. Tướng quân không cho là đúng líu lưỡi, thầm nghĩ lúc này lại sửa sang dùng uy hiếp?.
Công chúa hỏi nội dung tín thư, tướng quân lơ đãng xé thư thành hai mảnh, dường như không có việc gì xảy ra, nói dối: “Là hạ nhân cũ chạy đến vay tiền!”.
.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108