Di Thu - Chương 36
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 36
CHƯƠNG 36
Yến thái y dường như không thể tin nổi việc này là thật, hắn không hiểu tại sao sau khi đã thoát khỏi cuộc sống khốn quẫn kia Thu Nhi còn muốn tiếp tục cùng người khác lên giường!
Thu Nhi nghe nói mình có con, thoáng kinh ngạc một chút, hỏi Thái y: “Mấy tháng?”.
“Đã hơn hai tháng!” Thái y quên mất tính ngày, khi đó Thu Nhi hẳn vẫn trên đường hồi kinh, thế nên vấn: “Tướng quân sao?”.
Thu Nhi gật gật đầu, có điểm buồn bã, nói: “Ta với Tống Lâm chung quy vẫn không giống nhau, hắn sẽ không mang tới tướng quân chuyện phiền toái như vậy!”.
Yến thái y không rõ việc này sao lại liên hệ với Tống Lâm, liền hỏi Thu Nhi: “Sao lại có cả Tống Lâm? Người nói rõ ràng cho ta, vì sao ngươi lại cùng tướng quân xảy ra chuyện này! Những ngày tháng trong cung còn chưa đủ hay sao? Ngươi còn muốn tiếp tục phá hư chính mình hay sao?”.
“Thái y, chắc ngài không biết, cùng tướng quân lên giường, cùng hắn phát tiết, tất cả đều là bổn phận, cho nên Tống Lâm đã thành gia sẽ không nguyện ý làm!” Thu Nhi nhìn Thái y còn thành thực nói.
Nhìn bộ dáng Thu Nhi không giống như đang nói dối, Thái y chợt hiểu, tâm tình bộc phát không thể ức chế, đập bàn nhảy dựng: “Ai, ai, ai nói với ngươi như vậy! Ai nói thị đồng phải giúp cả việc trên giường? Tướng quân? Là hắn nói phải không!” Thu Nhi làm sao đã gặp qua bộ dáng Yến thái y nổi giận phừng phừng, sợ tới mức liên tiếp gật đầu.
Yến thái y tức giận tới mặt đỏ bừng, rống lớn: “Ta nhìn lầm hắn, hoàn toàn nhìn lầm hắn! Ta không nên tin vài ba cái đạo lý lớn hắn giảng mà để ngươi ở lại nơi đó! Cái gì mà cuộc sống độc lập, cái gì mà bản sự mưu sinh…lấy cớ! tất cả đều là lấy cớ!”.
Thái y lại tuôn một tràng giang đại hải, Thu Nhi đại khái cũng hiểu được chính mình bị lừa. Ở trong lòng hắn, hình tượng tướng quân có thể so với minh thần. Thu Nhi tĩnh hạ tâm rồi lại quên mất tính ngày (không phải “tính ngày” cái kiểu của con gái đâu nhé ^.^), đứa nhỏ này hình thành ở trên đường hồi kinh, hắn không thể không thừa nhận chuyện như hôm nay cũng có cả trách nhiệm của chính hắn.
Thu Nhi cúi đầu, thì thào với Thái y: “Này cũng không thể hoàn toàn trách tướng quân, ta cũng có ý dụ hoặc hắn. Chẳng qua lúc ấy ta chỉ là muốn thử, chỉ cần ta cố gắng tướng quân sẽ thích ta, chỉ có hắn thích ta mới có thể giúp ta mang Hoan Nhi từ nội cung ra ngoài! Cho nên ta…” Cho dù đối mặt với Yến thái y, Thu Nhi vẫn không dám đem chuyện mình cũng có chút hưởng thụ ra nói thật, bởi vậy Thu Nhi chỉ có thể đổ thừa cho việc mình cũng không hận chuyện tướng quân lừa hắn.
“Cho nên ngươi dùng thân thể đánh đổi?” Thái y chất vấn.
“Ta làm việc gì cũng thực cố gắng” Lo lắng không đủ lí do, Thu Nhi càng nói càng nhỏ giọng.
Nhìn đỉnh đầu Thu Nhi, Thái y cũng không biết nên nói cái gì, hiện tại không phải thời điểm nên trách cứ ai, xử lí đứa nhỏ như thế nào mới là mấu chốt! Thái y hỏi ý kiến Thu Nhi, Thu Nhi nói muốn sinh hạ đứa nhỏ. Yến thái y không đồng ý, liền khuyên hắn: “Ngươi cũng đừng tùy hứng, nên lo lắng thân thể chính mình, ngươi sinh Hoan Nhi thân thể đã kém như thế, hiện tại nếu thêm lần nữa…”.
Thai nghén một sinh mệnh cần trả giá bao nhiêu Thu Nhi đều hiểu được, nhưng hắn cũng không đành lòng. Thu Nhi êm tai cùng Thái y nói: “Kỳ thật, ngay sau ngày ta cùng tướng quân làm chuyện đó, ta đã nghĩ mình có khả năng sẽ mang thai. Tướng quân biết tình huống thân thể ta, ta nghĩ chỉ cần ta cự tuyệt hẳn là vẫn được. Thế nhưng vì Hoan Nhi, lúc ấy ta không thể lo lắng nhiều như thế! Nếu bây giờ phá bỏ nó, đứa nhỏ trong bụng chẳng phải là rất đáng thương sao?”.
Thái y còn muốn tiếp tục khuyên Thu Nhi, thế nhưng ngẫm lại, làm cách nào Thu Nhi thụ thai lão cũng không rõ, cho dù Thu Nhi đồng ý xóa sạch, lão cũng không nắm chắc mấy phần. Nếu việc đã đến nước này, Thái y liền nói với Thu Nhi: “Nếu quyết định sinh hạ, ngươi tới chỗ của ta đi! Ngươi cần hảo hảo điều dưỡng thân thể, không thể ở lại Tướng quân phủ làm việc!”.
Phiền toái Yến thái y như vậy, trong lòng Thu Nhi rất băn khoăn, nhưng trừ cách đó ra hắn cũng không còn biện pháp nào khác, cũng không thể mang thân thể quái dị này ở lại Tướng quân phủ. Thu Nhi trở lại Tướng quân phủ tùy tiện thu thập một chút, mang theo Hoan Nhi lặng lẽ ly khai.
.
Yến thái y dường như không thể tin nổi việc này là thật, hắn không hiểu tại sao sau khi đã thoát khỏi cuộc sống khốn quẫn kia Thu Nhi còn muốn tiếp tục cùng người khác lên giường!
Thu Nhi nghe nói mình có con, thoáng kinh ngạc một chút, hỏi Thái y: “Mấy tháng?”.
“Đã hơn hai tháng!” Thái y quên mất tính ngày, khi đó Thu Nhi hẳn vẫn trên đường hồi kinh, thế nên vấn: “Tướng quân sao?”.
Thu Nhi gật gật đầu, có điểm buồn bã, nói: “Ta với Tống Lâm chung quy vẫn không giống nhau, hắn sẽ không mang tới tướng quân chuyện phiền toái như vậy!”.
Yến thái y không rõ việc này sao lại liên hệ với Tống Lâm, liền hỏi Thu Nhi: “Sao lại có cả Tống Lâm? Người nói rõ ràng cho ta, vì sao ngươi lại cùng tướng quân xảy ra chuyện này! Những ngày tháng trong cung còn chưa đủ hay sao? Ngươi còn muốn tiếp tục phá hư chính mình hay sao?”.
“Thái y, chắc ngài không biết, cùng tướng quân lên giường, cùng hắn phát tiết, tất cả đều là bổn phận, cho nên Tống Lâm đã thành gia sẽ không nguyện ý làm!” Thu Nhi nhìn Thái y còn thành thực nói.
Nhìn bộ dáng Thu Nhi không giống như đang nói dối, Thái y chợt hiểu, tâm tình bộc phát không thể ức chế, đập bàn nhảy dựng: “Ai, ai, ai nói với ngươi như vậy! Ai nói thị đồng phải giúp cả việc trên giường? Tướng quân? Là hắn nói phải không!” Thu Nhi làm sao đã gặp qua bộ dáng Yến thái y nổi giận phừng phừng, sợ tới mức liên tiếp gật đầu.
Yến thái y tức giận tới mặt đỏ bừng, rống lớn: “Ta nhìn lầm hắn, hoàn toàn nhìn lầm hắn! Ta không nên tin vài ba cái đạo lý lớn hắn giảng mà để ngươi ở lại nơi đó! Cái gì mà cuộc sống độc lập, cái gì mà bản sự mưu sinh…lấy cớ! tất cả đều là lấy cớ!”.
Thái y lại tuôn một tràng giang đại hải, Thu Nhi đại khái cũng hiểu được chính mình bị lừa. Ở trong lòng hắn, hình tượng tướng quân có thể so với minh thần. Thu Nhi tĩnh hạ tâm rồi lại quên mất tính ngày (không phải “tính ngày” cái kiểu của con gái đâu nhé ^.^), đứa nhỏ này hình thành ở trên đường hồi kinh, hắn không thể không thừa nhận chuyện như hôm nay cũng có cả trách nhiệm của chính hắn.
Thu Nhi cúi đầu, thì thào với Thái y: “Này cũng không thể hoàn toàn trách tướng quân, ta cũng có ý dụ hoặc hắn. Chẳng qua lúc ấy ta chỉ là muốn thử, chỉ cần ta cố gắng tướng quân sẽ thích ta, chỉ có hắn thích ta mới có thể giúp ta mang Hoan Nhi từ nội cung ra ngoài! Cho nên ta…” Cho dù đối mặt với Yến thái y, Thu Nhi vẫn không dám đem chuyện mình cũng có chút hưởng thụ ra nói thật, bởi vậy Thu Nhi chỉ có thể đổ thừa cho việc mình cũng không hận chuyện tướng quân lừa hắn.
“Cho nên ngươi dùng thân thể đánh đổi?” Thái y chất vấn.
“Ta làm việc gì cũng thực cố gắng” Lo lắng không đủ lí do, Thu Nhi càng nói càng nhỏ giọng.
Nhìn đỉnh đầu Thu Nhi, Thái y cũng không biết nên nói cái gì, hiện tại không phải thời điểm nên trách cứ ai, xử lí đứa nhỏ như thế nào mới là mấu chốt! Thái y hỏi ý kiến Thu Nhi, Thu Nhi nói muốn sinh hạ đứa nhỏ. Yến thái y không đồng ý, liền khuyên hắn: “Ngươi cũng đừng tùy hứng, nên lo lắng thân thể chính mình, ngươi sinh Hoan Nhi thân thể đã kém như thế, hiện tại nếu thêm lần nữa…”.
Thai nghén một sinh mệnh cần trả giá bao nhiêu Thu Nhi đều hiểu được, nhưng hắn cũng không đành lòng. Thu Nhi êm tai cùng Thái y nói: “Kỳ thật, ngay sau ngày ta cùng tướng quân làm chuyện đó, ta đã nghĩ mình có khả năng sẽ mang thai. Tướng quân biết tình huống thân thể ta, ta nghĩ chỉ cần ta cự tuyệt hẳn là vẫn được. Thế nhưng vì Hoan Nhi, lúc ấy ta không thể lo lắng nhiều như thế! Nếu bây giờ phá bỏ nó, đứa nhỏ trong bụng chẳng phải là rất đáng thương sao?”.
Thái y còn muốn tiếp tục khuyên Thu Nhi, thế nhưng ngẫm lại, làm cách nào Thu Nhi thụ thai lão cũng không rõ, cho dù Thu Nhi đồng ý xóa sạch, lão cũng không nắm chắc mấy phần. Nếu việc đã đến nước này, Thái y liền nói với Thu Nhi: “Nếu quyết định sinh hạ, ngươi tới chỗ của ta đi! Ngươi cần hảo hảo điều dưỡng thân thể, không thể ở lại Tướng quân phủ làm việc!”.
Phiền toái Yến thái y như vậy, trong lòng Thu Nhi rất băn khoăn, nhưng trừ cách đó ra hắn cũng không còn biện pháp nào khác, cũng không thể mang thân thể quái dị này ở lại Tướng quân phủ. Thu Nhi trở lại Tướng quân phủ tùy tiện thu thập một chút, mang theo Hoan Nhi lặng lẽ ly khai.
.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108